Tác giả:

"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn…

Chương 605: Chương 605

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Mãi đến vài ngày sau, Giang Thiên Ca mới biết nụ cười lúc đó của dì cả còn ẩn chứa ý gì.Nghe dì cả kéo cô vào phòng, nhỏ giọng nói, Giang Thiên Ca ngẩn người.“... Dì... Dì cả... Cháu... Cháu chưa từng nói muốn váy cưới, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn váy cưới...”Váy cưới đâu phải quần áo bình thường, bây giờ cô cũng chưa kết hôn, mua váy cưới làm gì?Nhìn thấy phản ứng của Giang Thiên Ca, Trình Vân biết mình đã hiểu lầm.Trước đó Giang Thiên Ca nhất quyết nói muốn cùng Hoa Thi đi gặp nhà thiết kế áo cưới, lúc chọn váy cưới, dì cứ nghĩ Giang Thiên Ca là động lòng với váy cưới.Váy cưới xinh đẹp, lãng mạn, có cô gái nào mà không thích, không muốn có một bộ chứ.Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Trình Vân vẫn cười nói:“Cho dù bây giờ cháu chưa dùng đến cũng không sao, thời gian họ làm một bộ váy cưới không ngắn đâu, ngắn thì nửa năm một năm, dài thì hai ba năm. Cháu đặt trước đi, để họ làm trước, bây giờ cháu và Lục Chính Tây đang yêu nhau, đợi đến lúc hai đứa muốn kết hôn, thì váy cưới cũng gần làm xong rồi.”Ý của Phương Thủ Nghĩa là, anh muốn kết hôn càng sớm càng tốt. Cho nên, váy cưới của Hoa Thi, chỉ có thể chọn từ những mẫu váy cưới có sẵn trong studio của nhà thiết kế, chỉ có thể dựa theo sở thích của mình mà sửa đổi một chút trên thiết kế có sẵn.Còn Giang Thiên Ca bây giờ không vội kết hôn, cô có đủ thời gian, có thể để nhà thiết kế dựa hoàn toàn vào ý tưởng và sở thích của cô, để thiết kế ra bộ váy cưới mà cô thích.Trình Vân càng nghĩ càng cảm thấy sắp xếp như vậy là hợp lý, “Cứ quyết định vậy đi, cháu bàn bạc trước với Lục Chính Tây xem muốn váy cưới như thế nào.”“Tuy nhiên, cháu cũng đừng nghe ý kiến của Lục Chính Tây nhiều quá, sau này váy cưới là mặc trên người cháu, cuối cùng vẫn nên lấy ý kiến của cháu làm chủ, cháu thích, cháu mặc đẹp mới là quan trọng nhất.”“Chờ em dâu chọn xong váy cưới, dì sẽ dẫn cháu đi gặp nhà thiết kế.”Lần này mời nhà thiết kế áo cưới đến, chủ yếu là để Hoa Thi chọn váy cưới, Hoa Thi là nhân vật chính, phải ưu tiên cho cô ấy. Phải đợi Hoa Thi chọn xong váy cưới, rồi mới bàn đến chuyện của Giang Thiên Ca.Vân Mộng Hạ VũHơn nữa, để không làm phiền Hoa Thi chọn váy cưới, dì còn cố ý mời một nhà thiết kế khác cho Giang Thiên Ca.Vì muốn chọn váy cưới cho Hoa Thi, thời gian trước Trình Vân đã thu thập không ít tư liệu về váy cưới, rất nhiều bộ, ngay cả người đã bốn năm mươi tuổi như dì nhìn thấy còn thích, huống chi là các cô gái trẻ tuổi.Thậm chí bây giờ dì còn có một ý nghĩ: Có nên may sẵn cho mỗi đứa con gái trong nhà một bộ váy cưới không?Cho dù không mặc cũng không sao, quần áo đẹp như vậy, mộng mơ như vậy, để trong phòng, nhìn thôi cũng thấy vui rồi.Nhưng cho dù có muốn làm, thì cũng phải đợi sau khi Phương Thủ Nghĩa kết hôn. Bây giờ có quá nhiều việc, bận tối mắt tối mũi.“Cháu cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, dì và cậu cả cháu có tiền.”Trình Vân hào phóng, quyết đoán, sắp xếp xong chuyện váy cưới cho Giang Thiên Ca sau này kết hôn.Lúc đi ra khỏi phòng, Giang Thiên Ca cảm thấy đầu óc choáng váng.“Em làm sao vậy?” Phương Hành Vân đưa tay lắc lắc trước mặt Giang Thiên Ca, mặt ghé sát lại gần, tò mò hỏi, “Dì cả nói gì với em vậy? Sao trông như người mất hồn thế?”Phương Hành Vân vẫn còn ở nhà, ngày mai sẽ cùng ông cụ Phương đi Quảng Đông.Giang Thiên Ca hoàn hồn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ em mới thấm thía câu “nước lên thì thuyền lên”, người nhà có tiền, bản thân cũng được nhờ.”“Chị họ, sau này chị nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức một mình tiêu không hết, sau đó cho em “thơm lây”, bao em tiêu tiền!”Phương Hành Vân: “...”Em còn biết mơ mộng đấy....Buổi tối gặp Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca vui vẻ khoe với anh chuyện cô sắp có một bộ váy cưới được thiết kế hoàn toàn theo ý muốn của mình.“Anh đừng hiểu lầm nhé, là dì cả muốn mời nhà thiết kế thiết kế cho em.”Giang Thiên Ca không quên chuyện lần trước Lục Chính Tây hiểu lầm cô muốn kết hôn, “Dì cả nói, không phải cứ kết hôn mới được mua váy cưới.”Giang Thiên Ca cảm thấy, lời dì cả nói rất có lý.Lục Chính Tây gật đầu: “Ừm, anh không hiểu lầm.” Anh cũng không dám hiểu lầm nữa.“Tiền váy cưới, để anh trả cho em.”Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt của Lục Chính Tây, ngập ngừng nói: “Là mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế, giá cả hơi đắt một chút.”Với mức lương trung bình ở trong nước hiện nay mà nói, không phải là hơi đắt, mà là rất đắt.Dì cả có công ty riêng, tiền váy cưới đối với dì cũng chẳng đáng là bao. Hơn nữa, dì cho cô tiêu tiền, sau này cô cũng sẽ tìm cơ hội tặng quà có giá trị tương đương cho dì.Nhưng số tiền này đối với Lục Chính Tây mà nói, hẳn không phải là con số nhỏ.Tiền của Lục Chính Tây đều là anh ấy đổ m.á.u đổ mồ hôi mới có được, cô cũng không muốn để tiền của Lục Chính Tây tiêu vào chiếc váy cưới này.Lục Chính Tây nghe được ý tứ trong lời nói của Giang Thiên Ca, anh ấy cười nói: “Không có việc gì, nếu tiền của anh không đủ, anh sẽ mượn em, sau này sẽ từ từ trả lại cho em.”Ngừng một chút, anh ấy lại bổ sung một câu: “Yên tâm, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ trả hết nợ, sẽ không để em chịu thiệt.”Giang Thiên Ca: “...”Từ khi nào mà anh ấy nghiên cứu luật hôn nhân vậy?Mặc dù Giang Thiên Ca không muốn tiêu tiền của Lục Chính Tây, nhưng Lục Chính Tây kiên trì, còn lấy ra sổ tiết kiệm của mình cho Giang Thiên Ca xem, chứng minh mình không phải là không có tiền, cuối cùng Giang Thiên Ca chỉ có thể thuận theo ý anh ấy.

Mãi đến vài ngày sau, Giang Thiên Ca mới biết nụ cười lúc đó của dì cả còn ẩn chứa ý gì.

Nghe dì cả kéo cô vào phòng, nhỏ giọng nói, Giang Thiên Ca ngẩn người.

“... Dì... Dì cả... Cháu... Cháu chưa từng nói muốn váy cưới, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn váy cưới...”

Váy cưới đâu phải quần áo bình thường, bây giờ cô cũng chưa kết hôn, mua váy cưới làm gì?

Nhìn thấy phản ứng của Giang Thiên Ca, Trình Vân biết mình đã hiểu lầm.

Trước đó Giang Thiên Ca nhất quyết nói muốn cùng Hoa Thi đi gặp nhà thiết kế áo cưới, lúc chọn váy cưới, dì cứ nghĩ Giang Thiên Ca là động lòng với váy cưới.

Váy cưới xinh đẹp, lãng mạn, có cô gái nào mà không thích, không muốn có một bộ chứ.

Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Trình Vân vẫn cười nói:

“Cho dù bây giờ cháu chưa dùng đến cũng không sao, thời gian họ làm một bộ váy cưới không ngắn đâu, ngắn thì nửa năm một năm, dài thì hai ba năm. Cháu đặt trước đi, để họ làm trước, bây giờ cháu và Lục Chính Tây đang yêu nhau, đợi đến lúc hai đứa muốn kết hôn, thì váy cưới cũng gần làm xong rồi.”

Ý của Phương Thủ Nghĩa là, anh muốn kết hôn càng sớm càng tốt. Cho nên, váy cưới của Hoa Thi, chỉ có thể chọn từ những mẫu váy cưới có sẵn trong studio của nhà thiết kế, chỉ có thể dựa theo sở thích của mình mà sửa đổi một chút trên thiết kế có sẵn.

Còn Giang Thiên Ca bây giờ không vội kết hôn, cô có đủ thời gian, có thể để nhà thiết kế dựa hoàn toàn vào ý tưởng và sở thích của cô, để thiết kế ra bộ váy cưới mà cô thích.

Trình Vân càng nghĩ càng cảm thấy sắp xếp như vậy là hợp lý, “Cứ quyết định vậy đi, cháu bàn bạc trước với Lục Chính Tây xem muốn váy cưới như thế nào.”

“Tuy nhiên, cháu cũng đừng nghe ý kiến của Lục Chính Tây nhiều quá, sau này váy cưới là mặc trên người cháu, cuối cùng vẫn nên lấy ý kiến của cháu làm chủ, cháu thích, cháu mặc đẹp mới là quan trọng nhất.”

“Chờ em dâu chọn xong váy cưới, dì sẽ dẫn cháu đi gặp nhà thiết kế.”

Lần này mời nhà thiết kế áo cưới đến, chủ yếu là để Hoa Thi chọn váy cưới, Hoa Thi là nhân vật chính, phải ưu tiên cho cô ấy. Phải đợi Hoa Thi chọn xong váy cưới, rồi mới bàn đến chuyện của Giang Thiên Ca.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, để không làm phiền Hoa Thi chọn váy cưới, dì còn cố ý mời một nhà thiết kế khác cho Giang Thiên Ca.

Vì muốn chọn váy cưới cho Hoa Thi, thời gian trước Trình Vân đã thu thập không ít tư liệu về váy cưới, rất nhiều bộ, ngay cả người đã bốn năm mươi tuổi như dì nhìn thấy còn thích, huống chi là các cô gái trẻ tuổi.

Thậm chí bây giờ dì còn có một ý nghĩ: Có nên may sẵn cho mỗi đứa con gái trong nhà một bộ váy cưới không?

Cho dù không mặc cũng không sao, quần áo đẹp như vậy, mộng mơ như vậy, để trong phòng, nhìn thôi cũng thấy vui rồi.

Nhưng cho dù có muốn làm, thì cũng phải đợi sau khi Phương Thủ Nghĩa kết hôn. Bây giờ có quá nhiều việc, bận tối mắt tối mũi.

“Cháu cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, dì và cậu cả cháu có tiền.”

Trình Vân hào phóng, quyết đoán, sắp xếp xong chuyện váy cưới cho Giang Thiên Ca sau này kết hôn.

Lúc đi ra khỏi phòng, Giang Thiên Ca cảm thấy đầu óc choáng váng.

“Em làm sao vậy?” Phương Hành Vân đưa tay lắc lắc trước mặt Giang Thiên Ca, mặt ghé sát lại gần, tò mò hỏi, “Dì cả nói gì với em vậy? Sao trông như người mất hồn thế?”

Phương Hành Vân vẫn còn ở nhà, ngày mai sẽ cùng ông cụ Phương đi Quảng Đông.

Giang Thiên Ca hoàn hồn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ em mới thấm thía câu “nước lên thì thuyền lên”, người nhà có tiền, bản thân cũng được nhờ.”

“Chị họ, sau này chị nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức một mình tiêu không hết, sau đó cho em “thơm lây”, bao em tiêu tiền!”

Phương Hành Vân: “...”

Em còn biết mơ mộng đấy.

...

Buổi tối gặp Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca vui vẻ khoe với anh chuyện cô sắp có một bộ váy cưới được thiết kế hoàn toàn theo ý muốn của mình.

“Anh đừng hiểu lầm nhé, là dì cả muốn mời nhà thiết kế thiết kế cho em.”

Giang Thiên Ca không quên chuyện lần trước Lục Chính Tây hiểu lầm cô muốn kết hôn, “Dì cả nói, không phải cứ kết hôn mới được mua váy cưới.”

Giang Thiên Ca cảm thấy, lời dì cả nói rất có lý.

Lục Chính Tây gật đầu: “Ừm, anh không hiểu lầm.” Anh cũng không dám hiểu lầm nữa.

“Tiền váy cưới, để anh trả cho em.”

Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt của Lục Chính Tây, ngập ngừng nói: “Là mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế, giá cả hơi đắt một chút.”

Với mức lương trung bình ở trong nước hiện nay mà nói, không phải là hơi đắt, mà là rất đắt.

Dì cả có công ty riêng, tiền váy cưới đối với dì cũng chẳng đáng là bao. Hơn nữa, dì cho cô tiêu tiền, sau này cô cũng sẽ tìm cơ hội tặng quà có giá trị tương đương cho dì.

Nhưng số tiền này đối với Lục Chính Tây mà nói, hẳn không phải là con số nhỏ.

Tiền của Lục Chính Tây đều là anh ấy đổ m.á.u đổ mồ hôi mới có được, cô cũng không muốn để tiền của Lục Chính Tây tiêu vào chiếc váy cưới này.

Lục Chính Tây nghe được ý tứ trong lời nói của Giang Thiên Ca, anh ấy cười nói: “Không có việc gì, nếu tiền của anh không đủ, anh sẽ mượn em, sau này sẽ từ từ trả lại cho em.”

Ngừng một chút, anh ấy lại bổ sung một câu: “Yên tâm, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ trả hết nợ, sẽ không để em chịu thiệt.”

Giang Thiên Ca: “...”

Từ khi nào mà anh ấy nghiên cứu luật hôn nhân vậy?

Mặc dù Giang Thiên Ca không muốn tiêu tiền của Lục Chính Tây, nhưng Lục Chính Tây kiên trì, còn lấy ra sổ tiết kiệm của mình cho Giang Thiên Ca xem, chứng minh mình không phải là không có tiền, cuối cùng Giang Thiên Ca chỉ có thể thuận theo ý anh ấy.

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh ThànhTác giả: Anh Anh ChiêuTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Giang —— " Nhìn thấy Giang Viện Triều, ánh mắt cảnh vệ dừng lại, lời muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, trong lòng dâng lên chua xót. Chỉ sau một buổi tối, tóc ông đã bạc trắng. Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, giọng nói vốn trầm tĩnh, dùng để ra lệnh giờ đây lại mang theo nỗi bi thương khó tả: "Tra được chưa?" Cảnh vệ sĩ đè nén sự không đành lòng trong lòng, gật đầu đáp: "Báo cáo, đã tra được rồi." "Là...!bị bán đi, gả cho người ta...!minh hôn." Minh hôn? Lại là minh hôn! Một cỗ tanh ngọt dâng lên trong cuống họng, đáy lòng Giang Viện Triều tràn đầy tức giận và lạnh lẽo. Ông cười như khóc. Thật mỉa mai! Giang Viện Triều ông đây, đổ máu chảy mồ hôi, vào sinh ra tử, bảo vệ đất nước, bảo vệ nhân dân, nhưng lại không bảo vệ được con gái ruột của mình! Phát hiện "con gái" trong nhà là con của người khác, con gái ruột của ông đã bị đánh tráo từ lâu, ông lập tức cho người đi điều tra. Sau khi biết được sự thật, ông lại lập tức đến đây. Cả quá trình trước sau chỉ chưa đầy một tuần. Nhưng vẫn… Mãi đến vài ngày sau, Giang Thiên Ca mới biết nụ cười lúc đó của dì cả còn ẩn chứa ý gì.Nghe dì cả kéo cô vào phòng, nhỏ giọng nói, Giang Thiên Ca ngẩn người.“... Dì... Dì cả... Cháu... Cháu chưa từng nói muốn váy cưới, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn váy cưới...”Váy cưới đâu phải quần áo bình thường, bây giờ cô cũng chưa kết hôn, mua váy cưới làm gì?Nhìn thấy phản ứng của Giang Thiên Ca, Trình Vân biết mình đã hiểu lầm.Trước đó Giang Thiên Ca nhất quyết nói muốn cùng Hoa Thi đi gặp nhà thiết kế áo cưới, lúc chọn váy cưới, dì cứ nghĩ Giang Thiên Ca là động lòng với váy cưới.Váy cưới xinh đẹp, lãng mạn, có cô gái nào mà không thích, không muốn có một bộ chứ.Tuy rằng là hiểu lầm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Trình Vân vẫn cười nói:“Cho dù bây giờ cháu chưa dùng đến cũng không sao, thời gian họ làm một bộ váy cưới không ngắn đâu, ngắn thì nửa năm một năm, dài thì hai ba năm. Cháu đặt trước đi, để họ làm trước, bây giờ cháu và Lục Chính Tây đang yêu nhau, đợi đến lúc hai đứa muốn kết hôn, thì váy cưới cũng gần làm xong rồi.”Ý của Phương Thủ Nghĩa là, anh muốn kết hôn càng sớm càng tốt. Cho nên, váy cưới của Hoa Thi, chỉ có thể chọn từ những mẫu váy cưới có sẵn trong studio của nhà thiết kế, chỉ có thể dựa theo sở thích của mình mà sửa đổi một chút trên thiết kế có sẵn.Còn Giang Thiên Ca bây giờ không vội kết hôn, cô có đủ thời gian, có thể để nhà thiết kế dựa hoàn toàn vào ý tưởng và sở thích của cô, để thiết kế ra bộ váy cưới mà cô thích.Trình Vân càng nghĩ càng cảm thấy sắp xếp như vậy là hợp lý, “Cứ quyết định vậy đi, cháu bàn bạc trước với Lục Chính Tây xem muốn váy cưới như thế nào.”“Tuy nhiên, cháu cũng đừng nghe ý kiến của Lục Chính Tây nhiều quá, sau này váy cưới là mặc trên người cháu, cuối cùng vẫn nên lấy ý kiến của cháu làm chủ, cháu thích, cháu mặc đẹp mới là quan trọng nhất.”“Chờ em dâu chọn xong váy cưới, dì sẽ dẫn cháu đi gặp nhà thiết kế.”Lần này mời nhà thiết kế áo cưới đến, chủ yếu là để Hoa Thi chọn váy cưới, Hoa Thi là nhân vật chính, phải ưu tiên cho cô ấy. Phải đợi Hoa Thi chọn xong váy cưới, rồi mới bàn đến chuyện của Giang Thiên Ca.Vân Mộng Hạ VũHơn nữa, để không làm phiền Hoa Thi chọn váy cưới, dì còn cố ý mời một nhà thiết kế khác cho Giang Thiên Ca.Vì muốn chọn váy cưới cho Hoa Thi, thời gian trước Trình Vân đã thu thập không ít tư liệu về váy cưới, rất nhiều bộ, ngay cả người đã bốn năm mươi tuổi như dì nhìn thấy còn thích, huống chi là các cô gái trẻ tuổi.Thậm chí bây giờ dì còn có một ý nghĩ: Có nên may sẵn cho mỗi đứa con gái trong nhà một bộ váy cưới không?Cho dù không mặc cũng không sao, quần áo đẹp như vậy, mộng mơ như vậy, để trong phòng, nhìn thôi cũng thấy vui rồi.Nhưng cho dù có muốn làm, thì cũng phải đợi sau khi Phương Thủ Nghĩa kết hôn. Bây giờ có quá nhiều việc, bận tối mắt tối mũi.“Cháu cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, dì và cậu cả cháu có tiền.”Trình Vân hào phóng, quyết đoán, sắp xếp xong chuyện váy cưới cho Giang Thiên Ca sau này kết hôn.Lúc đi ra khỏi phòng, Giang Thiên Ca cảm thấy đầu óc choáng váng.“Em làm sao vậy?” Phương Hành Vân đưa tay lắc lắc trước mặt Giang Thiên Ca, mặt ghé sát lại gần, tò mò hỏi, “Dì cả nói gì với em vậy? Sao trông như người mất hồn thế?”Phương Hành Vân vẫn còn ở nhà, ngày mai sẽ cùng ông cụ Phương đi Quảng Đông.Giang Thiên Ca hoàn hồn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ em mới thấm thía câu “nước lên thì thuyền lên”, người nhà có tiền, bản thân cũng được nhờ.”“Chị họ, sau này chị nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến mức một mình tiêu không hết, sau đó cho em “thơm lây”, bao em tiêu tiền!”Phương Hành Vân: “...”Em còn biết mơ mộng đấy....Buổi tối gặp Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca vui vẻ khoe với anh chuyện cô sắp có một bộ váy cưới được thiết kế hoàn toàn theo ý muốn của mình.“Anh đừng hiểu lầm nhé, là dì cả muốn mời nhà thiết kế thiết kế cho em.”Giang Thiên Ca không quên chuyện lần trước Lục Chính Tây hiểu lầm cô muốn kết hôn, “Dì cả nói, không phải cứ kết hôn mới được mua váy cưới.”Giang Thiên Ca cảm thấy, lời dì cả nói rất có lý.Lục Chính Tây gật đầu: “Ừm, anh không hiểu lầm.” Anh cũng không dám hiểu lầm nữa.“Tiền váy cưới, để anh trả cho em.”Giang Thiên Ca nhìn vẻ mặt của Lục Chính Tây, ngập ngừng nói: “Là mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế, giá cả hơi đắt một chút.”Với mức lương trung bình ở trong nước hiện nay mà nói, không phải là hơi đắt, mà là rất đắt.Dì cả có công ty riêng, tiền váy cưới đối với dì cũng chẳng đáng là bao. Hơn nữa, dì cho cô tiêu tiền, sau này cô cũng sẽ tìm cơ hội tặng quà có giá trị tương đương cho dì.Nhưng số tiền này đối với Lục Chính Tây mà nói, hẳn không phải là con số nhỏ.Tiền của Lục Chính Tây đều là anh ấy đổ m.á.u đổ mồ hôi mới có được, cô cũng không muốn để tiền của Lục Chính Tây tiêu vào chiếc váy cưới này.Lục Chính Tây nghe được ý tứ trong lời nói của Giang Thiên Ca, anh ấy cười nói: “Không có việc gì, nếu tiền của anh không đủ, anh sẽ mượn em, sau này sẽ từ từ trả lại cho em.”Ngừng một chút, anh ấy lại bổ sung một câu: “Yên tâm, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ trả hết nợ, sẽ không để em chịu thiệt.”Giang Thiên Ca: “...”Từ khi nào mà anh ấy nghiên cứu luật hôn nhân vậy?Mặc dù Giang Thiên Ca không muốn tiêu tiền của Lục Chính Tây, nhưng Lục Chính Tây kiên trì, còn lấy ra sổ tiết kiệm của mình cho Giang Thiên Ca xem, chứng minh mình không phải là không có tiền, cuối cùng Giang Thiên Ca chỉ có thể thuận theo ý anh ấy.

Chương 605: Chương 605