Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 330: Chương 330

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Đồng chí Lý hành động rất nhanh chóng, ngay ngày hôm sau khi Giang Thiên Ca đưa ra đề nghị, họ đã bắt đầu liên hệ với các công ty buôn bán phế liệu để vận chuyển vật liệu về.Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca và đội ngũ kỹ thuật của Tống Phương Bạch cũng không hề nhàn rỗi.Vật liệu chưa được chuyển về thì họ sẽ thực hiện những công việc khác. Máy tính bị lag không thể chạy toàn bộ mã code thì họ sẽ tách mã code ra, nghiền ngẫm từng phần một.Mọi việc đều đang được tiến hành một cách có trật tự.Ngoài việc nghiên cứu và cải tiến mã code, Giang Thiên Ca còn có thêm một hoạt động khác là thường xuyên gọi điện thoại đến Hồng Kông để trò chuyện và hỏi han Phương Đức Âm.Hai người họ hiện đang trong trạng thái “cả hai đều biết thân phận của nhau nhưng không ai vạch trần”.Kiếp này, mười mấy năm đầu đời cô chưa từng gặp Phương Đức Âm, mọi hiểu biết và nhận thức về bà đều đến từ những lời kể của Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa.Nói ngay từ đầu đã coi Phương Đức Âm như mẹ thì quả là không thể.Ban đầu, tình cảm của Giang Thiên Ca dành cho Phương Đức Âm bắt nguồn từ giáo sư Đức Âm của kiếp trước. So với thân phận một người mẹ, Giang Thiên Ca có xu hướng coi bà như một giáo sư, một người thầy như kiếp trước hơn.Nhưng có lẽ vì cả hai đều biết thân phận của nhau nên Phương Đức Âm không còn lạnh lùng ít nói như kiếp trước nữa. Ngược lại, trong lời nói của bà luôn toát lên sự dịu dàng và tình mẫu tử.Phải chăng Giang Thiên Ca cũng đã bắt đầu có tình cảm với Phương Đức Âm như một người mẹ?Hôm nay, khi đang gọi điện thoại cho Phương Đức Âm, sắp cúp máy, Giang Thiên Ca nói: “Một thời gian nữa cháu có việc bận, có thể sẽ không tiện gọi điện thoại cho dì được ạ.”Giai đoạn này, mọi người đều đang nỗ lực hết sức để vượt qua khó khăn.May mắn thay, công sức cuối cùng cũng được đền đáp. Nhờ sự nỗ lực của mọi người, vật liệu cần thiết cho cơ sở hạ tầng mạng, máy tính và các thiết bị mà cô cần đã lần lượt được vận chuyển về thành công trong vài ngày trước.Vài ngày tới, đội ngũ kỹ thuật sẽ đến căn cứ tỉnh Hải để lắp đặt thiết bị. Cô cũng sẽ đi cùng.Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng Phương Đức Âm dâng lên một nỗi hụt hẫng.Bà kéo khóe miệng, kìm nén cảm xúc rồi gật đầu dịu dàng nói: “Được.”Bà nói: “Vài ngày nữa dì cũng có việc bận.”“Dù làm gì cũng đừng quá sức, nhớ giữ gìn sức khỏe...”Giang Thiên Ca kiên nhẫn nghe Phương Đức Âm dặn dò: “Vâng ạ, cháu biết rồi, dì cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”“Khi nào rảnh cháu sẽ gọi cho dì.”Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, gương mặt Phương Đức Âm còn vương chút hụt hẫng bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.Giang Thiên Ca cúp điện thoại, khoanh tay dựa vào bàn, nhìn chằm chằm về phía cửa, trong lòng không khỏi bực bội lên tiếng:“Đồng chí Giang Viện Triều, tôi phải nghiêm túc nói cho đồng chí biết rằng nghe lén người khác gọi điện thoại là một hành vi rất xấu đấy.”Giang Viện Triều định lén lút đi ra ngoài thì nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy liền dừng bước.Ông chớp mắt, kìm nén sự lúng túng rồi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm nghị nói: “Bố chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không nghe lén con gái gọi điện thoại.”Giang Thiên Ca cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý rồi nhìn ông, nói: “Hai bước đường bên ngoài kia mà bố phải đi mất mười phút cơ đấy?”“Hóa ra b là rùa đấy à?”Cô vừa vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ vừa lắc đầu:“Cũng không đúng, rùa cũng không chậm như bố đâu, mười phút thì con rùa chậm nhất cũng bò từ đây ra đến cổng rồi.”Vân Mộng Hạ VũGiang Viện Triều: “...”“Đây là thư phòng của bố, bố muốn đi thế nào là quyền của bố.”“Ồ. Đúng vậy.” Giang Thiên Ca gật gù.Cô chớp mắt, nói tiếp: “Vậy để không làm phiền bố, lần sau con sẽ ra thư phòng của ông nội gọi điện thoại.”

Đồng chí Lý hành động rất nhanh chóng, ngay ngày hôm sau khi Giang Thiên Ca đưa ra đề nghị, họ đã bắt đầu liên hệ với các công ty buôn bán phế liệu để vận chuyển vật liệu về.

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca và đội ngũ kỹ thuật của Tống Phương Bạch cũng không hề nhàn rỗi.

Vật liệu chưa được chuyển về thì họ sẽ thực hiện những công việc khác. Máy tính bị lag không thể chạy toàn bộ mã code thì họ sẽ tách mã code ra, nghiền ngẫm từng phần một.

Mọi việc đều đang được tiến hành một cách có trật tự.

Ngoài việc nghiên cứu và cải tiến mã code, Giang Thiên Ca còn có thêm một hoạt động khác là thường xuyên gọi điện thoại đến Hồng Kông để trò chuyện và hỏi han Phương Đức Âm.

Hai người họ hiện đang trong trạng thái “cả hai đều biết thân phận của nhau nhưng không ai vạch trần”.

Kiếp này, mười mấy năm đầu đời cô chưa từng gặp Phương Đức Âm, mọi hiểu biết và nhận thức về bà đều đến từ những lời kể của Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa.

Nói ngay từ đầu đã coi Phương Đức Âm như mẹ thì quả là không thể.

Ban đầu, tình cảm của Giang Thiên Ca dành cho Phương Đức Âm bắt nguồn từ giáo sư Đức Âm của kiếp trước. So với thân phận một người mẹ, Giang Thiên Ca có xu hướng coi bà như một giáo sư, một người thầy như kiếp trước hơn.

Nhưng có lẽ vì cả hai đều biết thân phận của nhau nên Phương Đức Âm không còn lạnh lùng ít nói như kiếp trước nữa. Ngược lại, trong lời nói của bà luôn toát lên sự dịu dàng và tình mẫu tử.

Phải chăng Giang Thiên Ca cũng đã bắt đầu có tình cảm với Phương Đức Âm như một người mẹ?

Hôm nay, khi đang gọi điện thoại cho Phương Đức Âm, sắp cúp máy, Giang Thiên Ca nói: “Một thời gian nữa cháu có việc bận, có thể sẽ không tiện gọi điện thoại cho dì được ạ.”

Giai đoạn này, mọi người đều đang nỗ lực hết sức để vượt qua khó khăn.

May mắn thay, công sức cuối cùng cũng được đền đáp. Nhờ sự nỗ lực của mọi người, vật liệu cần thiết cho cơ sở hạ tầng mạng, máy tính và các thiết bị mà cô cần đã lần lượt được vận chuyển về thành công trong vài ngày trước.

Vài ngày tới, đội ngũ kỹ thuật sẽ đến căn cứ tỉnh Hải để lắp đặt thiết bị. Cô cũng sẽ đi cùng.

Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng Phương Đức Âm dâng lên một nỗi hụt hẫng.

Bà kéo khóe miệng, kìm nén cảm xúc rồi gật đầu dịu dàng nói: “Được.”

Bà nói: “Vài ngày nữa dì cũng có việc bận.”

“Dù làm gì cũng đừng quá sức, nhớ giữ gìn sức khỏe...”

Giang Thiên Ca kiên nhẫn nghe Phương Đức Âm dặn dò: “Vâng ạ, cháu biết rồi, dì cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Khi nào rảnh cháu sẽ gọi cho dì.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, gương mặt Phương Đức Âm còn vương chút hụt hẫng bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.

Giang Thiên Ca cúp điện thoại, khoanh tay dựa vào bàn, nhìn chằm chằm về phía cửa, trong lòng không khỏi bực bội lên tiếng:

“Đồng chí Giang Viện Triều, tôi phải nghiêm túc nói cho đồng chí biết rằng nghe lén người khác gọi điện thoại là một hành vi rất xấu đấy.”

Giang Viện Triều định lén lút đi ra ngoài thì nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy liền dừng bước.

Ông chớp mắt, kìm nén sự lúng túng rồi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm nghị nói: “Bố chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không nghe lén con gái gọi điện thoại.”

Giang Thiên Ca cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý rồi nhìn ông, nói: “Hai bước đường bên ngoài kia mà bố phải đi mất mười phút cơ đấy?”

“Hóa ra b là rùa đấy à?”

Cô vừa vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ vừa lắc đầu:

“Cũng không đúng, rùa cũng không chậm như bố đâu, mười phút thì con rùa chậm nhất cũng bò từ đây ra đến cổng rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều: “...”

“Đây là thư phòng của bố, bố muốn đi thế nào là quyền của bố.”

“Ồ. Đúng vậy.” Giang Thiên Ca gật gù.

Cô chớp mắt, nói tiếp: “Vậy để không làm phiền bố, lần sau con sẽ ra thư phòng của ông nội gọi điện thoại.”

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Đồng chí Lý hành động rất nhanh chóng, ngay ngày hôm sau khi Giang Thiên Ca đưa ra đề nghị, họ đã bắt đầu liên hệ với các công ty buôn bán phế liệu để vận chuyển vật liệu về.Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca và đội ngũ kỹ thuật của Tống Phương Bạch cũng không hề nhàn rỗi.Vật liệu chưa được chuyển về thì họ sẽ thực hiện những công việc khác. Máy tính bị lag không thể chạy toàn bộ mã code thì họ sẽ tách mã code ra, nghiền ngẫm từng phần một.Mọi việc đều đang được tiến hành một cách có trật tự.Ngoài việc nghiên cứu và cải tiến mã code, Giang Thiên Ca còn có thêm một hoạt động khác là thường xuyên gọi điện thoại đến Hồng Kông để trò chuyện và hỏi han Phương Đức Âm.Hai người họ hiện đang trong trạng thái “cả hai đều biết thân phận của nhau nhưng không ai vạch trần”.Kiếp này, mười mấy năm đầu đời cô chưa từng gặp Phương Đức Âm, mọi hiểu biết và nhận thức về bà đều đến từ những lời kể của Giang Viện Triều, Phương Thủ Nghĩa.Nói ngay từ đầu đã coi Phương Đức Âm như mẹ thì quả là không thể.Ban đầu, tình cảm của Giang Thiên Ca dành cho Phương Đức Âm bắt nguồn từ giáo sư Đức Âm của kiếp trước. So với thân phận một người mẹ, Giang Thiên Ca có xu hướng coi bà như một giáo sư, một người thầy như kiếp trước hơn.Nhưng có lẽ vì cả hai đều biết thân phận của nhau nên Phương Đức Âm không còn lạnh lùng ít nói như kiếp trước nữa. Ngược lại, trong lời nói của bà luôn toát lên sự dịu dàng và tình mẫu tử.Phải chăng Giang Thiên Ca cũng đã bắt đầu có tình cảm với Phương Đức Âm như một người mẹ?Hôm nay, khi đang gọi điện thoại cho Phương Đức Âm, sắp cúp máy, Giang Thiên Ca nói: “Một thời gian nữa cháu có việc bận, có thể sẽ không tiện gọi điện thoại cho dì được ạ.”Giai đoạn này, mọi người đều đang nỗ lực hết sức để vượt qua khó khăn.May mắn thay, công sức cuối cùng cũng được đền đáp. Nhờ sự nỗ lực của mọi người, vật liệu cần thiết cho cơ sở hạ tầng mạng, máy tính và các thiết bị mà cô cần đã lần lượt được vận chuyển về thành công trong vài ngày trước.Vài ngày tới, đội ngũ kỹ thuật sẽ đến căn cứ tỉnh Hải để lắp đặt thiết bị. Cô cũng sẽ đi cùng.Nghe Giang Thiên Ca nói, trong lòng Phương Đức Âm dâng lên một nỗi hụt hẫng.Bà kéo khóe miệng, kìm nén cảm xúc rồi gật đầu dịu dàng nói: “Được.”Bà nói: “Vài ngày nữa dì cũng có việc bận.”“Dù làm gì cũng đừng quá sức, nhớ giữ gìn sức khỏe...”Giang Thiên Ca kiên nhẫn nghe Phương Đức Âm dặn dò: “Vâng ạ, cháu biết rồi, dì cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”“Khi nào rảnh cháu sẽ gọi cho dì.”Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, gương mặt Phương Đức Âm còn vương chút hụt hẫng bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.Giang Thiên Ca cúp điện thoại, khoanh tay dựa vào bàn, nhìn chằm chằm về phía cửa, trong lòng không khỏi bực bội lên tiếng:“Đồng chí Giang Viện Triều, tôi phải nghiêm túc nói cho đồng chí biết rằng nghe lén người khác gọi điện thoại là một hành vi rất xấu đấy.”Giang Viện Triều định lén lút đi ra ngoài thì nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy liền dừng bước.Ông chớp mắt, kìm nén sự lúng túng rồi bước vào phòng như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm nghị nói: “Bố chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không nghe lén con gái gọi điện thoại.”Giang Thiên Ca cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý rồi nhìn ông, nói: “Hai bước đường bên ngoài kia mà bố phải đi mất mười phút cơ đấy?”“Hóa ra b là rùa đấy à?”Cô vừa vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ vừa lắc đầu:“Cũng không đúng, rùa cũng không chậm như bố đâu, mười phút thì con rùa chậm nhất cũng bò từ đây ra đến cổng rồi.”Vân Mộng Hạ VũGiang Viện Triều: “...”“Đây là thư phòng của bố, bố muốn đi thế nào là quyền của bố.”“Ồ. Đúng vậy.” Giang Thiên Ca gật gù.Cô chớp mắt, nói tiếp: “Vậy để không làm phiền bố, lần sau con sẽ ra thư phòng của ông nội gọi điện thoại.”

Chương 330: Chương 330