"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…
Chương 300: Chương 300
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Cho nên hiện tại ông cũng không thể nói rõ chuyện này.Phương Thủ Nghĩa cắn răng, trong lòng tính toán, phải nhanh chóng mua lại căn nhà cũ của nhà họ, đợi mua về, ông sẽ cố gắng khuyên Giang Thiên Ca, để cô đến căn nhà cũ bên kia ở.Hai người từ trong phòng đi ra, đi đến quầy thu ngân, bước chân Phương Thủ Nghĩa bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng một người đang đi vào trong.Một lát sau, ông nói với Giang Thiên Ca: “Cháu ra cửa đợi cậu, cậu nhìn thấy người quen, đi qua chào hỏi một tiếng.”Nói xong, ông xoay người đi vào trong.Sắc mặt và khí thế kia, không giống như là đi chào hỏi.Giang Thiên Ca liền lên tiếng hỏi: “Cần cháu giúp không?”“...”Phương Thủ Nghĩa bị Giang Thiên Ca hỏi làm cho khựng lại.Ánh mắt và Giang Thiên Ca chạm nhau hai giây, Phương Thủ Nghĩa hắng giọng một tiếng, liền nói như thật: “Cần gì chứ? Cậu chỉ là đi chào hỏi người quen thôi.”“Cần giúp đỡ? Nói cứ như cậu là lưu manh đi đánh nhau vậy.”Nói xong, Phương Thủ Nghĩa nghĩ đến ngày *****ên ông trở lại Bắc Thành, ở cổng trường đại học Hoa Đại, lần *****ên nhìn thấy Giang Thiên Ca.Lúc ấy, Giang Thiên Ca đang đánh nhau.Ông không biết thân phận của Giang Thiên Ca, còn hứng thú xem náo nhiệt, tiếc là bọn họ đánh không lâu.Nghĩ vậy, trong mắt Phương Thủ Nghĩa hiện lên vài phần không được tự nhiên, ông nghiêm túc dạy dỗ: “Cháu còn nhỏ, lại là con gái, sao trong đầu toàn nghĩ đến chuyện đánh nhau vậy? Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau.”Giang Thiên Ca “Ờ” một tiếng.Cô nhìn Phương Thủ Nghĩa, cười như không cười, “Nếu thật sự chỉ là chào hỏi, cháu đề nghị cậu nên thu lại biểu cảm nghiến răng nghiến lợi kia đi, nếu không, sẽ dọa người quen của cậu đấy.”Phương Thủ Nghĩa: “...”Nghiêng đầu nhìn cửa sổ bên cạnh như soi gương, Phương Thủ Nghĩa thấy rõ ràng vẻ mặt của mình rất ôn hòa, từ ái, sao lại nghiến răng nghiến lợi được?Nghĩ ngợi hai giây, ông quyết định chối bay chối biến, mím môi, ra vẻ nghiêm túc: “Cháu ra cửa đợi, cậu rất nhanh sẽ quay lại.”Đi được hai bước, ông vẫn không yên tâm, quay đầu dặn dò: “Không được đi theo đâu đấy!”“Nghe lời, lát nữa cậu mua đồ ăn ngon cho.”Giang Thiên Ca: “...”...Dặn dò Giang Thiên Ca xong, Phương Thủ Nghĩa liền mang vẻ mặt âm trầm đi về phía nhà vệ sinh.Vừa rồi, ông nhìn thấy Lâm Đại Vĩ. Tên khốn kiếp kia cố ý chạy đến trước mặt Đức Âm nói linh tinh, thật là miệng tiện.Hai hôm trước đi tìm Lâm Đại Vĩ, không gặp được, để hắn tránh được một kiếp.Hôm nay Lâm Đại Vĩ tự mình đ.â.m đầu vào, không thể nào trốn được nữa.Lúc Phương Thủ Nghĩa đi qua, Lâm Đại Vĩ đang khoác vai một người, hai người vừa đi vừa huênh hoang khoác lác, từ trong nhà vệ sinh đi ra.Hai người đều bước chân lảo đảo, nồng nặc mùi rượu.Phương Thủ Nghĩa bị hun đến nhíu mày, ghét bỏ lùi về sau một bước, lạnh lùng gọi: “Lâm Đại Vĩ.”“Hả?”“Gọi tôi à? Anh là ai?” Lâm Đại Vĩ đã uống say quá nửa, ngây người một lúc lâu, mới khó chịu nhìn Phương Thủ Nghĩa.Nhìn Phương Thủ Nghĩa từ trên xuống dưới, thấy ông ăn mặc lịch sự, hắn ta mới kìm nén sự khó chịu, cười gượng hỏi: “Người anh em... Anh là?”Phương Thủ Nghĩa mím môi, tự giới thiệu.“Phương Thủ Nghĩa?”Lâm Đại Vĩ lẩm bẩm tên Phương Thủ Nghĩa vài lần, lại nhìn chằm chằm mặt ông một hồi lâu, mới nhận ra.Hắn ta vui mừng cười lớn, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại: “Thủ Nghĩa, thật sự là cậu sao? Cậu về rồi?”“Lúc nào trở về? Sao không nói với bạn học cũ một tiếng?”Phương Thủ Nghĩa và Phương Đức Âm bằng tuổi, học cùng trường, cùng lớp. Lâm Đại Vĩ cũng là bạn học cùng lớp với Phương Thủ Nghĩa.“Nếu biết cậu sắp trở về, tôi với tư cách là bạn học cũ, dù thế nào cũng phải ra đón cậu, mở tiệc chiêu đãi chứ!” Lâm Đại Vĩ nói xong, đẩy người bên cạnh ra, muốn ôm lấy vai Phương Thủ Nghĩa.Phương Thủ Nghĩa cau mày né tránh, “Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, có tiện nói chuyện không?”Lâm Đại Vĩ vội vàng gật đầu, “Tiện, tiện chứ, đương nhiên là tiện!”“Ha ha... Chúng ta đều là bạn học cũ, giao tình tốt, nói gì mà tiện hay không, khách sáo quá, ha ha... Phương Ngũ thiếu gia có chuyện tìm, không tiện cũng phải tiện...”Lâm Đại Vĩ cười đến mức mắt híp thành một đường, nịnh nọt lấy lòng.Năm đó, vì là nhà tư bản, Phương gia như chuột chạy qua đường, bị người người ném đá, cuối cùng phải bỏ chạy.Nhưng thời buổi bây giờ đã khác. Tư bản hay không không quan trọng, có tiền là được.Phương gia bây giờ đã khác xưa rồi.Phương gia ở Hương Cảng là gia tộc số một số hai, tài sản vô số kể. Ngoài Hương Cảng, Phương gia ở nước ngoài cũng rất có tiếng tăm, tiếng nói rất có trọng lượng trong cộng đồng người Hoa, thậm chí cả trong cộng đồng người da trắng.Phương gia như vậy, cho dù sau này không quay về trong nước phát triển, cũng phải giữ gìn mối quan hệ này thật tốt, biết đâu lúc nào đó sẽ dùng đến.Lúc này Lâm Đại Vĩ cảm thấy rất đắc ý, cho rằng mình suy nghĩ sâu xa, rất có tầm nhìn.Hắn ta hoàn toàn quên mất việc mình đã làm, cũng không ngờ Phương Thủ Nghĩa lại vì chuyện này mà quay về đánh mình.Vân Mộng Hạ VũLâm Đại Vĩ đuổi bạn đi, cười nói, “Thủ Nghĩa, đi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, nói chuyện phiếm.”
Cho nên hiện tại ông cũng không thể nói rõ chuyện này.
Phương Thủ Nghĩa cắn răng, trong lòng tính toán, phải nhanh chóng mua lại căn nhà cũ của nhà họ, đợi mua về, ông sẽ cố gắng khuyên Giang Thiên Ca, để cô đến căn nhà cũ bên kia ở.
Hai người từ trong phòng đi ra, đi đến quầy thu ngân, bước chân Phương Thủ Nghĩa bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng một người đang đi vào trong.
Một lát sau, ông nói với Giang Thiên Ca: “Cháu ra cửa đợi cậu, cậu nhìn thấy người quen, đi qua chào hỏi một tiếng.”
Nói xong, ông xoay người đi vào trong.
Sắc mặt và khí thế kia, không giống như là đi chào hỏi.
Giang Thiên Ca liền lên tiếng hỏi: “Cần cháu giúp không?”
“...”
Phương Thủ Nghĩa bị Giang Thiên Ca hỏi làm cho khựng lại.
Ánh mắt và Giang Thiên Ca chạm nhau hai giây, Phương Thủ Nghĩa hắng giọng một tiếng, liền nói như thật: “Cần gì chứ? Cậu chỉ là đi chào hỏi người quen thôi.”
“Cần giúp đỡ? Nói cứ như cậu là lưu manh đi đánh nhau vậy.”
Nói xong, Phương Thủ Nghĩa nghĩ đến ngày *****ên ông trở lại Bắc Thành, ở cổng trường đại học Hoa Đại, lần *****ên nhìn thấy Giang Thiên Ca.
Lúc ấy, Giang Thiên Ca đang đánh nhau.
Ông không biết thân phận của Giang Thiên Ca, còn hứng thú xem náo nhiệt, tiếc là bọn họ đánh không lâu.
Nghĩ vậy, trong mắt Phương Thủ Nghĩa hiện lên vài phần không được tự nhiên, ông nghiêm túc dạy dỗ: “Cháu còn nhỏ, lại là con gái, sao trong đầu toàn nghĩ đến chuyện đánh nhau vậy? Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau.”
Giang Thiên Ca “Ờ” một tiếng.
Cô nhìn Phương Thủ Nghĩa, cười như không cười, “Nếu thật sự chỉ là chào hỏi, cháu đề nghị cậu nên thu lại biểu cảm nghiến răng nghiến lợi kia đi, nếu không, sẽ dọa người quen của cậu đấy.”
Phương Thủ Nghĩa: “...”
Nghiêng đầu nhìn cửa sổ bên cạnh như soi gương, Phương Thủ Nghĩa thấy rõ ràng vẻ mặt của mình rất ôn hòa, từ ái, sao lại nghiến răng nghiến lợi được?
Nghĩ ngợi hai giây, ông quyết định chối bay chối biến, mím môi, ra vẻ nghiêm túc: “Cháu ra cửa đợi, cậu rất nhanh sẽ quay lại.”
Đi được hai bước, ông vẫn không yên tâm, quay đầu dặn dò: “Không được đi theo đâu đấy!”
“Nghe lời, lát nữa cậu mua đồ ăn ngon cho.”
Giang Thiên Ca: “...”
...
Dặn dò Giang Thiên Ca xong, Phương Thủ Nghĩa liền mang vẻ mặt âm trầm đi về phía nhà vệ sinh.
Vừa rồi, ông nhìn thấy Lâm Đại Vĩ. Tên khốn kiếp kia cố ý chạy đến trước mặt Đức Âm nói linh tinh, thật là miệng tiện.
Hai hôm trước đi tìm Lâm Đại Vĩ, không gặp được, để hắn tránh được một kiếp.
Hôm nay Lâm Đại Vĩ tự mình đ.â.m đầu vào, không thể nào trốn được nữa.
Lúc Phương Thủ Nghĩa đi qua, Lâm Đại Vĩ đang khoác vai một người, hai người vừa đi vừa huênh hoang khoác lác, từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Hai người đều bước chân lảo đảo, nồng nặc mùi rượu.
Phương Thủ Nghĩa bị hun đến nhíu mày, ghét bỏ lùi về sau một bước, lạnh lùng gọi: “Lâm Đại Vĩ.”
“Hả?”
“Gọi tôi à? Anh là ai?” Lâm Đại Vĩ đã uống say quá nửa, ngây người một lúc lâu, mới khó chịu nhìn Phương Thủ Nghĩa.
Nhìn Phương Thủ Nghĩa từ trên xuống dưới, thấy ông ăn mặc lịch sự, hắn ta mới kìm nén sự khó chịu, cười gượng hỏi: “Người anh em... Anh là?”
Phương Thủ Nghĩa mím môi, tự giới thiệu.
“Phương Thủ Nghĩa?”
Lâm Đại Vĩ lẩm bẩm tên Phương Thủ Nghĩa vài lần, lại nhìn chằm chằm mặt ông một hồi lâu, mới nhận ra.
Hắn ta vui mừng cười lớn, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại: “Thủ Nghĩa, thật sự là cậu sao? Cậu về rồi?”
“Lúc nào trở về? Sao không nói với bạn học cũ một tiếng?”
Phương Thủ Nghĩa và Phương Đức Âm bằng tuổi, học cùng trường, cùng lớp. Lâm Đại Vĩ cũng là bạn học cùng lớp với Phương Thủ Nghĩa.
“Nếu biết cậu sắp trở về, tôi với tư cách là bạn học cũ, dù thế nào cũng phải ra đón cậu, mở tiệc chiêu đãi chứ!” Lâm Đại Vĩ nói xong, đẩy người bên cạnh ra, muốn ôm lấy vai Phương Thủ Nghĩa.
Phương Thủ Nghĩa cau mày né tránh, “Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, có tiện nói chuyện không?”
Lâm Đại Vĩ vội vàng gật đầu, “Tiện, tiện chứ, đương nhiên là tiện!”
“Ha ha... Chúng ta đều là bạn học cũ, giao tình tốt, nói gì mà tiện hay không, khách sáo quá, ha ha... Phương Ngũ thiếu gia có chuyện tìm, không tiện cũng phải tiện...”
Lâm Đại Vĩ cười đến mức mắt híp thành một đường, nịnh nọt lấy lòng.
Năm đó, vì là nhà tư bản, Phương gia như chuột chạy qua đường, bị người người ném đá, cuối cùng phải bỏ chạy.
Nhưng thời buổi bây giờ đã khác. Tư bản hay không không quan trọng, có tiền là được.
Phương gia bây giờ đã khác xưa rồi.
Phương gia ở Hương Cảng là gia tộc số một số hai, tài sản vô số kể. Ngoài Hương Cảng, Phương gia ở nước ngoài cũng rất có tiếng tăm, tiếng nói rất có trọng lượng trong cộng đồng người Hoa, thậm chí cả trong cộng đồng người da trắng.
Phương gia như vậy, cho dù sau này không quay về trong nước phát triển, cũng phải giữ gìn mối quan hệ này thật tốt, biết đâu lúc nào đó sẽ dùng đến.
Lúc này Lâm Đại Vĩ cảm thấy rất đắc ý, cho rằng mình suy nghĩ sâu xa, rất có tầm nhìn.
Hắn ta hoàn toàn quên mất việc mình đã làm, cũng không ngờ Phương Thủ Nghĩa lại vì chuyện này mà quay về đánh mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Đại Vĩ đuổi bạn đi, cười nói, “Thủ Nghĩa, đi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, nói chuyện phiếm.”
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Cho nên hiện tại ông cũng không thể nói rõ chuyện này.Phương Thủ Nghĩa cắn răng, trong lòng tính toán, phải nhanh chóng mua lại căn nhà cũ của nhà họ, đợi mua về, ông sẽ cố gắng khuyên Giang Thiên Ca, để cô đến căn nhà cũ bên kia ở.Hai người từ trong phòng đi ra, đi đến quầy thu ngân, bước chân Phương Thủ Nghĩa bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng một người đang đi vào trong.Một lát sau, ông nói với Giang Thiên Ca: “Cháu ra cửa đợi cậu, cậu nhìn thấy người quen, đi qua chào hỏi một tiếng.”Nói xong, ông xoay người đi vào trong.Sắc mặt và khí thế kia, không giống như là đi chào hỏi.Giang Thiên Ca liền lên tiếng hỏi: “Cần cháu giúp không?”“...”Phương Thủ Nghĩa bị Giang Thiên Ca hỏi làm cho khựng lại.Ánh mắt và Giang Thiên Ca chạm nhau hai giây, Phương Thủ Nghĩa hắng giọng một tiếng, liền nói như thật: “Cần gì chứ? Cậu chỉ là đi chào hỏi người quen thôi.”“Cần giúp đỡ? Nói cứ như cậu là lưu manh đi đánh nhau vậy.”Nói xong, Phương Thủ Nghĩa nghĩ đến ngày *****ên ông trở lại Bắc Thành, ở cổng trường đại học Hoa Đại, lần *****ên nhìn thấy Giang Thiên Ca.Lúc ấy, Giang Thiên Ca đang đánh nhau.Ông không biết thân phận của Giang Thiên Ca, còn hứng thú xem náo nhiệt, tiếc là bọn họ đánh không lâu.Nghĩ vậy, trong mắt Phương Thủ Nghĩa hiện lên vài phần không được tự nhiên, ông nghiêm túc dạy dỗ: “Cháu còn nhỏ, lại là con gái, sao trong đầu toàn nghĩ đến chuyện đánh nhau vậy? Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau.”Giang Thiên Ca “Ờ” một tiếng.Cô nhìn Phương Thủ Nghĩa, cười như không cười, “Nếu thật sự chỉ là chào hỏi, cháu đề nghị cậu nên thu lại biểu cảm nghiến răng nghiến lợi kia đi, nếu không, sẽ dọa người quen của cậu đấy.”Phương Thủ Nghĩa: “...”Nghiêng đầu nhìn cửa sổ bên cạnh như soi gương, Phương Thủ Nghĩa thấy rõ ràng vẻ mặt của mình rất ôn hòa, từ ái, sao lại nghiến răng nghiến lợi được?Nghĩ ngợi hai giây, ông quyết định chối bay chối biến, mím môi, ra vẻ nghiêm túc: “Cháu ra cửa đợi, cậu rất nhanh sẽ quay lại.”Đi được hai bước, ông vẫn không yên tâm, quay đầu dặn dò: “Không được đi theo đâu đấy!”“Nghe lời, lát nữa cậu mua đồ ăn ngon cho.”Giang Thiên Ca: “...”...Dặn dò Giang Thiên Ca xong, Phương Thủ Nghĩa liền mang vẻ mặt âm trầm đi về phía nhà vệ sinh.Vừa rồi, ông nhìn thấy Lâm Đại Vĩ. Tên khốn kiếp kia cố ý chạy đến trước mặt Đức Âm nói linh tinh, thật là miệng tiện.Hai hôm trước đi tìm Lâm Đại Vĩ, không gặp được, để hắn tránh được một kiếp.Hôm nay Lâm Đại Vĩ tự mình đ.â.m đầu vào, không thể nào trốn được nữa.Lúc Phương Thủ Nghĩa đi qua, Lâm Đại Vĩ đang khoác vai một người, hai người vừa đi vừa huênh hoang khoác lác, từ trong nhà vệ sinh đi ra.Hai người đều bước chân lảo đảo, nồng nặc mùi rượu.Phương Thủ Nghĩa bị hun đến nhíu mày, ghét bỏ lùi về sau một bước, lạnh lùng gọi: “Lâm Đại Vĩ.”“Hả?”“Gọi tôi à? Anh là ai?” Lâm Đại Vĩ đã uống say quá nửa, ngây người một lúc lâu, mới khó chịu nhìn Phương Thủ Nghĩa.Nhìn Phương Thủ Nghĩa từ trên xuống dưới, thấy ông ăn mặc lịch sự, hắn ta mới kìm nén sự khó chịu, cười gượng hỏi: “Người anh em... Anh là?”Phương Thủ Nghĩa mím môi, tự giới thiệu.“Phương Thủ Nghĩa?”Lâm Đại Vĩ lẩm bẩm tên Phương Thủ Nghĩa vài lần, lại nhìn chằm chằm mặt ông một hồi lâu, mới nhận ra.Hắn ta vui mừng cười lớn, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại: “Thủ Nghĩa, thật sự là cậu sao? Cậu về rồi?”“Lúc nào trở về? Sao không nói với bạn học cũ một tiếng?”Phương Thủ Nghĩa và Phương Đức Âm bằng tuổi, học cùng trường, cùng lớp. Lâm Đại Vĩ cũng là bạn học cùng lớp với Phương Thủ Nghĩa.“Nếu biết cậu sắp trở về, tôi với tư cách là bạn học cũ, dù thế nào cũng phải ra đón cậu, mở tiệc chiêu đãi chứ!” Lâm Đại Vĩ nói xong, đẩy người bên cạnh ra, muốn ôm lấy vai Phương Thủ Nghĩa.Phương Thủ Nghĩa cau mày né tránh, “Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, có tiện nói chuyện không?”Lâm Đại Vĩ vội vàng gật đầu, “Tiện, tiện chứ, đương nhiên là tiện!”“Ha ha... Chúng ta đều là bạn học cũ, giao tình tốt, nói gì mà tiện hay không, khách sáo quá, ha ha... Phương Ngũ thiếu gia có chuyện tìm, không tiện cũng phải tiện...”Lâm Đại Vĩ cười đến mức mắt híp thành một đường, nịnh nọt lấy lòng.Năm đó, vì là nhà tư bản, Phương gia như chuột chạy qua đường, bị người người ném đá, cuối cùng phải bỏ chạy.Nhưng thời buổi bây giờ đã khác. Tư bản hay không không quan trọng, có tiền là được.Phương gia bây giờ đã khác xưa rồi.Phương gia ở Hương Cảng là gia tộc số một số hai, tài sản vô số kể. Ngoài Hương Cảng, Phương gia ở nước ngoài cũng rất có tiếng tăm, tiếng nói rất có trọng lượng trong cộng đồng người Hoa, thậm chí cả trong cộng đồng người da trắng.Phương gia như vậy, cho dù sau này không quay về trong nước phát triển, cũng phải giữ gìn mối quan hệ này thật tốt, biết đâu lúc nào đó sẽ dùng đến.Lúc này Lâm Đại Vĩ cảm thấy rất đắc ý, cho rằng mình suy nghĩ sâu xa, rất có tầm nhìn.Hắn ta hoàn toàn quên mất việc mình đã làm, cũng không ngờ Phương Thủ Nghĩa lại vì chuyện này mà quay về đánh mình.Vân Mộng Hạ VũLâm Đại Vĩ đuổi bạn đi, cười nói, “Thủ Nghĩa, đi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh, nói chuyện phiếm.”