Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 488: Chương 488

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Nghe được giọng nói của Hoa Thi, lưng Phương Thủ Nghĩa cứng đờ, một khắc trước còn lạnh mặt cảnh cáo Triệu Tố Vân, một giây sau khí thế quanh người lập tức hạ xuống, thậm chí còn có thêm vài phần thấp thỏm cùng cẩn thận từng li từng tí.“Đồng chí Hoa Thi, cô... chào cô...”Dường như là sợ Hoa Thi hiểu lầm anh cố ý đến chặn cô, Phương Thủ Nghĩa vội kéo Giang Thiên Ca đang ở một bên xem kịch ra làm bia đỡ đạn, “Tôi đưa cháu gái đến ăn cơm. Đây là cháu gái tôi, Giang Thiên Ca.”Giang Thiên Ca cười cười với Hoa Thi: “Đồng chí Hoa, chào cô.”Hoa Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Thủ Nghĩa một cái, trực tiếp bỏ qua anh, nhìn về phía Giang Thiên Ca.Lần *****ên nhìn thấy Giang Thiên Ca, Hoa Thi nhận ra cô chính là người tối hôm qua bị Hoa Ái Linh chặn xe, cô khách khí gật đầu với Giang Thiên Ca, nói tiếng chào “Chào cô.”Giang Thiên Ca cười: “Đồng chí Hoa, chị muốn đi vệ sinh sao, em biết chỗ, em dẫn chị đi nhé.”Thấy Hoa Thi nhìn về phía Triệu Tố Vân, nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca càng đậm, “Vị đồng chí phục vụ này phải đi làm, chắc là không thể đi cùng chị được rồi, em dẫn chị đi cũng được mà. Đồng chí Hoa, phòng vệ sinh ở bên này, chúng ta đi thôi.”Nói xong, Giang Thiên Ca làm động tác mời Hoa Thi, một bên nghiêng đầu dặn dò Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, cậu giúp cháu chọn món trước nhé.”“Đồng chí Hoa, đi thôi, dẫn đường cho chị xong, em sẽ quay lại ăn cơm, bữa sáng em còn chưa ăn, bụng đói muốn xẹp rồi.” Giang Thiên Ca vẻ mặt nhiệt tình, không cho Hoa Thi cơ hội cự tuyệt, liền kéo cô đi về phía phòng vệ sinh.Hoa Thi có vẻ không yên lòng, quay đầu lại cảnh cáo nhìn thoáng qua Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca chỉ làm như không chú ý tới phản ứng của Hoa Thi, chủ động nhắc tới chuyện tối hôm qua.“Đồng chí Hoa, tối hôm qua không biết chị và cậu là bạn bè, nếu biết, chúng em nhất định sẽ đưa hai người về. Cậu em tốt với em lắm, bạn của cậu ấy, chính là bạn của em.”“Hơn nữa, cậu em là người tốt bụng, cậu ấy luôn nói với em, tặng hoa hồng cho người khác, tay còn vương lại hương thơm. Khi em còn nhỏ, cậu ấy thường xuyên dẫn em đi đỡ bà cụ qua đường, tặng ấm áp cho những người già neo đơn.”“Tuy rằng tối hôm qua thái độ của người phụ nữ chặn xe kia không tốt, không lễ phép chút nào, nhưng vì cậu em, em có thể nhịn cô ta.”“Đồng chí Hoa, tối hôm qua thật xin lỗi, tại người phụ nữ chặn xe kia ăn nói xằng bậy, còn nguyền rủa bố mẹ em, em tức quá, mới bỏ lại mọi người.”Giang Thiên Ca nói xong, cúi đầu, ra vẻ áy náy.Nhìn thấy biểu cảm áy náy của Giang Thiên Ca, Hoa Thi sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên một trận phức tạp.Chuyện tối hôm qua, Giang Thiên Ca không làm gì sai.Người có lỗi là Hoa Ái Linh. Thực ra, cô cũng có lỗi.Vì chán ghét Hoa Ái Linh, ngay từ đầu cô đã không ngăn cản việc Hoa Ái Linh chặn xe, việc Hoa Ái Linh chặn xe của Giang Thiên Ca, là kết quả của việc cô khoanh tay đứng nhìn.Nhưng bây giờ, Giang Thiên Ca lại xin lỗi cô.Người nên xin lỗi là Hoa Ái Linh, là cô, chứ không phải Giang Thiên Ca.Hoa Thi nhíu mày, nói: “Đồng chí Giang, cô không cần cảm thấy xin lỗi, là tôi nên xin lỗi cô mới đúng. Tối hôm qua, tôi...”“Ha ha, đồng chí Hoa, chị không giận em là được.” Giang Thiên Ca cắt ngang lời xin lỗi của Hoa Thi, cười nói sang chuyện khác.“Đồng chí Hoa, chị làm công việc gì vậy? Em cảm thấy chị có vẻ là người đọc nhiều sách, trên người toát ra khí chất nho nhã, em đoán anh là giáo viên, đúng không?”“Đồng chí Hoa, chị dạy đại học phải không? Chị dạy ở trường nào vậy, em có thể đến đó dự thính không?”Nhìn thấy Giang Thiên Ca cười khanh khách, tâm tình Hoa Thi càng thêm phức tạp.Cô dừng một chút, mới trả lời câu hỏi của Giang Thiên Ca.Giọng điệu nói chuyện, so với vừa rồi ôn hòa hơn không ít.Giang Thiên Ca nhướng mày, ánh mắt sáng rực, đáy mắt hiện lên một nụ cười giảo hoạt.Nhìn phản ứng vừa rồi của Hoa Thi, rõ ràng là cô vẫn chưa quên chuyện Phương Thủ Nghĩa lừa cô. Có thành kiến với một người, người đó có làm gì, cô cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu trước.Hoa Thi vừa rồi, rõ ràng là coi Phương Thủ Nghĩa như loại người xấu xa, ỷ thế h.i.ế.p người.Vân Mộng Hạ VũNếu cô, hay Phương Thủ Nghĩa trực tiếp nói rõ chân tướng sự việc cho Hoa Thi, chưa biết chừng cô cũng không tin.Nói thẳng ra, Hoa Thi chưa chắc đã tin, vậy thì cô sẽ dùng chút tâm cơ vậy.Dùng chuyện tối hôm qua, khơi gợi lòng áy náy của Hoa Thi, nhưng lại cắt ngang lời xin lỗi của cô, để Hoa Thi áy náy chất chứa trong lòng, áy náy chất chứa lại đẩy thành kiến sang một bên, như vậy thì hiểu lầm sẽ dễ dàng được giải thích hơn.Nghĩ đến chủ ý của mình, Giang Thiên Ca thở dài.Trước đó cô theo đuổi Lục Chính Tây cũng không tốn sức như vậy, nhưng vì Phương Thủ Nghĩa, cô lại phải trở thành một cô gái đầy tâm cơ.Haiz, người thân thích này, thật đúng là không dễ “dắt” chút nào.

Nghe được giọng nói của Hoa Thi, lưng Phương Thủ Nghĩa cứng đờ, một khắc trước còn lạnh mặt cảnh cáo Triệu Tố Vân, một giây sau khí thế quanh người lập tức hạ xuống, thậm chí còn có thêm vài phần thấp thỏm cùng cẩn thận từng li từng tí.

“Đồng chí Hoa Thi, cô... chào cô...”

Dường như là sợ Hoa Thi hiểu lầm anh cố ý đến chặn cô, Phương Thủ Nghĩa vội kéo Giang Thiên Ca đang ở một bên xem kịch ra làm bia đỡ đạn, “Tôi đưa cháu gái đến ăn cơm. Đây là cháu gái tôi, Giang Thiên Ca.”

Giang Thiên Ca cười cười với Hoa Thi: “Đồng chí Hoa, chào cô.”

Hoa Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Thủ Nghĩa một cái, trực tiếp bỏ qua anh, nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Lần *****ên nhìn thấy Giang Thiên Ca, Hoa Thi nhận ra cô chính là người tối hôm qua bị Hoa Ái Linh chặn xe, cô khách khí gật đầu với Giang Thiên Ca, nói tiếng chào “Chào cô.”

Giang Thiên Ca cười: “Đồng chí Hoa, chị muốn đi vệ sinh sao, em biết chỗ, em dẫn chị đi nhé.”

Thấy Hoa Thi nhìn về phía Triệu Tố Vân, nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca càng đậm, “Vị đồng chí phục vụ này phải đi làm, chắc là không thể đi cùng chị được rồi, em dẫn chị đi cũng được mà. Đồng chí Hoa, phòng vệ sinh ở bên này, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, Giang Thiên Ca làm động tác mời Hoa Thi, một bên nghiêng đầu dặn dò Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, cậu giúp cháu chọn món trước nhé.”

“Đồng chí Hoa, đi thôi, dẫn đường cho chị xong, em sẽ quay lại ăn cơm, bữa sáng em còn chưa ăn, bụng đói muốn xẹp rồi.” Giang Thiên Ca vẻ mặt nhiệt tình, không cho Hoa Thi cơ hội cự tuyệt, liền kéo cô đi về phía phòng vệ sinh.

Hoa Thi có vẻ không yên lòng, quay đầu lại cảnh cáo nhìn thoáng qua Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca chỉ làm như không chú ý tới phản ứng của Hoa Thi, chủ động nhắc tới chuyện tối hôm qua.

“Đồng chí Hoa, tối hôm qua không biết chị và cậu là bạn bè, nếu biết, chúng em nhất định sẽ đưa hai người về. Cậu em tốt với em lắm, bạn của cậu ấy, chính là bạn của em.”

“Hơn nữa, cậu em là người tốt bụng, cậu ấy luôn nói với em, tặng hoa hồng cho người khác, tay còn vương lại hương thơm. Khi em còn nhỏ, cậu ấy thường xuyên dẫn em đi đỡ bà cụ qua đường, tặng ấm áp cho những người già neo đơn.”

“Tuy rằng tối hôm qua thái độ của người phụ nữ chặn xe kia không tốt, không lễ phép chút nào, nhưng vì cậu em, em có thể nhịn cô ta.”

“Đồng chí Hoa, tối hôm qua thật xin lỗi, tại người phụ nữ chặn xe kia ăn nói xằng bậy, còn nguyền rủa bố mẹ em, em tức quá, mới bỏ lại mọi người.”

Giang Thiên Ca nói xong, cúi đầu, ra vẻ áy náy.

Nhìn thấy biểu cảm áy náy của Giang Thiên Ca, Hoa Thi sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên một trận phức tạp.

Chuyện tối hôm qua, Giang Thiên Ca không làm gì sai.

Người có lỗi là Hoa Ái Linh. Thực ra, cô cũng có lỗi.

Vì chán ghét Hoa Ái Linh, ngay từ đầu cô đã không ngăn cản việc Hoa Ái Linh chặn xe, việc Hoa Ái Linh chặn xe của Giang Thiên Ca, là kết quả của việc cô khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng bây giờ, Giang Thiên Ca lại xin lỗi cô.

Người nên xin lỗi là Hoa Ái Linh, là cô, chứ không phải Giang Thiên Ca.

Hoa Thi nhíu mày, nói: “Đồng chí Giang, cô không cần cảm thấy xin lỗi, là tôi nên xin lỗi cô mới đúng. Tối hôm qua, tôi...”

“Ha ha, đồng chí Hoa, chị không giận em là được.” Giang Thiên Ca cắt ngang lời xin lỗi của Hoa Thi, cười nói sang chuyện khác.

“Đồng chí Hoa, chị làm công việc gì vậy? Em cảm thấy chị có vẻ là người đọc nhiều sách, trên người toát ra khí chất nho nhã, em đoán anh là giáo viên, đúng không?”

“Đồng chí Hoa, chị dạy đại học phải không? Chị dạy ở trường nào vậy, em có thể đến đó dự thính không?”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca cười khanh khách, tâm tình Hoa Thi càng thêm phức tạp.

Cô dừng một chút, mới trả lời câu hỏi của Giang Thiên Ca.

Giọng điệu nói chuyện, so với vừa rồi ôn hòa hơn không ít.

Giang Thiên Ca nhướng mày, ánh mắt sáng rực, đáy mắt hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Nhìn phản ứng vừa rồi của Hoa Thi, rõ ràng là cô vẫn chưa quên chuyện Phương Thủ Nghĩa lừa cô. Có thành kiến với một người, người đó có làm gì, cô cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu trước.

Hoa Thi vừa rồi, rõ ràng là coi Phương Thủ Nghĩa như loại người xấu xa, ỷ thế h.i.ế.p người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu cô, hay Phương Thủ Nghĩa trực tiếp nói rõ chân tướng sự việc cho Hoa Thi, chưa biết chừng cô cũng không tin.

Nói thẳng ra, Hoa Thi chưa chắc đã tin, vậy thì cô sẽ dùng chút tâm cơ vậy.

Dùng chuyện tối hôm qua, khơi gợi lòng áy náy của Hoa Thi, nhưng lại cắt ngang lời xin lỗi của cô, để Hoa Thi áy náy chất chứa trong lòng, áy náy chất chứa lại đẩy thành kiến sang một bên, như vậy thì hiểu lầm sẽ dễ dàng được giải thích hơn.

Nghĩ đến chủ ý của mình, Giang Thiên Ca thở dài.

Trước đó cô theo đuổi Lục Chính Tây cũng không tốn sức như vậy, nhưng vì Phương Thủ Nghĩa, cô lại phải trở thành một cô gái đầy tâm cơ.

Haiz, người thân thích này, thật đúng là không dễ “dắt” chút nào.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Nghe được giọng nói của Hoa Thi, lưng Phương Thủ Nghĩa cứng đờ, một khắc trước còn lạnh mặt cảnh cáo Triệu Tố Vân, một giây sau khí thế quanh người lập tức hạ xuống, thậm chí còn có thêm vài phần thấp thỏm cùng cẩn thận từng li từng tí.“Đồng chí Hoa Thi, cô... chào cô...”Dường như là sợ Hoa Thi hiểu lầm anh cố ý đến chặn cô, Phương Thủ Nghĩa vội kéo Giang Thiên Ca đang ở một bên xem kịch ra làm bia đỡ đạn, “Tôi đưa cháu gái đến ăn cơm. Đây là cháu gái tôi, Giang Thiên Ca.”Giang Thiên Ca cười cười với Hoa Thi: “Đồng chí Hoa, chào cô.”Hoa Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Thủ Nghĩa một cái, trực tiếp bỏ qua anh, nhìn về phía Giang Thiên Ca.Lần *****ên nhìn thấy Giang Thiên Ca, Hoa Thi nhận ra cô chính là người tối hôm qua bị Hoa Ái Linh chặn xe, cô khách khí gật đầu với Giang Thiên Ca, nói tiếng chào “Chào cô.”Giang Thiên Ca cười: “Đồng chí Hoa, chị muốn đi vệ sinh sao, em biết chỗ, em dẫn chị đi nhé.”Thấy Hoa Thi nhìn về phía Triệu Tố Vân, nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca càng đậm, “Vị đồng chí phục vụ này phải đi làm, chắc là không thể đi cùng chị được rồi, em dẫn chị đi cũng được mà. Đồng chí Hoa, phòng vệ sinh ở bên này, chúng ta đi thôi.”Nói xong, Giang Thiên Ca làm động tác mời Hoa Thi, một bên nghiêng đầu dặn dò Phương Thủ Nghĩa: “Cậu, cậu giúp cháu chọn món trước nhé.”“Đồng chí Hoa, đi thôi, dẫn đường cho chị xong, em sẽ quay lại ăn cơm, bữa sáng em còn chưa ăn, bụng đói muốn xẹp rồi.” Giang Thiên Ca vẻ mặt nhiệt tình, không cho Hoa Thi cơ hội cự tuyệt, liền kéo cô đi về phía phòng vệ sinh.Hoa Thi có vẻ không yên lòng, quay đầu lại cảnh cáo nhìn thoáng qua Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca chỉ làm như không chú ý tới phản ứng của Hoa Thi, chủ động nhắc tới chuyện tối hôm qua.“Đồng chí Hoa, tối hôm qua không biết chị và cậu là bạn bè, nếu biết, chúng em nhất định sẽ đưa hai người về. Cậu em tốt với em lắm, bạn của cậu ấy, chính là bạn của em.”“Hơn nữa, cậu em là người tốt bụng, cậu ấy luôn nói với em, tặng hoa hồng cho người khác, tay còn vương lại hương thơm. Khi em còn nhỏ, cậu ấy thường xuyên dẫn em đi đỡ bà cụ qua đường, tặng ấm áp cho những người già neo đơn.”“Tuy rằng tối hôm qua thái độ của người phụ nữ chặn xe kia không tốt, không lễ phép chút nào, nhưng vì cậu em, em có thể nhịn cô ta.”“Đồng chí Hoa, tối hôm qua thật xin lỗi, tại người phụ nữ chặn xe kia ăn nói xằng bậy, còn nguyền rủa bố mẹ em, em tức quá, mới bỏ lại mọi người.”Giang Thiên Ca nói xong, cúi đầu, ra vẻ áy náy.Nhìn thấy biểu cảm áy náy của Giang Thiên Ca, Hoa Thi sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên một trận phức tạp.Chuyện tối hôm qua, Giang Thiên Ca không làm gì sai.Người có lỗi là Hoa Ái Linh. Thực ra, cô cũng có lỗi.Vì chán ghét Hoa Ái Linh, ngay từ đầu cô đã không ngăn cản việc Hoa Ái Linh chặn xe, việc Hoa Ái Linh chặn xe của Giang Thiên Ca, là kết quả của việc cô khoanh tay đứng nhìn.Nhưng bây giờ, Giang Thiên Ca lại xin lỗi cô.Người nên xin lỗi là Hoa Ái Linh, là cô, chứ không phải Giang Thiên Ca.Hoa Thi nhíu mày, nói: “Đồng chí Giang, cô không cần cảm thấy xin lỗi, là tôi nên xin lỗi cô mới đúng. Tối hôm qua, tôi...”“Ha ha, đồng chí Hoa, chị không giận em là được.” Giang Thiên Ca cắt ngang lời xin lỗi của Hoa Thi, cười nói sang chuyện khác.“Đồng chí Hoa, chị làm công việc gì vậy? Em cảm thấy chị có vẻ là người đọc nhiều sách, trên người toát ra khí chất nho nhã, em đoán anh là giáo viên, đúng không?”“Đồng chí Hoa, chị dạy đại học phải không? Chị dạy ở trường nào vậy, em có thể đến đó dự thính không?”Nhìn thấy Giang Thiên Ca cười khanh khách, tâm tình Hoa Thi càng thêm phức tạp.Cô dừng một chút, mới trả lời câu hỏi của Giang Thiên Ca.Giọng điệu nói chuyện, so với vừa rồi ôn hòa hơn không ít.Giang Thiên Ca nhướng mày, ánh mắt sáng rực, đáy mắt hiện lên một nụ cười giảo hoạt.Nhìn phản ứng vừa rồi của Hoa Thi, rõ ràng là cô vẫn chưa quên chuyện Phương Thủ Nghĩa lừa cô. Có thành kiến với một người, người đó có làm gì, cô cũng sẽ nghĩ theo hướng xấu trước.Hoa Thi vừa rồi, rõ ràng là coi Phương Thủ Nghĩa như loại người xấu xa, ỷ thế h.i.ế.p người.Vân Mộng Hạ VũNếu cô, hay Phương Thủ Nghĩa trực tiếp nói rõ chân tướng sự việc cho Hoa Thi, chưa biết chừng cô cũng không tin.Nói thẳng ra, Hoa Thi chưa chắc đã tin, vậy thì cô sẽ dùng chút tâm cơ vậy.Dùng chuyện tối hôm qua, khơi gợi lòng áy náy của Hoa Thi, nhưng lại cắt ngang lời xin lỗi của cô, để Hoa Thi áy náy chất chứa trong lòng, áy náy chất chứa lại đẩy thành kiến sang một bên, như vậy thì hiểu lầm sẽ dễ dàng được giải thích hơn.Nghĩ đến chủ ý của mình, Giang Thiên Ca thở dài.Trước đó cô theo đuổi Lục Chính Tây cũng không tốn sức như vậy, nhưng vì Phương Thủ Nghĩa, cô lại phải trở thành một cô gái đầy tâm cơ.Haiz, người thân thích này, thật đúng là không dễ “dắt” chút nào.

Chương 488: Chương 488