Tác giả:

1   Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"   Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."   Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.   Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.   Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.   Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."   Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"   "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"   Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"   Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.   Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."   Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.   Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."   Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo…

Chương 9: Chương 9

Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1   Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"   Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."   Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.   Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.   Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.   Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."   Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"   "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"   Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"   Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.   Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."   Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.   Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."   Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… 8  Tôi mất nửa tháng để chấp nhận việc tôi và Cận Sùng hoàn toàn không có cơ hội. Mặc dù tôi biết rất rõ, tôi sẽ không còn nhiệt liệt thích ai khác ngoài anh nữa. Vì sợ đau nên tôi luôn không dám phẫu thuật. Nhưng sau khi trải qua cú sốc tình cảm lớn này, tôi cảm thấy thực ra nỗi đau thể xác chẳng là gì cả, nên tôi dứt khoát đặt lịch phẫu thuật. Trước cửa phòng bệnh, tôi thò đầu ra nhìn Cận Sùng bị bệnh nhân nữ quấy rầy. "Bác sĩ, anh làm ơn thêm bạn đi mà, tôi lo cục u sẽ chuyển biến xấu thành khối u." Cận Sùng mặt không cảm xúc: "Nếu thật sự là như vậy, cô đăng ký khoa Nội Ung bướu còn hiệu quả hơn tìm tôi." Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ Cận Sùng từ chối tôi là vì anh không thích giới tính của tôi. Nhưng rõ ràng anh cũng không thích anh trai tôi. Có lẽ anh và gia đình chúng tôi đơn giản là không có duyên phận. Anh không thích cả nam lẫn nữ. Lúc Cận Sùng ngẩng đầu, đầu tôi còn chưa kịp rụt lại, đành phải nặn ra một nụ cười gượng gạo nhưng không kém phần lịch sự: "Anh Cận Sùng, em nghĩ anh có thể mặc quần ông già, đeo chìa khóa ở thắt lưng. Không những trông già đi, mà càng thể hiện y thuật cao siêu của anh, còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho anh nữa." Tôi nói được làm được, đổi giọng gọi anh rồi. Cận Sùng nhìn chằm chằm tôi không nói gì. Không khí đông cứng lại hơn mười giây. Vai tôi bị anh trai vỗ: "Em gái đừng bày trò bừa bãi, Cận Sùng mà mặc thế, mèo con si tình của cậu ấy sẽ quay đầu yêu người khác ngay." "Không phải tôi nói chứ, sao Cận Sùng cậu phế vật thế, môi hôn rách cả rồi mà vẫn không có bản lĩnh đưa cô em có giọng nũng nịu đến bệnh viện. Hai người nắm tay nhau từ bãi đỗ xe ngầm, đi một vòng mỗi tầng bệnh viện để dẹp tin đồn đi, cậu có biết trong bệnh viện đang đồn chúng ta hẹn hò không? Hai đứa mình còn có fan CP rồi đấy, đúng là tạo nghiệt mà." Anh trai tôi xả xong cục tức, chợt thấy không đúng: "Khoan đã, cô em có giọng nũng nịu kia còn chủ động cắn cả môi cậu rồi. Không lẽ vẫn chưa yêu đương với cậu, có phải cậu từ chối người ta rồi không?" 9 Ánh mắt Cận Sùng rơi trên người tôi:“Ừ, nhưng tôi hối hận rồi, đang nghĩ cách dỗ em ấy quay lại.” “Tự tìm khổ à?” “Đúng vậy, còn hơi cầm thú nữa, lát nữa cậu sẽ rõ.” “Tôi đã biết cậu không chỉ ‘hơi’ cầm thú mà. Cái cô bé có giọng nũng nịu kia vừa tròn mười tám là cậu hôn à?” “Ừ, đúng là còn nhỏ, bằng tuổi em gái cậu. Ban đầu, tôi cũng không dám ra tay đâu, nhưng hôn thử một lần, thấy làm cầm thú cũng không tệ lắm.” Ai hôn anh chứ! Rõ ràng là tôi cắn! Những lời anh nói là có ý gì? Tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

8

 

 

Tôi mất nửa tháng để chấp nhận việc tôi và Cận Sùng hoàn toàn không có cơ hội.

 

Mặc dù tôi biết rất rõ, tôi sẽ không còn nhiệt liệt thích ai khác ngoài anh nữa.

 

Vì sợ đau nên tôi luôn không dám phẫu thuật.

 

Nhưng sau khi trải qua cú sốc tình cảm lớn này, tôi cảm thấy thực ra nỗi đau thể xác chẳng là gì cả, nên tôi dứt khoát đặt lịch phẫu thuật.

 

Trước cửa phòng bệnh, tôi thò đầu ra nhìn Cận Sùng bị bệnh nhân nữ quấy rầy.

 

"Bác sĩ, anh làm ơn thêm bạn đi mà, tôi lo cục u sẽ chuyển biến xấu thành khối u."

 

Cận Sùng mặt không cảm xúc: "Nếu thật sự là như vậy, cô đăng ký khoa Nội Ung bướu còn hiệu quả hơn tìm tôi."

 

Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ Cận Sùng từ chối tôi là vì anh không thích giới tính của tôi.

 

Nhưng rõ ràng anh cũng không thích anh trai tôi.

 

Có lẽ anh và gia đình chúng tôi đơn giản là không có duyên phận.

 

Anh không thích cả nam lẫn nữ.

 

Lúc Cận Sùng ngẩng đầu, đầu tôi còn chưa kịp rụt lại, đành phải nặn ra một nụ cười gượng gạo nhưng không kém phần lịch sự: "Anh Cận Sùng, em nghĩ anh có thể mặc quần ông già, đeo chìa khóa ở thắt lưng. Không những trông già đi, mà càng thể hiện y thuật cao siêu của anh, còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho anh nữa."

 

Tôi nói được làm được, đổi giọng gọi anh rồi.

 

Cận Sùng nhìn chằm chằm tôi không nói gì.

 

Không khí đông cứng lại hơn mười giây.

 

Vai tôi bị anh trai vỗ: "Em gái đừng bày trò bừa bãi, Cận Sùng mà mặc thế, mèo con si tình của cậu ấy sẽ quay đầu yêu người khác ngay."

 

"Không phải tôi nói chứ, sao Cận Sùng cậu phế vật thế, môi hôn rách cả rồi mà vẫn không có bản lĩnh đưa cô em có giọng nũng nịu đến bệnh viện. Hai người nắm tay nhau từ bãi đỗ xe ngầm, đi một vòng mỗi tầng bệnh viện để dẹp tin đồn đi, cậu có biết trong bệnh viện đang đồn chúng ta hẹn hò không? Hai đứa mình còn có fan CP rồi đấy, đúng là tạo nghiệt mà."

 

Anh trai tôi xả xong cục tức, chợt thấy không đúng: "Khoan đã, cô em có giọng nũng nịu kia còn chủ động cắn cả môi cậu rồi. Không lẽ vẫn chưa yêu đương với cậu, có phải cậu từ chối người ta rồi không?"

 

9

 

Ánh mắt Cận Sùng rơi trên người tôi:

“Ừ, nhưng tôi hối hận rồi, đang nghĩ cách dỗ em ấy quay lại.”

 

“Tự tìm khổ à?”

 

“Đúng vậy, còn hơi cầm thú nữa, lát nữa cậu sẽ rõ.”

 

“Tôi đã biết cậu không chỉ ‘hơi’ cầm thú mà. Cái cô bé có giọng nũng nịu kia vừa tròn mười tám là cậu hôn à?”

 

“Ừ, đúng là còn nhỏ, bằng tuổi em gái cậu. Ban đầu, tôi cũng không dám ra tay đâu, nhưng hôn thử một lần, thấy làm cầm thú cũng không tệ lắm.”

 

Ai hôn anh chứ! Rõ ràng là tôi cắn!

 

Những lời anh nói là có ý gì?

 

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1   Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"   Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."   Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.   Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.   Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.   Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."   Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"   "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"   Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"   Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.   Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."   Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.   Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."   Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… 8  Tôi mất nửa tháng để chấp nhận việc tôi và Cận Sùng hoàn toàn không có cơ hội. Mặc dù tôi biết rất rõ, tôi sẽ không còn nhiệt liệt thích ai khác ngoài anh nữa. Vì sợ đau nên tôi luôn không dám phẫu thuật. Nhưng sau khi trải qua cú sốc tình cảm lớn này, tôi cảm thấy thực ra nỗi đau thể xác chẳng là gì cả, nên tôi dứt khoát đặt lịch phẫu thuật. Trước cửa phòng bệnh, tôi thò đầu ra nhìn Cận Sùng bị bệnh nhân nữ quấy rầy. "Bác sĩ, anh làm ơn thêm bạn đi mà, tôi lo cục u sẽ chuyển biến xấu thành khối u." Cận Sùng mặt không cảm xúc: "Nếu thật sự là như vậy, cô đăng ký khoa Nội Ung bướu còn hiệu quả hơn tìm tôi." Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ Cận Sùng từ chối tôi là vì anh không thích giới tính của tôi. Nhưng rõ ràng anh cũng không thích anh trai tôi. Có lẽ anh và gia đình chúng tôi đơn giản là không có duyên phận. Anh không thích cả nam lẫn nữ. Lúc Cận Sùng ngẩng đầu, đầu tôi còn chưa kịp rụt lại, đành phải nặn ra một nụ cười gượng gạo nhưng không kém phần lịch sự: "Anh Cận Sùng, em nghĩ anh có thể mặc quần ông già, đeo chìa khóa ở thắt lưng. Không những trông già đi, mà càng thể hiện y thuật cao siêu của anh, còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho anh nữa." Tôi nói được làm được, đổi giọng gọi anh rồi. Cận Sùng nhìn chằm chằm tôi không nói gì. Không khí đông cứng lại hơn mười giây. Vai tôi bị anh trai vỗ: "Em gái đừng bày trò bừa bãi, Cận Sùng mà mặc thế, mèo con si tình của cậu ấy sẽ quay đầu yêu người khác ngay." "Không phải tôi nói chứ, sao Cận Sùng cậu phế vật thế, môi hôn rách cả rồi mà vẫn không có bản lĩnh đưa cô em có giọng nũng nịu đến bệnh viện. Hai người nắm tay nhau từ bãi đỗ xe ngầm, đi một vòng mỗi tầng bệnh viện để dẹp tin đồn đi, cậu có biết trong bệnh viện đang đồn chúng ta hẹn hò không? Hai đứa mình còn có fan CP rồi đấy, đúng là tạo nghiệt mà." Anh trai tôi xả xong cục tức, chợt thấy không đúng: "Khoan đã, cô em có giọng nũng nịu kia còn chủ động cắn cả môi cậu rồi. Không lẽ vẫn chưa yêu đương với cậu, có phải cậu từ chối người ta rồi không?" 9 Ánh mắt Cận Sùng rơi trên người tôi:“Ừ, nhưng tôi hối hận rồi, đang nghĩ cách dỗ em ấy quay lại.” “Tự tìm khổ à?” “Đúng vậy, còn hơi cầm thú nữa, lát nữa cậu sẽ rõ.” “Tôi đã biết cậu không chỉ ‘hơi’ cầm thú mà. Cái cô bé có giọng nũng nịu kia vừa tròn mười tám là cậu hôn à?” “Ừ, đúng là còn nhỏ, bằng tuổi em gái cậu. Ban đầu, tôi cũng không dám ra tay đâu, nhưng hôn thử một lần, thấy làm cầm thú cũng không tệ lắm.” Ai hôn anh chứ! Rõ ràng là tôi cắn! Những lời anh nói là có ý gì? Tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Chương 9: Chương 9