Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 435: Chương 435

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Liếc nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt chế giễu, Giang Thiên Ca bĩu môi: “Trò hề của cô tôi xem đủ rồi, còn những lời điên khùng của cô, đừng nói là tôi không muốn nghe, mà có nghe tôi cũng không tin, cô cứ giữ lại mà tự nói với chính mình đi.”Nói xong, Giang Thiên Ca đứng dậy, định bỏ đi.“Giang Thiên Ca, cô không được đi!”Giang Ti Vũ túm chặt lấy song sắt, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca, nếu cô không nghe lời tôi, cô sẽ hối hận!”Giang Thiên Ca nhướng mày, nhìn Giang Ti Vũ với vẻ khinh thường: “Giang Ti Vũ, muốn bịa chuyện lừa người khác thì cũng kiếm cái cớ nào hợp lý một chút. Còn “Giang Viện Triều sau này sẽ gặp chuyện không may”? Hừ, đừng nói với tôi là cô ngồi tù mấy ngày mà đã học được cách tiên tri đấy nhé?”“Lời tôi nói là thật! Tôi biết mà! ““Tôi biết! Tôi nhìn thấy trong mơ! Giang Thiên Ca, nếu cô không tin tôi thì cứ chờ xem Giang Viện Triều sẽ tàn phế hai chân, liệt nửa người đi!”Giang Thiên Ca cố tình nói vậy để dụ Giang Ti Vũ.Nghe thấy Giang Ti Vũ chắc chắn nói “nhìn thấy trong mơ”, trong lòng Giang Thiên Ca khẽ động, nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt dò xét.Trước đây, Giang Thiên Ca cũng giống như những người khác, cảm thấy giấc mơ chỉ là một vài hình ảnh vô nghĩa xuất hiện trong đầu sau khi ngủ, không có gì đặc biệt.Thế nhưng, cô lại biết được những gì mình đã trải qua ở kiếp trước thông qua giấc mơ.Hơn nữa, cách đây không lâu, cô cũng vô tình biết được, Phương Đức Âm cũng từng mơ thấy cái c.h.ế.t thảm của cô ở kiếp trước.Bây giờ Giang Ti Vũ cũng nói cô ta nhìn thấy chuyện sau này trong mơ...Giấu đi suy nghĩ trong lòng, Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ, hỏi với giọng điệu mỉa mai: “Giang Ti Vũ, có phải cô còn mơ thấy cô sống rất tốt, còn tôi sống rất khổ sở không?”“Ha ha ha, đúng vậy! Tôi sống rất tốt, tôi được ra nước ngoài! Tôi được sống những ngày tháng tốt đẹp!”“Còn cô sống rất khổ sở... Không, không phải cô sống khổ sở, mà là rất thê thảm! Cực kỳ thê thảm! Cô chết! Sau khi c.h.ế.t còn phải kết hôn với một tên đàn ông góa vợ! Ha ha ha...”Đáy mắt Giang Thiên Ca hiện lên một tia u ám.Có lẽ Giang Ti Vũ cũng giống như cô, biết được một số chuyện xảy ra ở kiếp trước.Trong giấc mơ trước đây của cô, chỉ xuất hiện những chuyện cô đã trải qua và những người cô từng gặp, không hề có Giang Viện Triều.Vân Mộng Hạ VũTheo như quỹ tích của kiếp trước, sau này Giang Viện Triều sẽ bị tàn phế hai chân, liệt nửa người sao?“Giang Ti Vũ, trước kia tôi còn không tin câu “giấc mơ đều ngược lại với hiện thực”, bây giờ nhìn thấy cô, tôi cuối cùng cũng tin rồi. Bây giờ cô sống không như ý nên mới bịa đặt ra những chuyện ngược lại trong mơ để thỏa mãn bản thân đúng không.”“Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật đấy.”“Bố tôi là người có thân phận, ông ấy ra vào đều có cảnh vệ đi theo. Tôi rất tò mò, trong giấc mơ của cô, ông ấy bị liệt nửa người, vậy là cô đã sắp xếp cho ông ấy câu chuyện gì vậy?”“Giang Viện Triều ông ta...” Giang Ti Vũ bị giọng điệu chế giễu của Giang Thiên Ca khiến cho khuôn mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén lại.“Giang Thiên Ca, đừng hòng moi lời tôi! Nếu các người không đồng ý yêu cầu của tôi thì đừng mong tôi nói cho các người biết!”“Vậy thì cô cứ giữ lại mà ăn tết đi. Nghe cô nói nhảm nữa, tôi sợ mình cũng bị thần kinh mất.”Tuy trong lòng thất vọng vì Giang Ti Vũ không mắc câu, nhưng Giang Thiên Ca không để lộ ra chút cảm xúc nào, rõ ràng là Giang Ti Vũ đang sốt ruột hơn, cô có cách để moi thông tin từ miệng Giang Ti Vũ.Giang Thiên Ca cố ý trợn mắt, không thèm quan tâm đến phản ứng của Giang Ti Vũ nữa, xoay người bỏ đi.Ra khỏi đó, Giang Thiên Ca nhíu mày, nghĩ đến việc Giang Ti Vũ nói Giang Viện Triều sau này sẽ bị liệt nửa người, tàn phế hai chân.Chức vụ của Giang Viện Triều không thấp, hiện tại ông ấy gần như làm việc ở Bắc Thành, không phải đến những nơi nguy hiểm. Chuyện gì sẽ khiến ông ấy bị liệt nửa người, tàn phế hai chân?Giang Thiên Ca không thể nghĩ ra chuyện cụ thể, nhưng cô biết, đó nhất định không phải chuyện đơn giản.Bản thân Giang Viện Triều xuất thân là quân nhân, có khả năng tự vệ, hơn nữa, phần lớn thời gian đều có cảnh vệ đi theo bên cạnh, người bình thường khó có thể làm ông ấy bị thương.Trừ phi, đó là một vụ ám sát có tổ chức.Về đến nhà, Giang Viện Triều đang nói chuyện điện thoại trong thư phòng, Giang Thiên Ca bèn đi tìm Trịnh Văn Hoa trước.Thứ sáu tuần này là ngày thi kiểm tra năng lực trong quân đội, Trịnh Văn Hoa đang tranh thủ ôn tập.Giang Thiên Ca chờ anh ta xem xong một trang sách mới lên tiếng gọi: “Anh, anh Tiểu Trịnh, uống miếng nước nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa em giảng cho anh chỗ kiến thức này.”Mắt Trịnh Văn Hoa sáng lên: “Được!”Giang Thiên Ca giảng cho anh ta mười phút còn hiệu quả hơn anh ta tự mình ngẫm nghĩ nửa tiếng!Giang Thiên Ca bèn hỏi: “Anh Tiểu Trịnh, anh với bố em như hình với bóng, chắc anh hiểu rõ các mối quan hệ của bố em hơn em. Theo anh, ở Bắc Thành, có ai rất có thành kiến với bố em không?”

Liếc nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt chế giễu, Giang Thiên Ca bĩu môi: “Trò hề của cô tôi xem đủ rồi, còn những lời điên khùng của cô, đừng nói là tôi không muốn nghe, mà có nghe tôi cũng không tin, cô cứ giữ lại mà tự nói với chính mình đi.”

Nói xong, Giang Thiên Ca đứng dậy, định bỏ đi.

“Giang Thiên Ca, cô không được đi!”

Giang Ti Vũ túm chặt lấy song sắt, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca, nếu cô không nghe lời tôi, cô sẽ hối hận!”

Giang Thiên Ca nhướng mày, nhìn Giang Ti Vũ với vẻ khinh thường: “Giang Ti Vũ, muốn bịa chuyện lừa người khác thì cũng kiếm cái cớ nào hợp lý một chút. Còn “Giang Viện Triều sau này sẽ gặp chuyện không may”? Hừ, đừng nói với tôi là cô ngồi tù mấy ngày mà đã học được cách tiên tri đấy nhé?”

“Lời tôi nói là thật! Tôi biết mà! “

“Tôi biết! Tôi nhìn thấy trong mơ! Giang Thiên Ca, nếu cô không tin tôi thì cứ chờ xem Giang Viện Triều sẽ tàn phế hai chân, liệt nửa người đi!”

Giang Thiên Ca cố tình nói vậy để dụ Giang Ti Vũ.

Nghe thấy Giang Ti Vũ chắc chắn nói “nhìn thấy trong mơ”, trong lòng Giang Thiên Ca khẽ động, nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt dò xét.

Trước đây, Giang Thiên Ca cũng giống như những người khác, cảm thấy giấc mơ chỉ là một vài hình ảnh vô nghĩa xuất hiện trong đầu sau khi ngủ, không có gì đặc biệt.

Thế nhưng, cô lại biết được những gì mình đã trải qua ở kiếp trước thông qua giấc mơ.

Hơn nữa, cách đây không lâu, cô cũng vô tình biết được, Phương Đức Âm cũng từng mơ thấy cái c.h.ế.t thảm của cô ở kiếp trước.

Bây giờ Giang Ti Vũ cũng nói cô ta nhìn thấy chuyện sau này trong mơ...

Giấu đi suy nghĩ trong lòng, Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ, hỏi với giọng điệu mỉa mai: “Giang Ti Vũ, có phải cô còn mơ thấy cô sống rất tốt, còn tôi sống rất khổ sở không?”

“Ha ha ha, đúng vậy! Tôi sống rất tốt, tôi được ra nước ngoài! Tôi được sống những ngày tháng tốt đẹp!”

“Còn cô sống rất khổ sở... Không, không phải cô sống khổ sở, mà là rất thê thảm! Cực kỳ thê thảm! Cô chết! Sau khi c.h.ế.t còn phải kết hôn với một tên đàn ông góa vợ! Ha ha ha...”

Đáy mắt Giang Thiên Ca hiện lên một tia u ám.

Có lẽ Giang Ti Vũ cũng giống như cô, biết được một số chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Trong giấc mơ trước đây của cô, chỉ xuất hiện những chuyện cô đã trải qua và những người cô từng gặp, không hề có Giang Viện Triều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Theo như quỹ tích của kiếp trước, sau này Giang Viện Triều sẽ bị tàn phế hai chân, liệt nửa người sao?

“Giang Ti Vũ, trước kia tôi còn không tin câu “giấc mơ đều ngược lại với hiện thực”, bây giờ nhìn thấy cô, tôi cuối cùng cũng tin rồi. Bây giờ cô sống không như ý nên mới bịa đặt ra những chuyện ngược lại trong mơ để thỏa mãn bản thân đúng không.”

“Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật đấy.”

“Bố tôi là người có thân phận, ông ấy ra vào đều có cảnh vệ đi theo. Tôi rất tò mò, trong giấc mơ của cô, ông ấy bị liệt nửa người, vậy là cô đã sắp xếp cho ông ấy câu chuyện gì vậy?”

“Giang Viện Triều ông ta...” Giang Ti Vũ bị giọng điệu chế giễu của Giang Thiên Ca khiến cho khuôn mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén lại.

“Giang Thiên Ca, đừng hòng moi lời tôi! Nếu các người không đồng ý yêu cầu của tôi thì đừng mong tôi nói cho các người biết!”

“Vậy thì cô cứ giữ lại mà ăn tết đi. Nghe cô nói nhảm nữa, tôi sợ mình cũng bị thần kinh mất.”

Tuy trong lòng thất vọng vì Giang Ti Vũ không mắc câu, nhưng Giang Thiên Ca không để lộ ra chút cảm xúc nào, rõ ràng là Giang Ti Vũ đang sốt ruột hơn, cô có cách để moi thông tin từ miệng Giang Ti Vũ.

Giang Thiên Ca cố ý trợn mắt, không thèm quan tâm đến phản ứng của Giang Ti Vũ nữa, xoay người bỏ đi.

Ra khỏi đó, Giang Thiên Ca nhíu mày, nghĩ đến việc Giang Ti Vũ nói Giang Viện Triều sau này sẽ bị liệt nửa người, tàn phế hai chân.

Chức vụ của Giang Viện Triều không thấp, hiện tại ông ấy gần như làm việc ở Bắc Thành, không phải đến những nơi nguy hiểm. Chuyện gì sẽ khiến ông ấy bị liệt nửa người, tàn phế hai chân?

Giang Thiên Ca không thể nghĩ ra chuyện cụ thể, nhưng cô biết, đó nhất định không phải chuyện đơn giản.

Bản thân Giang Viện Triều xuất thân là quân nhân, có khả năng tự vệ, hơn nữa, phần lớn thời gian đều có cảnh vệ đi theo bên cạnh, người bình thường khó có thể làm ông ấy bị thương.

Trừ phi, đó là một vụ ám sát có tổ chức.

Về đến nhà, Giang Viện Triều đang nói chuyện điện thoại trong thư phòng, Giang Thiên Ca bèn đi tìm Trịnh Văn Hoa trước.

Thứ sáu tuần này là ngày thi kiểm tra năng lực trong quân đội, Trịnh Văn Hoa đang tranh thủ ôn tập.

Giang Thiên Ca chờ anh ta xem xong một trang sách mới lên tiếng gọi: “Anh, anh Tiểu Trịnh, uống miếng nước nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa em giảng cho anh chỗ kiến thức này.”

Mắt Trịnh Văn Hoa sáng lên: “Được!”

Giang Thiên Ca giảng cho anh ta mười phút còn hiệu quả hơn anh ta tự mình ngẫm nghĩ nửa tiếng!

Giang Thiên Ca bèn hỏi: “Anh Tiểu Trịnh, anh với bố em như hình với bóng, chắc anh hiểu rõ các mối quan hệ của bố em hơn em. Theo anh, ở Bắc Thành, có ai rất có thành kiến với bố em không?”

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Liếc nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt chế giễu, Giang Thiên Ca bĩu môi: “Trò hề của cô tôi xem đủ rồi, còn những lời điên khùng của cô, đừng nói là tôi không muốn nghe, mà có nghe tôi cũng không tin, cô cứ giữ lại mà tự nói với chính mình đi.”Nói xong, Giang Thiên Ca đứng dậy, định bỏ đi.“Giang Thiên Ca, cô không được đi!”Giang Ti Vũ túm chặt lấy song sắt, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca, nếu cô không nghe lời tôi, cô sẽ hối hận!”Giang Thiên Ca nhướng mày, nhìn Giang Ti Vũ với vẻ khinh thường: “Giang Ti Vũ, muốn bịa chuyện lừa người khác thì cũng kiếm cái cớ nào hợp lý một chút. Còn “Giang Viện Triều sau này sẽ gặp chuyện không may”? Hừ, đừng nói với tôi là cô ngồi tù mấy ngày mà đã học được cách tiên tri đấy nhé?”“Lời tôi nói là thật! Tôi biết mà! ““Tôi biết! Tôi nhìn thấy trong mơ! Giang Thiên Ca, nếu cô không tin tôi thì cứ chờ xem Giang Viện Triều sẽ tàn phế hai chân, liệt nửa người đi!”Giang Thiên Ca cố tình nói vậy để dụ Giang Ti Vũ.Nghe thấy Giang Ti Vũ chắc chắn nói “nhìn thấy trong mơ”, trong lòng Giang Thiên Ca khẽ động, nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt dò xét.Trước đây, Giang Thiên Ca cũng giống như những người khác, cảm thấy giấc mơ chỉ là một vài hình ảnh vô nghĩa xuất hiện trong đầu sau khi ngủ, không có gì đặc biệt.Thế nhưng, cô lại biết được những gì mình đã trải qua ở kiếp trước thông qua giấc mơ.Hơn nữa, cách đây không lâu, cô cũng vô tình biết được, Phương Đức Âm cũng từng mơ thấy cái c.h.ế.t thảm của cô ở kiếp trước.Bây giờ Giang Ti Vũ cũng nói cô ta nhìn thấy chuyện sau này trong mơ...Giấu đi suy nghĩ trong lòng, Giang Thiên Ca nhìn Giang Ti Vũ, hỏi với giọng điệu mỉa mai: “Giang Ti Vũ, có phải cô còn mơ thấy cô sống rất tốt, còn tôi sống rất khổ sở không?”“Ha ha ha, đúng vậy! Tôi sống rất tốt, tôi được ra nước ngoài! Tôi được sống những ngày tháng tốt đẹp!”“Còn cô sống rất khổ sở... Không, không phải cô sống khổ sở, mà là rất thê thảm! Cực kỳ thê thảm! Cô chết! Sau khi c.h.ế.t còn phải kết hôn với một tên đàn ông góa vợ! Ha ha ha...”Đáy mắt Giang Thiên Ca hiện lên một tia u ám.Có lẽ Giang Ti Vũ cũng giống như cô, biết được một số chuyện xảy ra ở kiếp trước.Trong giấc mơ trước đây của cô, chỉ xuất hiện những chuyện cô đã trải qua và những người cô từng gặp, không hề có Giang Viện Triều.Vân Mộng Hạ VũTheo như quỹ tích của kiếp trước, sau này Giang Viện Triều sẽ bị tàn phế hai chân, liệt nửa người sao?“Giang Ti Vũ, trước kia tôi còn không tin câu “giấc mơ đều ngược lại với hiện thực”, bây giờ nhìn thấy cô, tôi cuối cùng cũng tin rồi. Bây giờ cô sống không như ý nên mới bịa đặt ra những chuyện ngược lại trong mơ để thỏa mãn bản thân đúng không.”“Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật đấy.”“Bố tôi là người có thân phận, ông ấy ra vào đều có cảnh vệ đi theo. Tôi rất tò mò, trong giấc mơ của cô, ông ấy bị liệt nửa người, vậy là cô đã sắp xếp cho ông ấy câu chuyện gì vậy?”“Giang Viện Triều ông ta...” Giang Ti Vũ bị giọng điệu chế giễu của Giang Thiên Ca khiến cho khuôn mặt đỏ bừng, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén lại.“Giang Thiên Ca, đừng hòng moi lời tôi! Nếu các người không đồng ý yêu cầu của tôi thì đừng mong tôi nói cho các người biết!”“Vậy thì cô cứ giữ lại mà ăn tết đi. Nghe cô nói nhảm nữa, tôi sợ mình cũng bị thần kinh mất.”Tuy trong lòng thất vọng vì Giang Ti Vũ không mắc câu, nhưng Giang Thiên Ca không để lộ ra chút cảm xúc nào, rõ ràng là Giang Ti Vũ đang sốt ruột hơn, cô có cách để moi thông tin từ miệng Giang Ti Vũ.Giang Thiên Ca cố ý trợn mắt, không thèm quan tâm đến phản ứng của Giang Ti Vũ nữa, xoay người bỏ đi.Ra khỏi đó, Giang Thiên Ca nhíu mày, nghĩ đến việc Giang Ti Vũ nói Giang Viện Triều sau này sẽ bị liệt nửa người, tàn phế hai chân.Chức vụ của Giang Viện Triều không thấp, hiện tại ông ấy gần như làm việc ở Bắc Thành, không phải đến những nơi nguy hiểm. Chuyện gì sẽ khiến ông ấy bị liệt nửa người, tàn phế hai chân?Giang Thiên Ca không thể nghĩ ra chuyện cụ thể, nhưng cô biết, đó nhất định không phải chuyện đơn giản.Bản thân Giang Viện Triều xuất thân là quân nhân, có khả năng tự vệ, hơn nữa, phần lớn thời gian đều có cảnh vệ đi theo bên cạnh, người bình thường khó có thể làm ông ấy bị thương.Trừ phi, đó là một vụ ám sát có tổ chức.Về đến nhà, Giang Viện Triều đang nói chuyện điện thoại trong thư phòng, Giang Thiên Ca bèn đi tìm Trịnh Văn Hoa trước.Thứ sáu tuần này là ngày thi kiểm tra năng lực trong quân đội, Trịnh Văn Hoa đang tranh thủ ôn tập.Giang Thiên Ca chờ anh ta xem xong một trang sách mới lên tiếng gọi: “Anh, anh Tiểu Trịnh, uống miếng nước nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa em giảng cho anh chỗ kiến thức này.”Mắt Trịnh Văn Hoa sáng lên: “Được!”Giang Thiên Ca giảng cho anh ta mười phút còn hiệu quả hơn anh ta tự mình ngẫm nghĩ nửa tiếng!Giang Thiên Ca bèn hỏi: “Anh Tiểu Trịnh, anh với bố em như hình với bóng, chắc anh hiểu rõ các mối quan hệ của bố em hơn em. Theo anh, ở Bắc Thành, có ai rất có thành kiến với bố em không?”

Chương 435: Chương 435