"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…
Chương 461: Chương 461
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Lúc Giang Thiên Ca trở về, Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vẫn chưa về, Giang Thiên Ca tự mình mang áo chống đạn vào thư phòng của Giang Viện Triều.Bây giờ, Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều, Phương Đức Âm, ba người họ phần lớn thời gian đều ở trong căn nhà ở Tây Đơn này, thỉnh thoảng mới về nhà họ Giang ở ngõ Du Tiền ở một hai đêm.Từ khi Giang Thiên Ca trở về Tây Đơn, dì Cao cũng đi theo, phụ trách cơm nước cho ba người họ.Giang Thiên Ca trở về chưa được bao lâu, dì Cao đi chợ cũng đã về. Dì Cao dùng chìa khóa mở hộp thư ở cửa, lấy báo và thư bên trong ra.Dì Cao chọn ra thư của Giang Thiên Ca, đưa cho cô: “Thiên Ca, thư của cháu này.”“Vâng, cháu cảm ơn.” Giang Thiên Ca nhận lấy thư, không vội xem, trước tiên khen ngợi dì Cao một chút: “Dì Cao, dạo này dì học hành tiến bộ ghê, tiếp tục cố gắng, phấn đấu sau năm nay, tỷ lệ biết chữ đạt trình độ học sinh cấp hai nhé!”Mấy tháng trước, dưới sự gợi ý của Giang Thiên Ca, dì Cao đã đăng ký lớp học xoá mù chữ buổi tối. Ban đầu dì Cao chỉ biết mỗi tên mình, bây giờ đã có thể đọc và viết được tên của tất cả mọi người trong nhà họ Giang.Nghe được lời khen của Giang Thiên Ca, dì Cao đỏ mặt, có chút ngại ngùng, nhưng trong mắt cũng ánh lên tia vui sướng: “Ha ha, cháu thật biết nói chuyện.”“Cháu yên tâm, dì nhất định sẽ cố gắng nhận biết nhiều chữ hơn, học tập thật tốt, sống đến già, học đến già.”Bây giờ cũng chưa vội nấu cơm, dì Cao liền trò chuyện với Giang Thiên Ca về chuyện lớp học buổi tối.“Thiên Ca, cháu biết bây giờ trong lớp học buổi tối, lớp nào có nhiều người đăng ký nhất không?” Dì Cao hào hứng nói, hai mắt sáng rực, dường như rất muốn nói cho Giang Thiên Ca biết đáp án ngay lập tức, nhưng lại muốn ra vẻ bí mật một chút.“Thiên Ca, cháu đoán xem!”Dì Cao muốn cô đoán như vậy, chắc chắn đáp án có liên quan đến cô rồi.Giang Thiên Ca cười nói: “Là lớp dạy may quần áo sao?”Dì Cao kích động nói: “A! Đúng rồi! Chính là lớp dạy may quần áo! Lớp dạy làm quần áo đó, ngày nào cũng đông nghịt người!”“Mọi người đều muốn học theo bà nội của cháu, trở thành nhà thiết kế, cũng đi giao lưu thiết kế với người nước ngoài, còn được lên báo, lên tivi nữa!”Trước đó, Giang Thiên Ca lừa bà Giang đi học lớp học buổi tối, mục đích chính là muốn tìm việc gì đó cho bà làm, để bà không lúc nào cũng chú ý đến chuyện của Giang Viện Triều.Lúc đó Giang Thiên Ca đã vẽ rất nhiều bánh vẽ cho bà Giang, nào là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, thành lập thương hiệu,... Từng cái bánh vẽ một, được vẽ ra hết sức hấp dẫn.Lúc trước Giang Thiên Ca cũng không ngờ, cô và bà Giang lại hợp nhau đến vậy.Họ, một người chuyên vẽ bánh, một người chuyên ăn bánh.Bà Giang đã ăn hết những chiếc bánh mà Giang Thiên Ca vẽ ra, và còn tiêu hóa rất tốt.Lúc Tết, quần áo mà mọi người trong nhà họ Giang mặc, hầu như đều do bà Giang tự tay thiết kế. Những người quen biết với nhà họ Giang, phần lớn đều có điều kiện gia đình khá giả, đều có yêu cầu và gu thẩm mỹ nhất định về quần áo.Nhìn thấy quần áo trên người nhà họ Giang đẹp mắt, trong lúc trò chuyện không khỏi hỏi han. Qua lại nhiều lần, danh tiếng nhà thiết kế của bà Giang liền truyền ra ngoài.Vân Mộng Hạ VũCách đây một thời gian, có người của tập đoàn xa xỉ phẩm nổi tiếng nước Pháp đến Bắc Kinh khảo sát thị trường. Chị cả của bà Giang quen biết với quản lý cấp cao của tập đoàn này.Bà dì cả rất thích phong cách thiết kế của bà Giang, trước đó cũng từng được bà Giang thiết kế riêng cho một bộ trang phục.Bởi vì mối quan hệ giữa nhà họ Phương và nhà họ Giang, cũng bởi vì muốn cảm ơn bà Giang, khi quản lý cấp cao và nhà thiết kế của công ty đứng đầu về đồ xa xỉ phẩm nước Pháp muốn giao lưu với nhà thiết kế trong nước, dì cả liền giới thiệu bà Giang cho họ.Chuyện này sau đó không chỉ được đăng báo, mà còn được lên tivi, gây ra một sự chú ý không nhỏ.Sau đó, đài truyền hình thành phố Bắc Kinh cũng đến phỏng vấn riêng bà Giang. Sau khi biết được quá trình học tập của bà, mọi người đều ngưỡng mộ, khâm phục, thậm chí có không ít người được truyền cảm hứng, đăng ký lớp học buổi tối để học thiết kế.Nghĩ đến việc bà Giang liên tục được lên báo, lên tivi, dì Cao Kim Lan không khỏi cảm thán: “Nếu tôi không vụng tay vụng chân, không hợp làm những việc tỉ mỉ, tôi cũng muốn đi học may vá.”Giang Thiên Ca cười nói: “Dì Cao, dì không vụng đâu. Tay dì khéo lắm, dì muốn đi học thì cứ đi, biết đâu người tiếp theo lên báo lại là dì đấy.”Nghe Giang Thiên Ca nói, dì Cao cười lớn: “Thiên Ca, con lại trêu chọc dì rồi.”Dù không được học hành nhiều, nhưng dì Cao vẫn rất sáng suốt. Nói đến những người học lớp thiết kế ở trường dạy nghề buổi tối, muốn trở thành một nhà thiết kế như bà Giang, dì lắc đầu, vẻ mặt không mấy lạc quan:“Dùng từ của con để nói thì gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, thiên phú! Bà nội con có thiên phú nên mới tài giỏi như vậy. Những người khác, học xong có được một phần mười bản lĩnh của bà nội con là giỏi lắm rồi.”
Lúc Giang Thiên Ca trở về, Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vẫn chưa về, Giang Thiên Ca tự mình mang áo chống đạn vào thư phòng của Giang Viện Triều.
Bây giờ, Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều, Phương Đức Âm, ba người họ phần lớn thời gian đều ở trong căn nhà ở Tây Đơn này, thỉnh thoảng mới về nhà họ Giang ở ngõ Du Tiền ở một hai đêm.
Từ khi Giang Thiên Ca trở về Tây Đơn, dì Cao cũng đi theo, phụ trách cơm nước cho ba người họ.
Giang Thiên Ca trở về chưa được bao lâu, dì Cao đi chợ cũng đã về. Dì Cao dùng chìa khóa mở hộp thư ở cửa, lấy báo và thư bên trong ra.
Dì Cao chọn ra thư của Giang Thiên Ca, đưa cho cô: “Thiên Ca, thư của cháu này.”
“Vâng, cháu cảm ơn.” Giang Thiên Ca nhận lấy thư, không vội xem, trước tiên khen ngợi dì Cao một chút: “Dì Cao, dạo này dì học hành tiến bộ ghê, tiếp tục cố gắng, phấn đấu sau năm nay, tỷ lệ biết chữ đạt trình độ học sinh cấp hai nhé!”
Mấy tháng trước, dưới sự gợi ý của Giang Thiên Ca, dì Cao đã đăng ký lớp học xoá mù chữ buổi tối. Ban đầu dì Cao chỉ biết mỗi tên mình, bây giờ đã có thể đọc và viết được tên của tất cả mọi người trong nhà họ Giang.
Nghe được lời khen của Giang Thiên Ca, dì Cao đỏ mặt, có chút ngại ngùng, nhưng trong mắt cũng ánh lên tia vui sướng: “Ha ha, cháu thật biết nói chuyện.”
“Cháu yên tâm, dì nhất định sẽ cố gắng nhận biết nhiều chữ hơn, học tập thật tốt, sống đến già, học đến già.”
Bây giờ cũng chưa vội nấu cơm, dì Cao liền trò chuyện với Giang Thiên Ca về chuyện lớp học buổi tối.
“Thiên Ca, cháu biết bây giờ trong lớp học buổi tối, lớp nào có nhiều người đăng ký nhất không?” Dì Cao hào hứng nói, hai mắt sáng rực, dường như rất muốn nói cho Giang Thiên Ca biết đáp án ngay lập tức, nhưng lại muốn ra vẻ bí mật một chút.
“Thiên Ca, cháu đoán xem!”
Dì Cao muốn cô đoán như vậy, chắc chắn đáp án có liên quan đến cô rồi.
Giang Thiên Ca cười nói: “Là lớp dạy may quần áo sao?”
Dì Cao kích động nói: “A! Đúng rồi! Chính là lớp dạy may quần áo! Lớp dạy làm quần áo đó, ngày nào cũng đông nghịt người!”
“Mọi người đều muốn học theo bà nội của cháu, trở thành nhà thiết kế, cũng đi giao lưu thiết kế với người nước ngoài, còn được lên báo, lên tivi nữa!”
Trước đó, Giang Thiên Ca lừa bà Giang đi học lớp học buổi tối, mục đích chính là muốn tìm việc gì đó cho bà làm, để bà không lúc nào cũng chú ý đến chuyện của Giang Viện Triều.
Lúc đó Giang Thiên Ca đã vẽ rất nhiều bánh vẽ cho bà Giang, nào là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, thành lập thương hiệu,... Từng cái bánh vẽ một, được vẽ ra hết sức hấp dẫn.
Lúc trước Giang Thiên Ca cũng không ngờ, cô và bà Giang lại hợp nhau đến vậy.
Họ, một người chuyên vẽ bánh, một người chuyên ăn bánh.
Bà Giang đã ăn hết những chiếc bánh mà Giang Thiên Ca vẽ ra, và còn tiêu hóa rất tốt.
Lúc Tết, quần áo mà mọi người trong nhà họ Giang mặc, hầu như đều do bà Giang tự tay thiết kế. Những người quen biết với nhà họ Giang, phần lớn đều có điều kiện gia đình khá giả, đều có yêu cầu và gu thẩm mỹ nhất định về quần áo.
Nhìn thấy quần áo trên người nhà họ Giang đẹp mắt, trong lúc trò chuyện không khỏi hỏi han. Qua lại nhiều lần, danh tiếng nhà thiết kế của bà Giang liền truyền ra ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cách đây một thời gian, có người của tập đoàn xa xỉ phẩm nổi tiếng nước Pháp đến Bắc Kinh khảo sát thị trường. Chị cả của bà Giang quen biết với quản lý cấp cao của tập đoàn này.
Bà dì cả rất thích phong cách thiết kế của bà Giang, trước đó cũng từng được bà Giang thiết kế riêng cho một bộ trang phục.
Bởi vì mối quan hệ giữa nhà họ Phương và nhà họ Giang, cũng bởi vì muốn cảm ơn bà Giang, khi quản lý cấp cao và nhà thiết kế của công ty đứng đầu về đồ xa xỉ phẩm nước Pháp muốn giao lưu với nhà thiết kế trong nước, dì cả liền giới thiệu bà Giang cho họ.
Chuyện này sau đó không chỉ được đăng báo, mà còn được lên tivi, gây ra một sự chú ý không nhỏ.
Sau đó, đài truyền hình thành phố Bắc Kinh cũng đến phỏng vấn riêng bà Giang. Sau khi biết được quá trình học tập của bà, mọi người đều ngưỡng mộ, khâm phục, thậm chí có không ít người được truyền cảm hứng, đăng ký lớp học buổi tối để học thiết kế.
Nghĩ đến việc bà Giang liên tục được lên báo, lên tivi, dì Cao Kim Lan không khỏi cảm thán: “Nếu tôi không vụng tay vụng chân, không hợp làm những việc tỉ mỉ, tôi cũng muốn đi học may vá.”
Giang Thiên Ca cười nói: “Dì Cao, dì không vụng đâu. Tay dì khéo lắm, dì muốn đi học thì cứ đi, biết đâu người tiếp theo lên báo lại là dì đấy.”
Nghe Giang Thiên Ca nói, dì Cao cười lớn: “Thiên Ca, con lại trêu chọc dì rồi.”
Dù không được học hành nhiều, nhưng dì Cao vẫn rất sáng suốt. Nói đến những người học lớp thiết kế ở trường dạy nghề buổi tối, muốn trở thành một nhà thiết kế như bà Giang, dì lắc đầu, vẻ mặt không mấy lạc quan:
“Dùng từ của con để nói thì gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, thiên phú! Bà nội con có thiên phú nên mới tài giỏi như vậy. Những người khác, học xong có được một phần mười bản lĩnh của bà nội con là giỏi lắm rồi.”
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Lúc Giang Thiên Ca trở về, Giang Viện Triều và Phương Đức Âm vẫn chưa về, Giang Thiên Ca tự mình mang áo chống đạn vào thư phòng của Giang Viện Triều.Bây giờ, Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều, Phương Đức Âm, ba người họ phần lớn thời gian đều ở trong căn nhà ở Tây Đơn này, thỉnh thoảng mới về nhà họ Giang ở ngõ Du Tiền ở một hai đêm.Từ khi Giang Thiên Ca trở về Tây Đơn, dì Cao cũng đi theo, phụ trách cơm nước cho ba người họ.Giang Thiên Ca trở về chưa được bao lâu, dì Cao đi chợ cũng đã về. Dì Cao dùng chìa khóa mở hộp thư ở cửa, lấy báo và thư bên trong ra.Dì Cao chọn ra thư của Giang Thiên Ca, đưa cho cô: “Thiên Ca, thư của cháu này.”“Vâng, cháu cảm ơn.” Giang Thiên Ca nhận lấy thư, không vội xem, trước tiên khen ngợi dì Cao một chút: “Dì Cao, dạo này dì học hành tiến bộ ghê, tiếp tục cố gắng, phấn đấu sau năm nay, tỷ lệ biết chữ đạt trình độ học sinh cấp hai nhé!”Mấy tháng trước, dưới sự gợi ý của Giang Thiên Ca, dì Cao đã đăng ký lớp học xoá mù chữ buổi tối. Ban đầu dì Cao chỉ biết mỗi tên mình, bây giờ đã có thể đọc và viết được tên của tất cả mọi người trong nhà họ Giang.Nghe được lời khen của Giang Thiên Ca, dì Cao đỏ mặt, có chút ngại ngùng, nhưng trong mắt cũng ánh lên tia vui sướng: “Ha ha, cháu thật biết nói chuyện.”“Cháu yên tâm, dì nhất định sẽ cố gắng nhận biết nhiều chữ hơn, học tập thật tốt, sống đến già, học đến già.”Bây giờ cũng chưa vội nấu cơm, dì Cao liền trò chuyện với Giang Thiên Ca về chuyện lớp học buổi tối.“Thiên Ca, cháu biết bây giờ trong lớp học buổi tối, lớp nào có nhiều người đăng ký nhất không?” Dì Cao hào hứng nói, hai mắt sáng rực, dường như rất muốn nói cho Giang Thiên Ca biết đáp án ngay lập tức, nhưng lại muốn ra vẻ bí mật một chút.“Thiên Ca, cháu đoán xem!”Dì Cao muốn cô đoán như vậy, chắc chắn đáp án có liên quan đến cô rồi.Giang Thiên Ca cười nói: “Là lớp dạy may quần áo sao?”Dì Cao kích động nói: “A! Đúng rồi! Chính là lớp dạy may quần áo! Lớp dạy làm quần áo đó, ngày nào cũng đông nghịt người!”“Mọi người đều muốn học theo bà nội của cháu, trở thành nhà thiết kế, cũng đi giao lưu thiết kế với người nước ngoài, còn được lên báo, lên tivi nữa!”Trước đó, Giang Thiên Ca lừa bà Giang đi học lớp học buổi tối, mục đích chính là muốn tìm việc gì đó cho bà làm, để bà không lúc nào cũng chú ý đến chuyện của Giang Viện Triều.Lúc đó Giang Thiên Ca đã vẽ rất nhiều bánh vẽ cho bà Giang, nào là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, thành lập thương hiệu,... Từng cái bánh vẽ một, được vẽ ra hết sức hấp dẫn.Lúc trước Giang Thiên Ca cũng không ngờ, cô và bà Giang lại hợp nhau đến vậy.Họ, một người chuyên vẽ bánh, một người chuyên ăn bánh.Bà Giang đã ăn hết những chiếc bánh mà Giang Thiên Ca vẽ ra, và còn tiêu hóa rất tốt.Lúc Tết, quần áo mà mọi người trong nhà họ Giang mặc, hầu như đều do bà Giang tự tay thiết kế. Những người quen biết với nhà họ Giang, phần lớn đều có điều kiện gia đình khá giả, đều có yêu cầu và gu thẩm mỹ nhất định về quần áo.Nhìn thấy quần áo trên người nhà họ Giang đẹp mắt, trong lúc trò chuyện không khỏi hỏi han. Qua lại nhiều lần, danh tiếng nhà thiết kế của bà Giang liền truyền ra ngoài.Vân Mộng Hạ VũCách đây một thời gian, có người của tập đoàn xa xỉ phẩm nổi tiếng nước Pháp đến Bắc Kinh khảo sát thị trường. Chị cả của bà Giang quen biết với quản lý cấp cao của tập đoàn này.Bà dì cả rất thích phong cách thiết kế của bà Giang, trước đó cũng từng được bà Giang thiết kế riêng cho một bộ trang phục.Bởi vì mối quan hệ giữa nhà họ Phương và nhà họ Giang, cũng bởi vì muốn cảm ơn bà Giang, khi quản lý cấp cao và nhà thiết kế của công ty đứng đầu về đồ xa xỉ phẩm nước Pháp muốn giao lưu với nhà thiết kế trong nước, dì cả liền giới thiệu bà Giang cho họ.Chuyện này sau đó không chỉ được đăng báo, mà còn được lên tivi, gây ra một sự chú ý không nhỏ.Sau đó, đài truyền hình thành phố Bắc Kinh cũng đến phỏng vấn riêng bà Giang. Sau khi biết được quá trình học tập của bà, mọi người đều ngưỡng mộ, khâm phục, thậm chí có không ít người được truyền cảm hứng, đăng ký lớp học buổi tối để học thiết kế.Nghĩ đến việc bà Giang liên tục được lên báo, lên tivi, dì Cao Kim Lan không khỏi cảm thán: “Nếu tôi không vụng tay vụng chân, không hợp làm những việc tỉ mỉ, tôi cũng muốn đi học may vá.”Giang Thiên Ca cười nói: “Dì Cao, dì không vụng đâu. Tay dì khéo lắm, dì muốn đi học thì cứ đi, biết đâu người tiếp theo lên báo lại là dì đấy.”Nghe Giang Thiên Ca nói, dì Cao cười lớn: “Thiên Ca, con lại trêu chọc dì rồi.”Dù không được học hành nhiều, nhưng dì Cao vẫn rất sáng suốt. Nói đến những người học lớp thiết kế ở trường dạy nghề buổi tối, muốn trở thành một nhà thiết kế như bà Giang, dì lắc đầu, vẻ mặt không mấy lạc quan:“Dùng từ của con để nói thì gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, thiên phú! Bà nội con có thiên phú nên mới tài giỏi như vậy. Những người khác, học xong có được một phần mười bản lĩnh của bà nội con là giỏi lắm rồi.”