Tác giả:

1   Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"   Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."   Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.   Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.   Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.   Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."   Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"   "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"   Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"   Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.   Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."   Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.   Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."   Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo…

Chương 11: Chương 11

Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1   Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"   Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."   Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.   Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.   Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.   Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."   Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"   "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"   Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"   Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.   Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."   Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.   Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."   Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… 10  Cận Sùng đúng là không được bình thường. Anh viện cớ không đứng vững ôm tôi đã đành, lại còn sờ đầu tôi khi cửa chưa đóng: "Em có thể ngủ một giấc, lát nữa tôi gọi em dậy." Hôm nay, có rất nhiều người làm phẫu thuật. Ca phẫu thuật của tôi được xếp vào buổi tối. Bây giờ là bốn giờ chiều, tôi vẫn có thể ngủ một giấc. Cận Sùng vừa đi, người hầu trong miệng anh trai tôi đã đến ngay sau đó. Chu Khương Nghiên vừa vào phòng bệnh đã nhét một bó hoa hướng dương lớn vào lòng tôi, rồi ôm tôi xoay một vòng: "Công chúa, anh nhớ em quá." Sau khi đặt chân xuống đất, tôi ngồi xuống giường: "Quần áo bệnh nhân bị anh làm nhăn hết rồi." "Công chúa là tiên nữ hạ phàm, khoác túi rác cũng đẹp." "Anh mới đừng khoác túi rác ý, em cũng không phải công chúa nữa rồi, dù sao anh đã không yết kiến một năm rồi!" Chu Khương Nghiên đi du học nước ngoài, chúng tôi đã một năm rưỡi không gặp nhau rồi. Anh ấy nghe ra lời trách móc của tôi, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn tôi: "Trách anh hay nhớ anh? Trách anh cũng đúng." "Anh có thể trình bày vài câu, em cho anh cơ hội giải thích." Mắt Chu Khương Nghiên sáng lấp lánh, anh ấy nhìn tôi cười: "Anh không trình bày, anh cúi đầu xưng thần." Tôi bị anh ấy chọc cười. Lúc tôi ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy qua ô kính rỗng trên cửa phòng bệnh, Cận Sùng đang đỏ hoe mắt. Anh không vui sao? Vì tôi cười đùa với bạn thân khác giới sao? Ánh mắt chạm nhau, anh xoay người rời đi. Tim tôi như bị bóp chặt, đau nhói từng cơn, muốn đuổi theo nhưng lại sợ là mình đang tự mình đa tình. Do dự một phút, tôi vẫn đuổi theo. Nhưng anh đã vào phòng phẫu thuật rồi. Tôi thở dài một hơi, chuẩn bị về phòng bệnh thì thấy một nữ bác sĩ đi về phía quầy y tá. "Bác sĩ Cận bị viêm kết mạc à? Mắt đỏ quá." Cô y tá trực ban lắc đầu: "Chắc là buồn." Nữ bác sĩ rất ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì vậy? Trước giờ, bác sĩ Cận luôn không để lộ cảm xúc, đây là lần *****ên tôi thấy anh ấy bộc lộ tâm trạng đấy!" "Tôi vừa thấy có một anh chàng đẹp trai ôm bó hoa vào phòng 501. Chính cô gái trong phòng bệnh đó nửa tháng trước đã làm bác sĩ Cận khóc, không biết là bác sĩ Cận bị đá hay chưa theo đuổi được. Dù sao thì cô em xinh đẹp đó rất được săn đón, bác sĩ Cận thủ đoạn không đủ rồi." Nửa tháng trước? Vậy là hôm đó tôi nói muốn từ bỏ thích anh, anh đã khóc. Vậy là anh thích tôi, nhưng tại sao lại không thừa nhận?

10

 

 

Cận Sùng đúng là không được bình thường.

 

Anh viện cớ không đứng vững ôm tôi đã đành, lại còn sờ đầu tôi khi cửa chưa đóng: "Em có thể ngủ một giấc, lát nữa tôi gọi em dậy."

 

Hôm nay, có rất nhiều người làm phẫu thuật.

 

Ca phẫu thuật của tôi được xếp vào buổi tối.

 

Bây giờ là bốn giờ chiều, tôi vẫn có thể ngủ một giấc.

 

Cận Sùng vừa đi, người hầu trong miệng anh trai tôi đã đến ngay sau đó.

 

Chu Khương Nghiên vừa vào phòng bệnh đã nhét một bó hoa hướng dương lớn vào lòng tôi, rồi ôm tôi xoay một vòng: "Công chúa, anh nhớ em quá."

 

Sau khi đặt chân xuống đất, tôi ngồi xuống giường: "Quần áo bệnh nhân bị anh làm nhăn hết rồi."

 

"Công chúa là tiên nữ hạ phàm, khoác túi rác cũng đẹp."

 

"Anh mới đừng khoác túi rác ý, em cũng không phải công chúa nữa rồi, dù sao anh đã không yết kiến một năm rồi!"

 

Chu Khương Nghiên đi du học nước ngoài, chúng tôi đã một năm rưỡi không gặp nhau rồi.

 

Anh ấy nghe ra lời trách móc của tôi, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn tôi: "Trách anh hay nhớ anh? Trách anh cũng đúng."

 

"Anh có thể trình bày vài câu, em cho anh cơ hội giải thích."

 

Mắt Chu Khương Nghiên sáng lấp lánh, anh ấy nhìn tôi cười: "Anh không trình bày, anh cúi đầu xưng thần."

 

Tôi bị anh ấy chọc cười.

 

Lúc tôi ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy qua ô kính rỗng trên cửa phòng bệnh, Cận Sùng đang đỏ hoe mắt.

 

Anh không vui sao?

 

Vì tôi cười đùa với bạn thân khác giới sao?

 

Ánh mắt chạm nhau, anh xoay người rời đi.

 

Tim tôi như bị bóp chặt, đau nhói từng cơn, muốn đuổi theo nhưng lại sợ là mình đang tự mình đa tình.

 

Do dự một phút, tôi vẫn đuổi theo.

 

Nhưng anh đã vào phòng phẫu thuật rồi.

 

Tôi thở dài một hơi, chuẩn bị về phòng bệnh thì thấy một nữ bác sĩ đi về phía quầy y tá.

 

"Bác sĩ Cận bị viêm kết mạc à? Mắt đỏ quá."

 

Cô y tá trực ban lắc đầu: "Chắc là buồn."

 

Nữ bác sĩ rất ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì vậy? Trước giờ, bác sĩ Cận luôn không để lộ cảm xúc, đây là lần *****ên tôi thấy anh ấy bộc lộ tâm trạng đấy!"

 

"Tôi vừa thấy có một anh chàng đẹp trai ôm bó hoa vào phòng 501. Chính cô gái trong phòng bệnh đó nửa tháng trước đã làm bác sĩ Cận khóc, không biết là bác sĩ Cận bị đá hay chưa theo đuổi được. Dù sao thì cô em xinh đẹp đó rất được săn đón, bác sĩ Cận thủ đoạn không đủ rồi."

 

Nửa tháng trước?

 

Vậy là hôm đó tôi nói muốn từ bỏ thích anh, anh đã khóc.

 

Vậy là anh thích tôi, nhưng tại sao lại không thừa nhận?

Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1   Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"   Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."   Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.   Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.   Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.   Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."   Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"   "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"   Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"   Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.   Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."   Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.   Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."   Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… 10  Cận Sùng đúng là không được bình thường. Anh viện cớ không đứng vững ôm tôi đã đành, lại còn sờ đầu tôi khi cửa chưa đóng: "Em có thể ngủ một giấc, lát nữa tôi gọi em dậy." Hôm nay, có rất nhiều người làm phẫu thuật. Ca phẫu thuật của tôi được xếp vào buổi tối. Bây giờ là bốn giờ chiều, tôi vẫn có thể ngủ một giấc. Cận Sùng vừa đi, người hầu trong miệng anh trai tôi đã đến ngay sau đó. Chu Khương Nghiên vừa vào phòng bệnh đã nhét một bó hoa hướng dương lớn vào lòng tôi, rồi ôm tôi xoay một vòng: "Công chúa, anh nhớ em quá." Sau khi đặt chân xuống đất, tôi ngồi xuống giường: "Quần áo bệnh nhân bị anh làm nhăn hết rồi." "Công chúa là tiên nữ hạ phàm, khoác túi rác cũng đẹp." "Anh mới đừng khoác túi rác ý, em cũng không phải công chúa nữa rồi, dù sao anh đã không yết kiến một năm rồi!" Chu Khương Nghiên đi du học nước ngoài, chúng tôi đã một năm rưỡi không gặp nhau rồi. Anh ấy nghe ra lời trách móc của tôi, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn tôi: "Trách anh hay nhớ anh? Trách anh cũng đúng." "Anh có thể trình bày vài câu, em cho anh cơ hội giải thích." Mắt Chu Khương Nghiên sáng lấp lánh, anh ấy nhìn tôi cười: "Anh không trình bày, anh cúi đầu xưng thần." Tôi bị anh ấy chọc cười. Lúc tôi ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy qua ô kính rỗng trên cửa phòng bệnh, Cận Sùng đang đỏ hoe mắt. Anh không vui sao? Vì tôi cười đùa với bạn thân khác giới sao? Ánh mắt chạm nhau, anh xoay người rời đi. Tim tôi như bị bóp chặt, đau nhói từng cơn, muốn đuổi theo nhưng lại sợ là mình đang tự mình đa tình. Do dự một phút, tôi vẫn đuổi theo. Nhưng anh đã vào phòng phẫu thuật rồi. Tôi thở dài một hơi, chuẩn bị về phòng bệnh thì thấy một nữ bác sĩ đi về phía quầy y tá. "Bác sĩ Cận bị viêm kết mạc à? Mắt đỏ quá." Cô y tá trực ban lắc đầu: "Chắc là buồn." Nữ bác sĩ rất ngạc nhiên: "Xảy ra chuyện gì vậy? Trước giờ, bác sĩ Cận luôn không để lộ cảm xúc, đây là lần *****ên tôi thấy anh ấy bộc lộ tâm trạng đấy!" "Tôi vừa thấy có một anh chàng đẹp trai ôm bó hoa vào phòng 501. Chính cô gái trong phòng bệnh đó nửa tháng trước đã làm bác sĩ Cận khóc, không biết là bác sĩ Cận bị đá hay chưa theo đuổi được. Dù sao thì cô em xinh đẹp đó rất được săn đón, bác sĩ Cận thủ đoạn không đủ rồi." Nửa tháng trước? Vậy là hôm đó tôi nói muốn từ bỏ thích anh, anh đã khóc. Vậy là anh thích tôi, nhưng tại sao lại không thừa nhận?

Chương 11: Chương 11