Tác giả:

Khi tôi cứu Triệu Doanh từ một vụ tai nạn xe hơi, trong lòng có chút phân vân.  Với tư cách là một giao dịch sư, tôi có thể kéo dài mạng sống của người sắp chết. Đổi lại, họ phải bán khí vận của kiếp sau cho tôi.  Tôi thu mua tất cả: tài vận, nhân duyên, tình thân, hay cả vận may trong học tập.  Kiếp sau của Triệu Doanh không có nhiều may mắn để mà lãng phí.  Nhưng việc cô ấy gặp được tôi khi cận kề cái ch.ết, xem như cũng là có duyên.  Với những cuộc giao dịch có duyên, nhất định phải làm.  Tôi nói với Triệu Doanh, người đang chảy đầy m.áu:  "Cô xem, thực ra cô đã ngừng thở rồi."  "Nhưng mà, nếu kiếp này cô còn có tâm nguyện chưa thực hiện, có thể cân nhắc bán khí vận của kiếp sau cho tôi để đổi lấy thêm chút thời gian sống ở kiếp này."  Triệu Doanh nhíu mày, như thể không tin.  Nhưng khi quay lại nhìn, cô lập tức hít một hơi lạnh.  Thời gian đã bị dừng lại.  Người tài xế gây tai nạn mặt tái mét, người qua đường tốt bụng lo lắng gọi điện cứu hộ, và cả khói đen từ chiếc xe đang bốc…

Chương 46: Chương 46

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân GianTác giả: Kiến VyTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi tôi cứu Triệu Doanh từ một vụ tai nạn xe hơi, trong lòng có chút phân vân.  Với tư cách là một giao dịch sư, tôi có thể kéo dài mạng sống của người sắp chết. Đổi lại, họ phải bán khí vận của kiếp sau cho tôi.  Tôi thu mua tất cả: tài vận, nhân duyên, tình thân, hay cả vận may trong học tập.  Kiếp sau của Triệu Doanh không có nhiều may mắn để mà lãng phí.  Nhưng việc cô ấy gặp được tôi khi cận kề cái ch.ết, xem như cũng là có duyên.  Với những cuộc giao dịch có duyên, nhất định phải làm.  Tôi nói với Triệu Doanh, người đang chảy đầy m.áu:  "Cô xem, thực ra cô đã ngừng thở rồi."  "Nhưng mà, nếu kiếp này cô còn có tâm nguyện chưa thực hiện, có thể cân nhắc bán khí vận của kiếp sau cho tôi để đổi lấy thêm chút thời gian sống ở kiếp này."  Triệu Doanh nhíu mày, như thể không tin.  Nhưng khi quay lại nhìn, cô lập tức hít một hơi lạnh.  Thời gian đã bị dừng lại.  Người tài xế gây tai nạn mặt tái mét, người qua đường tốt bụng lo lắng gọi điện cứu hộ, và cả khói đen từ chiếc xe đang bốc… Ngọn đồi phía sau trại phúc lợi hoang vắng, những đứa trẻ mồ côi mất sớm ở các làng gần đó đều được chôn cất ở đây.Giữa mười mấy gò đất nhỏ thấp có một ngôi mộ mới.Đó là nơi an nghỉ mới của Shu Wanyi.Theo di nguyện của bà, sau khi qua đời, bà được chôn cất ở đây. Không dựng bia, không đốt giấy.Quả thực đúng với câu "***** đến, ***** đi, không chút vướng bận."Ôn Lan chọn một vị trí ở trung tâm những gò mộ trơ trọi. Cô ngồi xuống, bày biện hương nến và lễ vật, bắt đầu lầm rầm khấn vái.Nhưng sau cả một giờ nỗ lực, cô không nhận được gì.Không một linh hồn nào chịu xuất hiện chỉ đường cho cô.Trần Ẩn thở dài: “Có lẽ những người c.h.ế.t ở đây đều đã đầu thai. Điều này cũng là một chuyện tốt.”Linh hồn những đứa trẻ mất sớm rất khó đầu thai. Đôi khi chúng còn vương vấn nơi nhân gian suốt mười mấy năm.Đó cũng là lý do Ôn Lan hy vọng mong manh, cố gắng giao tiếp với người đã khuất.Đêm tối dày đặc. Những ánh đèn pin loang lổ chiếu lên các gò đất nhỏ, trông thật rùng rợn.Bốn người chúng tôi đứng trong nghĩa địa, cơn gió lạnh buốt của mùa đông thổi qua, ai nấy đều không khỏi rùng mình.Chu Trấn đứng phía sau tôi, cố gắng chắn chút gió. Nhưng nếu kéo dài thêm, cả bốn người sẽ cảm lạnh mất.Tôi do dự một lát, bước lên một bước, nắm lấy tay Ôn Lan.“Cùng nhau.”Hai người cùng gọi hồn, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên gấp bội.Ôn Lan lúng túng nói: “Chiêu gọi hồn là tuyệt kỹ gia truyền nhà em, không luyện ba năm trở lên thì không thi triển được. Chị Thanh Đường, chị không làm được đâu.”Tôi lười giải thích, tiện miệng bịa một cái cớ: “Tôi có trí nhớ tuyệt vời. Nhìn em thực hiện vài lần, tôi đã học được rồi.”Ôn Lan bĩu môi không tin, nhưng khi nghe thấy câu thần chú phức tạp được tôi đọc làu trôi chảy không một chút vấp váp, cô ngẩn người.“Chị Thanh Đường thật lợi hại.”Tôi và Ôn Lan nắm tay nhau, chẳng mấy chốc, gió núi đột nhiên ngừng lại.Gió đã lặng, nhưng cái lạnh vẫn không tan. Như thể có một bàn tay đang ***** bàn tay tôi và Ôn Lan đang nắm lấy nhau.Lạnh buốt thấu xương.Đồng thời, một luồng khí mơ hồ phảng phất lướt qua, thổi bay vài sợi tóc mai của tôi.Tôi khẽ nhếch miệng cười. Trong ánh mắt của Ôn Lan, tôi cũng nhìn thấy niềm vui sướng.Chúng tôi đã thành công khi hợp sức  để gọi hồn.Cái lạnh từ từ lan khắp cơ thể.Vài giây sau, trong cảm giác ngứa ngáy vì  lạnh và tê buốt, tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.“Là cô ấy phải không?”Ngay khoảnh khắc đó, trời đất đảo lộn.Khi mở mắt ra, điều *****ên tôi nhìn thấy là Ôn Lan.Gương mặt cô đầy vẻ kinh hãi, đưa tay ra nhìn ngắm, rồi khi thấy tôi, Ôn Lan hốt hoảng thốt lên: “Chị Thanh Đường!”Lúc này tôi mới nhận ra lý do cô kinh ngạc.Vì cả tôi và cô ấy đều đang lơ lửng trên không trung.Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ thậm chí có thể xuyên thấu cơ thể chúng tôi.Nhìn xung quanh, có vẻ như chúng tôi đang ở trong một ngôi trường.Những bức tường trắng chói mắt, cũ kỹ, rõ ràng là trang trí từ hai ba mươi năm trước.Ở góc tường, có một cô bé đứng đó, vẻ mặt bướng bỉnh.Người cô bé đầy bụi bẩn, nhưng điều khiến người ta khó chịu nhất là khuôn mặt của cô bé. Trán, khóe mắt, vài chỗ bị trầy da, để lộ lớp thịt non đỏ hồng.Là một diện mạo khiến người khác phải tránh xa.Tôi nhanh chóng đoán ra danh tính của cô bé trước mặt: khách hàng của tôi, Thư Uyển Nghi.Ngày hôm đó, tôi rõ ràng đã tiễn cô ấy đi, tận mắt chứng kiến hồn phách của cô tan biến.Nhưng trong lúc tôi không hề hay biết, hồn phách của Thư Uyển Nghi lại trở về ngọn đồi phía sau trại phúc lợi.Chắc hẳn, ở đây có người mà cô ấy lưu luyến.Hiện tại, Thư Uyển Nghi vẫn đang sử dụng tên thật của mình, Thư Nhiên.Từ xa vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Một nhóm mười mấy bé gái đi ngang qua Thư Nhiên, nhưng không ai chào hỏi cô bé.Rõ ràng, mọi người đều xa lánh Thư Nhiên.Nhưng một cô gái cuối cùng trong hàng lại vứt một gói giấy nhỏ vào lòng Thư Nhiên lúc đi qua. Hình vuông, không rõ bên trong có gì.Thư Nhiên cũng không nói gì, giấu gói giấy ra sau lưng. Chờ đến khi mọi người đi xa, cô mới lén mở ra.Là vài miếng bánh quy kẹp kem.Bánh quy vỡ thành vài mảnh, kem cũng bị ép chảy ra khắp nơi, trông lộn xộn, chẳng thể kích thích khẩu vị. Nhưng Thư Nhiên lại ăn ngấu nghiến, vài ba miếng đã xong.Tôi và Ôn Lan đứng nhìn cảnh này, trao đổi ánh mắt hiểu ý nhau— đây có lẽ là người bạn thân của Thư Nhiên, Khương Dao.Nhưng khi Khương Dao đi xa, thân thể của Ôn Lan cũng vô thức bị kéo theo.Còn tôi, chỉ có thể đứng lại bên cạnh Thư Nhiên.Ý định ban đầu của Ôn Lan khi gọi hồn là muốn thử giao tiếp với những đứa trẻ mất sớm khác chôn ở phía sau ngọn đồi.Nhưng chúng tôi đều không ngờ lại đúng lúc gặp được Thư Nhiên và Khương Dao. Hơn nữa, còn thuận lợi tiến vào thế giới ký ức này.Chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng bảy giờ, Thư Nhiên cúi xuống vỗ vào đôi chân tê mỏi, từng bước từng bước đi về phòng ngủ.Vừa bước vào phòng, một cái gối liền ném tới.Các cô bé khác nhao nhao lên: “Phạt đứng xong rồi à? Ai cho mày vào đây?”“Đồ xấu xí, bọn tao không chào đón mày. Ra ngoài hành lang mà ngủ!”Thư Nhiên co rúm người lại, tiến thoái lưỡng nan.Một lần nữa, Khương Dao lên tiếng, không cho cãi lại: “Đừng ồn nữa. Để cho cô ấy vào.”Có thể thấy, Khương Dao là người lớn nhất trong nhóm trẻ, cũng có uy nhất. Tiếng nói huyên náo dịu xuống, có người lẩm bẩm: “Nghe lời nó đi! Dù sao cũng là đứa được viện trưởng thiên vị, có thể ăn bánh quy kem — ai dám chọc vào nó?”Tôi nhớ đến thông tin đã nhận được khi phỏng vấn trước đây. Trong trại phúc lợi, những đứa trẻ có biểu hiện tốt sẽ được viện trưởng chuẩn bị bánh ngọt đặc biệt cho chúng. Xem ra, Khương Dao đã nhận được đặc ân này.Cô là đứa trẻ được viện trưởng “thiên vị.”

Ngọn đồi phía sau trại phúc lợi hoang vắng, những đứa trẻ mồ côi mất sớm ở các làng gần đó đều được chôn cất ở đây.

Giữa mười mấy gò đất nhỏ thấp có một ngôi mộ mới.

Đó là nơi an nghỉ mới của Shu Wanyi.

Theo di nguyện của bà, sau khi qua đời, bà được chôn cất ở đây. Không dựng bia, không đốt giấy.

Quả thực đúng với câu "***** đến, ***** đi, không chút vướng bận."

Ôn Lan chọn một vị trí ở trung tâm những gò mộ trơ trọi. Cô ngồi xuống, bày biện hương nến và lễ vật, bắt đầu lầm rầm khấn vái.

Nhưng sau cả một giờ nỗ lực, cô không nhận được gì.

Không một linh hồn nào chịu xuất hiện chỉ đường cho cô.

Trần Ẩn thở dài: “Có lẽ những người c.h.ế.t ở đây đều đã đầu thai. Điều này cũng là một chuyện tốt.”

Linh hồn những đứa trẻ mất sớm rất khó đầu thai. Đôi khi chúng còn vương vấn nơi nhân gian suốt mười mấy năm.

Đó cũng là lý do Ôn Lan hy vọng mong manh, cố gắng giao tiếp với người đã khuất.

Đêm tối dày đặc. Những ánh đèn pin loang lổ chiếu lên các gò đất nhỏ, trông thật rùng rợn.

Bốn người chúng tôi đứng trong nghĩa địa, cơn gió lạnh buốt của mùa đông thổi qua, ai nấy đều không khỏi rùng mình.

Chu Trấn đứng phía sau tôi, cố gắng chắn chút gió. Nhưng nếu kéo dài thêm, cả bốn người sẽ cảm lạnh mất.

Tôi do dự một lát, bước lên một bước, nắm lấy tay Ôn Lan.

“Cùng nhau.”

Hai người cùng gọi hồn, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên gấp bội.

Ôn Lan lúng túng nói: “Chiêu gọi hồn là tuyệt kỹ gia truyền nhà em, không luyện ba năm trở lên thì không thi triển được. Chị Thanh Đường, chị không làm được đâu.”

Tôi lười giải thích, tiện miệng bịa một cái cớ: “Tôi có trí nhớ tuyệt vời. Nhìn em thực hiện vài lần, tôi đã học được rồi.”

Ôn Lan bĩu môi không tin, nhưng khi nghe thấy câu thần chú phức tạp được tôi đọc làu trôi chảy không một chút vấp váp, cô ngẩn người.

“Chị Thanh Đường thật lợi hại.”

Tôi và Ôn Lan nắm tay nhau, chẳng mấy chốc, gió núi đột nhiên ngừng lại.

Gió đã lặng, nhưng cái lạnh vẫn không tan. Như thể có một bàn tay đang ***** bàn tay tôi và Ôn Lan đang nắm lấy nhau.

Lạnh buốt thấu xương.

Đồng thời, một luồng khí mơ hồ phảng phất lướt qua, thổi bay vài sợi tóc mai của tôi.

Tôi khẽ nhếch miệng cười. Trong ánh mắt của Ôn Lan, tôi cũng nhìn thấy niềm vui sướng.

Chúng tôi đã thành công khi hợp sức  để gọi hồn.

Cái lạnh từ từ lan khắp cơ thể.

Vài giây sau, trong cảm giác ngứa ngáy vì  lạnh và tê buốt, tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.

“Là cô ấy phải không?”

Ngay khoảnh khắc đó, trời đất đảo lộn.

Khi mở mắt ra, điều *****ên tôi nhìn thấy là Ôn Lan.

Gương mặt cô đầy vẻ kinh hãi, đưa tay ra nhìn ngắm, rồi khi thấy tôi, Ôn Lan hốt hoảng thốt lên: “Chị Thanh Đường!”

Lúc này tôi mới nhận ra lý do cô kinh ngạc.

Vì cả tôi và cô ấy đều đang lơ lửng trên không trung.

Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ thậm chí có thể xuyên thấu cơ thể chúng tôi.

Nhìn xung quanh, có vẻ như chúng tôi đang ở trong một ngôi trường.

Những bức tường trắng chói mắt, cũ kỹ, rõ ràng là trang trí từ hai ba mươi năm trước.

Ở góc tường, có một cô bé đứng đó, vẻ mặt bướng bỉnh.

Người cô bé đầy bụi bẩn, nhưng điều khiến người ta khó chịu nhất là khuôn mặt của cô bé. Trán, khóe mắt, vài chỗ bị trầy da, để lộ lớp thịt non đỏ hồng.

Là một diện mạo khiến người khác phải tránh xa.

Tôi nhanh chóng đoán ra danh tính của cô bé trước mặt: khách hàng của tôi, Thư Uyển Nghi.

Ngày hôm đó, tôi rõ ràng đã tiễn cô ấy đi, tận mắt chứng kiến hồn phách của cô tan biến.

Nhưng trong lúc tôi không hề hay biết, hồn phách của Thư Uyển Nghi lại trở về ngọn đồi phía sau trại phúc lợi.

Chắc hẳn, ở đây có người mà cô ấy lưu luyến.

Hiện tại, Thư Uyển Nghi vẫn đang sử dụng tên thật của mình, Thư Nhiên.

Từ xa vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Một nhóm mười mấy bé gái đi ngang qua Thư Nhiên, nhưng không ai chào hỏi cô bé.

Rõ ràng, mọi người đều xa lánh Thư Nhiên.

Nhưng một cô gái cuối cùng trong hàng lại vứt một gói giấy nhỏ vào lòng Thư Nhiên lúc đi qua. Hình vuông, không rõ bên trong có gì.

Thư Nhiên cũng không nói gì, giấu gói giấy ra sau lưng. Chờ đến khi mọi người đi xa, cô mới lén mở ra.

Là vài miếng bánh quy kẹp kem.

Bánh quy vỡ thành vài mảnh, kem cũng bị ép chảy ra khắp nơi, trông lộn xộn, chẳng thể kích thích khẩu vị. Nhưng Thư Nhiên lại ăn ngấu nghiến, vài ba miếng đã xong.

Tôi và Ôn Lan đứng nhìn cảnh này, trao đổi ánh mắt hiểu ý nhau— đây có lẽ là người bạn thân của Thư Nhiên, Khương Dao.

Nhưng khi Khương Dao đi xa, thân thể của Ôn Lan cũng vô thức bị kéo theo.

Còn tôi, chỉ có thể đứng lại bên cạnh Thư Nhiên.

Ý định ban đầu của Ôn Lan khi gọi hồn là muốn thử giao tiếp với những đứa trẻ mất sớm khác chôn ở phía sau ngọn đồi.

Nhưng chúng tôi đều không ngờ lại đúng lúc gặp được Thư Nhiên và Khương Dao. Hơn nữa, còn thuận lợi tiến vào thế giới ký ức này.

Chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng bảy giờ, Thư Nhiên cúi xuống vỗ vào đôi chân tê mỏi, từng bước từng bước đi về phòng ngủ.

Vừa bước vào phòng, một cái gối liền ném tới.

Các cô bé khác nhao nhao lên: “Phạt đứng xong rồi à? Ai cho mày vào đây?”

“Đồ xấu xí, bọn tao không chào đón mày. Ra ngoài hành lang mà ngủ!”

Thư Nhiên co rúm người lại, tiến thoái lưỡng nan.

Một lần nữa, Khương Dao lên tiếng, không cho cãi lại: “Đừng ồn nữa. Để cho cô ấy vào.”

Có thể thấy, Khương Dao là người lớn nhất trong nhóm trẻ, cũng có uy nhất. Tiếng nói huyên náo dịu xuống, có người lẩm bẩm: “Nghe lời nó đi! Dù sao cũng là đứa được viện trưởng thiên vị, có thể ăn bánh quy kem — ai dám chọc vào nó?”

Tôi nhớ đến thông tin đã nhận được khi phỏng vấn trước đây. Trong trại phúc lợi, những đứa trẻ có biểu hiện tốt sẽ được viện trưởng chuẩn bị bánh ngọt đặc biệt cho chúng. Xem ra, Khương Dao đã nhận được đặc ân này.

Cô là đứa trẻ được viện trưởng “thiên vị.”

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân GianTác giả: Kiến VyTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi tôi cứu Triệu Doanh từ một vụ tai nạn xe hơi, trong lòng có chút phân vân.  Với tư cách là một giao dịch sư, tôi có thể kéo dài mạng sống của người sắp chết. Đổi lại, họ phải bán khí vận của kiếp sau cho tôi.  Tôi thu mua tất cả: tài vận, nhân duyên, tình thân, hay cả vận may trong học tập.  Kiếp sau của Triệu Doanh không có nhiều may mắn để mà lãng phí.  Nhưng việc cô ấy gặp được tôi khi cận kề cái ch.ết, xem như cũng là có duyên.  Với những cuộc giao dịch có duyên, nhất định phải làm.  Tôi nói với Triệu Doanh, người đang chảy đầy m.áu:  "Cô xem, thực ra cô đã ngừng thở rồi."  "Nhưng mà, nếu kiếp này cô còn có tâm nguyện chưa thực hiện, có thể cân nhắc bán khí vận của kiếp sau cho tôi để đổi lấy thêm chút thời gian sống ở kiếp này."  Triệu Doanh nhíu mày, như thể không tin.  Nhưng khi quay lại nhìn, cô lập tức hít một hơi lạnh.  Thời gian đã bị dừng lại.  Người tài xế gây tai nạn mặt tái mét, người qua đường tốt bụng lo lắng gọi điện cứu hộ, và cả khói đen từ chiếc xe đang bốc… Ngọn đồi phía sau trại phúc lợi hoang vắng, những đứa trẻ mồ côi mất sớm ở các làng gần đó đều được chôn cất ở đây.Giữa mười mấy gò đất nhỏ thấp có một ngôi mộ mới.Đó là nơi an nghỉ mới của Shu Wanyi.Theo di nguyện của bà, sau khi qua đời, bà được chôn cất ở đây. Không dựng bia, không đốt giấy.Quả thực đúng với câu "***** đến, ***** đi, không chút vướng bận."Ôn Lan chọn một vị trí ở trung tâm những gò mộ trơ trọi. Cô ngồi xuống, bày biện hương nến và lễ vật, bắt đầu lầm rầm khấn vái.Nhưng sau cả một giờ nỗ lực, cô không nhận được gì.Không một linh hồn nào chịu xuất hiện chỉ đường cho cô.Trần Ẩn thở dài: “Có lẽ những người c.h.ế.t ở đây đều đã đầu thai. Điều này cũng là một chuyện tốt.”Linh hồn những đứa trẻ mất sớm rất khó đầu thai. Đôi khi chúng còn vương vấn nơi nhân gian suốt mười mấy năm.Đó cũng là lý do Ôn Lan hy vọng mong manh, cố gắng giao tiếp với người đã khuất.Đêm tối dày đặc. Những ánh đèn pin loang lổ chiếu lên các gò đất nhỏ, trông thật rùng rợn.Bốn người chúng tôi đứng trong nghĩa địa, cơn gió lạnh buốt của mùa đông thổi qua, ai nấy đều không khỏi rùng mình.Chu Trấn đứng phía sau tôi, cố gắng chắn chút gió. Nhưng nếu kéo dài thêm, cả bốn người sẽ cảm lạnh mất.Tôi do dự một lát, bước lên một bước, nắm lấy tay Ôn Lan.“Cùng nhau.”Hai người cùng gọi hồn, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên gấp bội.Ôn Lan lúng túng nói: “Chiêu gọi hồn là tuyệt kỹ gia truyền nhà em, không luyện ba năm trở lên thì không thi triển được. Chị Thanh Đường, chị không làm được đâu.”Tôi lười giải thích, tiện miệng bịa một cái cớ: “Tôi có trí nhớ tuyệt vời. Nhìn em thực hiện vài lần, tôi đã học được rồi.”Ôn Lan bĩu môi không tin, nhưng khi nghe thấy câu thần chú phức tạp được tôi đọc làu trôi chảy không một chút vấp váp, cô ngẩn người.“Chị Thanh Đường thật lợi hại.”Tôi và Ôn Lan nắm tay nhau, chẳng mấy chốc, gió núi đột nhiên ngừng lại.Gió đã lặng, nhưng cái lạnh vẫn không tan. Như thể có một bàn tay đang ***** bàn tay tôi và Ôn Lan đang nắm lấy nhau.Lạnh buốt thấu xương.Đồng thời, một luồng khí mơ hồ phảng phất lướt qua, thổi bay vài sợi tóc mai của tôi.Tôi khẽ nhếch miệng cười. Trong ánh mắt của Ôn Lan, tôi cũng nhìn thấy niềm vui sướng.Chúng tôi đã thành công khi hợp sức  để gọi hồn.Cái lạnh từ từ lan khắp cơ thể.Vài giây sau, trong cảm giác ngứa ngáy vì  lạnh và tê buốt, tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.“Là cô ấy phải không?”Ngay khoảnh khắc đó, trời đất đảo lộn.Khi mở mắt ra, điều *****ên tôi nhìn thấy là Ôn Lan.Gương mặt cô đầy vẻ kinh hãi, đưa tay ra nhìn ngắm, rồi khi thấy tôi, Ôn Lan hốt hoảng thốt lên: “Chị Thanh Đường!”Lúc này tôi mới nhận ra lý do cô kinh ngạc.Vì cả tôi và cô ấy đều đang lơ lửng trên không trung.Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ thậm chí có thể xuyên thấu cơ thể chúng tôi.Nhìn xung quanh, có vẻ như chúng tôi đang ở trong một ngôi trường.Những bức tường trắng chói mắt, cũ kỹ, rõ ràng là trang trí từ hai ba mươi năm trước.Ở góc tường, có một cô bé đứng đó, vẻ mặt bướng bỉnh.Người cô bé đầy bụi bẩn, nhưng điều khiến người ta khó chịu nhất là khuôn mặt của cô bé. Trán, khóe mắt, vài chỗ bị trầy da, để lộ lớp thịt non đỏ hồng.Là một diện mạo khiến người khác phải tránh xa.Tôi nhanh chóng đoán ra danh tính của cô bé trước mặt: khách hàng của tôi, Thư Uyển Nghi.Ngày hôm đó, tôi rõ ràng đã tiễn cô ấy đi, tận mắt chứng kiến hồn phách của cô tan biến.Nhưng trong lúc tôi không hề hay biết, hồn phách của Thư Uyển Nghi lại trở về ngọn đồi phía sau trại phúc lợi.Chắc hẳn, ở đây có người mà cô ấy lưu luyến.Hiện tại, Thư Uyển Nghi vẫn đang sử dụng tên thật của mình, Thư Nhiên.Từ xa vang lên tiếng bước chân lộn xộn. Một nhóm mười mấy bé gái đi ngang qua Thư Nhiên, nhưng không ai chào hỏi cô bé.Rõ ràng, mọi người đều xa lánh Thư Nhiên.Nhưng một cô gái cuối cùng trong hàng lại vứt một gói giấy nhỏ vào lòng Thư Nhiên lúc đi qua. Hình vuông, không rõ bên trong có gì.Thư Nhiên cũng không nói gì, giấu gói giấy ra sau lưng. Chờ đến khi mọi người đi xa, cô mới lén mở ra.Là vài miếng bánh quy kẹp kem.Bánh quy vỡ thành vài mảnh, kem cũng bị ép chảy ra khắp nơi, trông lộn xộn, chẳng thể kích thích khẩu vị. Nhưng Thư Nhiên lại ăn ngấu nghiến, vài ba miếng đã xong.Tôi và Ôn Lan đứng nhìn cảnh này, trao đổi ánh mắt hiểu ý nhau— đây có lẽ là người bạn thân của Thư Nhiên, Khương Dao.Nhưng khi Khương Dao đi xa, thân thể của Ôn Lan cũng vô thức bị kéo theo.Còn tôi, chỉ có thể đứng lại bên cạnh Thư Nhiên.Ý định ban đầu của Ôn Lan khi gọi hồn là muốn thử giao tiếp với những đứa trẻ mất sớm khác chôn ở phía sau ngọn đồi.Nhưng chúng tôi đều không ngờ lại đúng lúc gặp được Thư Nhiên và Khương Dao. Hơn nữa, còn thuận lợi tiến vào thế giới ký ức này.Chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng bảy giờ, Thư Nhiên cúi xuống vỗ vào đôi chân tê mỏi, từng bước từng bước đi về phòng ngủ.Vừa bước vào phòng, một cái gối liền ném tới.Các cô bé khác nhao nhao lên: “Phạt đứng xong rồi à? Ai cho mày vào đây?”“Đồ xấu xí, bọn tao không chào đón mày. Ra ngoài hành lang mà ngủ!”Thư Nhiên co rúm người lại, tiến thoái lưỡng nan.Một lần nữa, Khương Dao lên tiếng, không cho cãi lại: “Đừng ồn nữa. Để cho cô ấy vào.”Có thể thấy, Khương Dao là người lớn nhất trong nhóm trẻ, cũng có uy nhất. Tiếng nói huyên náo dịu xuống, có người lẩm bẩm: “Nghe lời nó đi! Dù sao cũng là đứa được viện trưởng thiên vị, có thể ăn bánh quy kem — ai dám chọc vào nó?”Tôi nhớ đến thông tin đã nhận được khi phỏng vấn trước đây. Trong trại phúc lợi, những đứa trẻ có biểu hiện tốt sẽ được viện trưởng chuẩn bị bánh ngọt đặc biệt cho chúng. Xem ra, Khương Dao đã nhận được đặc ân này.Cô là đứa trẻ được viện trưởng “thiên vị.”

Chương 46: Chương 46