Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 399: Chương 399

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Trần Ngọc Lan lo lắng bà Giang có ý kiến về chuyện mình sai bảo Giang Chiêu Dương, nên cũng ngồi xuống, khuyên Giang Hướng Mai đừng chiều hai bố con Lý Kiến Quốc, sau đó cũng không quên nói đỡ cho Giang Thiên Ca.Có Trần Ngọc Lan cổ vũ, Giang Thiên Ca càng nói càng hăng, ra vẻ nhất định phải để cho các chị em phụ nữ trong nhà họ Giang “lật sang trang mới”.Mấy người đàn ông có mặt, trừ Giang Viện Triều ra, đều có cảm giác như ngồi trên đống lửa.Còn Giang Hướng Lợi không có mặt ở đó, buổi tối trở về nhà, thấy vợ - người lúc nào cũng bận rộn trước sau lo cho mình, vậy mà lại lờ mình đi, ông nhíu mày, ra lệnh, “Ngọc Lan, pha cho tôi ấm trà.”Vừa nói vừa cằn nhằn, “Trước đây lúc nào chả pha sẵn rồi, sao hôm nay lại quên?”Trần Ngọc Lan ngồi trên ghế sofa, liếc cũng không thèm liếc ông một cái, thẳng thừng tuyên bố, “Muốn uống trà thì tự pha, sau này tự pha lấy.”“Hả? Hôm nay cô bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?”Giang Chiêu Dương đang ngồi xem tivi bên cạnh, thầm nghĩ: Mẹ không uống nhầm thuốc, nhưng mà ăn phải bùa mê của Giang Thiên Ca rồi.Thấy Trần Ngọc Lan vẫn không nhúc nhích, Giang Hướng Lợi giục, “Nhanh lên, pha cho tôi ấm trà!”Trần Ngọc Lan “hừ” một tiếng, bỏ lại một câu, “Thích uống thì tự pha, không pha thì thôi” rồi quay người bỏ đi.“Này! Bà này hôm nay muốn tạo phản à.” Giang Hướng Lợi trừng mắt, một mình hậm hực một lúc, mới nhớ ra hỏi Giang Chiêu Dương, “Mẹ con làm sao thế?”Giang Chiêu Dương bèn kể lại chuyện hôm nay.Vân Mộng Hạ VũGiang Hướng Lợi: “...”Hừ! Giang Thiên Ca này, muốn hại ông đây mà! “Giang Chiêu Dương gật đầu lia lịa. Đúng vậy, Giang Thiên Ca muốn hại chúng ta!Sau này hai bố con mình sẽ thành những người đáng thương không ai chăm sóc, phải tự lực cánh sinh rồi.Nhìn thấy hàng lông mày của Giang Hướng Lợi nhíu chặt, Giang Chiêu Dương bỗng dưng thấy hơi thương cảm cho ông.Bản thân cậu trước đây ít nhiều cũng làm việc nhà, chứ bố cậu, về đến nhà là ngồi ì một chỗ, không động tay động chân vào việc gì, cái gì cũng là mẹ làm hết.Giờ mẹ cậu đột nhiên bãi công, chắc bố cậu sẽ không quen.Giang Chiêu Dương đang định an ủi ông bố hai câu, thì bị ông đẩy một cái, “Mẹ mày không pha trà cho tao, thì mày đi mà pha.”“Nhanh lên, đi pha ấm trà cho bố. Nuôi mày lớn từng này, cũng đến lúc mày báo hiếu tao rồi đấy!”Giang Chiêu Dương: “...”Thế ra, người bị Giang Thiên Ca hại, thực chất chỉ có mình cậu?Vừa rồi cậu còn thương cảm cho bố cậu, giờ ai thương cảm cho cậu đây?Giang Chiêu Dương muốn khóc cũng không khóc được....Giang Thiên Ca còn chưa biết chuyện Giang Chiêu Dương gặp phải. Ở nhà họ Giang đến chiều tối, cô trở về khu Tây Đơn, Phương Đức Âm vẫn đang đợi cô.Nghe thấy tiếng động, Phương Đức Âm ra đón, nhìn thấy Giang Thiên Ca cười tươi như hoa, tâm trạng rất tốt, bà cũng không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói: “Hôm nay con về bên ấy chơi vui chứ?”Giang Thiên Ca cười híp mắt gật đầu: “Vâng, hôm nay con đi giúp mẹ đánh trận đó.”Phương Đức Âm cười hỏi: “Đánh trận gì?”Giang Thiên Ca bèn kể lại chuyện cô ở nhà họ Giang tuyên truyền cho mẹ như thế nào, tranh luận với Giang Hướng Mai ra sao, giảng giải đạo lý “Không được chiều đàn ông” cho bà nội như thế nào.“Lời con nói, bố cũng nghe thấy rồi, sau này mẹ nhớ đừng chiều bố, cứ sai bảo bố nhiều vào. Hôm nay con đã nói rồi, chắc chắn sau khi về, bác hai gái và thím tư sẽ dạy dỗ bác hai và chú tư một trận.”“Sau này trong nhà họ Giang, mọi người đều sẽ không cưng chiều đàn ông nữa, mẹ sai bảo bố cũng không cần lo lắng bà nội hay ai đó có ý kiến gì. Mẹ cứ việc sai bảo bố, sai bảo thoải mái!”Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Phương Đức Âm ngẩn người, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.Liên quan đến việc trở về Bắc Kinh, liên quan đến Giang Viện Triều, trong lòng bà có rất nhiều lo lắng.Những lo lắng này, bà chưa từng nói ra.Nhưng Thiên Ca, con gái bà, lại có thể hiểu được những lo lắng trong lòng bà, còn âm thầm giải quyết những lo lắng đó.Phương Đức Âm cúi đầu, che giấu đi sự xúc động trong mắt.Hôm sau, Phương Đức Âm muốn đến nhà tổ họ Phương xem thử, Giang Thiên Ca cũng đi theo.Ra khỏi nhà chưa được bao lâu, Giang Thiên Ca đã nhận ra có người đang đi theo mình.Đến gần nhà tổ họ Phương, cô phát hiện, cái đuôi phía sau vẫn bám theo.Ánh mắt lóe lên, Giang Thiên Ca không để Phương Đức Âm biết chuyện có người đi theo, liền viện cớ, để Phương Đức Âm vào trong sân trước, còn mình thì đi vào một con ngõ nhỏ bên cạnh.Giang Thiên Ca nhanh chóng lách vào một cái cổng vòm, nghe tiếng bước chân phía sau đang đến gần, cô lập tức tung một cước.“Ặc...”Người đi theo hít một hơi lạnh, vội vàng né tránh.Giang Thiên Ca trầm mặt nhìn người trước mặt, là một nam sinh tóc húi cua, dáng người cao to, nhìn có vẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi.Quan sát người đó một lượt, Giang Thiên Ca nhíu mày hỏi: “Cậu là ai? Sao lại đi theo tôi?”

Trần Ngọc Lan lo lắng bà Giang có ý kiến về chuyện mình sai bảo Giang Chiêu Dương, nên cũng ngồi xuống, khuyên Giang Hướng Mai đừng chiều hai bố con Lý Kiến Quốc, sau đó cũng không quên nói đỡ cho Giang Thiên Ca.

Có Trần Ngọc Lan cổ vũ, Giang Thiên Ca càng nói càng hăng, ra vẻ nhất định phải để cho các chị em phụ nữ trong nhà họ Giang “lật sang trang mới”.

Mấy người đàn ông có mặt, trừ Giang Viện Triều ra, đều có cảm giác như ngồi trên đống lửa.

Còn Giang Hướng Lợi không có mặt ở đó, buổi tối trở về nhà, thấy vợ - người lúc nào cũng bận rộn trước sau lo cho mình, vậy mà lại lờ mình đi, ông nhíu mày, ra lệnh, “Ngọc Lan, pha cho tôi ấm trà.”

Vừa nói vừa cằn nhằn, “Trước đây lúc nào chả pha sẵn rồi, sao hôm nay lại quên?”

Trần Ngọc Lan ngồi trên ghế sofa, liếc cũng không thèm liếc ông một cái, thẳng thừng tuyên bố, “Muốn uống trà thì tự pha, sau này tự pha lấy.”

“Hả? Hôm nay cô bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?”

Giang Chiêu Dương đang ngồi xem tivi bên cạnh, thầm nghĩ: Mẹ không uống nhầm thuốc, nhưng mà ăn phải bùa mê của Giang Thiên Ca rồi.

Thấy Trần Ngọc Lan vẫn không nhúc nhích, Giang Hướng Lợi giục, “Nhanh lên, pha cho tôi ấm trà!”

Trần Ngọc Lan “hừ” một tiếng, bỏ lại một câu, “Thích uống thì tự pha, không pha thì thôi” rồi quay người bỏ đi.

“Này! Bà này hôm nay muốn tạo phản à.” Giang Hướng Lợi trừng mắt, một mình hậm hực một lúc, mới nhớ ra hỏi Giang Chiêu Dương, “Mẹ con làm sao thế?”

Giang Chiêu Dương bèn kể lại chuyện hôm nay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hướng Lợi: “...”

Hừ! Giang Thiên Ca này, muốn hại ông đây mà! “

Giang Chiêu Dương gật đầu lia lịa. Đúng vậy, Giang Thiên Ca muốn hại chúng ta!

Sau này hai bố con mình sẽ thành những người đáng thương không ai chăm sóc, phải tự lực cánh sinh rồi.

Nhìn thấy hàng lông mày của Giang Hướng Lợi nhíu chặt, Giang Chiêu Dương bỗng dưng thấy hơi thương cảm cho ông.

Bản thân cậu trước đây ít nhiều cũng làm việc nhà, chứ bố cậu, về đến nhà là ngồi ì một chỗ, không động tay động chân vào việc gì, cái gì cũng là mẹ làm hết.

Giờ mẹ cậu đột nhiên bãi công, chắc bố cậu sẽ không quen.

Giang Chiêu Dương đang định an ủi ông bố hai câu, thì bị ông đẩy một cái, “Mẹ mày không pha trà cho tao, thì mày đi mà pha.”

“Nhanh lên, đi pha ấm trà cho bố. Nuôi mày lớn từng này, cũng đến lúc mày báo hiếu tao rồi đấy!”

Giang Chiêu Dương: “...”

Thế ra, người bị Giang Thiên Ca hại, thực chất chỉ có mình cậu?

Vừa rồi cậu còn thương cảm cho bố cậu, giờ ai thương cảm cho cậu đây?

Giang Chiêu Dương muốn khóc cũng không khóc được.

...

Giang Thiên Ca còn chưa biết chuyện Giang Chiêu Dương gặp phải. Ở nhà họ Giang đến chiều tối, cô trở về khu Tây Đơn, Phương Đức Âm vẫn đang đợi cô.

Nghe thấy tiếng động, Phương Đức Âm ra đón, nhìn thấy Giang Thiên Ca cười tươi như hoa, tâm trạng rất tốt, bà cũng không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói: “Hôm nay con về bên ấy chơi vui chứ?”

Giang Thiên Ca cười híp mắt gật đầu: “Vâng, hôm nay con đi giúp mẹ đánh trận đó.”

Phương Đức Âm cười hỏi: “Đánh trận gì?”

Giang Thiên Ca bèn kể lại chuyện cô ở nhà họ Giang tuyên truyền cho mẹ như thế nào, tranh luận với Giang Hướng Mai ra sao, giảng giải đạo lý “Không được chiều đàn ông” cho bà nội như thế nào.

“Lời con nói, bố cũng nghe thấy rồi, sau này mẹ nhớ đừng chiều bố, cứ sai bảo bố nhiều vào. Hôm nay con đã nói rồi, chắc chắn sau khi về, bác hai gái và thím tư sẽ dạy dỗ bác hai và chú tư một trận.”

“Sau này trong nhà họ Giang, mọi người đều sẽ không cưng chiều đàn ông nữa, mẹ sai bảo bố cũng không cần lo lắng bà nội hay ai đó có ý kiến gì. Mẹ cứ việc sai bảo bố, sai bảo thoải mái!”

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Phương Đức Âm ngẩn người, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.

Liên quan đến việc trở về Bắc Kinh, liên quan đến Giang Viện Triều, trong lòng bà có rất nhiều lo lắng.

Những lo lắng này, bà chưa từng nói ra.

Nhưng Thiên Ca, con gái bà, lại có thể hiểu được những lo lắng trong lòng bà, còn âm thầm giải quyết những lo lắng đó.

Phương Đức Âm cúi đầu, che giấu đi sự xúc động trong mắt.

Hôm sau, Phương Đức Âm muốn đến nhà tổ họ Phương xem thử, Giang Thiên Ca cũng đi theo.

Ra khỏi nhà chưa được bao lâu, Giang Thiên Ca đã nhận ra có người đang đi theo mình.

Đến gần nhà tổ họ Phương, cô phát hiện, cái đuôi phía sau vẫn bám theo.

Ánh mắt lóe lên, Giang Thiên Ca không để Phương Đức Âm biết chuyện có người đi theo, liền viện cớ, để Phương Đức Âm vào trong sân trước, còn mình thì đi vào một con ngõ nhỏ bên cạnh.

Giang Thiên Ca nhanh chóng lách vào một cái cổng vòm, nghe tiếng bước chân phía sau đang đến gần, cô lập tức tung một cước.

“Ặc...”

Người đi theo hít một hơi lạnh, vội vàng né tránh.

Giang Thiên Ca trầm mặt nhìn người trước mặt, là một nam sinh tóc húi cua, dáng người cao to, nhìn có vẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi.

Quan sát người đó một lượt, Giang Thiên Ca nhíu mày hỏi: “Cậu là ai? Sao lại đi theo tôi?”

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Trần Ngọc Lan lo lắng bà Giang có ý kiến về chuyện mình sai bảo Giang Chiêu Dương, nên cũng ngồi xuống, khuyên Giang Hướng Mai đừng chiều hai bố con Lý Kiến Quốc, sau đó cũng không quên nói đỡ cho Giang Thiên Ca.Có Trần Ngọc Lan cổ vũ, Giang Thiên Ca càng nói càng hăng, ra vẻ nhất định phải để cho các chị em phụ nữ trong nhà họ Giang “lật sang trang mới”.Mấy người đàn ông có mặt, trừ Giang Viện Triều ra, đều có cảm giác như ngồi trên đống lửa.Còn Giang Hướng Lợi không có mặt ở đó, buổi tối trở về nhà, thấy vợ - người lúc nào cũng bận rộn trước sau lo cho mình, vậy mà lại lờ mình đi, ông nhíu mày, ra lệnh, “Ngọc Lan, pha cho tôi ấm trà.”Vừa nói vừa cằn nhằn, “Trước đây lúc nào chả pha sẵn rồi, sao hôm nay lại quên?”Trần Ngọc Lan ngồi trên ghế sofa, liếc cũng không thèm liếc ông một cái, thẳng thừng tuyên bố, “Muốn uống trà thì tự pha, sau này tự pha lấy.”“Hả? Hôm nay cô bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?”Giang Chiêu Dương đang ngồi xem tivi bên cạnh, thầm nghĩ: Mẹ không uống nhầm thuốc, nhưng mà ăn phải bùa mê của Giang Thiên Ca rồi.Thấy Trần Ngọc Lan vẫn không nhúc nhích, Giang Hướng Lợi giục, “Nhanh lên, pha cho tôi ấm trà!”Trần Ngọc Lan “hừ” một tiếng, bỏ lại một câu, “Thích uống thì tự pha, không pha thì thôi” rồi quay người bỏ đi.“Này! Bà này hôm nay muốn tạo phản à.” Giang Hướng Lợi trừng mắt, một mình hậm hực một lúc, mới nhớ ra hỏi Giang Chiêu Dương, “Mẹ con làm sao thế?”Giang Chiêu Dương bèn kể lại chuyện hôm nay.Vân Mộng Hạ VũGiang Hướng Lợi: “...”Hừ! Giang Thiên Ca này, muốn hại ông đây mà! “Giang Chiêu Dương gật đầu lia lịa. Đúng vậy, Giang Thiên Ca muốn hại chúng ta!Sau này hai bố con mình sẽ thành những người đáng thương không ai chăm sóc, phải tự lực cánh sinh rồi.Nhìn thấy hàng lông mày của Giang Hướng Lợi nhíu chặt, Giang Chiêu Dương bỗng dưng thấy hơi thương cảm cho ông.Bản thân cậu trước đây ít nhiều cũng làm việc nhà, chứ bố cậu, về đến nhà là ngồi ì một chỗ, không động tay động chân vào việc gì, cái gì cũng là mẹ làm hết.Giờ mẹ cậu đột nhiên bãi công, chắc bố cậu sẽ không quen.Giang Chiêu Dương đang định an ủi ông bố hai câu, thì bị ông đẩy một cái, “Mẹ mày không pha trà cho tao, thì mày đi mà pha.”“Nhanh lên, đi pha ấm trà cho bố. Nuôi mày lớn từng này, cũng đến lúc mày báo hiếu tao rồi đấy!”Giang Chiêu Dương: “...”Thế ra, người bị Giang Thiên Ca hại, thực chất chỉ có mình cậu?Vừa rồi cậu còn thương cảm cho bố cậu, giờ ai thương cảm cho cậu đây?Giang Chiêu Dương muốn khóc cũng không khóc được....Giang Thiên Ca còn chưa biết chuyện Giang Chiêu Dương gặp phải. Ở nhà họ Giang đến chiều tối, cô trở về khu Tây Đơn, Phương Đức Âm vẫn đang đợi cô.Nghe thấy tiếng động, Phương Đức Âm ra đón, nhìn thấy Giang Thiên Ca cười tươi như hoa, tâm trạng rất tốt, bà cũng không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói: “Hôm nay con về bên ấy chơi vui chứ?”Giang Thiên Ca cười híp mắt gật đầu: “Vâng, hôm nay con đi giúp mẹ đánh trận đó.”Phương Đức Âm cười hỏi: “Đánh trận gì?”Giang Thiên Ca bèn kể lại chuyện cô ở nhà họ Giang tuyên truyền cho mẹ như thế nào, tranh luận với Giang Hướng Mai ra sao, giảng giải đạo lý “Không được chiều đàn ông” cho bà nội như thế nào.“Lời con nói, bố cũng nghe thấy rồi, sau này mẹ nhớ đừng chiều bố, cứ sai bảo bố nhiều vào. Hôm nay con đã nói rồi, chắc chắn sau khi về, bác hai gái và thím tư sẽ dạy dỗ bác hai và chú tư một trận.”“Sau này trong nhà họ Giang, mọi người đều sẽ không cưng chiều đàn ông nữa, mẹ sai bảo bố cũng không cần lo lắng bà nội hay ai đó có ý kiến gì. Mẹ cứ việc sai bảo bố, sai bảo thoải mái!”Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Phương Đức Âm ngẩn người, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.Liên quan đến việc trở về Bắc Kinh, liên quan đến Giang Viện Triều, trong lòng bà có rất nhiều lo lắng.Những lo lắng này, bà chưa từng nói ra.Nhưng Thiên Ca, con gái bà, lại có thể hiểu được những lo lắng trong lòng bà, còn âm thầm giải quyết những lo lắng đó.Phương Đức Âm cúi đầu, che giấu đi sự xúc động trong mắt.Hôm sau, Phương Đức Âm muốn đến nhà tổ họ Phương xem thử, Giang Thiên Ca cũng đi theo.Ra khỏi nhà chưa được bao lâu, Giang Thiên Ca đã nhận ra có người đang đi theo mình.Đến gần nhà tổ họ Phương, cô phát hiện, cái đuôi phía sau vẫn bám theo.Ánh mắt lóe lên, Giang Thiên Ca không để Phương Đức Âm biết chuyện có người đi theo, liền viện cớ, để Phương Đức Âm vào trong sân trước, còn mình thì đi vào một con ngõ nhỏ bên cạnh.Giang Thiên Ca nhanh chóng lách vào một cái cổng vòm, nghe tiếng bước chân phía sau đang đến gần, cô lập tức tung một cước.“Ặc...”Người đi theo hít một hơi lạnh, vội vàng né tránh.Giang Thiên Ca trầm mặt nhìn người trước mặt, là một nam sinh tóc húi cua, dáng người cao to, nhìn có vẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi.Quan sát người đó một lượt, Giang Thiên Ca nhíu mày hỏi: “Cậu là ai? Sao lại đi theo tôi?”

Chương 399: Chương 399