Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 409: Chương 409

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… “Con gái bố đây, bây giờ đang được trải nghiệm cảm giác đếm tiền đến mỏi tay đây, bố không những không chúc mừng con mà còn cười con tham tiền, bố phải chúc con tài lộc dồi dào, tiền vào như nước ấy chứ!”Nghe Giang Thiên Ca nói, nhìn chồng lì xì chất cao như núi bên cạnh, Giang Viện Triều lại bật cười.“Người ta làm ăn chân chính để kiếm tiền, còn con thì kiếm tiền bằng cách...”Giang Thiên Ca nghiêm túc phản bác: “Con cũng là dựa vào thực lực của mình đấy chứ. Mọi người lì xì cho con là vì con xinh đẹp, thông minh, ai cũng yêu quý.”Giang Viện Triều: “...”Giang Thiên Ca: “Tất nhiên là cũng có công lao của bố trong đó.”Lì xì vốn dĩ là chuyện cho nhận, có đi có lại. Cô nhận được lì xì của người khác, Giang Viện Triều cũng phải lì xì cho con cái nhà người ta.Giang Thiên Ca cười híp mắt, cô hứa hẹn: “Bố, công lao của bố coi như là vốn đầu tư ban đầu cho con đi, đợi sau này con giàu rồi, con sẽ trả cho bố sau!”“Để bố cũng được trải nghiệm cảm giác đếm tiền đến mỏi tay, nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.”Giang Thiên Ca đã nghĩ kỹ rồi, cô muốn đưa số tiền mình đang có cho Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô đầu tư sinh lời.Dù biết rõ tình hình phát triển trong tương lai, có thể tự mình cầm tiền đi làm nhà đầu tư thiên thần.Nhưng dù sao đây cũng là chuyện kiếm tiền, không phải cứ đưa tiền ra là có thể ngồi im thu tiền về. Muốn kiếm tiền chắc chắn phải bỏ ra công sức và thời gian.Thứ nhất, thời gian và công sức của cô có hạn, chưa chắc đã có thời gian quản lý. Thứ hai, cô không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.Chuyện chuyên môn thì nên để cho người chuyên môn làm.Nhà họ Phương trở về là có ý định đầu tư phát triển tại thành phố Bắc.Trước Tết, Phương Thủ Nghĩa đã đi gặp gỡ rất nhiều người để chuẩn bị cho việc đầu tư, sau Tết chắc chắn sẽ có động thái.Cô có thể đưa tiền cho Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô quản lý, cô chỉ việc ngồi chờ hái quả ngọt.Giang Thiên Ca vừa nghĩ đến chuyện đưa tiền cho Phương Thủ Nghĩa thì ông đã tìm đến.Phương Thủ Nghĩa vui vẻ nói với Giang Thiên Ca: “Đi, cậu đưa cháu đi xem thứ tốt.”“Thứ tốt gì thế ạ?”Phương Thủ Nghĩa cố tình úp úp mở mở: “Đến nơi cháu sẽ biết! Chắc chắn là cháu sẽ thích.”Giang Thiên Ca đang tò mò thì thấy vẻ mặt của Phương Hành Xuyên có gì đó kỳ lạ.Vân Mộng Hạ VũCô nghi ngờ hỏi Phương Hành Xuyên: “Anh bảy, anh biết à?”Phương Hành Xuyên vội vàng che giấu biểu cảm, lảng tránh nói:“Anh không biết... Nhưng anh biết chắc chắn là thứ tốt, thứ rất hiếm có. Chắc chắn em sẽ thích.”Như để chứng minh lời mình nói là thật, Phương Hành Xuyên còn gật đầu lia lịa: “Ừ, Thiên Ca, chắc chắn em sẽ thích.”Giang Thiên Ca: “...”Anh vui sướng khi người gặp họa thì giấu đi một chút chứ.Giang Thiên Ca bỗng có dự cảm không lành, thứ mà Phương Thủ Nghĩa muốn dẫn cô đi xem có thể là thứ gì đó khiến cô “Sốc tận óc”.Nhưng Giang Thiên Ca vẫn đi theo họ.Mục đích chính của cô là nhân cơ hội này nói chuyện với Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô đầu tư kiếm tiền.Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Phương Thủ Nghĩa vỗ ngực: “Được! Đưa tiền cho cậu, cậu đảm bảo sẽ không để cháu lỗ vốn. Cháu cứ chờ mà đếm tiền đi!”Giang Thiên Ca cười híp mắt, vui vẻ nói: “Được, cậu, chuyện làm giàu của cháu phó thác cả cho cậu đấy!”Cô vỗ ngực, ra vẻ hào hiệp hứa hẹn: “Cậu, sau này có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu bảo kê cho cậu!”Nhìn Giang Thiên Ca ra vẻ nghĩa khí, như thể chỉ cần ông nói một tiếng là cô sẽ xắn tay áo lên đi đánh nhau giúp ông vậy, Phương Thủ Nghĩa bật cười, nói:“Vậy thì sau này ông cụ có nói gì cậu thì cháu đừng có mà đứng hóng chuyện nữa, nhớ nói đỡ cho cậu đấy.”“Được, chuyện nhỏ! Cháu sẽ nói với ông ngoại để sau này ông ấy chỉ khen cậu thôi, không mắng cậu nữa.” Giang Thiên Ca tự tin nói.Thấy thế, Phương Thủ Nghĩa càng vui vẻ, ông lại nói: “Cũng bảo ông ấy đừng giục cậu kết hôn nữa, chuyện này đâu phải muốn là được ngay.”Giang Thiên Ca: “Vâng ạ!”“Nếu để cho cậu cả, không cần luôn coi cháu là con trai mà quản.”Giang Thiên Ca: “Được!”“...”Phương Hành Xuyên: “...”Nghe Phương Thủ Nghĩa cùng Giang Thiên Ca hai người này, một người nghĩ đến cái gì liền coi như yêu cầu nói ra, một người không chút suy nghĩ liền một ngụm đáp ứng, có qua có lại, tràng diện giao dịch vô cùng thông thuận, Phương Hành Xuyên lái xe, khóe miệng nhịn không được run rẩy.Phương Hành Xuyên nhìn không được, anh từ kính chiếu hậu nhìn về phía Giang Thiên Ca, chất vấn: “Giang Thiên Ca, nguyên tắc của em đâu?”Giang Thiên Ca nhún nhún vai, vẻ mặt chân thành nói: “Cậu út chính là nguyên tắc của em.”Cái gì tròn thì vuông, ở trước mặt thần tài, đều phải đứng sang một bên.Phương Thủ Nghĩa chính là thần tài sau này của cô, ai cũng có thể không dỗ dành, nhưng không thể không dỗ dành thần tài!Nhìn thấy biểu lộ nịnh nọt của Giang Thiên Ca, Phương Hành Xuyên cảm thấy rất chướng mắt.“Làm sao? Cháu có ý kiến?” Phương Thủ Nghĩa trợn mắt nhìn Phương Hành Xuyên.

“Con gái bố đây, bây giờ đang được trải nghiệm cảm giác đếm tiền đến mỏi tay đây, bố không những không chúc mừng con mà còn cười con tham tiền, bố phải chúc con tài lộc dồi dào, tiền vào như nước ấy chứ!”

Nghe Giang Thiên Ca nói, nhìn chồng lì xì chất cao như núi bên cạnh, Giang Viện Triều lại bật cười.

“Người ta làm ăn chân chính để kiếm tiền, còn con thì kiếm tiền bằng cách...”

Giang Thiên Ca nghiêm túc phản bác: “Con cũng là dựa vào thực lực của mình đấy chứ. Mọi người lì xì cho con là vì con xinh đẹp, thông minh, ai cũng yêu quý.”

Giang Viện Triều: “...”

Giang Thiên Ca: “Tất nhiên là cũng có công lao của bố trong đó.”

Lì xì vốn dĩ là chuyện cho nhận, có đi có lại. Cô nhận được lì xì của người khác, Giang Viện Triều cũng phải lì xì cho con cái nhà người ta.

Giang Thiên Ca cười híp mắt, cô hứa hẹn: “Bố, công lao của bố coi như là vốn đầu tư ban đầu cho con đi, đợi sau này con giàu rồi, con sẽ trả cho bố sau!”

“Để bố cũng được trải nghiệm cảm giác đếm tiền đến mỏi tay, nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.”

Giang Thiên Ca đã nghĩ kỹ rồi, cô muốn đưa số tiền mình đang có cho Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô đầu tư sinh lời.

Dù biết rõ tình hình phát triển trong tương lai, có thể tự mình cầm tiền đi làm nhà đầu tư thiên thần.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện kiếm tiền, không phải cứ đưa tiền ra là có thể ngồi im thu tiền về. Muốn kiếm tiền chắc chắn phải bỏ ra công sức và thời gian.

Thứ nhất, thời gian và công sức của cô có hạn, chưa chắc đã có thời gian quản lý. Thứ hai, cô không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.

Chuyện chuyên môn thì nên để cho người chuyên môn làm.

Nhà họ Phương trở về là có ý định đầu tư phát triển tại thành phố Bắc.

Trước Tết, Phương Thủ Nghĩa đã đi gặp gỡ rất nhiều người để chuẩn bị cho việc đầu tư, sau Tết chắc chắn sẽ có động thái.

Cô có thể đưa tiền cho Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô quản lý, cô chỉ việc ngồi chờ hái quả ngọt.

Giang Thiên Ca vừa nghĩ đến chuyện đưa tiền cho Phương Thủ Nghĩa thì ông đã tìm đến.

Phương Thủ Nghĩa vui vẻ nói với Giang Thiên Ca: “Đi, cậu đưa cháu đi xem thứ tốt.”

“Thứ tốt gì thế ạ?”

Phương Thủ Nghĩa cố tình úp úp mở mở: “Đến nơi cháu sẽ biết! Chắc chắn là cháu sẽ thích.”

Giang Thiên Ca đang tò mò thì thấy vẻ mặt của Phương Hành Xuyên có gì đó kỳ lạ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nghi ngờ hỏi Phương Hành Xuyên: “Anh bảy, anh biết à?”

Phương Hành Xuyên vội vàng che giấu biểu cảm, lảng tránh nói:

“Anh không biết... Nhưng anh biết chắc chắn là thứ tốt, thứ rất hiếm có. Chắc chắn em sẽ thích.”

Như để chứng minh lời mình nói là thật, Phương Hành Xuyên còn gật đầu lia lịa: “Ừ, Thiên Ca, chắc chắn em sẽ thích.”

Giang Thiên Ca: “...”

Anh vui sướng khi người gặp họa thì giấu đi một chút chứ.

Giang Thiên Ca bỗng có dự cảm không lành, thứ mà Phương Thủ Nghĩa muốn dẫn cô đi xem có thể là thứ gì đó khiến cô “Sốc tận óc”.

Nhưng Giang Thiên Ca vẫn đi theo họ.

Mục đích chính của cô là nhân cơ hội này nói chuyện với Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô đầu tư kiếm tiền.

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Phương Thủ Nghĩa vỗ ngực: “Được! Đưa tiền cho cậu, cậu đảm bảo sẽ không để cháu lỗ vốn. Cháu cứ chờ mà đếm tiền đi!”

Giang Thiên Ca cười híp mắt, vui vẻ nói: “Được, cậu, chuyện làm giàu của cháu phó thác cả cho cậu đấy!”

Cô vỗ ngực, ra vẻ hào hiệp hứa hẹn: “Cậu, sau này có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu bảo kê cho cậu!”

Nhìn Giang Thiên Ca ra vẻ nghĩa khí, như thể chỉ cần ông nói một tiếng là cô sẽ xắn tay áo lên đi đánh nhau giúp ông vậy, Phương Thủ Nghĩa bật cười, nói:

“Vậy thì sau này ông cụ có nói gì cậu thì cháu đừng có mà đứng hóng chuyện nữa, nhớ nói đỡ cho cậu đấy.”

“Được, chuyện nhỏ! Cháu sẽ nói với ông ngoại để sau này ông ấy chỉ khen cậu thôi, không mắng cậu nữa.” Giang Thiên Ca tự tin nói.

Thấy thế, Phương Thủ Nghĩa càng vui vẻ, ông lại nói: “Cũng bảo ông ấy đừng giục cậu kết hôn nữa, chuyện này đâu phải muốn là được ngay.”

Giang Thiên Ca: “Vâng ạ!”

“Nếu để cho cậu cả, không cần luôn coi cháu là con trai mà quản.”

Giang Thiên Ca: “Được!”

“...”

Phương Hành Xuyên: “...”

Nghe Phương Thủ Nghĩa cùng Giang Thiên Ca hai người này, một người nghĩ đến cái gì liền coi như yêu cầu nói ra, một người không chút suy nghĩ liền một ngụm đáp ứng, có qua có lại, tràng diện giao dịch vô cùng thông thuận, Phương Hành Xuyên lái xe, khóe miệng nhịn không được run rẩy.

Phương Hành Xuyên nhìn không được, anh từ kính chiếu hậu nhìn về phía Giang Thiên Ca, chất vấn: “Giang Thiên Ca, nguyên tắc của em đâu?”

Giang Thiên Ca nhún nhún vai, vẻ mặt chân thành nói: “Cậu út chính là nguyên tắc của em.”

Cái gì tròn thì vuông, ở trước mặt thần tài, đều phải đứng sang một bên.

Phương Thủ Nghĩa chính là thần tài sau này của cô, ai cũng có thể không dỗ dành, nhưng không thể không dỗ dành thần tài!

Nhìn thấy biểu lộ nịnh nọt của Giang Thiên Ca, Phương Hành Xuyên cảm thấy rất chướng mắt.

“Làm sao? Cháu có ý kiến?” Phương Thủ Nghĩa trợn mắt nhìn Phương Hành Xuyên.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… “Con gái bố đây, bây giờ đang được trải nghiệm cảm giác đếm tiền đến mỏi tay đây, bố không những không chúc mừng con mà còn cười con tham tiền, bố phải chúc con tài lộc dồi dào, tiền vào như nước ấy chứ!”Nghe Giang Thiên Ca nói, nhìn chồng lì xì chất cao như núi bên cạnh, Giang Viện Triều lại bật cười.“Người ta làm ăn chân chính để kiếm tiền, còn con thì kiếm tiền bằng cách...”Giang Thiên Ca nghiêm túc phản bác: “Con cũng là dựa vào thực lực của mình đấy chứ. Mọi người lì xì cho con là vì con xinh đẹp, thông minh, ai cũng yêu quý.”Giang Viện Triều: “...”Giang Thiên Ca: “Tất nhiên là cũng có công lao của bố trong đó.”Lì xì vốn dĩ là chuyện cho nhận, có đi có lại. Cô nhận được lì xì của người khác, Giang Viện Triều cũng phải lì xì cho con cái nhà người ta.Giang Thiên Ca cười híp mắt, cô hứa hẹn: “Bố, công lao của bố coi như là vốn đầu tư ban đầu cho con đi, đợi sau này con giàu rồi, con sẽ trả cho bố sau!”“Để bố cũng được trải nghiệm cảm giác đếm tiền đến mỏi tay, nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.”Giang Thiên Ca đã nghĩ kỹ rồi, cô muốn đưa số tiền mình đang có cho Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô đầu tư sinh lời.Dù biết rõ tình hình phát triển trong tương lai, có thể tự mình cầm tiền đi làm nhà đầu tư thiên thần.Nhưng dù sao đây cũng là chuyện kiếm tiền, không phải cứ đưa tiền ra là có thể ngồi im thu tiền về. Muốn kiếm tiền chắc chắn phải bỏ ra công sức và thời gian.Thứ nhất, thời gian và công sức của cô có hạn, chưa chắc đã có thời gian quản lý. Thứ hai, cô không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.Chuyện chuyên môn thì nên để cho người chuyên môn làm.Nhà họ Phương trở về là có ý định đầu tư phát triển tại thành phố Bắc.Trước Tết, Phương Thủ Nghĩa đã đi gặp gỡ rất nhiều người để chuẩn bị cho việc đầu tư, sau Tết chắc chắn sẽ có động thái.Cô có thể đưa tiền cho Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô quản lý, cô chỉ việc ngồi chờ hái quả ngọt.Giang Thiên Ca vừa nghĩ đến chuyện đưa tiền cho Phương Thủ Nghĩa thì ông đã tìm đến.Phương Thủ Nghĩa vui vẻ nói với Giang Thiên Ca: “Đi, cậu đưa cháu đi xem thứ tốt.”“Thứ tốt gì thế ạ?”Phương Thủ Nghĩa cố tình úp úp mở mở: “Đến nơi cháu sẽ biết! Chắc chắn là cháu sẽ thích.”Giang Thiên Ca đang tò mò thì thấy vẻ mặt của Phương Hành Xuyên có gì đó kỳ lạ.Vân Mộng Hạ VũCô nghi ngờ hỏi Phương Hành Xuyên: “Anh bảy, anh biết à?”Phương Hành Xuyên vội vàng che giấu biểu cảm, lảng tránh nói:“Anh không biết... Nhưng anh biết chắc chắn là thứ tốt, thứ rất hiếm có. Chắc chắn em sẽ thích.”Như để chứng minh lời mình nói là thật, Phương Hành Xuyên còn gật đầu lia lịa: “Ừ, Thiên Ca, chắc chắn em sẽ thích.”Giang Thiên Ca: “...”Anh vui sướng khi người gặp họa thì giấu đi một chút chứ.Giang Thiên Ca bỗng có dự cảm không lành, thứ mà Phương Thủ Nghĩa muốn dẫn cô đi xem có thể là thứ gì đó khiến cô “Sốc tận óc”.Nhưng Giang Thiên Ca vẫn đi theo họ.Mục đích chính của cô là nhân cơ hội này nói chuyện với Phương Thủ Nghĩa, để ông giúp cô đầu tư kiếm tiền.Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Phương Thủ Nghĩa vỗ ngực: “Được! Đưa tiền cho cậu, cậu đảm bảo sẽ không để cháu lỗ vốn. Cháu cứ chờ mà đếm tiền đi!”Giang Thiên Ca cười híp mắt, vui vẻ nói: “Được, cậu, chuyện làm giàu của cháu phó thác cả cho cậu đấy!”Cô vỗ ngực, ra vẻ hào hiệp hứa hẹn: “Cậu, sau này có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu bảo kê cho cậu!”Nhìn Giang Thiên Ca ra vẻ nghĩa khí, như thể chỉ cần ông nói một tiếng là cô sẽ xắn tay áo lên đi đánh nhau giúp ông vậy, Phương Thủ Nghĩa bật cười, nói:“Vậy thì sau này ông cụ có nói gì cậu thì cháu đừng có mà đứng hóng chuyện nữa, nhớ nói đỡ cho cậu đấy.”“Được, chuyện nhỏ! Cháu sẽ nói với ông ngoại để sau này ông ấy chỉ khen cậu thôi, không mắng cậu nữa.” Giang Thiên Ca tự tin nói.Thấy thế, Phương Thủ Nghĩa càng vui vẻ, ông lại nói: “Cũng bảo ông ấy đừng giục cậu kết hôn nữa, chuyện này đâu phải muốn là được ngay.”Giang Thiên Ca: “Vâng ạ!”“Nếu để cho cậu cả, không cần luôn coi cháu là con trai mà quản.”Giang Thiên Ca: “Được!”“...”Phương Hành Xuyên: “...”Nghe Phương Thủ Nghĩa cùng Giang Thiên Ca hai người này, một người nghĩ đến cái gì liền coi như yêu cầu nói ra, một người không chút suy nghĩ liền một ngụm đáp ứng, có qua có lại, tràng diện giao dịch vô cùng thông thuận, Phương Hành Xuyên lái xe, khóe miệng nhịn không được run rẩy.Phương Hành Xuyên nhìn không được, anh từ kính chiếu hậu nhìn về phía Giang Thiên Ca, chất vấn: “Giang Thiên Ca, nguyên tắc của em đâu?”Giang Thiên Ca nhún nhún vai, vẻ mặt chân thành nói: “Cậu út chính là nguyên tắc của em.”Cái gì tròn thì vuông, ở trước mặt thần tài, đều phải đứng sang một bên.Phương Thủ Nghĩa chính là thần tài sau này của cô, ai cũng có thể không dỗ dành, nhưng không thể không dỗ dành thần tài!Nhìn thấy biểu lộ nịnh nọt của Giang Thiên Ca, Phương Hành Xuyên cảm thấy rất chướng mắt.“Làm sao? Cháu có ý kiến?” Phương Thủ Nghĩa trợn mắt nhìn Phương Hành Xuyên.

Chương 409: Chương 409