Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 313: Chương 313

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Bây giờ, bởi vì cô là con gái của Phương Đức Âm, lại có ngoại hình khá giống Phương Đức Âm, nên Phương Thủ Nghĩa cũng yêu thương cô như con gái ruột. Đối với Lục Chính Tây, đương nhiên ông cũng không thể nào vừa mắt.Giang Thiên Ca tiến đến gần Phương Thủ Nghĩa, tò mò hỏi: “Cậu, hay là cậu kể cho con nghe xem, năm đó cậu đã ghét bỏ bố con như thế nào, đã thử thách ông ấy ra sao?”Ý nghĩ chân thật ẩn giấu trong lòng bị vạch trần, Phương Thủ Nghĩa nghiêm mặt, ra vẻ trấn định nói: “Cháu đừng ngắt lời, bây giờ là nói chuyện của cháu và Lục Chính Tây.”Ông nghiêm túc nói: “Thiên Ca, nghe cậu, Lục Chính Tây già quá rồi, không hợp với cháu, cháu chia tay với anh ta đi, lát nữa cháu theo cậu tới Cảng Thành, cậu giới thiệu cho cháu người tuổi tác tương xứng.”Vân Mộng Hạ Vũ“Thật sao?” Giang Thiên Ca nhướng mày, vẻ mặt hứng thú: “Cậu muốn giới thiệu cho cháu kiểu người như thế nào? Anh ta đẹp trai không?”Nghe Giang Thiên Ca hỏi như vậy, Phương Thủ Nghĩa cảm thấy có hi vọng, ông nhướng mày, vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: “Chắc chắn là đẹp trai! Cháu muốn kiểu nào, cậu giới thiệu cho cháu kiểu đó.”Thoáng nhìn thân ảnh Giang Viện Triều đi qua cửa sổ, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên, cô cong môi nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, nói:“Cậu, không phải cậu vừa nói muốn giới thiệu cho mẹ cháu sao, cháu muốn nghe xem cậu đã nhắm ai rồi, cháu muốn xác nhận trước mắt nhìn của cậu thế nào, rồi mới quyết định có muốn để cậu giới thiệu cho cháu hay không.”Nói xong, Giang Thiên Ca bất động thanh sắc quét mắt về phía cửa, thấy động tác nhấc chân của Giang Viện Triều thì dừng lại, mắt cô cong cong.Phương Thủ Nghĩa đưa lưng về phía cửa, không chú ý tới Giang Viện Triều, cũng không biết Giang Thiên Ca đang đào hố cho mình.Ông rất tự tin nói: “Mắt nhìn của cậu, đương nhiên là tốt rồi! Người cậu muốn giới thiệu cho mẹ cháu, đều là trải qua nhiều năm quan sát, trùng trùng khảo nghiệm.”Phương Thủ Nghĩa bắt chéo chân, đếm: “Có một người, là người nối nghiệp Thẩm gia ở Cảng Thành, Thẩm Liên Sâm. Về bối cảnh gia đình, Thẩm gia và nhà chúng ta môn đăng hộ đối. Về phương diện cá nhân, Thẩm Liên Sâm bề ngoài xuất chúng, năng lực xuất chúng, giữ mình trong sạch...”“...”Phương Thủ Nghĩa một hơi cũng không ngừng nghỉ, kể ra một loạt cái tên.Tuy rằng những người này đều có không ít chỗ khiến ông không hài lòng, nếu như bọn họ thật sự muốn đi kết giao với Đức Âm, ông còn không nhất định cam tâm tình nguyện.Nhưng mà, bây giờ đang nói trước mặt Giang Thiên Ca, tạm thời coi những người này là rất hài lòng đi.Phương Thủ Nghĩa liếc Giang Thiên Ca một cái, lại tiếp tục nói: “Còn có một người, cháu cũng biết, giáo sư Tống Phương Bạch, du học sinh ở đại học Hoa Đại ấy. Cháu cũng biết Tống Phương Bạch, ưu điểm trên người anh ta, không cần cậu phải nói nhiều nữa nhỉ?”Giang Thiên Ca ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ, ai cũng ưu tú, cũng rất tốt.”“Con nói đúng không, bố?” Giang Thiên Ca quay đầu nhìn Giang Viện Triều ngoài cửa, gật đầu nói: “Mắt nhìn của cậu thật sự rất tốt, người giới thiệu cho mẹ con, toàn là nhân trung long phượng, tinh anh của mỗi ngành.”Phương Thủ Nghĩa: “...”Sửng sốt một giây, quay đầu lại nhìn Giang Viện Triều ngoài cửa với vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, lại nhìn thấy Giang Thiên Ca bên cạnh với vẻ mặt giảo hoạt, Phương Thủ Nghĩa lúc này mới biết, vừa rồi Giang Thiên Ca cố ý gài bẫy để cho mình nhảy.Hay cho Giang Thiên Ca nhà ông!Nhìn thấy biểu tình không phân biệt được cảm xúc của Giang Viện Triều, trong lòng Phương Thủ Nghĩa hiện lên một tia chột dạ.Nhưng mà, nghĩ lại, ông lại cảm thấy mình chẳng làm gì sai.Đức Âm và Giang Viện Triều đã ly hôn mười mấy năm rồi, ông ta muốn giới thiệu bạn trai cho Đức Âm thì đã sao nào? Nhà họ Giang chẳng phải cũng nhiều lần giới thiệu đối tượng xem mắt cho Giang Viện Triều sao?Nghe ông ta nói vậy, Giang Viện Triều định nổi giận à?Tức giận thì cứ việc tức giận, tức c.h.ế.t ông ta cũng được.Giang Viện Triều nhíu mày trầm mặc một lát, rồi đi vào như không có chuyện gì xảy ra, ông ta nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, nói: “Lát nữa tôi đưa Thiên Ca về ngõ Du Tiền Hồ thăm ông cụ, cậu cũng đi cùng đi.”Thấy Giang Viện Triều bình tĩnh như vừa mới tới, hình như chẳng nghe thấy gì, Giang Thiên Ca cũng không nói thêm gì.Cô cố ý dẫn dắt Phương Thủ Nghĩa nói những lời này, ngoài việc cố ý đào hố cho Phương Thủ Nghĩa, cũng là muốn kích thích Giang Viện Triều một chút.Giang Viện Triều là người tương đối giỏi che giấu cảm xúc, kích thích này, chưa chắc đã có thể nhìn ra hiệu quả ngay tại chỗ. Cô có thể quan sát hậu kình của việc kích thích này.Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca cũng nhớ tới lời Ông nội Giang dặn dò ngày hôm qua: “A! Đúng rồi, cậu, hôm qua ông nội có nói, bảo cháu rủ cậu đến nhà chơi.”Vốn dĩ Phương Thủ Nghĩa không định đến nhà họ Giang sớm như vậy.Bỏ qua chuyện của Giang Viện Triều, ông cụ Giang và ông nội ông năm đó cũng có không ít giao tình, lại thêm một chuyện nữa, còn có Giang Thiên Ca, ông trở về một chuyến, không đến nhà họ Giang thăm ông cụ Giang cũng không thể nào nói nổi.

Bây giờ, bởi vì cô là con gái của Phương Đức Âm, lại có ngoại hình khá giống Phương Đức Âm, nên Phương Thủ Nghĩa cũng yêu thương cô như con gái ruột. Đối với Lục Chính Tây, đương nhiên ông cũng không thể nào vừa mắt.

Giang Thiên Ca tiến đến gần Phương Thủ Nghĩa, tò mò hỏi: “Cậu, hay là cậu kể cho con nghe xem, năm đó cậu đã ghét bỏ bố con như thế nào, đã thử thách ông ấy ra sao?”

Ý nghĩ chân thật ẩn giấu trong lòng bị vạch trần, Phương Thủ Nghĩa nghiêm mặt, ra vẻ trấn định nói: “Cháu đừng ngắt lời, bây giờ là nói chuyện của cháu và Lục Chính Tây.”

Ông nghiêm túc nói: “Thiên Ca, nghe cậu, Lục Chính Tây già quá rồi, không hợp với cháu, cháu chia tay với anh ta đi, lát nữa cháu theo cậu tới Cảng Thành, cậu giới thiệu cho cháu người tuổi tác tương xứng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thật sao?” Giang Thiên Ca nhướng mày, vẻ mặt hứng thú: “Cậu muốn giới thiệu cho cháu kiểu người như thế nào? Anh ta đẹp trai không?”

Nghe Giang Thiên Ca hỏi như vậy, Phương Thủ Nghĩa cảm thấy có hi vọng, ông nhướng mày, vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: “Chắc chắn là đẹp trai! Cháu muốn kiểu nào, cậu giới thiệu cho cháu kiểu đó.”

Thoáng nhìn thân ảnh Giang Viện Triều đi qua cửa sổ, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên, cô cong môi nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, nói:

“Cậu, không phải cậu vừa nói muốn giới thiệu cho mẹ cháu sao, cháu muốn nghe xem cậu đã nhắm ai rồi, cháu muốn xác nhận trước mắt nhìn của cậu thế nào, rồi mới quyết định có muốn để cậu giới thiệu cho cháu hay không.”

Nói xong, Giang Thiên Ca bất động thanh sắc quét mắt về phía cửa, thấy động tác nhấc chân của Giang Viện Triều thì dừng lại, mắt cô cong cong.

Phương Thủ Nghĩa đưa lưng về phía cửa, không chú ý tới Giang Viện Triều, cũng không biết Giang Thiên Ca đang đào hố cho mình.

Ông rất tự tin nói: “Mắt nhìn của cậu, đương nhiên là tốt rồi! Người cậu muốn giới thiệu cho mẹ cháu, đều là trải qua nhiều năm quan sát, trùng trùng khảo nghiệm.”

Phương Thủ Nghĩa bắt chéo chân, đếm: “Có một người, là người nối nghiệp Thẩm gia ở Cảng Thành, Thẩm Liên Sâm. Về bối cảnh gia đình, Thẩm gia và nhà chúng ta môn đăng hộ đối. Về phương diện cá nhân, Thẩm Liên Sâm bề ngoài xuất chúng, năng lực xuất chúng, giữ mình trong sạch...”

“...”

Phương Thủ Nghĩa một hơi cũng không ngừng nghỉ, kể ra một loạt cái tên.

Tuy rằng những người này đều có không ít chỗ khiến ông không hài lòng, nếu như bọn họ thật sự muốn đi kết giao với Đức Âm, ông còn không nhất định cam tâm tình nguyện.

Nhưng mà, bây giờ đang nói trước mặt Giang Thiên Ca, tạm thời coi những người này là rất hài lòng đi.

Phương Thủ Nghĩa liếc Giang Thiên Ca một cái, lại tiếp tục nói: “Còn có một người, cháu cũng biết, giáo sư Tống Phương Bạch, du học sinh ở đại học Hoa Đại ấy. Cháu cũng biết Tống Phương Bạch, ưu điểm trên người anh ta, không cần cậu phải nói nhiều nữa nhỉ?”

Giang Thiên Ca ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ, ai cũng ưu tú, cũng rất tốt.”

“Con nói đúng không, bố?” Giang Thiên Ca quay đầu nhìn Giang Viện Triều ngoài cửa, gật đầu nói: “Mắt nhìn của cậu thật sự rất tốt, người giới thiệu cho mẹ con, toàn là nhân trung long phượng, tinh anh của mỗi ngành.”

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Sửng sốt một giây, quay đầu lại nhìn Giang Viện Triều ngoài cửa với vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, lại nhìn thấy Giang Thiên Ca bên cạnh với vẻ mặt giảo hoạt, Phương Thủ Nghĩa lúc này mới biết, vừa rồi Giang Thiên Ca cố ý gài bẫy để cho mình nhảy.

Hay cho Giang Thiên Ca nhà ông!

Nhìn thấy biểu tình không phân biệt được cảm xúc của Giang Viện Triều, trong lòng Phương Thủ Nghĩa hiện lên một tia chột dạ.

Nhưng mà, nghĩ lại, ông lại cảm thấy mình chẳng làm gì sai.

Đức Âm và Giang Viện Triều đã ly hôn mười mấy năm rồi, ông ta muốn giới thiệu bạn trai cho Đức Âm thì đã sao nào? Nhà họ Giang chẳng phải cũng nhiều lần giới thiệu đối tượng xem mắt cho Giang Viện Triều sao?

Nghe ông ta nói vậy, Giang Viện Triều định nổi giận à?

Tức giận thì cứ việc tức giận, tức c.h.ế.t ông ta cũng được.

Giang Viện Triều nhíu mày trầm mặc một lát, rồi đi vào như không có chuyện gì xảy ra, ông ta nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, nói: “Lát nữa tôi đưa Thiên Ca về ngõ Du Tiền Hồ thăm ông cụ, cậu cũng đi cùng đi.”

Thấy Giang Viện Triều bình tĩnh như vừa mới tới, hình như chẳng nghe thấy gì, Giang Thiên Ca cũng không nói thêm gì.

Cô cố ý dẫn dắt Phương Thủ Nghĩa nói những lời này, ngoài việc cố ý đào hố cho Phương Thủ Nghĩa, cũng là muốn kích thích Giang Viện Triều một chút.

Giang Viện Triều là người tương đối giỏi che giấu cảm xúc, kích thích này, chưa chắc đã có thể nhìn ra hiệu quả ngay tại chỗ. Cô có thể quan sát hậu kình của việc kích thích này.

Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca cũng nhớ tới lời Ông nội Giang dặn dò ngày hôm qua: “A! Đúng rồi, cậu, hôm qua ông nội có nói, bảo cháu rủ cậu đến nhà chơi.”

Vốn dĩ Phương Thủ Nghĩa không định đến nhà họ Giang sớm như vậy.

Bỏ qua chuyện của Giang Viện Triều, ông cụ Giang và ông nội ông năm đó cũng có không ít giao tình, lại thêm một chuyện nữa, còn có Giang Thiên Ca, ông trở về một chuyến, không đến nhà họ Giang thăm ông cụ Giang cũng không thể nào nói nổi.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Bây giờ, bởi vì cô là con gái của Phương Đức Âm, lại có ngoại hình khá giống Phương Đức Âm, nên Phương Thủ Nghĩa cũng yêu thương cô như con gái ruột. Đối với Lục Chính Tây, đương nhiên ông cũng không thể nào vừa mắt.Giang Thiên Ca tiến đến gần Phương Thủ Nghĩa, tò mò hỏi: “Cậu, hay là cậu kể cho con nghe xem, năm đó cậu đã ghét bỏ bố con như thế nào, đã thử thách ông ấy ra sao?”Ý nghĩ chân thật ẩn giấu trong lòng bị vạch trần, Phương Thủ Nghĩa nghiêm mặt, ra vẻ trấn định nói: “Cháu đừng ngắt lời, bây giờ là nói chuyện của cháu và Lục Chính Tây.”Ông nghiêm túc nói: “Thiên Ca, nghe cậu, Lục Chính Tây già quá rồi, không hợp với cháu, cháu chia tay với anh ta đi, lát nữa cháu theo cậu tới Cảng Thành, cậu giới thiệu cho cháu người tuổi tác tương xứng.”Vân Mộng Hạ Vũ“Thật sao?” Giang Thiên Ca nhướng mày, vẻ mặt hứng thú: “Cậu muốn giới thiệu cho cháu kiểu người như thế nào? Anh ta đẹp trai không?”Nghe Giang Thiên Ca hỏi như vậy, Phương Thủ Nghĩa cảm thấy có hi vọng, ông nhướng mày, vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: “Chắc chắn là đẹp trai! Cháu muốn kiểu nào, cậu giới thiệu cho cháu kiểu đó.”Thoáng nhìn thân ảnh Giang Viện Triều đi qua cửa sổ, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên, cô cong môi nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, nói:“Cậu, không phải cậu vừa nói muốn giới thiệu cho mẹ cháu sao, cháu muốn nghe xem cậu đã nhắm ai rồi, cháu muốn xác nhận trước mắt nhìn của cậu thế nào, rồi mới quyết định có muốn để cậu giới thiệu cho cháu hay không.”Nói xong, Giang Thiên Ca bất động thanh sắc quét mắt về phía cửa, thấy động tác nhấc chân của Giang Viện Triều thì dừng lại, mắt cô cong cong.Phương Thủ Nghĩa đưa lưng về phía cửa, không chú ý tới Giang Viện Triều, cũng không biết Giang Thiên Ca đang đào hố cho mình.Ông rất tự tin nói: “Mắt nhìn của cậu, đương nhiên là tốt rồi! Người cậu muốn giới thiệu cho mẹ cháu, đều là trải qua nhiều năm quan sát, trùng trùng khảo nghiệm.”Phương Thủ Nghĩa bắt chéo chân, đếm: “Có một người, là người nối nghiệp Thẩm gia ở Cảng Thành, Thẩm Liên Sâm. Về bối cảnh gia đình, Thẩm gia và nhà chúng ta môn đăng hộ đối. Về phương diện cá nhân, Thẩm Liên Sâm bề ngoài xuất chúng, năng lực xuất chúng, giữ mình trong sạch...”“...”Phương Thủ Nghĩa một hơi cũng không ngừng nghỉ, kể ra một loạt cái tên.Tuy rằng những người này đều có không ít chỗ khiến ông không hài lòng, nếu như bọn họ thật sự muốn đi kết giao với Đức Âm, ông còn không nhất định cam tâm tình nguyện.Nhưng mà, bây giờ đang nói trước mặt Giang Thiên Ca, tạm thời coi những người này là rất hài lòng đi.Phương Thủ Nghĩa liếc Giang Thiên Ca một cái, lại tiếp tục nói: “Còn có một người, cháu cũng biết, giáo sư Tống Phương Bạch, du học sinh ở đại học Hoa Đại ấy. Cháu cũng biết Tống Phương Bạch, ưu điểm trên người anh ta, không cần cậu phải nói nhiều nữa nhỉ?”Giang Thiên Ca ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ, ai cũng ưu tú, cũng rất tốt.”“Con nói đúng không, bố?” Giang Thiên Ca quay đầu nhìn Giang Viện Triều ngoài cửa, gật đầu nói: “Mắt nhìn của cậu thật sự rất tốt, người giới thiệu cho mẹ con, toàn là nhân trung long phượng, tinh anh của mỗi ngành.”Phương Thủ Nghĩa: “...”Sửng sốt một giây, quay đầu lại nhìn Giang Viện Triều ngoài cửa với vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, lại nhìn thấy Giang Thiên Ca bên cạnh với vẻ mặt giảo hoạt, Phương Thủ Nghĩa lúc này mới biết, vừa rồi Giang Thiên Ca cố ý gài bẫy để cho mình nhảy.Hay cho Giang Thiên Ca nhà ông!Nhìn thấy biểu tình không phân biệt được cảm xúc của Giang Viện Triều, trong lòng Phương Thủ Nghĩa hiện lên một tia chột dạ.Nhưng mà, nghĩ lại, ông lại cảm thấy mình chẳng làm gì sai.Đức Âm và Giang Viện Triều đã ly hôn mười mấy năm rồi, ông ta muốn giới thiệu bạn trai cho Đức Âm thì đã sao nào? Nhà họ Giang chẳng phải cũng nhiều lần giới thiệu đối tượng xem mắt cho Giang Viện Triều sao?Nghe ông ta nói vậy, Giang Viện Triều định nổi giận à?Tức giận thì cứ việc tức giận, tức c.h.ế.t ông ta cũng được.Giang Viện Triều nhíu mày trầm mặc một lát, rồi đi vào như không có chuyện gì xảy ra, ông ta nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, nói: “Lát nữa tôi đưa Thiên Ca về ngõ Du Tiền Hồ thăm ông cụ, cậu cũng đi cùng đi.”Thấy Giang Viện Triều bình tĩnh như vừa mới tới, hình như chẳng nghe thấy gì, Giang Thiên Ca cũng không nói thêm gì.Cô cố ý dẫn dắt Phương Thủ Nghĩa nói những lời này, ngoài việc cố ý đào hố cho Phương Thủ Nghĩa, cũng là muốn kích thích Giang Viện Triều một chút.Giang Viện Triều là người tương đối giỏi che giấu cảm xúc, kích thích này, chưa chắc đã có thể nhìn ra hiệu quả ngay tại chỗ. Cô có thể quan sát hậu kình của việc kích thích này.Nghe Giang Viện Triều nói, Giang Thiên Ca cũng nhớ tới lời Ông nội Giang dặn dò ngày hôm qua: “A! Đúng rồi, cậu, hôm qua ông nội có nói, bảo cháu rủ cậu đến nhà chơi.”Vốn dĩ Phương Thủ Nghĩa không định đến nhà họ Giang sớm như vậy.Bỏ qua chuyện của Giang Viện Triều, ông cụ Giang và ông nội ông năm đó cũng có không ít giao tình, lại thêm một chuyện nữa, còn có Giang Thiên Ca, ông trở về một chuyến, không đến nhà họ Giang thăm ông cụ Giang cũng không thể nào nói nổi.

Chương 313: Chương 313