Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 11: 11: Bị Hiểu Lầm 1

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Giang Xuyên vừa đi thì có y tá đến chăm sóc Tiêu Thanh Như."Đồng chí Tiêu, cô cần gì thì cứ nói với tôi."Tiêu Thanh Như cong môi: "Phải nửa tiếng nữa mới truyền xong bình nước này, cô đi chăm sóc bệnh nhân khác đi, khi nào gần hết thì quay lại.""Bên ngoài vẫn còn những đồng nghiệp khác, chờ mẹ cô tới tôi sẽ đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.""Vất vả cho cô rồi."Y tá lắc đầu, cô ấy ngồi xuống ghế bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tình huống của Tiêu Thanh Như.Mẹ Tiêu mang cặp lồng cháo đến, bà thấy con gái đã tỉnh, đầu tiên là vui mừng, sau đó mặt lại sầm xuống.Người kia lại đi rồi?Đã nói nó không phải người đáng tin rồi mà!Bà cười lễ phép với y tá: "Đồng chí, cảm ơn vừa rồi cháu đã chăm sóc Thanh Như nhà cô, bây giờ không sao nữa rồi, cháu mau đi làm việc của mình đi.""Được rồi, có việc gì thì hãy gọi tôi."Đúng lúc này bình nước đã hết, y tá tiện tay rút kim ra.Cửa mở, rồi lại đóng lại."Giang Xuyên đâu?""Đi rồi."Vẻ mặt mẹ Tiêu không thay đổi, thậm chí còn không muốn mắng chửi.Người như vậy, cho nó một trăm cơ hội cũng uổng phí!Hơn nữa, bà rất lo lắng khi giao con gái cho Giang Xuyên.Đau ngắn còn hơn đau dài!Cơ thể Tiêu Thanh Như suy yếu, mẹ Tiêu không muốn nói khiến cô phiền lòng.Bây giờ việc quan trọng nhất là chăm sóc cơ thể khỏe lại."Mẹ đã xin phép giúp con ở đoàn văn công rồi, trong khoảng thời gian này, chúng ta an tâm dưỡng bệnh."Bà kéo chăn cho cô: "Mẹ đi hỏi bác sĩ xem khi nào con có thể ăn, mẹ sẽ quay lại ngay.""Vâng."Tác dụng của thuốc tê đã hết, Tiêu Thanh Như không còn buồn ngủ như trước, ý thức cũng rất tỉnh táo.Cô sờ huyệt thái dương, là ai đưa cô đến bệnh viện?Trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ có một bóng dáng mơ hồ, còn có một đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người.Ánh mắt đó rất áp bức, thế nên chỉ tưởng tượng thôi mà trong lòng đã không khỏi căng thẳng.Bởi vì đối phương đã cứu cô, vì tình vì lý cô cũng nên cảm ơn người ta.Vì thế đợi mẹ Tiêu trở lại, Tiêu Thanh Như hỏi: "Mẹ, mẹ biết ai đưa con đến bệnh viện không?"Nói đến đây, mẹ Tiêu không nhịn được nở nụ cười: "Là đồng chí Hứa, bạn của anh trai con từ Bắc Kinh tới.”"Là phi công đó?""Đúng, chính là thằng bé."Trước đó Hứa Mục Chu từng đến nhà họ ăn cơm một lần, Tiêu Thanh Như đã gặp anh.Chẳng qua khi đó cô một lòng một dạ dán vào người Giang Xuyên, không hề để ý đến người bạn của anh trai.Nhìn đối phương đã biết là người không dễ chọc, trong tiềm thức cô cũng không dám tiếp xúc nhiều với anh.Không ngờ lần này lại là Hứa Mục Chu cứu cô."Chờ con khỏe lại, mẹ mời Tiểu Hứa đến nhà ăn cơm, đến lúc đó con tự mình cảm ơn thằng bé."Tiêu Thanh Như gật đầu: "Vâng."Nếu không có Hứa Mục Chu, cô không biết mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không."Bác sĩ nói con xì hơi xong là có thể ăn, chúng ta chờ một lát.""Con không đói bụng." Tiêu Thanh Như hỏi: "Có phải mẹ chưa ăn cơm đúng không? Mẹ ăn trước đi."Bận cả sáng, lúc này đã là chiều, mẹ Tiêu ngoài ăn sáng thì không ăn gì nữa.Mẹ Tiêu nghe con gái nói vậy thì mới có cảm giác đói."Vậy để mẹ đến căn tin mua hai cái bánh bao.""Chỗ con không có chuyện gì, mẹ ăn xong rồi về cũng được."Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, mẹ Tiêu không muốn để ý đến Giang Xuyên, nhưng không ngờ lại gặp anh ta ở căn tin.Anh ta cẩn thận hỏi món này món kia sản phụ có thể ăn không, người không biết còn tưởng vợ anh ta sinh con.Giang Xuyên nhìn thấy mẹ Tiêu thì thấy hơi xấu hổ, anh ta có cảm giác mình bị bắt lỗi vì làm sai."Bác gái, bác muốn mua gì vậy, con có phiếu lương thực, có thể thanh toán cho bác.""Không cần."Thái độ của mẹ Tiêu rất lạnh nhạt, việc xấu trong nhà không thể lan ra ngoài, không thể có chuyện giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.Hơn nữa nếu chuyện này ồn ào, sẽ có người khác cười nhạo sau lưng con gái bà.Cho dù muốn từ hôn, cũng phải làm sao cho khéo mặt..

Giang Xuyên vừa đi thì có y tá đến chăm sóc Tiêu Thanh Như.

"Đồng chí Tiêu, cô cần gì thì cứ nói với tôi.

"Tiêu Thanh Như cong môi: "Phải nửa tiếng nữa mới truyền xong bình nước này, cô đi chăm sóc bệnh nhân khác đi, khi nào gần hết thì quay lại.

""Bên ngoài vẫn còn những đồng nghiệp khác, chờ mẹ cô tới tôi sẽ đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

""Vất vả cho cô rồi.

"Y tá lắc đầu, cô ấy ngồi xuống ghế bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tình huống của Tiêu Thanh Như.

Mẹ Tiêu mang cặp lồng cháo đến, bà thấy con gái đã tỉnh, đầu tiên là vui mừng, sau đó mặt lại sầm xuống.

Người kia lại đi rồi?Đã nói nó không phải người đáng tin rồi mà!Bà cười lễ phép với y tá: "Đồng chí, cảm ơn vừa rồi cháu đã chăm sóc Thanh Như nhà cô, bây giờ không sao nữa rồi, cháu mau đi làm việc của mình đi.

""Được rồi, có việc gì thì hãy gọi tôi.

"Đúng lúc này bình nước đã hết, y tá tiện tay rút kim ra.

Cửa mở, rồi lại đóng lại.

"Giang Xuyên đâu?""Đi rồi.

"Vẻ mặt mẹ Tiêu không thay đổi, thậm chí còn không muốn mắng chửi.

Người như vậy, cho nó một trăm cơ hội cũng uổng phí!Hơn nữa, bà rất lo lắng khi giao con gái cho Giang Xuyên.

Đau ngắn còn hơn đau dài!Cơ thể Tiêu Thanh Như suy yếu, mẹ Tiêu không muốn nói khiến cô phiền lòng.

Bây giờ việc quan trọng nhất là chăm sóc cơ thể khỏe lại.

"Mẹ đã xin phép giúp con ở đoàn văn công rồi, trong khoảng thời gian này, chúng ta an tâm dưỡng bệnh.

"Bà kéo chăn cho cô: "Mẹ đi hỏi bác sĩ xem khi nào con có thể ăn, mẹ sẽ quay lại ngay.

""Vâng.

"Tác dụng của thuốc tê đã hết, Tiêu Thanh Như không còn buồn ngủ như trước, ý thức cũng rất tỉnh táo.

Cô sờ huyệt thái dương, là ai đưa cô đến bệnh viện?Trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ có một bóng dáng mơ hồ, còn có một đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người.

Ánh mắt đó rất áp bức, thế nên chỉ tưởng tượng thôi mà trong lòng đã không khỏi căng thẳng.

Bởi vì đối phương đã cứu cô, vì tình vì lý cô cũng nên cảm ơn người ta.

Vì thế đợi mẹ Tiêu trở lại, Tiêu Thanh Như hỏi: "Mẹ, mẹ biết ai đưa con đến bệnh viện không?"Nói đến đây, mẹ Tiêu không nhịn được nở nụ cười: "Là đồng chí Hứa, bạn của anh trai con từ Bắc Kinh tới.

”"Là phi công đó?""Đúng, chính là thằng bé.

"Trước đó Hứa Mục Chu từng đến nhà họ ăn cơm một lần, Tiêu Thanh Như đã gặp anh.

Chẳng qua khi đó cô một lòng một dạ dán vào người Giang Xuyên, không hề để ý đến người bạn của anh trai.

Nhìn đối phương đã biết là người không dễ chọc, trong tiềm thức cô cũng không dám tiếp xúc nhiều với anh.

Không ngờ lần này lại là Hứa Mục Chu cứu cô.

"Chờ con khỏe lại, mẹ mời Tiểu Hứa đến nhà ăn cơm, đến lúc đó con tự mình cảm ơn thằng bé.

"Tiêu Thanh Như gật đầu: "Vâng.

"Nếu không có Hứa Mục Chu, cô không biết mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không.

"Bác sĩ nói con xì hơi xong là có thể ăn, chúng ta chờ một lát.

""Con không đói bụng.

" Tiêu Thanh Như hỏi: "Có phải mẹ chưa ăn cơm đúng không? Mẹ ăn trước đi.

"Bận cả sáng, lúc này đã là chiều, mẹ Tiêu ngoài ăn sáng thì không ăn gì nữa.

Mẹ Tiêu nghe con gái nói vậy thì mới có cảm giác đói.

"Vậy để mẹ đến căn tin mua hai cái bánh bao.

""Chỗ con không có chuyện gì, mẹ ăn xong rồi về cũng được.

"Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, mẹ Tiêu không muốn để ý đến Giang Xuyên, nhưng không ngờ lại gặp anh ta ở căn tin.

Anh ta cẩn thận hỏi món này món kia sản phụ có thể ăn không, người không biết còn tưởng vợ anh ta sinh con.

Giang Xuyên nhìn thấy mẹ Tiêu thì thấy hơi xấu hổ, anh ta có cảm giác mình bị bắt lỗi vì làm sai.

"Bác gái, bác muốn mua gì vậy, con có phiếu lương thực, có thể thanh toán cho bác.

""Không cần.

"Thái độ của mẹ Tiêu rất lạnh nhạt, việc xấu trong nhà không thể lan ra ngoài, không thể có chuyện giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Hơn nữa nếu chuyện này ồn ào, sẽ có người khác cười nhạo sau lưng con gái bà.

Cho dù muốn từ hôn, cũng phải làm sao cho khéo mặt.

.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Giang Xuyên vừa đi thì có y tá đến chăm sóc Tiêu Thanh Như."Đồng chí Tiêu, cô cần gì thì cứ nói với tôi."Tiêu Thanh Như cong môi: "Phải nửa tiếng nữa mới truyền xong bình nước này, cô đi chăm sóc bệnh nhân khác đi, khi nào gần hết thì quay lại.""Bên ngoài vẫn còn những đồng nghiệp khác, chờ mẹ cô tới tôi sẽ đi, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.""Vất vả cho cô rồi."Y tá lắc đầu, cô ấy ngồi xuống ghế bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tình huống của Tiêu Thanh Như.Mẹ Tiêu mang cặp lồng cháo đến, bà thấy con gái đã tỉnh, đầu tiên là vui mừng, sau đó mặt lại sầm xuống.Người kia lại đi rồi?Đã nói nó không phải người đáng tin rồi mà!Bà cười lễ phép với y tá: "Đồng chí, cảm ơn vừa rồi cháu đã chăm sóc Thanh Như nhà cô, bây giờ không sao nữa rồi, cháu mau đi làm việc của mình đi.""Được rồi, có việc gì thì hãy gọi tôi."Đúng lúc này bình nước đã hết, y tá tiện tay rút kim ra.Cửa mở, rồi lại đóng lại."Giang Xuyên đâu?""Đi rồi."Vẻ mặt mẹ Tiêu không thay đổi, thậm chí còn không muốn mắng chửi.Người như vậy, cho nó một trăm cơ hội cũng uổng phí!Hơn nữa, bà rất lo lắng khi giao con gái cho Giang Xuyên.Đau ngắn còn hơn đau dài!Cơ thể Tiêu Thanh Như suy yếu, mẹ Tiêu không muốn nói khiến cô phiền lòng.Bây giờ việc quan trọng nhất là chăm sóc cơ thể khỏe lại."Mẹ đã xin phép giúp con ở đoàn văn công rồi, trong khoảng thời gian này, chúng ta an tâm dưỡng bệnh."Bà kéo chăn cho cô: "Mẹ đi hỏi bác sĩ xem khi nào con có thể ăn, mẹ sẽ quay lại ngay.""Vâng."Tác dụng của thuốc tê đã hết, Tiêu Thanh Như không còn buồn ngủ như trước, ý thức cũng rất tỉnh táo.Cô sờ huyệt thái dương, là ai đưa cô đến bệnh viện?Trong đầu Tiêu Thanh Như chỉ có một bóng dáng mơ hồ, còn có một đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu lòng người.Ánh mắt đó rất áp bức, thế nên chỉ tưởng tượng thôi mà trong lòng đã không khỏi căng thẳng.Bởi vì đối phương đã cứu cô, vì tình vì lý cô cũng nên cảm ơn người ta.Vì thế đợi mẹ Tiêu trở lại, Tiêu Thanh Như hỏi: "Mẹ, mẹ biết ai đưa con đến bệnh viện không?"Nói đến đây, mẹ Tiêu không nhịn được nở nụ cười: "Là đồng chí Hứa, bạn của anh trai con từ Bắc Kinh tới.”"Là phi công đó?""Đúng, chính là thằng bé."Trước đó Hứa Mục Chu từng đến nhà họ ăn cơm một lần, Tiêu Thanh Như đã gặp anh.Chẳng qua khi đó cô một lòng một dạ dán vào người Giang Xuyên, không hề để ý đến người bạn của anh trai.Nhìn đối phương đã biết là người không dễ chọc, trong tiềm thức cô cũng không dám tiếp xúc nhiều với anh.Không ngờ lần này lại là Hứa Mục Chu cứu cô."Chờ con khỏe lại, mẹ mời Tiểu Hứa đến nhà ăn cơm, đến lúc đó con tự mình cảm ơn thằng bé."Tiêu Thanh Như gật đầu: "Vâng."Nếu không có Hứa Mục Chu, cô không biết mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không."Bác sĩ nói con xì hơi xong là có thể ăn, chúng ta chờ một lát.""Con không đói bụng." Tiêu Thanh Như hỏi: "Có phải mẹ chưa ăn cơm đúng không? Mẹ ăn trước đi."Bận cả sáng, lúc này đã là chiều, mẹ Tiêu ngoài ăn sáng thì không ăn gì nữa.Mẹ Tiêu nghe con gái nói vậy thì mới có cảm giác đói."Vậy để mẹ đến căn tin mua hai cái bánh bao.""Chỗ con không có chuyện gì, mẹ ăn xong rồi về cũng được."Có lẽ là oan gia ngõ hẹp, mẹ Tiêu không muốn để ý đến Giang Xuyên, nhưng không ngờ lại gặp anh ta ở căn tin.Anh ta cẩn thận hỏi món này món kia sản phụ có thể ăn không, người không biết còn tưởng vợ anh ta sinh con.Giang Xuyên nhìn thấy mẹ Tiêu thì thấy hơi xấu hổ, anh ta có cảm giác mình bị bắt lỗi vì làm sai."Bác gái, bác muốn mua gì vậy, con có phiếu lương thực, có thể thanh toán cho bác.""Không cần."Thái độ của mẹ Tiêu rất lạnh nhạt, việc xấu trong nhà không thể lan ra ngoài, không thể có chuyện giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.Hơn nữa nếu chuyện này ồn ào, sẽ có người khác cười nhạo sau lưng con gái bà.Cho dù muốn từ hôn, cũng phải làm sao cho khéo mặt..

Chương 11: 11: Bị Hiểu Lầm 1