1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo…
Chương 5: Chương 5
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… Thẩm Xuyên liếc thấy tôi đang khóc, lập tức cúp điện thoại và tháo tai nghe Bluetooth ra. "Đừng khóc nữa, chân ông đây không gãy được đâu." Ngón tay cậu ấy chạm lên mặt tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt. Tôi vừa định giải thích rằng tôi thất tình, khóc không kiểm soát là chuyện bình thường thì anh trai tôi đã sải bước đi tới. Anh ấy hất tay Thẩm Xuyên đang lau nước mắt cho tôi ra: "Thằng nhóc này, đừng động đậy lung tung, tay chân không sạch sẽ." Thẩm Xuyên nghe lời nói của anh trai tôi thành ý khác, cười gọi một tiếng: "Anh Thuật Chi, hồi nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ em thật sự không dám dụ Vi Vi đi nữa đâu!" Lúc học lớp hai tiểu học, Thẩm Xuyên đã dụ tôi về nhà cậu ấy chơi Subway Surfers cả buổi chiều. Anh trai tôi cảm thấy bảy tuổi sẽ nhìn ra tính cách lúc lớn, nên vẫn luôn đề phòng Thẩm Xuyên. Anh trai tôi không tin lời của Thẩm Xuyên chút nào, anh ấy khinh bỉ đỡ Thẩm Xuyên vào: "Sao lại ngã vậy? Tuổi trẻ còn mà đã loãng xương à?" Thẩm Xuyên bị ấn ngồi xuống ghế, hơi bối rối nhìn tôi một cái: "Lúc em chơi bóng bị mất tập trung." "Ý gì đây? Chơi bóng mà còn tơ tưởng đến em gái tôi à?" Lời anh trai tôi vừa dứt, Cận Sùng đang ngồi trên ghế làm việc, trông có vẻ không liên quan, anh đã đặt cuốn sách y học xuống. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn thấy anh nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên, dường như ánh mắt có tính công kích. Anh trai tôi liếc thấy tôi đang nhìn Cận Sùng, nhíu mày đề nghị: "Em gái, đừng yêu đồ mít ướt, cũng đừng yêu bác sĩ." Từ "mít ướt" trong miệng anh trai tôi rất thâm thúy. Vì hồi nhỏ, lần nào Thẩm Xuyên cũng cười hì hì đến tìm tôi chơi, rồi khóc lóc từ nhà tôi về. Lần duy nhất cậu ấy cười về nhà là vì anh trai tôi đi học thêm. Còn về bác sĩ... Tôi bĩu môi: "Em cứ muốn yêu bác sĩ đấy." Nghe vậy, Cận Sùng nhếch khóe miệng, thong thả nhìn tôi. Tôi hậm hực nói: "Yêu bác sĩ tốt chứ sao! Bác sĩ bận rộn không có thời gian yêu đương với em, lại có thừa thời gian cho em ngoại tình. "Bác sĩ còn có thể mặc áo blouse trắng chơi cosplay với em, thú vị biết bao." Anh trai tôi bật cười: "Em nghĩ hay thật đấy! Tay nghề bác sĩ tốt lắm đấy." Thẩm Xuyên tưởng tôi đùa, cũng cong khóe môi cười. Anh trai tôi "chậc" một tiếng: "Cậu cười cái gì? Đi chụp X-quang đi." Thẩm Xuyên đứng dậy, tôi tự giác đứng cạnh đỡ cậu ấy. Nhưng tay Thẩm Xuyên còn chưa đặt lên vai tôi đã bị anh trai tôi chặn lại: "Tôi đưa cậu đi, đừng để em gái tôi bị lệch vai." 5 Anh trai và Thẩm Xuyên đi rồi, Cận Sùng cũng đứng dậy muốn đi. Lúc lướt qua nhau, tôi không nhịn được kéo cổ tay anh lại. Cận Sùng cụp mắt xuống: "Xin lỗi, tôi không mặc áo blouse trắng, không thể chơi cosplay với em." Ánh mắt tôi dời từ mặt anh xuống dưới: "Bác sĩ Cận không cần tránh em như tránh tà đâu, dáng người anh phẳng lì như con gái ấy, em không thích anh nữa rồi." Không biết có phải bị tôi chọc tức không, ánh mắt anh đầy vẻ xâm lược: "Phẳng?" Là anh thờ ơ với tôi trước, nên tôi mới nói năng không kiêng nể. Tôi bĩu môi, cúi đầu nhìn thêm lần nữa. Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cằm đã bị Cận Sùng nâng lên. "Em chắc không?" Đôi mắt sâu thẳm của anh ẩn chứa sự sắc bén. Tôi cẩn thận dời ánh mắt đi.
Thẩm Xuyên liếc thấy tôi đang khóc, lập tức cúp điện thoại và tháo tai nghe Bluetooth ra.
"Đừng khóc nữa, chân ông đây không gãy được đâu."
Ngón tay cậu ấy chạm lên mặt tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Tôi vừa định giải thích rằng tôi thất tình, khóc không kiểm soát là chuyện bình thường thì anh trai tôi đã sải bước đi tới. Anh ấy hất tay Thẩm Xuyên đang lau nước mắt cho tôi ra: "Thằng nhóc này, đừng động đậy lung tung, tay chân không sạch sẽ."
Thẩm Xuyên nghe lời nói của anh trai tôi thành ý khác, cười gọi một tiếng: "Anh Thuật Chi, hồi nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ em thật sự không dám dụ Vi Vi đi nữa đâu!"
Lúc học lớp hai tiểu học, Thẩm Xuyên đã dụ tôi về nhà cậu ấy chơi Subway Surfers cả buổi chiều.
Anh trai tôi cảm thấy bảy tuổi sẽ nhìn ra tính cách lúc lớn, nên vẫn luôn đề phòng Thẩm Xuyên.
Anh trai tôi không tin lời của Thẩm Xuyên chút nào, anh ấy khinh bỉ đỡ Thẩm Xuyên vào: "Sao lại ngã vậy? Tuổi trẻ còn mà đã loãng xương à?"
Thẩm Xuyên bị ấn ngồi xuống ghế, hơi bối rối nhìn tôi một cái: "Lúc em chơi bóng bị mất tập trung."
"Ý gì đây? Chơi bóng mà còn tơ tưởng đến em gái tôi à?"
Lời anh trai tôi vừa dứt, Cận Sùng đang ngồi trên ghế làm việc, trông có vẻ không liên quan, anh đã đặt cuốn sách y học xuống.
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn thấy anh nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên, dường như ánh mắt có tính công kích.
Anh trai tôi liếc thấy tôi đang nhìn Cận Sùng, nhíu mày đề nghị: "Em gái, đừng yêu đồ mít ướt, cũng đừng yêu bác sĩ."
Từ "mít ướt" trong miệng anh trai tôi rất thâm thúy.
Vì hồi nhỏ, lần nào Thẩm Xuyên cũng cười hì hì đến tìm tôi chơi, rồi khóc lóc từ nhà tôi về.
Lần duy nhất cậu ấy cười về nhà là vì anh trai tôi đi học thêm.
Còn về bác sĩ...
Tôi bĩu môi: "Em cứ muốn yêu bác sĩ đấy."
Nghe vậy, Cận Sùng nhếch khóe miệng, thong thả nhìn tôi.
Tôi hậm hực nói: "Yêu bác sĩ tốt chứ sao! Bác sĩ bận rộn không có thời gian yêu đương với em, lại có thừa thời gian cho em ngoại tình.
"Bác sĩ còn có thể mặc áo blouse trắng chơi cosplay với em, thú vị biết bao."
Anh trai tôi bật cười: "Em nghĩ hay thật đấy! Tay nghề bác sĩ tốt lắm đấy."
Thẩm Xuyên tưởng tôi đùa, cũng cong khóe môi cười.
Anh trai tôi "chậc" một tiếng: "Cậu cười cái gì? Đi chụp X-quang đi."
Thẩm Xuyên đứng dậy, tôi tự giác đứng cạnh đỡ cậu ấy.
Nhưng tay Thẩm Xuyên còn chưa đặt lên vai tôi đã bị anh trai tôi chặn lại: "Tôi đưa cậu đi, đừng để em gái tôi bị lệch vai."
5
Anh trai và Thẩm Xuyên đi rồi, Cận Sùng cũng đứng dậy muốn đi.
Lúc lướt qua nhau, tôi không nhịn được kéo cổ tay anh lại.
Cận Sùng cụp mắt xuống: "Xin lỗi, tôi không mặc áo blouse trắng, không thể chơi cosplay với em."
Ánh mắt tôi dời từ mặt anh xuống dưới: "Bác sĩ Cận không cần tránh em như tránh tà đâu, dáng người anh phẳng lì như con gái ấy, em không thích anh nữa rồi."
Không biết có phải bị tôi chọc tức không, ánh mắt anh đầy vẻ xâm lược: "Phẳng?"
Là anh thờ ơ với tôi trước, nên tôi mới nói năng không kiêng nể.
Tôi bĩu môi, cúi đầu nhìn thêm lần nữa.
Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cằm đã bị Cận Sùng nâng lên.
"Em chắc không?"
Đôi mắt sâu thẳm của anh ẩn chứa sự sắc bén.
Tôi cẩn thận dời ánh mắt đi.
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… Thẩm Xuyên liếc thấy tôi đang khóc, lập tức cúp điện thoại và tháo tai nghe Bluetooth ra. "Đừng khóc nữa, chân ông đây không gãy được đâu." Ngón tay cậu ấy chạm lên mặt tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt. Tôi vừa định giải thích rằng tôi thất tình, khóc không kiểm soát là chuyện bình thường thì anh trai tôi đã sải bước đi tới. Anh ấy hất tay Thẩm Xuyên đang lau nước mắt cho tôi ra: "Thằng nhóc này, đừng động đậy lung tung, tay chân không sạch sẽ." Thẩm Xuyên nghe lời nói của anh trai tôi thành ý khác, cười gọi một tiếng: "Anh Thuật Chi, hồi nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ em thật sự không dám dụ Vi Vi đi nữa đâu!" Lúc học lớp hai tiểu học, Thẩm Xuyên đã dụ tôi về nhà cậu ấy chơi Subway Surfers cả buổi chiều. Anh trai tôi cảm thấy bảy tuổi sẽ nhìn ra tính cách lúc lớn, nên vẫn luôn đề phòng Thẩm Xuyên. Anh trai tôi không tin lời của Thẩm Xuyên chút nào, anh ấy khinh bỉ đỡ Thẩm Xuyên vào: "Sao lại ngã vậy? Tuổi trẻ còn mà đã loãng xương à?" Thẩm Xuyên bị ấn ngồi xuống ghế, hơi bối rối nhìn tôi một cái: "Lúc em chơi bóng bị mất tập trung." "Ý gì đây? Chơi bóng mà còn tơ tưởng đến em gái tôi à?" Lời anh trai tôi vừa dứt, Cận Sùng đang ngồi trên ghế làm việc, trông có vẻ không liên quan, anh đã đặt cuốn sách y học xuống. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn thấy anh nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên, dường như ánh mắt có tính công kích. Anh trai tôi liếc thấy tôi đang nhìn Cận Sùng, nhíu mày đề nghị: "Em gái, đừng yêu đồ mít ướt, cũng đừng yêu bác sĩ." Từ "mít ướt" trong miệng anh trai tôi rất thâm thúy. Vì hồi nhỏ, lần nào Thẩm Xuyên cũng cười hì hì đến tìm tôi chơi, rồi khóc lóc từ nhà tôi về. Lần duy nhất cậu ấy cười về nhà là vì anh trai tôi đi học thêm. Còn về bác sĩ... Tôi bĩu môi: "Em cứ muốn yêu bác sĩ đấy." Nghe vậy, Cận Sùng nhếch khóe miệng, thong thả nhìn tôi. Tôi hậm hực nói: "Yêu bác sĩ tốt chứ sao! Bác sĩ bận rộn không có thời gian yêu đương với em, lại có thừa thời gian cho em ngoại tình. "Bác sĩ còn có thể mặc áo blouse trắng chơi cosplay với em, thú vị biết bao." Anh trai tôi bật cười: "Em nghĩ hay thật đấy! Tay nghề bác sĩ tốt lắm đấy." Thẩm Xuyên tưởng tôi đùa, cũng cong khóe môi cười. Anh trai tôi "chậc" một tiếng: "Cậu cười cái gì? Đi chụp X-quang đi." Thẩm Xuyên đứng dậy, tôi tự giác đứng cạnh đỡ cậu ấy. Nhưng tay Thẩm Xuyên còn chưa đặt lên vai tôi đã bị anh trai tôi chặn lại: "Tôi đưa cậu đi, đừng để em gái tôi bị lệch vai." 5 Anh trai và Thẩm Xuyên đi rồi, Cận Sùng cũng đứng dậy muốn đi. Lúc lướt qua nhau, tôi không nhịn được kéo cổ tay anh lại. Cận Sùng cụp mắt xuống: "Xin lỗi, tôi không mặc áo blouse trắng, không thể chơi cosplay với em." Ánh mắt tôi dời từ mặt anh xuống dưới: "Bác sĩ Cận không cần tránh em như tránh tà đâu, dáng người anh phẳng lì như con gái ấy, em không thích anh nữa rồi." Không biết có phải bị tôi chọc tức không, ánh mắt anh đầy vẻ xâm lược: "Phẳng?" Là anh thờ ơ với tôi trước, nên tôi mới nói năng không kiêng nể. Tôi bĩu môi, cúi đầu nhìn thêm lần nữa. Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cằm đã bị Cận Sùng nâng lên. "Em chắc không?" Đôi mắt sâu thẳm của anh ẩn chứa sự sắc bén. Tôi cẩn thận dời ánh mắt đi.