1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo…
Chương 16: Chương 16
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… Cận Sùng ở bên tôi rồi, vậy sau này chính là em rể của anh trai tôi. Anh trai tôi không ưa anh, muốn cưỡi lên đầu anh lúc nào cũng được, đánh anh cũng chỉ là chuyện tiện tay - dù gì vai vế của anh cũng nhỏ hơn anh trai một bậc. Càng nghĩ, tôi càng thấy Cận Sùng thiệt thòi quá, nói được vài câu mà mắt đã ươn ướt rồi. Cận Sùng bật cười, kéo tay tôi lại, đưa lên môi khẽ hôn một cái. “Anh trai em đánh anh một lần, em đau lòng một lần.” “Vậy là anh lời rồi.” “Nhưng mà... anh sẽ đau đó…” "Vậy em ngoài đau lòng cho anh, có phải cũng có thể thương anh một chút không?" Đối diện với ánh mắt mờ ám của anh, tôi hơi xấu hổ quay đầu. Nhưng còn chưa quay đầu hẳn, sau gáy đã bị bàn tay to của anh giữ lại, rồi chịu đựng nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa đầy tính xâm lược của anh. Mặc dù Cận Sùng giữ gáy tôi và dùng sức, nhưng hôn quá lâu khiến lưỡi tôi thật sự không còn sức nữa. Khi tôi nghẹn ngào đẩy anh ra, anh rất nghe lời rút lui. Nhưng cách hai giây, anh lại hôn lên trán, mắt và chóp mũi tôi. Sau đó, ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn chằm chằm tôi: "Lần trước em bôi thuốc cho anh, anh đã muốn làm vậy rồi." 16 Lần đầu, Cận Sùng đưa tôi đến trường học đã được lên tường tỏ tình, còn được share rầm rộ. Tuy tôi đã vào khu bình luận trả lời từng người rằng anh có bạn gái. Nhưng mỗi lần Cận Sùng đổi ca nghỉ đến trường đợi tôi tan học, tôi vẫn có cảm giác bất an. Giáo viên môn chuyên ngành kéo dài giờ học mười mấy phút, tôi có thể tưởng tượng Cận Sùng bị nữ sinh đi ngang qua chụp trộm, có lẽ còn xin cách thức liên lạc. Dù sao ở hành lang bệnh viện tôi đã chứng kiến rồi. Thế nên vừa nghe giáo viên nói tan học, tôi gần như chạy xuống lầu. Đúng như tôi dự đoán, Cận Sùng luôn là người nổi bật trong đám đông. Tôi đứng sững cách anh hai mét, hiểu vì sao bạn cùng phòng nói yêu người đẹp trai sẽ không có cảm giác an toàn. Cận Sùng thấy tôi đứng ngây ra không nhúc nhích, liền sải bước thẳng về phía tôi, cúi người ôm tôi vào lòng. Vì vừa chạy, toàn thân tôi nóng bừng. Cận Sùng cúi đầu, mặt kề mặt tôi, thử nhiệt độ: "Chạy nóng rồi à?" Bên cạnh có nữ sinh đi ngang qua giơ điện thoại chụp ảnh, tim tôi đập thình thịch. Trong tiếng tim đập ngày càng mạnh của chính mình, tôi nghe anh nói: "Thừa nhận thích em, anh đã để em đợi rất lâu rồi, sau này sẽ đổi lại anh đợi em." “Khương Túc Vi, đừng nghĩ lung tung, anh yêu em.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của anh, tìm thấy cảm giác an toàn thuộc về mình. Trong trò chơi theo đuổi tình yêu mà người dũng cảm chiến thắng này, tôi rất chắc chắn, tôi đã tìm thấy tình yêu duy nhất một lần này.
Cận Sùng ở bên tôi rồi, vậy sau này chính là em rể của anh trai tôi.
Anh trai tôi không ưa anh, muốn cưỡi lên đầu anh lúc nào cũng được, đánh anh cũng chỉ là chuyện tiện tay - dù gì vai vế của anh cũng nhỏ hơn anh trai một bậc.
Càng nghĩ, tôi càng thấy Cận Sùng thiệt thòi quá, nói được vài câu mà mắt đã ươn ướt rồi.
Cận Sùng bật cười, kéo tay tôi lại, đưa lên môi khẽ hôn một cái.
“Anh trai em đánh anh một lần, em đau lòng một lần.”
“Vậy là anh lời rồi.”
“Nhưng mà... anh sẽ đau đó…”
"Vậy em ngoài đau lòng cho anh, có phải cũng có thể thương anh một chút không?"
Đối diện với ánh mắt mờ ám của anh, tôi hơi xấu hổ quay đầu.
Nhưng còn chưa quay đầu hẳn, sau gáy đã bị bàn tay to của anh giữ lại, rồi chịu đựng nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa đầy tính xâm lược của anh.
Mặc dù Cận Sùng giữ gáy tôi và dùng sức, nhưng hôn quá lâu khiến lưỡi tôi thật sự không còn sức nữa.
Khi tôi nghẹn ngào đẩy anh ra, anh rất nghe lời rút lui. Nhưng cách hai giây, anh lại hôn lên trán, mắt và chóp mũi tôi. Sau đó, ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn chằm chằm tôi: "Lần trước em bôi thuốc cho anh, anh đã muốn làm vậy rồi."
16
Lần đầu, Cận Sùng đưa tôi đến trường học đã được lên tường tỏ tình, còn được share rầm rộ.
Tuy tôi đã vào khu bình luận trả lời từng người rằng anh có bạn gái.
Nhưng mỗi lần Cận Sùng đổi ca nghỉ đến trường đợi tôi tan học, tôi vẫn có cảm giác bất an.
Giáo viên môn chuyên ngành kéo dài giờ học mười mấy phút, tôi có thể tưởng tượng Cận Sùng bị nữ sinh đi ngang qua chụp trộm, có lẽ còn xin cách thức liên lạc.
Dù sao ở hành lang bệnh viện tôi đã chứng kiến rồi.
Thế nên vừa nghe giáo viên nói tan học, tôi gần như chạy xuống lầu.
Đúng như tôi dự đoán, Cận Sùng luôn là người nổi bật trong đám đông.
Tôi đứng sững cách anh hai mét, hiểu vì sao bạn cùng phòng nói yêu người đẹp trai sẽ không có cảm giác an toàn.
Cận Sùng thấy tôi đứng ngây ra không nhúc nhích, liền sải bước thẳng về phía tôi, cúi người ôm tôi vào lòng.
Vì vừa chạy, toàn thân tôi nóng bừng.
Cận Sùng cúi đầu, mặt kề mặt tôi, thử nhiệt độ: "Chạy nóng rồi à?"
Bên cạnh có nữ sinh đi ngang qua giơ điện thoại chụp ảnh, tim tôi đập thình thịch.
Trong tiếng tim đập ngày càng mạnh của chính mình, tôi nghe anh nói: "Thừa nhận thích em, anh đã để em đợi rất lâu rồi, sau này sẽ đổi lại anh đợi em."
“Khương Túc Vi, đừng nghĩ lung tung, anh yêu em.”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của anh, tìm thấy cảm giác an toàn thuộc về mình.
Trong trò chơi theo đuổi tình yêu mà người dũng cảm chiến thắng này, tôi rất chắc chắn, tôi đã tìm thấy tình yêu duy nhất một lần này.
Bác Sĩ Cận - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1 Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?" Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng." Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi. Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi. Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh. Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút." Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?" "Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?" Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!" Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng. Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi." Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh. Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra." Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo… Cận Sùng ở bên tôi rồi, vậy sau này chính là em rể của anh trai tôi. Anh trai tôi không ưa anh, muốn cưỡi lên đầu anh lúc nào cũng được, đánh anh cũng chỉ là chuyện tiện tay - dù gì vai vế của anh cũng nhỏ hơn anh trai một bậc. Càng nghĩ, tôi càng thấy Cận Sùng thiệt thòi quá, nói được vài câu mà mắt đã ươn ướt rồi. Cận Sùng bật cười, kéo tay tôi lại, đưa lên môi khẽ hôn một cái. “Anh trai em đánh anh một lần, em đau lòng một lần.” “Vậy là anh lời rồi.” “Nhưng mà... anh sẽ đau đó…” "Vậy em ngoài đau lòng cho anh, có phải cũng có thể thương anh một chút không?" Đối diện với ánh mắt mờ ám của anh, tôi hơi xấu hổ quay đầu. Nhưng còn chưa quay đầu hẳn, sau gáy đã bị bàn tay to của anh giữ lại, rồi chịu đựng nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa đầy tính xâm lược của anh. Mặc dù Cận Sùng giữ gáy tôi và dùng sức, nhưng hôn quá lâu khiến lưỡi tôi thật sự không còn sức nữa. Khi tôi nghẹn ngào đẩy anh ra, anh rất nghe lời rút lui. Nhưng cách hai giây, anh lại hôn lên trán, mắt và chóp mũi tôi. Sau đó, ánh mắt nóng bỏng ấy nhìn chằm chằm tôi: "Lần trước em bôi thuốc cho anh, anh đã muốn làm vậy rồi." 16 Lần đầu, Cận Sùng đưa tôi đến trường học đã được lên tường tỏ tình, còn được share rầm rộ. Tuy tôi đã vào khu bình luận trả lời từng người rằng anh có bạn gái. Nhưng mỗi lần Cận Sùng đổi ca nghỉ đến trường đợi tôi tan học, tôi vẫn có cảm giác bất an. Giáo viên môn chuyên ngành kéo dài giờ học mười mấy phút, tôi có thể tưởng tượng Cận Sùng bị nữ sinh đi ngang qua chụp trộm, có lẽ còn xin cách thức liên lạc. Dù sao ở hành lang bệnh viện tôi đã chứng kiến rồi. Thế nên vừa nghe giáo viên nói tan học, tôi gần như chạy xuống lầu. Đúng như tôi dự đoán, Cận Sùng luôn là người nổi bật trong đám đông. Tôi đứng sững cách anh hai mét, hiểu vì sao bạn cùng phòng nói yêu người đẹp trai sẽ không có cảm giác an toàn. Cận Sùng thấy tôi đứng ngây ra không nhúc nhích, liền sải bước thẳng về phía tôi, cúi người ôm tôi vào lòng. Vì vừa chạy, toàn thân tôi nóng bừng. Cận Sùng cúi đầu, mặt kề mặt tôi, thử nhiệt độ: "Chạy nóng rồi à?" Bên cạnh có nữ sinh đi ngang qua giơ điện thoại chụp ảnh, tim tôi đập thình thịch. Trong tiếng tim đập ngày càng mạnh của chính mình, tôi nghe anh nói: "Thừa nhận thích em, anh đã để em đợi rất lâu rồi, sau này sẽ đổi lại anh đợi em." “Khương Túc Vi, đừng nghĩ lung tung, anh yêu em.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của anh, tìm thấy cảm giác an toàn thuộc về mình. Trong trò chơi theo đuổi tình yêu mà người dũng cảm chiến thắng này, tôi rất chắc chắn, tôi đã tìm thấy tình yêu duy nhất một lần này.