"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…
Chương 577: Chương 577
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… “...” Sợ Giang Viện Triều lật lại chuyện cũ với cô, Giang Thiên Ca không dám công khai phản bác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lời này của bố, mới có chút mùi người cha.”Mặc dù Giang Viện Triều không biết “mùi người cha” là có ý gì, nhưng ở chung với Giang Thiên Ca lâu như vậy, ông cũng biết phong cách nói chuyện của Giang Thiên Ca.Đôi khi cô sẽ nói ra một số từ mới không biết từ đâu ra. Nếu là lời hay, cô sẽ cười giải thích, sợ người khác không biết cô khen người ta.Không phải lời tốt đẹp gì, cô sẽ giống như bây giờ, nói xong liền quay mặt đi, không nhắc lại chuyện này nữa. Người không biết, bị cô mắng cũng không biết.Giang Viện Triều thầm hừ một tiếng, liếc Giang Thiên Ca một cái, thản nhiên tuyên bố: “Đồng chí Trương tìm con.”Từ trong giọng nói của Giang Viện Triều dường như nghe ra vài phần ý vị thâm trường, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt lắm.Tuy rằng cô vẫn muốn phủ nhận, muốn lừa chuyện của mình qua, nhưng cô cũng nhớ rõ, Trương Kiếm Ba nói có thời gian, sẽ tìm cô tính sổ.Không phải là bây giờ Trương Kiếm Ba muốn tìm cô tính sổ đấy chứ?Giang Thiên Ca ngước mắt quan sát biểu cảm của Giang Viện Triều, muốn tìm một ít dấu vết trên mặt ông, nhưng Giang Viện Triều giống như đeo mặt nạ giả, không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt.Giảo hoạt thật.Giang Thiên Ca thầm lẩm bẩm một câu, rồi cong mắt cười nhìn Giang Viện Triều, dò hỏi: “Bố, đồng chí Trương tìm con lúc này, có chuyện gì sao?”Không đợi Giang Viện Triều lên tiếng, Giang Thiên Ca đã nói một cách săn sóc: “Trong khoảng thời gian này hình như đồng chí Trương rất bận rộn, nếu không phải chuyện gì quan trọng, con sẽ không đi quấy rầy chú ấy. Bố nói đúng không ạ?”Có việc thì gọi bố, không có việc gì thì gọi lão Giang.Giang Viện Triều từ trên cao liếc mắt nhìn Giang Thiên Ca một cái, nhàn nhạt nói: “Đi hay không là do con, đừng hỏi bố.”Đối diện với ánh mắt lên án của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều lại ung dung nói: “Đồng chí Trương cũng tìm Thiệu Vân. Thiệu Vân đã qua rồi.”Giang Thiên Ca: “...”“Sao bố không nói sớm!”Giang Thiên Ca bất chấp việc nói chuyện với Giang Viện Triều nữa, co cẳng chạy đến văn phòng của Trương Kiếm Ba.Chạy một mạch đến dưới lầu làm việc, đang muốn đi vào, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi cô: “Thiên Ca...”Giang Thiên Ca quay đầu lại, liền thấy Thiệu Vân đang đi tới.“Anh... Là vừa tới?”Thiệu Vân gật đầu.Thấy trán Giang Thiên Ca đã chảy đầy mồ hôi, Thiệu Vân trầm mặc một lúc, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.Lúc này Trương Kiếm Ba gọi bọn họ tới là vì cái gì, anh biết rõ, Giang Thiên Ca khẳng định cũng rõ ràng.- Trương Kiếm Ba muốn tính sổ với bọn họ.Mặc dù xét về kết quả, bọn họ tự tiện hành động là lập công, nhưng mà, điều này cũng không che giấu được sự thật bọn họ tự tiện hành động.Trương Kiếm Ba sẽ xử lý bọn họ như thế nào, vẫn chưa biết. Nhưng có thể khẳng định, phê bình một trận, khẳng định là không thể tránh khỏi.Biết rõ là tới chịu phạt, còn chạy tới...Thiệu Vân đứng ở phía ánh mặt trời chiếu rọi, dùng thân ảnh cao lớn che nắng cho Giang Thiên Ca đầy mồ hôi. Thiệu Vân suy nghĩ một chút, vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Thật ra cứ chậm rãi đi tới là được, không cần vội vã chạy tới.”“...!”Giang Viện Triều cố ý lừa cô!Vân Mộng Hạ VũGiang Thiên Ca tức giận đến nghiến răng.Ghi vào sổ nhỏ một khoản cho Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca kéo Thiệu Vân sang một bên, không yên lòng nhấn mạnh lần nữa:“Anh Thiệu Vân, anh nhớ kỹ nhé, lát nữa ở trước mặt đồng chí Trương, anh phải nói anh ra khỏi căn cứ, hoàn toàn là nghe lời em, em là chủ mưu của sự việc. Anh biết chưa?”
“...” Sợ Giang Viện Triều lật lại chuyện cũ với cô, Giang Thiên Ca không dám công khai phản bác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lời này của bố, mới có chút mùi người cha.”
Mặc dù Giang Viện Triều không biết “mùi người cha” là có ý gì, nhưng ở chung với Giang Thiên Ca lâu như vậy, ông cũng biết phong cách nói chuyện của Giang Thiên Ca.
Đôi khi cô sẽ nói ra một số từ mới không biết từ đâu ra. Nếu là lời hay, cô sẽ cười giải thích, sợ người khác không biết cô khen người ta.
Không phải lời tốt đẹp gì, cô sẽ giống như bây giờ, nói xong liền quay mặt đi, không nhắc lại chuyện này nữa. Người không biết, bị cô mắng cũng không biết.
Giang Viện Triều thầm hừ một tiếng, liếc Giang Thiên Ca một cái, thản nhiên tuyên bố: “Đồng chí Trương tìm con.”
Từ trong giọng nói của Giang Viện Triều dường như nghe ra vài phần ý vị thâm trường, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt lắm.
Tuy rằng cô vẫn muốn phủ nhận, muốn lừa chuyện của mình qua, nhưng cô cũng nhớ rõ, Trương Kiếm Ba nói có thời gian, sẽ tìm cô tính sổ.
Không phải là bây giờ Trương Kiếm Ba muốn tìm cô tính sổ đấy chứ?
Giang Thiên Ca ngước mắt quan sát biểu cảm của Giang Viện Triều, muốn tìm một ít dấu vết trên mặt ông, nhưng Giang Viện Triều giống như đeo mặt nạ giả, không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt.
Giảo hoạt thật.
Giang Thiên Ca thầm lẩm bẩm một câu, rồi cong mắt cười nhìn Giang Viện Triều, dò hỏi: “Bố, đồng chí Trương tìm con lúc này, có chuyện gì sao?”
Không đợi Giang Viện Triều lên tiếng, Giang Thiên Ca đã nói một cách săn sóc: “Trong khoảng thời gian này hình như đồng chí Trương rất bận rộn, nếu không phải chuyện gì quan trọng, con sẽ không đi quấy rầy chú ấy. Bố nói đúng không ạ?”
Có việc thì gọi bố, không có việc gì thì gọi lão Giang.
Giang Viện Triều từ trên cao liếc mắt nhìn Giang Thiên Ca một cái, nhàn nhạt nói: “Đi hay không là do con, đừng hỏi bố.”
Đối diện với ánh mắt lên án của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều lại ung dung nói: “Đồng chí Trương cũng tìm Thiệu Vân. Thiệu Vân đã qua rồi.”
Giang Thiên Ca: “...”
“Sao bố không nói sớm!”
Giang Thiên Ca bất chấp việc nói chuyện với Giang Viện Triều nữa, co cẳng chạy đến văn phòng của Trương Kiếm Ba.
Chạy một mạch đến dưới lầu làm việc, đang muốn đi vào, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi cô: “Thiên Ca...”
Giang Thiên Ca quay đầu lại, liền thấy Thiệu Vân đang đi tới.
“Anh... Là vừa tới?”
Thiệu Vân gật đầu.
Thấy trán Giang Thiên Ca đã chảy đầy mồ hôi, Thiệu Vân trầm mặc một lúc, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này Trương Kiếm Ba gọi bọn họ tới là vì cái gì, anh biết rõ, Giang Thiên Ca khẳng định cũng rõ ràng.
- Trương Kiếm Ba muốn tính sổ với bọn họ.
Mặc dù xét về kết quả, bọn họ tự tiện hành động là lập công, nhưng mà, điều này cũng không che giấu được sự thật bọn họ tự tiện hành động.
Trương Kiếm Ba sẽ xử lý bọn họ như thế nào, vẫn chưa biết. Nhưng có thể khẳng định, phê bình một trận, khẳng định là không thể tránh khỏi.
Biết rõ là tới chịu phạt, còn chạy tới...
Thiệu Vân đứng ở phía ánh mặt trời chiếu rọi, dùng thân ảnh cao lớn che nắng cho Giang Thiên Ca đầy mồ hôi. Thiệu Vân suy nghĩ một chút, vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Thật ra cứ chậm rãi đi tới là được, không cần vội vã chạy tới.”
“...!”
Giang Viện Triều cố ý lừa cô!
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Thiên Ca tức giận đến nghiến răng.
Ghi vào sổ nhỏ một khoản cho Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca kéo Thiệu Vân sang một bên, không yên lòng nhấn mạnh lần nữa:
“Anh Thiệu Vân, anh nhớ kỹ nhé, lát nữa ở trước mặt đồng chí Trương, anh phải nói anh ra khỏi căn cứ, hoàn toàn là nghe lời em, em là chủ mưu của sự việc. Anh biết chưa?”
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… “...” Sợ Giang Viện Triều lật lại chuyện cũ với cô, Giang Thiên Ca không dám công khai phản bác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lời này của bố, mới có chút mùi người cha.”Mặc dù Giang Viện Triều không biết “mùi người cha” là có ý gì, nhưng ở chung với Giang Thiên Ca lâu như vậy, ông cũng biết phong cách nói chuyện của Giang Thiên Ca.Đôi khi cô sẽ nói ra một số từ mới không biết từ đâu ra. Nếu là lời hay, cô sẽ cười giải thích, sợ người khác không biết cô khen người ta.Không phải lời tốt đẹp gì, cô sẽ giống như bây giờ, nói xong liền quay mặt đi, không nhắc lại chuyện này nữa. Người không biết, bị cô mắng cũng không biết.Giang Viện Triều thầm hừ một tiếng, liếc Giang Thiên Ca một cái, thản nhiên tuyên bố: “Đồng chí Trương tìm con.”Từ trong giọng nói của Giang Viện Triều dường như nghe ra vài phần ý vị thâm trường, trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt lắm.Tuy rằng cô vẫn muốn phủ nhận, muốn lừa chuyện của mình qua, nhưng cô cũng nhớ rõ, Trương Kiếm Ba nói có thời gian, sẽ tìm cô tính sổ.Không phải là bây giờ Trương Kiếm Ba muốn tìm cô tính sổ đấy chứ?Giang Thiên Ca ngước mắt quan sát biểu cảm của Giang Viện Triều, muốn tìm một ít dấu vết trên mặt ông, nhưng Giang Viện Triều giống như đeo mặt nạ giả, không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên mặt.Giảo hoạt thật.Giang Thiên Ca thầm lẩm bẩm một câu, rồi cong mắt cười nhìn Giang Viện Triều, dò hỏi: “Bố, đồng chí Trương tìm con lúc này, có chuyện gì sao?”Không đợi Giang Viện Triều lên tiếng, Giang Thiên Ca đã nói một cách săn sóc: “Trong khoảng thời gian này hình như đồng chí Trương rất bận rộn, nếu không phải chuyện gì quan trọng, con sẽ không đi quấy rầy chú ấy. Bố nói đúng không ạ?”Có việc thì gọi bố, không có việc gì thì gọi lão Giang.Giang Viện Triều từ trên cao liếc mắt nhìn Giang Thiên Ca một cái, nhàn nhạt nói: “Đi hay không là do con, đừng hỏi bố.”Đối diện với ánh mắt lên án của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều lại ung dung nói: “Đồng chí Trương cũng tìm Thiệu Vân. Thiệu Vân đã qua rồi.”Giang Thiên Ca: “...”“Sao bố không nói sớm!”Giang Thiên Ca bất chấp việc nói chuyện với Giang Viện Triều nữa, co cẳng chạy đến văn phòng của Trương Kiếm Ba.Chạy một mạch đến dưới lầu làm việc, đang muốn đi vào, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi cô: “Thiên Ca...”Giang Thiên Ca quay đầu lại, liền thấy Thiệu Vân đang đi tới.“Anh... Là vừa tới?”Thiệu Vân gật đầu.Thấy trán Giang Thiên Ca đã chảy đầy mồ hôi, Thiệu Vân trầm mặc một lúc, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.Lúc này Trương Kiếm Ba gọi bọn họ tới là vì cái gì, anh biết rõ, Giang Thiên Ca khẳng định cũng rõ ràng.- Trương Kiếm Ba muốn tính sổ với bọn họ.Mặc dù xét về kết quả, bọn họ tự tiện hành động là lập công, nhưng mà, điều này cũng không che giấu được sự thật bọn họ tự tiện hành động.Trương Kiếm Ba sẽ xử lý bọn họ như thế nào, vẫn chưa biết. Nhưng có thể khẳng định, phê bình một trận, khẳng định là không thể tránh khỏi.Biết rõ là tới chịu phạt, còn chạy tới...Thiệu Vân đứng ở phía ánh mặt trời chiếu rọi, dùng thân ảnh cao lớn che nắng cho Giang Thiên Ca đầy mồ hôi. Thiệu Vân suy nghĩ một chút, vẫn thấp giọng nhắc nhở: “Thật ra cứ chậm rãi đi tới là được, không cần vội vã chạy tới.”“...!”Giang Viện Triều cố ý lừa cô!Vân Mộng Hạ VũGiang Thiên Ca tức giận đến nghiến răng.Ghi vào sổ nhỏ một khoản cho Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca kéo Thiệu Vân sang một bên, không yên lòng nhấn mạnh lần nữa:“Anh Thiệu Vân, anh nhớ kỹ nhé, lát nữa ở trước mặt đồng chí Trương, anh phải nói anh ra khỏi căn cứ, hoàn toàn là nghe lời em, em là chủ mưu của sự việc. Anh biết chưa?”