"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…
Chương 509: Chương 509
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Dường như sợ Giang Thiên Ca não động quá lớn lại nghĩ tới chỗ khác, trước khi Giang Thiên Ca mở miệng, Thiệu Vân lại bổ sung: “Anh và ba em không có quan hệ huyết thống.”Giang Thiên Ca: “...”Nghe Thiệu Vân giải thích, Giang Thiên Ca biết thân phận của Thiệu Vân, cùng quan hệ giữa anh và Giang Viện Triều.Thiệu Vân là con liệt sĩ, bố anh vào lúc anh mười bốn tuổi, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hi sinh, mẹ anh không lâu cũng qua đời.Theo tình huống lúc đó của Thiệu Vân, là cần đưa anh về quê, để anh trở về sinh hoạt với ông bà nội.Nhưng lúc ấy, Thiệu Vân đề xuất, không muốn về quê, muốn ở lại làm lính.Mà lúc ấy nhập ngũ tuổi thấp nhất là mười sáu, Thiệu Vân còn chưa đủ tuổi.Cuối cùng Giang Viện Triều trao đổi với lãnh đạo quân khu, lại liên hệ với ông bà nội Thiệu Vân ở quê, để Thiệu Vân ở trong quân khu trước tiên ở cùng mình, đợi đến tuổi rồi mới đi lính.Tuy Giang Viện Triều và Thiệu Vân không có quan hệ nhận nuôi chính thức, nhưng sau khi ông để Thiệu Vân ở cùng mình, ông rất có trách nhiệm gánh vác vai trò trưởng bối, dạy tất cả những gì mình có thể dạy cho Thiệu Vân.Bản lĩnh vẽ chân dung của Thiệu Vân là Giang Viện Triều dạy.Cũng bởi vì vậy, trong nhiều năm, Thiệu Vân vẫn luôn rất tôn kính Giang Viện Triều, coi ông như thầy giáo, cũng coi ông như cha mình.Bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh tự nhiên cũng coi Giang Thiên Ca như em gái mà đối đãi.Chỉ là không ngờ, vừa mới gặp mặt, đột nhiên nổi hứng muốn trêu em gái một chút, nhưng lại chọc người ta tức giận.Thấy Giang Thiên Ca cúi đầu, nhìn mặt đất, dường như đang tìm gì đó, Thiệu Vân nhìn một chút, không hiểu hỏi: “Tìm gì vậy?”Giang Thiên Ca: “Tìm kẽ đất.”Vân Mộng Hạ VũTrời ơi!Đất ơi!Chuột ơi!Nhanh mở một cái kẽ đất cho cô, hiện tại cô lập tức, muốn chui vào!Xấu hổ quá!Bây giờ cô mà nói mình không phải loại người tự luyến, còn có ai tin cô sao?Tại sao lúc nãy cô lại vội vàng nói ra những lời này?Tại sao trước đó Giang Viện Triều không nhắc đến với cô, cô còn có một người anh trai khác cha khác mẹ ở tỉnh Nam?Tại sao lúc nãy Thiệu Vân không muốn nói cho cô biết quan hệ giữa anh ấy và Giang Viện Triều?A a a...Vì sao?Tại sao cô phải nói?Tại sao Giang Viện Triều và Thiệu Vân không nói?Trên mặt đất tại sao không có kẽ hở nào để cho cô chui vào?Nhìn thấy Giang Thiên Ca nhăn mặt, lông mày nhíu lại, vẻ mặt hối hận, muốn độn thổ, Thiệu Vân nhếch miệng, cười khẽ ra tiếng.Giang Thiên Ca đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: “Không được cười.”Cũng không quên ngụy biện và đổ tội: “Đều là do anh khiến tôi hiểu lầm, nếu không tôi sẽ không nghĩ như vậy.”Thiệu Vân phối hợp gật đầu, tuy rằng cố gắng hết sức nhịn xuống, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra ý cười, “Ừ, là lỗi của anh.”Nếu Thiệu Vân không phối hợp như vậy, cô còn có thể cãi lại vài câu.Nhưng Thiệu Vân lại phối hợp nhận lỗi như vậy, cô càng chột dạ.Giang Thiên Ca cảm thấy, sau này mình ở trước mặt Thiệu Vân, không khác gì người có tiền án.Giang Thiên Ca thở dài, cố gắng nở một nụ cười, “Anh Thiệu Vân, chúng ta ăn cơm trước đi, chuyện khác quên đi, quên hết...”“Được.” Thiệu Vân gật đầu, nhanh chóng trở thành một người anh trai: “Em tìm chỗ ngồi trước đi, muốn ăn gì, anh lấy cho.”Lúc này Giang Thiên Ca cũng không có tâm trạng khách sáo với anh nữa, nói một câu “Em không kén ăn, anh cứ tùy tiện lấy đi”, liền che mặt bỏ đi.Cô muốn đi tìm một góc tự kỷ một chút.Mấy phút sau, Thiệu Vân bưng hai phần cơm trở về, đặt một phần toàn thịt, trước mặt Giang Thiên Ca, còn phần nửa mặn nửa chay, đặt trước mặt mình.Giang Thiên Ca muốn đổi lại, nhưng bị Thiệu Vân ngăn cản, Giang Thiên Ca liền dùng đũa, gắp mấy đũa thịt bỏ vào đĩa Thiệu Vân, mới cúi đầu ăn.Thấy Giang Thiên Ca vẫn luôn cúi đầu, hiển nhiên là còn cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện vừa rồi, Thiệu Vân cười cười, giải thích:“Lúc nãy đồng chí Lương không nhớ tới tuổi tác của chúng ta, nếu không anh ấy sẽ không nói như vậy, anh lớn hơn em rất nhiều...”Giang Thiên Ca thuận miệng hỏi anh bao nhiêu tuổi.Thiệu Vân: “Anh hai mươi lăm rồi.”Có nên nói, bạn trai cô hai mươi sáu rồi?...Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.Lục Chính Tây, bạn trai hai mươi sáu tuổi của Giang Thiên Ca, xuất hiện ở trong nhà ăn, nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh nghiêng đầu nói với người bên cạnh một câu rồi đi tới.Lục Chính Tây gật đầu với Thiệu Vân, ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Ca.Giang Thiên Ca không quan tâm đến anh, tự mình cúi đầu ăn cơm.Chủ yếu là, cô còn ngại, không tiện nói nhiều.Lúc Giang Thiên Ca đang chuyên tâm ăn cơm, lại có người đi tới.“Chào mọi người, tôi có thể ngồi đây không?”Là giọng nói trong trẻo của một cô gái.Giang Thiên Ca ngước mắt lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với cô gái, thấy hai người đàn ông đối diện không có phản ứng, Giang Thiên Ca liền gật đầu: “Ừ, được.”
Dường như sợ Giang Thiên Ca não động quá lớn lại nghĩ tới chỗ khác, trước khi Giang Thiên Ca mở miệng, Thiệu Vân lại bổ sung: “Anh và ba em không có quan hệ huyết thống.”
Giang Thiên Ca: “...”
Nghe Thiệu Vân giải thích, Giang Thiên Ca biết thân phận của Thiệu Vân, cùng quan hệ giữa anh và Giang Viện Triều.
Thiệu Vân là con liệt sĩ, bố anh vào lúc anh mười bốn tuổi, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hi sinh, mẹ anh không lâu cũng qua đời.
Theo tình huống lúc đó của Thiệu Vân, là cần đưa anh về quê, để anh trở về sinh hoạt với ông bà nội.
Nhưng lúc ấy, Thiệu Vân đề xuất, không muốn về quê, muốn ở lại làm lính.
Mà lúc ấy nhập ngũ tuổi thấp nhất là mười sáu, Thiệu Vân còn chưa đủ tuổi.
Cuối cùng Giang Viện Triều trao đổi với lãnh đạo quân khu, lại liên hệ với ông bà nội Thiệu Vân ở quê, để Thiệu Vân ở trong quân khu trước tiên ở cùng mình, đợi đến tuổi rồi mới đi lính.
Tuy Giang Viện Triều và Thiệu Vân không có quan hệ nhận nuôi chính thức, nhưng sau khi ông để Thiệu Vân ở cùng mình, ông rất có trách nhiệm gánh vác vai trò trưởng bối, dạy tất cả những gì mình có thể dạy cho Thiệu Vân.
Bản lĩnh vẽ chân dung của Thiệu Vân là Giang Viện Triều dạy.
Cũng bởi vì vậy, trong nhiều năm, Thiệu Vân vẫn luôn rất tôn kính Giang Viện Triều, coi ông như thầy giáo, cũng coi ông như cha mình.
Bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh tự nhiên cũng coi Giang Thiên Ca như em gái mà đối đãi.
Chỉ là không ngờ, vừa mới gặp mặt, đột nhiên nổi hứng muốn trêu em gái một chút, nhưng lại chọc người ta tức giận.
Thấy Giang Thiên Ca cúi đầu, nhìn mặt đất, dường như đang tìm gì đó, Thiệu Vân nhìn một chút, không hiểu hỏi: “Tìm gì vậy?”
Giang Thiên Ca: “Tìm kẽ đất.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trời ơi!
Đất ơi!
Chuột ơi!
Nhanh mở một cái kẽ đất cho cô, hiện tại cô lập tức, muốn chui vào!
Xấu hổ quá!
Bây giờ cô mà nói mình không phải loại người tự luyến, còn có ai tin cô sao?
Tại sao lúc nãy cô lại vội vàng nói ra những lời này?
Tại sao trước đó Giang Viện Triều không nhắc đến với cô, cô còn có một người anh trai khác cha khác mẹ ở tỉnh Nam?
Tại sao lúc nãy Thiệu Vân không muốn nói cho cô biết quan hệ giữa anh ấy và Giang Viện Triều?
A a a...
Vì sao?
Tại sao cô phải nói?
Tại sao Giang Viện Triều và Thiệu Vân không nói?
Trên mặt đất tại sao không có kẽ hở nào để cho cô chui vào?
Nhìn thấy Giang Thiên Ca nhăn mặt, lông mày nhíu lại, vẻ mặt hối hận, muốn độn thổ, Thiệu Vân nhếch miệng, cười khẽ ra tiếng.
Giang Thiên Ca đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: “Không được cười.”
Cũng không quên ngụy biện và đổ tội: “Đều là do anh khiến tôi hiểu lầm, nếu không tôi sẽ không nghĩ như vậy.”
Thiệu Vân phối hợp gật đầu, tuy rằng cố gắng hết sức nhịn xuống, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra ý cười, “Ừ, là lỗi của anh.”
Nếu Thiệu Vân không phối hợp như vậy, cô còn có thể cãi lại vài câu.
Nhưng Thiệu Vân lại phối hợp nhận lỗi như vậy, cô càng chột dạ.
Giang Thiên Ca cảm thấy, sau này mình ở trước mặt Thiệu Vân, không khác gì người có tiền án.
Giang Thiên Ca thở dài, cố gắng nở một nụ cười, “Anh Thiệu Vân, chúng ta ăn cơm trước đi, chuyện khác quên đi, quên hết...”
“Được.” Thiệu Vân gật đầu, nhanh chóng trở thành một người anh trai: “Em tìm chỗ ngồi trước đi, muốn ăn gì, anh lấy cho.”
Lúc này Giang Thiên Ca cũng không có tâm trạng khách sáo với anh nữa, nói một câu “Em không kén ăn, anh cứ tùy tiện lấy đi”, liền che mặt bỏ đi.
Cô muốn đi tìm một góc tự kỷ một chút.
Mấy phút sau, Thiệu Vân bưng hai phần cơm trở về, đặt một phần toàn thịt, trước mặt Giang Thiên Ca, còn phần nửa mặn nửa chay, đặt trước mặt mình.
Giang Thiên Ca muốn đổi lại, nhưng bị Thiệu Vân ngăn cản, Giang Thiên Ca liền dùng đũa, gắp mấy đũa thịt bỏ vào đĩa Thiệu Vân, mới cúi đầu ăn.
Thấy Giang Thiên Ca vẫn luôn cúi đầu, hiển nhiên là còn cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện vừa rồi, Thiệu Vân cười cười, giải thích:
“Lúc nãy đồng chí Lương không nhớ tới tuổi tác của chúng ta, nếu không anh ấy sẽ không nói như vậy, anh lớn hơn em rất nhiều...”
Giang Thiên Ca thuận miệng hỏi anh bao nhiêu tuổi.
Thiệu Vân: “Anh hai mươi lăm rồi.”
Có nên nói, bạn trai cô hai mươi sáu rồi?
...
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Lục Chính Tây, bạn trai hai mươi sáu tuổi của Giang Thiên Ca, xuất hiện ở trong nhà ăn, nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh nghiêng đầu nói với người bên cạnh một câu rồi đi tới.
Lục Chính Tây gật đầu với Thiệu Vân, ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca không quan tâm đến anh, tự mình cúi đầu ăn cơm.
Chủ yếu là, cô còn ngại, không tiện nói nhiều.
Lúc Giang Thiên Ca đang chuyên tâm ăn cơm, lại có người đi tới.
“Chào mọi người, tôi có thể ngồi đây không?”
Là giọng nói trong trẻo của một cô gái.
Giang Thiên Ca ngước mắt lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với cô gái, thấy hai người đàn ông đối diện không có phản ứng, Giang Thiên Ca liền gật đầu: “Ừ, được.”
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Dường như sợ Giang Thiên Ca não động quá lớn lại nghĩ tới chỗ khác, trước khi Giang Thiên Ca mở miệng, Thiệu Vân lại bổ sung: “Anh và ba em không có quan hệ huyết thống.”Giang Thiên Ca: “...”Nghe Thiệu Vân giải thích, Giang Thiên Ca biết thân phận của Thiệu Vân, cùng quan hệ giữa anh và Giang Viện Triều.Thiệu Vân là con liệt sĩ, bố anh vào lúc anh mười bốn tuổi, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hi sinh, mẹ anh không lâu cũng qua đời.Theo tình huống lúc đó của Thiệu Vân, là cần đưa anh về quê, để anh trở về sinh hoạt với ông bà nội.Nhưng lúc ấy, Thiệu Vân đề xuất, không muốn về quê, muốn ở lại làm lính.Mà lúc ấy nhập ngũ tuổi thấp nhất là mười sáu, Thiệu Vân còn chưa đủ tuổi.Cuối cùng Giang Viện Triều trao đổi với lãnh đạo quân khu, lại liên hệ với ông bà nội Thiệu Vân ở quê, để Thiệu Vân ở trong quân khu trước tiên ở cùng mình, đợi đến tuổi rồi mới đi lính.Tuy Giang Viện Triều và Thiệu Vân không có quan hệ nhận nuôi chính thức, nhưng sau khi ông để Thiệu Vân ở cùng mình, ông rất có trách nhiệm gánh vác vai trò trưởng bối, dạy tất cả những gì mình có thể dạy cho Thiệu Vân.Bản lĩnh vẽ chân dung của Thiệu Vân là Giang Viện Triều dạy.Cũng bởi vì vậy, trong nhiều năm, Thiệu Vân vẫn luôn rất tôn kính Giang Viện Triều, coi ông như thầy giáo, cũng coi ông như cha mình.Bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh tự nhiên cũng coi Giang Thiên Ca như em gái mà đối đãi.Chỉ là không ngờ, vừa mới gặp mặt, đột nhiên nổi hứng muốn trêu em gái một chút, nhưng lại chọc người ta tức giận.Thấy Giang Thiên Ca cúi đầu, nhìn mặt đất, dường như đang tìm gì đó, Thiệu Vân nhìn một chút, không hiểu hỏi: “Tìm gì vậy?”Giang Thiên Ca: “Tìm kẽ đất.”Vân Mộng Hạ VũTrời ơi!Đất ơi!Chuột ơi!Nhanh mở một cái kẽ đất cho cô, hiện tại cô lập tức, muốn chui vào!Xấu hổ quá!Bây giờ cô mà nói mình không phải loại người tự luyến, còn có ai tin cô sao?Tại sao lúc nãy cô lại vội vàng nói ra những lời này?Tại sao trước đó Giang Viện Triều không nhắc đến với cô, cô còn có một người anh trai khác cha khác mẹ ở tỉnh Nam?Tại sao lúc nãy Thiệu Vân không muốn nói cho cô biết quan hệ giữa anh ấy và Giang Viện Triều?A a a...Vì sao?Tại sao cô phải nói?Tại sao Giang Viện Triều và Thiệu Vân không nói?Trên mặt đất tại sao không có kẽ hở nào để cho cô chui vào?Nhìn thấy Giang Thiên Ca nhăn mặt, lông mày nhíu lại, vẻ mặt hối hận, muốn độn thổ, Thiệu Vân nhếch miệng, cười khẽ ra tiếng.Giang Thiên Ca đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: “Không được cười.”Cũng không quên ngụy biện và đổ tội: “Đều là do anh khiến tôi hiểu lầm, nếu không tôi sẽ không nghĩ như vậy.”Thiệu Vân phối hợp gật đầu, tuy rằng cố gắng hết sức nhịn xuống, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra ý cười, “Ừ, là lỗi của anh.”Nếu Thiệu Vân không phối hợp như vậy, cô còn có thể cãi lại vài câu.Nhưng Thiệu Vân lại phối hợp nhận lỗi như vậy, cô càng chột dạ.Giang Thiên Ca cảm thấy, sau này mình ở trước mặt Thiệu Vân, không khác gì người có tiền án.Giang Thiên Ca thở dài, cố gắng nở một nụ cười, “Anh Thiệu Vân, chúng ta ăn cơm trước đi, chuyện khác quên đi, quên hết...”“Được.” Thiệu Vân gật đầu, nhanh chóng trở thành một người anh trai: “Em tìm chỗ ngồi trước đi, muốn ăn gì, anh lấy cho.”Lúc này Giang Thiên Ca cũng không có tâm trạng khách sáo với anh nữa, nói một câu “Em không kén ăn, anh cứ tùy tiện lấy đi”, liền che mặt bỏ đi.Cô muốn đi tìm một góc tự kỷ một chút.Mấy phút sau, Thiệu Vân bưng hai phần cơm trở về, đặt một phần toàn thịt, trước mặt Giang Thiên Ca, còn phần nửa mặn nửa chay, đặt trước mặt mình.Giang Thiên Ca muốn đổi lại, nhưng bị Thiệu Vân ngăn cản, Giang Thiên Ca liền dùng đũa, gắp mấy đũa thịt bỏ vào đĩa Thiệu Vân, mới cúi đầu ăn.Thấy Giang Thiên Ca vẫn luôn cúi đầu, hiển nhiên là còn cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện vừa rồi, Thiệu Vân cười cười, giải thích:“Lúc nãy đồng chí Lương không nhớ tới tuổi tác của chúng ta, nếu không anh ấy sẽ không nói như vậy, anh lớn hơn em rất nhiều...”Giang Thiên Ca thuận miệng hỏi anh bao nhiêu tuổi.Thiệu Vân: “Anh hai mươi lăm rồi.”Có nên nói, bạn trai cô hai mươi sáu rồi?...Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.Lục Chính Tây, bạn trai hai mươi sáu tuổi của Giang Thiên Ca, xuất hiện ở trong nhà ăn, nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh nghiêng đầu nói với người bên cạnh một câu rồi đi tới.Lục Chính Tây gật đầu với Thiệu Vân, ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Ca.Giang Thiên Ca không quan tâm đến anh, tự mình cúi đầu ăn cơm.Chủ yếu là, cô còn ngại, không tiện nói nhiều.Lúc Giang Thiên Ca đang chuyên tâm ăn cơm, lại có người đi tới.“Chào mọi người, tôi có thể ngồi đây không?”Là giọng nói trong trẻo của một cô gái.Giang Thiên Ca ngước mắt lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với cô gái, thấy hai người đàn ông đối diện không có phản ứng, Giang Thiên Ca liền gật đầu: “Ừ, được.”