"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…
Chương 483: Chương 483
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Dường như cảm nhận được sự ai oán không tiếng động ở đầu bên kia điện thoại, Giang Thiên Ca thu lại tiếng cười một chút.Ỷ vào Lục Chính Tây không nhìn thấy, nụ cười trên mặt cô không giảm nửa phần, vừa cười vừa không để ý an ủi anh: “Ông ấy mắng anh như vậy, quả thật hơi quá đáng, chính ông ấy còn già hơn anh, nào có tư cách nói anh già đâu.”Khóe miệng Lục Chính Tây vừa muốn cong lên, liền nghe được tiếng nói thầm của cô:“Tuy rằng, so với em, anh quả thật có chút già.”Lục Chính Tây: “...”“Nhưng không sao, già cũng có chỗ tốt của già, em nhìn thoáng một chút, không chê anh là được.”Phần an ủi này, anh không cần, tựa hồ sẽ tốt hơn một chút?An ủi Lục Chính Tây một phen, Giang Thiên Ca mới cúp điện thoại. Đều nằm trên giường, Giang Thiên Ca lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Hoa Thi.Cô lại đứng lên, gọi điện thoại cho Phương Thủ Nghĩa.Phương Thủ Nghĩa tựa hồ là ngủ rồi, nghe điện thoại đều mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm của Giang Thiên Ca, ông ngáp một cái thật to, liền lẩm bẩm nói:“Thiên Ca, đã bao nhiêu giờ rồi, sao còn chưa ngủ? Trẻ con, đừng thức khuya, phải rèn luyện thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.”Giang Thiên Ca cầm điện thoại nói: “Cậu, cháu có việc muốn nói với cậu.”“Chuyện gì vậy? Chuyện không quan trọng thì trước hết cứ gác lại đã, ngủ nghỉ dưỡng sức mới là chuyện quan trọng nhất.” Phương Thủ Nghĩa nói xong lại ngáp một cái.Hôm qua, đội ngũ nghiên cứu của công ty máy tính và mạng đang tập trung nghiên cứu một dự án, mọi người thức đêm nghiên cứu, thức đêm họp bàn đưa ra phương án.Dự án này rất quan trọng, bây giờ là thời kỳ mấu chốt vô cùng quan trọng, cho nên ông cũng tự mình đến giám sát.Lúc ấy không cảm thấy có gì, nhưng sau đó mới cảm nhận được tác hại của việc thức khuya.Cũng là trải qua lần thức khuya này, Phương Thủ Nghĩa sợ hãi phát hiện, mình không còn khỏe như trước kia, trước kia có thể thức trắng hai ba ngày đêm, nghỉ ngơi mấy tiếng là lại khỏe mạnh như thường.Nhưng bây giờ, chỉ cần thức một đêm là đã không chịu nổi.Phương Thủ Nghĩa sẽ không thừa nhận mình già rồi, nhưng ông cũng đã âm thầm quyết định, sau này phải ngủ sớm dậy sớm, theo ông nội tập dưỡng sinh.Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 11 giờ đêm.Vạn sự khởi đầu nan, hôm nay là ngày *****ên thực hiện kế hoạch dưỡng sinh, không thể phá bỏ, còn chưa kịp để Giang Thiên Ca lên tiếng, Phương Thủ Nghĩa đã thúc giục: “Thiên Ca, đi ngủ đi, không có chuyện gì thì cậu cúp máy trước...”Nghe Phương Thủ Nghĩa nói ba câu, câu nào câu nấy đều không rời khỏi chuyện ngủ, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên bốc hỏa, cô hận sắt không thành thép mắng:“Vợ cũng chưa có một người, ngủ cái gì mà ngủ! Cậu còn có mặt mũi mà ngủ sao? Sao cậu ngủ được vậy?”“Ơ...” Phương Thủ Nghĩa định cúp điện thoại, nhưng động tác dừng lại.Sao đột nhiên lại công kích cá nhân thế này?Phương Thủ Nghĩa tuy còn muốn nhanh đi ngủ, nhưng tránh lại bị công kích cá nhân, Phương Thủ Nghĩa chỉ có thể thỏa hiệp: “... Chuyện gì, cháu nói đi.”Giang Thiên Ca hừ một tiếng: “Không phải cậu muốn ngủ sao, đi ngủ đi, cháu không nói nữa. Cháu chờ xem sau này cậu hối hận.”Biết Giang Thiên Ca cố tình muốn chọc tức mình, trong lòng Phương Thủ Nghĩa kêu khổ, cầu xin nói: “Được được được, cô nãi nãi, cháu nói đi, cậu không ngủ đâu, cháu nói nhanh lên.”Nói xong là ông đi ngủ ngay.Phương Thủ Nghĩa âm thầm quyết định, mặc kệ Giang Thiên Ca nói gì, cậu nghe xong sẽ để sang một bên, chờ ngày mai tính tiếp.“Tối nay, cháu nhìn thấy Hoa Thi.”Nhưng nghe được câu nói *****ên của Giang Thiên Ca, cậu liền trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ bay biến hết, trong đầu tỉnh táo hẳn.“...!”Phản ứng lại, Phương Thủ Nghĩa vội vàng hỏi: “Cháu gặp cô ấy ở đâu? Sao cháu nhận ra cô ấy? Cô ấy có biết cháu là cháu gái của cậu không...”Quả nhiên, si tình và não tàn vì tình yêu là không phân biệt nam nữ.Vân Mộng Hạ VũGiang Thiên Ca không để ý đến Phương Thủ Nghĩa truy hỏi, cô nhanh chóng kể lại tình huống gặp Hoa Thi.Nói xong, cô liền nói: “Chuyện cháu muốn nói với cậu là vậy, bây giờ nói xong rồi, cậu đi ngủ đi, cháu cũng đi ngủ đây.”“Cậu, chúc ngủ ngon.”Dứt lời, khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, dứt khoát cúp điện thoại.Không phải muốn đi ngủ sao, ngủ đi, xem cậu có ngủ được không.Giang Thiên Ca cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ đi ngủ, buổi tối còn mơ một giấc mơ đẹp, sáng hôm sau ngủ nướng đến tận trưa.Lúc thức dậy, cô đã thấy Phương Thủ Nghĩa ngồi trong phòng khách với vẻ mặt ai oán.Giang Thiên Ca cười rạng rỡ: “Cậu, chào buổi sáng.”“Sáng cái gì mà sáng, mặt trời mọc đến m.ô.n.g rồi còn gì!” Nhìn nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình nghe điện thoại xong, ruột gan cồn cào cả đêm, vẻ mặt càng thêm phần ai oán.Cậu chắc chắn một trăm phần trăm, Giang Thiên Ca cố tình!Nhưng ông lại không thể tức giận. Không chỉ không thể tức giận, còn phải dỗ dành cô!
Dường như cảm nhận được sự ai oán không tiếng động ở đầu bên kia điện thoại, Giang Thiên Ca thu lại tiếng cười một chút.
Ỷ vào Lục Chính Tây không nhìn thấy, nụ cười trên mặt cô không giảm nửa phần, vừa cười vừa không để ý an ủi anh: “Ông ấy mắng anh như vậy, quả thật hơi quá đáng, chính ông ấy còn già hơn anh, nào có tư cách nói anh già đâu.”
Khóe miệng Lục Chính Tây vừa muốn cong lên, liền nghe được tiếng nói thầm của cô:
“Tuy rằng, so với em, anh quả thật có chút già.”
Lục Chính Tây: “...”
“Nhưng không sao, già cũng có chỗ tốt của già, em nhìn thoáng một chút, không chê anh là được.”
Phần an ủi này, anh không cần, tựa hồ sẽ tốt hơn một chút?
An ủi Lục Chính Tây một phen, Giang Thiên Ca mới cúp điện thoại. Đều nằm trên giường, Giang Thiên Ca lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Hoa Thi.
Cô lại đứng lên, gọi điện thoại cho Phương Thủ Nghĩa.
Phương Thủ Nghĩa tựa hồ là ngủ rồi, nghe điện thoại đều mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm của Giang Thiên Ca, ông ngáp một cái thật to, liền lẩm bẩm nói:
“Thiên Ca, đã bao nhiêu giờ rồi, sao còn chưa ngủ? Trẻ con, đừng thức khuya, phải rèn luyện thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.”
Giang Thiên Ca cầm điện thoại nói: “Cậu, cháu có việc muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy? Chuyện không quan trọng thì trước hết cứ gác lại đã, ngủ nghỉ dưỡng sức mới là chuyện quan trọng nhất.” Phương Thủ Nghĩa nói xong lại ngáp một cái.
Hôm qua, đội ngũ nghiên cứu của công ty máy tính và mạng đang tập trung nghiên cứu một dự án, mọi người thức đêm nghiên cứu, thức đêm họp bàn đưa ra phương án.
Dự án này rất quan trọng, bây giờ là thời kỳ mấu chốt vô cùng quan trọng, cho nên ông cũng tự mình đến giám sát.
Lúc ấy không cảm thấy có gì, nhưng sau đó mới cảm nhận được tác hại của việc thức khuya.
Cũng là trải qua lần thức khuya này, Phương Thủ Nghĩa sợ hãi phát hiện, mình không còn khỏe như trước kia, trước kia có thể thức trắng hai ba ngày đêm, nghỉ ngơi mấy tiếng là lại khỏe mạnh như thường.
Nhưng bây giờ, chỉ cần thức một đêm là đã không chịu nổi.
Phương Thủ Nghĩa sẽ không thừa nhận mình già rồi, nhưng ông cũng đã âm thầm quyết định, sau này phải ngủ sớm dậy sớm, theo ông nội tập dưỡng sinh.
Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 11 giờ đêm.
Vạn sự khởi đầu nan, hôm nay là ngày *****ên thực hiện kế hoạch dưỡng sinh, không thể phá bỏ, còn chưa kịp để Giang Thiên Ca lên tiếng, Phương Thủ Nghĩa đã thúc giục: “Thiên Ca, đi ngủ đi, không có chuyện gì thì cậu cúp máy trước...”
Nghe Phương Thủ Nghĩa nói ba câu, câu nào câu nấy đều không rời khỏi chuyện ngủ, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên bốc hỏa, cô hận sắt không thành thép mắng:
“Vợ cũng chưa có một người, ngủ cái gì mà ngủ! Cậu còn có mặt mũi mà ngủ sao? Sao cậu ngủ được vậy?”
“Ơ...” Phương Thủ Nghĩa định cúp điện thoại, nhưng động tác dừng lại.
Sao đột nhiên lại công kích cá nhân thế này?
Phương Thủ Nghĩa tuy còn muốn nhanh đi ngủ, nhưng tránh lại bị công kích cá nhân, Phương Thủ Nghĩa chỉ có thể thỏa hiệp: “... Chuyện gì, cháu nói đi.”
Giang Thiên Ca hừ một tiếng: “Không phải cậu muốn ngủ sao, đi ngủ đi, cháu không nói nữa. Cháu chờ xem sau này cậu hối hận.”
Biết Giang Thiên Ca cố tình muốn chọc tức mình, trong lòng Phương Thủ Nghĩa kêu khổ, cầu xin nói: “Được được được, cô nãi nãi, cháu nói đi, cậu không ngủ đâu, cháu nói nhanh lên.”
Nói xong là ông đi ngủ ngay.
Phương Thủ Nghĩa âm thầm quyết định, mặc kệ Giang Thiên Ca nói gì, cậu nghe xong sẽ để sang một bên, chờ ngày mai tính tiếp.
“Tối nay, cháu nhìn thấy Hoa Thi.”
Nhưng nghe được câu nói *****ên của Giang Thiên Ca, cậu liền trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ bay biến hết, trong đầu tỉnh táo hẳn.
“...!”
Phản ứng lại, Phương Thủ Nghĩa vội vàng hỏi: “Cháu gặp cô ấy ở đâu? Sao cháu nhận ra cô ấy? Cô ấy có biết cháu là cháu gái của cậu không...”
Quả nhiên, si tình và não tàn vì tình yêu là không phân biệt nam nữ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thiên Ca không để ý đến Phương Thủ Nghĩa truy hỏi, cô nhanh chóng kể lại tình huống gặp Hoa Thi.
Nói xong, cô liền nói: “Chuyện cháu muốn nói với cậu là vậy, bây giờ nói xong rồi, cậu đi ngủ đi, cháu cũng đi ngủ đây.”
“Cậu, chúc ngủ ngon.”
Dứt lời, khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, dứt khoát cúp điện thoại.
Không phải muốn đi ngủ sao, ngủ đi, xem cậu có ngủ được không.
Giang Thiên Ca cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ đi ngủ, buổi tối còn mơ một giấc mơ đẹp, sáng hôm sau ngủ nướng đến tận trưa.
Lúc thức dậy, cô đã thấy Phương Thủ Nghĩa ngồi trong phòng khách với vẻ mặt ai oán.
Giang Thiên Ca cười rạng rỡ: “Cậu, chào buổi sáng.”
“Sáng cái gì mà sáng, mặt trời mọc đến m.ô.n.g rồi còn gì!” Nhìn nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình nghe điện thoại xong, ruột gan cồn cào cả đêm, vẻ mặt càng thêm phần ai oán.
Cậu chắc chắn một trăm phần trăm, Giang Thiên Ca cố tình!
Nhưng ông lại không thể tức giận. Không chỉ không thể tức giận, còn phải dỗ dành cô!
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Dường như cảm nhận được sự ai oán không tiếng động ở đầu bên kia điện thoại, Giang Thiên Ca thu lại tiếng cười một chút.Ỷ vào Lục Chính Tây không nhìn thấy, nụ cười trên mặt cô không giảm nửa phần, vừa cười vừa không để ý an ủi anh: “Ông ấy mắng anh như vậy, quả thật hơi quá đáng, chính ông ấy còn già hơn anh, nào có tư cách nói anh già đâu.”Khóe miệng Lục Chính Tây vừa muốn cong lên, liền nghe được tiếng nói thầm của cô:“Tuy rằng, so với em, anh quả thật có chút già.”Lục Chính Tây: “...”“Nhưng không sao, già cũng có chỗ tốt của già, em nhìn thoáng một chút, không chê anh là được.”Phần an ủi này, anh không cần, tựa hồ sẽ tốt hơn một chút?An ủi Lục Chính Tây một phen, Giang Thiên Ca mới cúp điện thoại. Đều nằm trên giường, Giang Thiên Ca lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Hoa Thi.Cô lại đứng lên, gọi điện thoại cho Phương Thủ Nghĩa.Phương Thủ Nghĩa tựa hồ là ngủ rồi, nghe điện thoại đều mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm của Giang Thiên Ca, ông ngáp một cái thật to, liền lẩm bẩm nói:“Thiên Ca, đã bao nhiêu giờ rồi, sao còn chưa ngủ? Trẻ con, đừng thức khuya, phải rèn luyện thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.”Giang Thiên Ca cầm điện thoại nói: “Cậu, cháu có việc muốn nói với cậu.”“Chuyện gì vậy? Chuyện không quan trọng thì trước hết cứ gác lại đã, ngủ nghỉ dưỡng sức mới là chuyện quan trọng nhất.” Phương Thủ Nghĩa nói xong lại ngáp một cái.Hôm qua, đội ngũ nghiên cứu của công ty máy tính và mạng đang tập trung nghiên cứu một dự án, mọi người thức đêm nghiên cứu, thức đêm họp bàn đưa ra phương án.Dự án này rất quan trọng, bây giờ là thời kỳ mấu chốt vô cùng quan trọng, cho nên ông cũng tự mình đến giám sát.Lúc ấy không cảm thấy có gì, nhưng sau đó mới cảm nhận được tác hại của việc thức khuya.Cũng là trải qua lần thức khuya này, Phương Thủ Nghĩa sợ hãi phát hiện, mình không còn khỏe như trước kia, trước kia có thể thức trắng hai ba ngày đêm, nghỉ ngơi mấy tiếng là lại khỏe mạnh như thường.Nhưng bây giờ, chỉ cần thức một đêm là đã không chịu nổi.Phương Thủ Nghĩa sẽ không thừa nhận mình già rồi, nhưng ông cũng đã âm thầm quyết định, sau này phải ngủ sớm dậy sớm, theo ông nội tập dưỡng sinh.Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 11 giờ đêm.Vạn sự khởi đầu nan, hôm nay là ngày *****ên thực hiện kế hoạch dưỡng sinh, không thể phá bỏ, còn chưa kịp để Giang Thiên Ca lên tiếng, Phương Thủ Nghĩa đã thúc giục: “Thiên Ca, đi ngủ đi, không có chuyện gì thì cậu cúp máy trước...”Nghe Phương Thủ Nghĩa nói ba câu, câu nào câu nấy đều không rời khỏi chuyện ngủ, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên bốc hỏa, cô hận sắt không thành thép mắng:“Vợ cũng chưa có một người, ngủ cái gì mà ngủ! Cậu còn có mặt mũi mà ngủ sao? Sao cậu ngủ được vậy?”“Ơ...” Phương Thủ Nghĩa định cúp điện thoại, nhưng động tác dừng lại.Sao đột nhiên lại công kích cá nhân thế này?Phương Thủ Nghĩa tuy còn muốn nhanh đi ngủ, nhưng tránh lại bị công kích cá nhân, Phương Thủ Nghĩa chỉ có thể thỏa hiệp: “... Chuyện gì, cháu nói đi.”Giang Thiên Ca hừ một tiếng: “Không phải cậu muốn ngủ sao, đi ngủ đi, cháu không nói nữa. Cháu chờ xem sau này cậu hối hận.”Biết Giang Thiên Ca cố tình muốn chọc tức mình, trong lòng Phương Thủ Nghĩa kêu khổ, cầu xin nói: “Được được được, cô nãi nãi, cháu nói đi, cậu không ngủ đâu, cháu nói nhanh lên.”Nói xong là ông đi ngủ ngay.Phương Thủ Nghĩa âm thầm quyết định, mặc kệ Giang Thiên Ca nói gì, cậu nghe xong sẽ để sang một bên, chờ ngày mai tính tiếp.“Tối nay, cháu nhìn thấy Hoa Thi.”Nhưng nghe được câu nói *****ên của Giang Thiên Ca, cậu liền trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ bay biến hết, trong đầu tỉnh táo hẳn.“...!”Phản ứng lại, Phương Thủ Nghĩa vội vàng hỏi: “Cháu gặp cô ấy ở đâu? Sao cháu nhận ra cô ấy? Cô ấy có biết cháu là cháu gái của cậu không...”Quả nhiên, si tình và não tàn vì tình yêu là không phân biệt nam nữ.Vân Mộng Hạ VũGiang Thiên Ca không để ý đến Phương Thủ Nghĩa truy hỏi, cô nhanh chóng kể lại tình huống gặp Hoa Thi.Nói xong, cô liền nói: “Chuyện cháu muốn nói với cậu là vậy, bây giờ nói xong rồi, cậu đi ngủ đi, cháu cũng đi ngủ đây.”“Cậu, chúc ngủ ngon.”Dứt lời, khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, dứt khoát cúp điện thoại.Không phải muốn đi ngủ sao, ngủ đi, xem cậu có ngủ được không.Giang Thiên Ca cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ đi ngủ, buổi tối còn mơ một giấc mơ đẹp, sáng hôm sau ngủ nướng đến tận trưa.Lúc thức dậy, cô đã thấy Phương Thủ Nghĩa ngồi trong phòng khách với vẻ mặt ai oán.Giang Thiên Ca cười rạng rỡ: “Cậu, chào buổi sáng.”“Sáng cái gì mà sáng, mặt trời mọc đến m.ô.n.g rồi còn gì!” Nhìn nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình nghe điện thoại xong, ruột gan cồn cào cả đêm, vẻ mặt càng thêm phần ai oán.Cậu chắc chắn một trăm phần trăm, Giang Thiên Ca cố tình!Nhưng ông lại không thể tức giận. Không chỉ không thể tức giận, còn phải dỗ dành cô!