1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo…
Chương 14: Chương 14
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… 13 Sau phẫu thuật, tôi chỉ nằm viện hai ngày là làm thủ tục xuất viện. Vì giáo viên môn chuyên ngành không cho phép xin nghỉ. Đúng lúc Cận Sùng nghỉ luân phiên, nên anh đã đưa tôi về trường. Ở bãi đỗ xe bệnh viện, tôi nắm tay Cận Sùng: "Tuy hôm nay anh được nghỉ, nhưng em sẽ không trốn học để yêu đương đâu." "Hơn nữa, em nói cho anh biết nhé, khi lên lớp em vẫn sẽ nộp điện thoại." "Bạn trai có đẹp trai đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến thái độ học tập của em!" Cận Sùng nhìn môi tôi mấp máy, yết hầu khẽ lăn: "Ngoan vậy sao?" Khóe miệng tôi cong lên: "Không phải, là bạn gái anh nhát gan, em sợ giáo viên trừ điểm thường ngày của em." Anh cười, rồi xoa mặt tôi: "Nói gì vậy bé cưng?" Được người mình thích gọi là bé cưng, tim tôi đập nhanh hơn. Tôi đỏ mặt dặn dò anh: "Nếu anh thấy chán thì tìm anh trai em nói chuyện nhé." "Không được nói chuyện với cô gái khác." "Tóm lại, lúc em học hành chăm chỉ thì anh phải nhớ em thật nhiều." Anh kéo cửa ghế phụ: "Ừm, anh sẽ nhớ em thật nhiều, rồi tan học sẽ đón em." Tôi hôn một cái lên má anh. "Thưởng cho anh." Ngồi lên ghế phụ, tôi thấy anh trai như con quay lao tới, dùng sức ấn Cận Sùng vào cửa xe. “Tôi đề phòng thằng bạn thanh mai trúc mã kia của em gái tôi cả chục năm, ai ngờ cuối cùng lại là tôi tự tay dẫn sói vào nhà! Tôi hỏi cậu có phải để ý em gái tôi không, cậu trả lời sao? Cậu nói sẽ không động đến em ruột tôi! Mẹ nó, cậu đúng là nói như đổ rác ra ngoài đường vậy!” “Cận Sùng, anh em mình quen nhau bao nhiêu năm, mà cậu dám đụng đến em gái tôi à? Nó mới mười chín tuổi! Cậu mà cũng ra tay được thì cậu còn là người chắc? Miệng nói đạo lý nghe sang sảng, người thì mặc áo quần bảnh bao, vậy mà đến chỗ em tôi thì làm hẳn một cú ‘vượt loài’, cậu mẹ nó biến thành cầm thú rồi à!” Anh trai tôi vừa nói vừa đấm đá, nhưng Cận Sùng không hề đánh trả. Cửa xe bị chặn lại, tôi hoảng quá, khóc òa lên, vội vàng bò từ ghế lái sang. “Anh ơi, anh không được đánh anh ấy!” “Không phải lỗi của anh ấy.” “Là em rung động trước, là em theo đuổi anh ấy, là em cắn anh ấy, em phải chịu trách nhiệm với anh ấy.” Anh trai tôi buông Cận Sùng ra, mặt tối sầm: “Chịu trách nhiệm gì? Là cậu ấy dụ dỗ em! Em cứ nhân cơ hội sàm sỡ cơ thể cậu ấy, đùa bỡn tình cảm của cậu ấy một chút là xong!”
13
Sau phẫu thuật, tôi chỉ nằm viện hai ngày là làm thủ tục xuất viện.
Vì giáo viên môn chuyên ngành không cho phép xin nghỉ.
Đúng lúc Cận Sùng nghỉ luân phiên, nên anh đã đưa tôi về trường.
Ở bãi đỗ xe bệnh viện, tôi nắm tay Cận Sùng: "Tuy hôm nay anh được nghỉ, nhưng em sẽ không trốn học để yêu đương đâu."
"Hơn nữa, em nói cho anh biết nhé, khi lên lớp em vẫn sẽ nộp điện thoại."
"Bạn trai có đẹp trai đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến thái độ học tập của em!"
Cận Sùng nhìn môi tôi mấp máy, yết hầu khẽ lăn: "Ngoan vậy sao?"
Khóe miệng tôi cong lên: "Không phải, là bạn gái anh nhát gan, em sợ giáo viên trừ điểm thường ngày của em."
Anh cười, rồi xoa mặt tôi: "Nói gì vậy bé cưng?"
Được người mình thích gọi là bé cưng, tim tôi đập nhanh hơn.
Tôi đỏ mặt dặn dò anh: "Nếu anh thấy chán thì tìm anh trai em nói chuyện nhé."
"Không được nói chuyện với cô gái khác."
"Tóm lại, lúc em học hành chăm chỉ thì anh phải nhớ em thật nhiều."
Anh kéo cửa ghế phụ: "Ừm, anh sẽ nhớ em thật nhiều, rồi tan học sẽ đón em."
Tôi hôn một cái lên má anh.
"Thưởng cho anh."
Ngồi lên ghế phụ, tôi thấy anh trai như con quay lao tới, dùng sức ấn Cận Sùng vào cửa xe.
“Tôi đề phòng thằng bạn thanh mai trúc mã kia của em gái tôi cả chục năm, ai ngờ cuối cùng lại là tôi tự tay dẫn sói vào nhà! Tôi hỏi cậu có phải để ý em gái tôi không, cậu trả lời sao? Cậu nói sẽ không động đến em ruột tôi! Mẹ nó, cậu đúng là nói như đổ rác ra ngoài đường vậy!”
“Cận Sùng, anh em mình quen nhau bao nhiêu năm, mà cậu dám đụng đến em gái tôi à? Nó mới mười chín tuổi! Cậu mà cũng ra tay được thì cậu còn là người chắc? Miệng nói đạo lý nghe sang sảng, người thì mặc áo quần bảnh bao, vậy mà đến chỗ em tôi thì làm hẳn một cú ‘vượt loài’, cậu mẹ nó biến thành cầm thú rồi à!”
Anh trai tôi vừa nói vừa đấm đá, nhưng Cận Sùng không hề đánh trả.
Cửa xe bị chặn lại, tôi hoảng quá, khóc òa lên, vội vàng bò từ ghế lái sang.
“Anh ơi, anh không được đánh anh ấy!”
“Không phải lỗi của anh ấy.”
“Là em rung động trước, là em theo đuổi anh ấy, là em cắn anh ấy, em phải chịu trách nhiệm với anh ấy.”
Anh trai tôi buông Cận Sùng ra, mặt tối sầm: “Chịu trách nhiệm gì? Là cậu ấy dụ dỗ em! Em cứ nhân cơ hội sàm sỡ cơ thể cậu ấy, đùa bỡn tình cảm của cậu ấy một chút là xong!”
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… 13 Sau phẫu thuật, tôi chỉ nằm viện hai ngày là làm thủ tục xuất viện. Vì giáo viên môn chuyên ngành không cho phép xin nghỉ. Đúng lúc Cận Sùng nghỉ luân phiên, nên anh đã đưa tôi về trường. Ở bãi đỗ xe bệnh viện, tôi nắm tay Cận Sùng: "Tuy hôm nay anh được nghỉ, nhưng em sẽ không trốn học để yêu đương đâu." "Hơn nữa, em nói cho anh biết nhé, khi lên lớp em vẫn sẽ nộp điện thoại." "Bạn trai có đẹp trai đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến thái độ học tập của em!" Cận Sùng nhìn môi tôi mấp máy, yết hầu khẽ lăn: "Ngoan vậy sao?" Khóe miệng tôi cong lên: "Không phải, là bạn gái anh nhát gan, em sợ giáo viên trừ điểm thường ngày của em." Anh cười, rồi xoa mặt tôi: "Nói gì vậy bé cưng?" Được người mình thích gọi là bé cưng, tim tôi đập nhanh hơn. Tôi đỏ mặt dặn dò anh: "Nếu anh thấy chán thì tìm anh trai em nói chuyện nhé." "Không được nói chuyện với cô gái khác." "Tóm lại, lúc em học hành chăm chỉ thì anh phải nhớ em thật nhiều." Anh kéo cửa ghế phụ: "Ừm, anh sẽ nhớ em thật nhiều, rồi tan học sẽ đón em." Tôi hôn một cái lên má anh. "Thưởng cho anh." Ngồi lên ghế phụ, tôi thấy anh trai như con quay lao tới, dùng sức ấn Cận Sùng vào cửa xe. “Tôi đề phòng thằng bạn thanh mai trúc mã kia của em gái tôi cả chục năm, ai ngờ cuối cùng lại là tôi tự tay dẫn sói vào nhà! Tôi hỏi cậu có phải để ý em gái tôi không, cậu trả lời sao? Cậu nói sẽ không động đến em ruột tôi! Mẹ nó, cậu đúng là nói như đổ rác ra ngoài đường vậy!” “Cận Sùng, anh em mình quen nhau bao nhiêu năm, mà cậu dám đụng đến em gái tôi à? Nó mới mười chín tuổi! Cậu mà cũng ra tay được thì cậu còn là người chắc? Miệng nói đạo lý nghe sang sảng, người thì mặc áo quần bảnh bao, vậy mà đến chỗ em tôi thì làm hẳn một cú ‘vượt loài’, cậu mẹ nó biến thành cầm thú rồi à!” Anh trai tôi vừa nói vừa đấm đá, nhưng Cận Sùng không hề đánh trả. Cửa xe bị chặn lại, tôi hoảng quá, khóc òa lên, vội vàng bò từ ghế lái sang. “Anh ơi, anh không được đánh anh ấy!” “Không phải lỗi của anh ấy.” “Là em rung động trước, là em theo đuổi anh ấy, là em cắn anh ấy, em phải chịu trách nhiệm với anh ấy.” Anh trai tôi buông Cận Sùng ra, mặt tối sầm: “Chịu trách nhiệm gì? Là cậu ấy dụ dỗ em! Em cứ nhân cơ hội sàm sỡ cơ thể cậu ấy, đùa bỡn tình cảm của cậu ấy một chút là xong!”