Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 507: Chương 507

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Hiện tại cô không có chứng cứ xác thực, nói thẳng mục tiêu của những người đó là Giang Viện Triều, thì tính xác thực cũng không cao.Không nói thẳng ra là Giang Viện Triều, vậy thì ám chỉ đến các lãnh đạo khác. Hơn nữa, như vậy cũng khiến mọi người cảnh giác hơn.Nghe Giang Thiên Ca nói, Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có chút dò xét. Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.Một lát sau, mắt Thiệu Vân chớp động, anh là người *****ên dời mắt đi.Thiệu Vân cúi đầu nhìn bức chân dung trên cuốn sổ nhỏ, nói: “Cảm ơn.”“Có thể cho tôi bức tranh này không?”“Bây giờ tôi chỉ có một bản.” Lúc nãy trên xe, Giang Viện Triều chỉ vẽ một bản, Giang Thiên Ca định bảo ông vẽ thêm mấy bản nữa để cho mọi người xem, nhưng bây giờ Giang Viện Triều vẫn chưa có thời gian vẽ cho cô.“Anh đợi chút, lát nữa tôi sẽ nhờ người vẽ cho anh một bản.” Nghĩ một lúc, Giang Thiên Ca đề nghị: “Hoặc là, anh tự tìm người vẽ lại?”Thiệu Vân nói: “Để tôi tự tìm người vẽ lại.”Giang Thiên Ca gật đầu: “Được.”Cô nói: “Tôi tên Giang Thiên Ca, anh cầm cuốn sổ này trước, vẽ xong rồi đưa cho tôi. Nếu không tìm thấy tôi, thì đưa cuốn sổ cho người của quân khu Bắc Thành, nói với họ là của tôi, sẽ có người đưa cho tôi.”“Thiệu Vân.”Nói tên mình một cách ngắn gọn, Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Không cần, lát nữa tôi đưa cho cô.”Bên đường có một chiếc xe dừng lại, Thiệu Vân đặt cuốn sổ của Giang Thiên Ca lên nắp capo, sau khi được cô đồng ý, anh xé một tờ giấy trắng, hỏi mượn bút của cô rồi bắt đầu vẽ.Giang Thiên Ca đứng bên cạnh, thấy anh cầm bút, động tác nhanh chóng vẽ trên giấy.Nhìn một lúc, Giang Thiên Ca phát hiện, động tác vẽ của Thiệu Vân dường như còn thuần thục hơn cả Giang Viện Triều.Giang Thiên Ca hơi động lòng, bèn hỏi: “Đồng chí Thiệu, phiền anh vẽ giúp tôi thêm mấy bản được không?”Giang Viện Triều trở về tỉnh Nam, chắc chắn có không ít người tìm ông ôn chuyện, trước khi ra ngoài cô đã đi tìm ông, nhưng không thấy ai.Chờ Giang Viện Triều rảnh rỗi, có khi phải đến ngày mai, hoặc ngày mốt.Bây giờ trước mắt có một người có thể vẽ cho cô, sao phải đợi Giang Viện Triều cho mất công.Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn Giang Thiên Ca, không nói gì thêm, chỉ “ừ” một tiếng, rồi lật một tờ giấy mới, vẽ cho cô.Giang Thiên Ca rất thích kiểu người như Thiệu Vân, ít nói nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, cô cười nói:“Đồng chí Thiệu, cảm ơn anh, anh cũng đến nhà ăn ăn cơm phải không, lát nữa tôi mời anh, anh muốn ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền.”Giang Thiên Ca nói năng hào phóng, ra vẻ người nhiều tiền.Tay cầm bút của Thiệu Vân khựng lại một chút rồi mới tiếp tục vẽ.Thấy Thiệu Vân đã vẽ cho mình bốn năm bản, Giang Thiên Ca nói đủ rồi. Nói muốn vẽ bao nhiêu bản mới là đủ thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Như vậy mới có thể đưa tranh cho nhiều người hơn, nhờ họ để ý.Nhưng dù sao hôm nay cô với Thiệu Vân cũng mới quen biết, cô cũng không tiện sai khiến anh quá đáng.Bây giờ cô sẽ lấy mấy bản Thiệu Vân vẽ đưa cho Hoàng Trình Hạo, những người thường xuyên ở bên cạnh Giang Viện Triều. Còn lại, đợi Giang Viện Triều rảnh rỗi thì nhờ ông vẽ thêm.“Đồng chí Thiệu, chúng ta đi ăn cơm thôi.”Lúc nãy khi nói chuyện với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca đã bảo Trần Tuệ Viên và những người khác đi đến nhà ăn trước, Thiệu Vân cũng bảo đồng đội của mình đi trước, bây giờ chỉ còn hai người họ cùng nhau đi về phía nhà ăn.Giang Thiên Ca vừa đi vừa nói chuyện với Thiệu Vân về tình hình ở tỉnh Nam.Vân Mộng Hạ Vũ“... Thiên Ca, Thiệu Vân, hai người nhanh vậy đã đi cùng nhau rồi à?”Lương Thiên Phương từ trong nhà ăn đi ra, nhìn thấy Giang Thiên Ca và Thiệu Vân đang đi cùng nhau, anh nhướng mày, như nghĩ đến điều gì, mỉm cười.Chưa đợi Giang Thiên Ca và Thiệu Vân trả lời, anh đã nói tiếp: “Hai người muốn đi ăn cơm cùng nhau à? Ha ha, vậy thì đi nhanh đi, hôm nay đồ ăn ở nhà ăn rất ngon đấy.”“Thiên Ca, ăn nhiều vào nhé, nếm thử đặc sản của tỉnh Nam bọn anh.”Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu.Lương Thiên Phương lại dặn dò Thiệu Vân: “Thiệu Vân, cậu phải ga lăng một chút đấy, chăm sóc Thiên Ca cho tốt.”Đợi Lương Thiên Phương đi rồi, Giang Thiên Ca mới sực tỉnh. Cô nghiêng đầu nhìn Thiệu Vân, hỏi với vẻ nghi ngờ trong mắt:“Lúc nãy đồng chí Lương có ý muốn gán ghép chúng ta phải không?”Thiệu Vân: “...”Thiệu Vân sững người.Ban đầu, anh sợ Giang Thiên Ca sẽ ngại, nên định giả vờ như không nhận ra ý đồ của Lương Thiên Phương.Nhưng Giang Thiên Ca dường như không hề ngại ngùng, mà còn hỏi thẳng ra như vậy.Thành ra, người ngại ngùng lại là anh.Thấy Giang Thiên Ca vẫn nhìn mình chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của anh, trong mắt Thiệu Vân hiện lên ý cười, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lắc đầu nói: “Không có.”“Không có sao?” Giang Thiên Ca nhớ lại biểu cảm và lời nói lúc nãy của Lương Thiên Phương, vẫn cảm thấy suy đoán của mình chính xác hơn, “Chắc chắn là có.”“Đồng chí Thiệu, anh hơi kém nhạy bén đấy.”Tuy không rõ “kém nhạy bén” là có ý gì, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy không phải là lời khen.

Hiện tại cô không có chứng cứ xác thực, nói thẳng mục tiêu của những người đó là Giang Viện Triều, thì tính xác thực cũng không cao.

Không nói thẳng ra là Giang Viện Triều, vậy thì ám chỉ đến các lãnh đạo khác. Hơn nữa, như vậy cũng khiến mọi người cảnh giác hơn.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có chút dò xét. Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.

Một lát sau, mắt Thiệu Vân chớp động, anh là người *****ên dời mắt đi.

Thiệu Vân cúi đầu nhìn bức chân dung trên cuốn sổ nhỏ, nói: “Cảm ơn.”

“Có thể cho tôi bức tranh này không?”

“Bây giờ tôi chỉ có một bản.” Lúc nãy trên xe, Giang Viện Triều chỉ vẽ một bản, Giang Thiên Ca định bảo ông vẽ thêm mấy bản nữa để cho mọi người xem, nhưng bây giờ Giang Viện Triều vẫn chưa có thời gian vẽ cho cô.

“Anh đợi chút, lát nữa tôi sẽ nhờ người vẽ cho anh một bản.” Nghĩ một lúc, Giang Thiên Ca đề nghị: “Hoặc là, anh tự tìm người vẽ lại?”

Thiệu Vân nói: “Để tôi tự tìm người vẽ lại.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Được.”

Cô nói: “Tôi tên Giang Thiên Ca, anh cầm cuốn sổ này trước, vẽ xong rồi đưa cho tôi. Nếu không tìm thấy tôi, thì đưa cuốn sổ cho người của quân khu Bắc Thành, nói với họ là của tôi, sẽ có người đưa cho tôi.”

“Thiệu Vân.”

Nói tên mình một cách ngắn gọn, Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Không cần, lát nữa tôi đưa cho cô.”

Bên đường có một chiếc xe dừng lại, Thiệu Vân đặt cuốn sổ của Giang Thiên Ca lên nắp capo, sau khi được cô đồng ý, anh xé một tờ giấy trắng, hỏi mượn bút của cô rồi bắt đầu vẽ.

Giang Thiên Ca đứng bên cạnh, thấy anh cầm bút, động tác nhanh chóng vẽ trên giấy.

Nhìn một lúc, Giang Thiên Ca phát hiện, động tác vẽ của Thiệu Vân dường như còn thuần thục hơn cả Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca hơi động lòng, bèn hỏi: “Đồng chí Thiệu, phiền anh vẽ giúp tôi thêm mấy bản được không?”

Giang Viện Triều trở về tỉnh Nam, chắc chắn có không ít người tìm ông ôn chuyện, trước khi ra ngoài cô đã đi tìm ông, nhưng không thấy ai.

Chờ Giang Viện Triều rảnh rỗi, có khi phải đến ngày mai, hoặc ngày mốt.

Bây giờ trước mắt có một người có thể vẽ cho cô, sao phải đợi Giang Viện Triều cho mất công.

Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn Giang Thiên Ca, không nói gì thêm, chỉ “ừ” một tiếng, rồi lật một tờ giấy mới, vẽ cho cô.

Giang Thiên Ca rất thích kiểu người như Thiệu Vân, ít nói nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, cô cười nói:

“Đồng chí Thiệu, cảm ơn anh, anh cũng đến nhà ăn ăn cơm phải không, lát nữa tôi mời anh, anh muốn ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền.”

Giang Thiên Ca nói năng hào phóng, ra vẻ người nhiều tiền.

Tay cầm bút của Thiệu Vân khựng lại một chút rồi mới tiếp tục vẽ.

Thấy Thiệu Vân đã vẽ cho mình bốn năm bản, Giang Thiên Ca nói đủ rồi. Nói muốn vẽ bao nhiêu bản mới là đủ thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Như vậy mới có thể đưa tranh cho nhiều người hơn, nhờ họ để ý.

Nhưng dù sao hôm nay cô với Thiệu Vân cũng mới quen biết, cô cũng không tiện sai khiến anh quá đáng.

Bây giờ cô sẽ lấy mấy bản Thiệu Vân vẽ đưa cho Hoàng Trình Hạo, những người thường xuyên ở bên cạnh Giang Viện Triều. Còn lại, đợi Giang Viện Triều rảnh rỗi thì nhờ ông vẽ thêm.

“Đồng chí Thiệu, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Lúc nãy khi nói chuyện với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca đã bảo Trần Tuệ Viên và những người khác đi đến nhà ăn trước, Thiệu Vân cũng bảo đồng đội của mình đi trước, bây giờ chỉ còn hai người họ cùng nhau đi về phía nhà ăn.

Giang Thiên Ca vừa đi vừa nói chuyện với Thiệu Vân về tình hình ở tỉnh Nam.

Vân Mộng Hạ Vũ

“... Thiên Ca, Thiệu Vân, hai người nhanh vậy đã đi cùng nhau rồi à?”

Lương Thiên Phương từ trong nhà ăn đi ra, nhìn thấy Giang Thiên Ca và Thiệu Vân đang đi cùng nhau, anh nhướng mày, như nghĩ đến điều gì, mỉm cười.

Chưa đợi Giang Thiên Ca và Thiệu Vân trả lời, anh đã nói tiếp: “Hai người muốn đi ăn cơm cùng nhau à? Ha ha, vậy thì đi nhanh đi, hôm nay đồ ăn ở nhà ăn rất ngon đấy.”

“Thiên Ca, ăn nhiều vào nhé, nếm thử đặc sản của tỉnh Nam bọn anh.”

Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu.

Lương Thiên Phương lại dặn dò Thiệu Vân: “Thiệu Vân, cậu phải ga lăng một chút đấy, chăm sóc Thiên Ca cho tốt.”

Đợi Lương Thiên Phương đi rồi, Giang Thiên Ca mới sực tỉnh. Cô nghiêng đầu nhìn Thiệu Vân, hỏi với vẻ nghi ngờ trong mắt:

“Lúc nãy đồng chí Lương có ý muốn gán ghép chúng ta phải không?”

Thiệu Vân: “...”

Thiệu Vân sững người.

Ban đầu, anh sợ Giang Thiên Ca sẽ ngại, nên định giả vờ như không nhận ra ý đồ của Lương Thiên Phương.

Nhưng Giang Thiên Ca dường như không hề ngại ngùng, mà còn hỏi thẳng ra như vậy.

Thành ra, người ngại ngùng lại là anh.

Thấy Giang Thiên Ca vẫn nhìn mình chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của anh, trong mắt Thiệu Vân hiện lên ý cười, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lắc đầu nói: “Không có.”

“Không có sao?” Giang Thiên Ca nhớ lại biểu cảm và lời nói lúc nãy của Lương Thiên Phương, vẫn cảm thấy suy đoán của mình chính xác hơn, “Chắc chắn là có.”

“Đồng chí Thiệu, anh hơi kém nhạy bén đấy.”

Tuy không rõ “kém nhạy bén” là có ý gì, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy không phải là lời khen.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Hiện tại cô không có chứng cứ xác thực, nói thẳng mục tiêu của những người đó là Giang Viện Triều, thì tính xác thực cũng không cao.Không nói thẳng ra là Giang Viện Triều, vậy thì ám chỉ đến các lãnh đạo khác. Hơn nữa, như vậy cũng khiến mọi người cảnh giác hơn.Nghe Giang Thiên Ca nói, Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có chút dò xét. Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh.Một lát sau, mắt Thiệu Vân chớp động, anh là người *****ên dời mắt đi.Thiệu Vân cúi đầu nhìn bức chân dung trên cuốn sổ nhỏ, nói: “Cảm ơn.”“Có thể cho tôi bức tranh này không?”“Bây giờ tôi chỉ có một bản.” Lúc nãy trên xe, Giang Viện Triều chỉ vẽ một bản, Giang Thiên Ca định bảo ông vẽ thêm mấy bản nữa để cho mọi người xem, nhưng bây giờ Giang Viện Triều vẫn chưa có thời gian vẽ cho cô.“Anh đợi chút, lát nữa tôi sẽ nhờ người vẽ cho anh một bản.” Nghĩ một lúc, Giang Thiên Ca đề nghị: “Hoặc là, anh tự tìm người vẽ lại?”Thiệu Vân nói: “Để tôi tự tìm người vẽ lại.”Giang Thiên Ca gật đầu: “Được.”Cô nói: “Tôi tên Giang Thiên Ca, anh cầm cuốn sổ này trước, vẽ xong rồi đưa cho tôi. Nếu không tìm thấy tôi, thì đưa cuốn sổ cho người của quân khu Bắc Thành, nói với họ là của tôi, sẽ có người đưa cho tôi.”“Thiệu Vân.”Nói tên mình một cách ngắn gọn, Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Không cần, lát nữa tôi đưa cho cô.”Bên đường có một chiếc xe dừng lại, Thiệu Vân đặt cuốn sổ của Giang Thiên Ca lên nắp capo, sau khi được cô đồng ý, anh xé một tờ giấy trắng, hỏi mượn bút của cô rồi bắt đầu vẽ.Giang Thiên Ca đứng bên cạnh, thấy anh cầm bút, động tác nhanh chóng vẽ trên giấy.Nhìn một lúc, Giang Thiên Ca phát hiện, động tác vẽ của Thiệu Vân dường như còn thuần thục hơn cả Giang Viện Triều.Giang Thiên Ca hơi động lòng, bèn hỏi: “Đồng chí Thiệu, phiền anh vẽ giúp tôi thêm mấy bản được không?”Giang Viện Triều trở về tỉnh Nam, chắc chắn có không ít người tìm ông ôn chuyện, trước khi ra ngoài cô đã đi tìm ông, nhưng không thấy ai.Chờ Giang Viện Triều rảnh rỗi, có khi phải đến ngày mai, hoặc ngày mốt.Bây giờ trước mắt có một người có thể vẽ cho cô, sao phải đợi Giang Viện Triều cho mất công.Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn Giang Thiên Ca, không nói gì thêm, chỉ “ừ” một tiếng, rồi lật một tờ giấy mới, vẽ cho cô.Giang Thiên Ca rất thích kiểu người như Thiệu Vân, ít nói nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, cô cười nói:“Đồng chí Thiệu, cảm ơn anh, anh cũng đến nhà ăn ăn cơm phải không, lát nữa tôi mời anh, anh muốn ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền.”Giang Thiên Ca nói năng hào phóng, ra vẻ người nhiều tiền.Tay cầm bút của Thiệu Vân khựng lại một chút rồi mới tiếp tục vẽ.Thấy Thiệu Vân đã vẽ cho mình bốn năm bản, Giang Thiên Ca nói đủ rồi. Nói muốn vẽ bao nhiêu bản mới là đủ thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Như vậy mới có thể đưa tranh cho nhiều người hơn, nhờ họ để ý.Nhưng dù sao hôm nay cô với Thiệu Vân cũng mới quen biết, cô cũng không tiện sai khiến anh quá đáng.Bây giờ cô sẽ lấy mấy bản Thiệu Vân vẽ đưa cho Hoàng Trình Hạo, những người thường xuyên ở bên cạnh Giang Viện Triều. Còn lại, đợi Giang Viện Triều rảnh rỗi thì nhờ ông vẽ thêm.“Đồng chí Thiệu, chúng ta đi ăn cơm thôi.”Lúc nãy khi nói chuyện với Thiệu Vân, Giang Thiên Ca đã bảo Trần Tuệ Viên và những người khác đi đến nhà ăn trước, Thiệu Vân cũng bảo đồng đội của mình đi trước, bây giờ chỉ còn hai người họ cùng nhau đi về phía nhà ăn.Giang Thiên Ca vừa đi vừa nói chuyện với Thiệu Vân về tình hình ở tỉnh Nam.Vân Mộng Hạ Vũ“... Thiên Ca, Thiệu Vân, hai người nhanh vậy đã đi cùng nhau rồi à?”Lương Thiên Phương từ trong nhà ăn đi ra, nhìn thấy Giang Thiên Ca và Thiệu Vân đang đi cùng nhau, anh nhướng mày, như nghĩ đến điều gì, mỉm cười.Chưa đợi Giang Thiên Ca và Thiệu Vân trả lời, anh đã nói tiếp: “Hai người muốn đi ăn cơm cùng nhau à? Ha ha, vậy thì đi nhanh đi, hôm nay đồ ăn ở nhà ăn rất ngon đấy.”“Thiên Ca, ăn nhiều vào nhé, nếm thử đặc sản của tỉnh Nam bọn anh.”Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu.Lương Thiên Phương lại dặn dò Thiệu Vân: “Thiệu Vân, cậu phải ga lăng một chút đấy, chăm sóc Thiên Ca cho tốt.”Đợi Lương Thiên Phương đi rồi, Giang Thiên Ca mới sực tỉnh. Cô nghiêng đầu nhìn Thiệu Vân, hỏi với vẻ nghi ngờ trong mắt:“Lúc nãy đồng chí Lương có ý muốn gán ghép chúng ta phải không?”Thiệu Vân: “...”Thiệu Vân sững người.Ban đầu, anh sợ Giang Thiên Ca sẽ ngại, nên định giả vờ như không nhận ra ý đồ của Lương Thiên Phương.Nhưng Giang Thiên Ca dường như không hề ngại ngùng, mà còn hỏi thẳng ra như vậy.Thành ra, người ngại ngùng lại là anh.Thấy Giang Thiên Ca vẫn nhìn mình chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của anh, trong mắt Thiệu Vân hiện lên ý cười, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lắc đầu nói: “Không có.”“Không có sao?” Giang Thiên Ca nhớ lại biểu cảm và lời nói lúc nãy của Lương Thiên Phương, vẫn cảm thấy suy đoán của mình chính xác hơn, “Chắc chắn là có.”“Đồng chí Thiệu, anh hơi kém nhạy bén đấy.”Tuy không rõ “kém nhạy bén” là có ý gì, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy không phải là lời khen.

Chương 507: Chương 507