Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 48: 48: Hứa Mục Chu Là Thiên Tài 1
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cùng xuất hiện ở phòng ăn, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.Không có cách nào khác, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, muốn không chú ý đến họ cũng khó.Hai người cũng đã quen với cảnh tượng này rồi, Tiêu Thanh Như là một diễn viên múa, vốn cũng sống dưới tầm mắt công chúng, vì vậy cô không hề mất bình tĩnh."Vậy em tìm chỗ ngồi trước, tôi đi lấy cơm."Cô không quan tâm đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người chung quanh: "Đã nói là hôm nay tôi mời anh, hơn nữa tôi cũng muốn xem thử xem có những món gì.""Được, vậy em cứ đứng trước mặt tôi."Lúc này là giờ cơm, trong nhà ăn có nhiều người xếp hàng, Hứa Mục Chu không muốn để người khác đến quá gần Tiêu Thanh Như.Anh rất ra dáng vẻ bảo bọc, đặt Tiêu Thanh Như trong phạm vi bảo vệ của mình.Nhìn một vòng, món thịt chỉ có thịt dê, Tiêu Thanh Như lấy cho Hứa Mục Chu một phần."Lấy thêm một phần nữa đi, tôi vẫn còn có phiếu thịt."Tiêu Thanh Như lắc đầu: "Tôi ăn vào dễ nóng trong người.""Ăn một ít không sao đâu."Vì vậy, Hứa Mục Chu lại đổi thêm một phần.Tiêu Thanh Như giật giật khóe miệng, đã nói là cô mời anh ăn cơm rồi mà?Cô chỉ có thể gọi thêm hai phần sủi cảo, lần này không dám chỉ lấy một phần, sợ Hứa Mục Chu lại phải tốn kém.Ý nghĩ của cô viết rõ rành rành trên mặt, Hứa Mục Chu có chút dở khóc dở cười.Anh không tới mức túng quẫn như vậy, mấy năm nãy cũng đã để dành được chút của cải.Lấy thức ăn xong, họ tìm một chỗ ngồi cạnh bên cửa sổ.Ánh mắt mọi người cũng nhìn theo bọn họ, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, phải chăng hai người này đang tìm hiểu nhau?Nếu không làm sao lại cùng nhau ăn cơm?Có người nghiến muốn nát răng, bọn họ biết đồng chí Tiêu không cưới Giang Xuyên nữa, còn tính để qua một thời gian ngắn sẽ theo đuổi và bày tỏ với đồng chí Tiêu, không ngờ lại bị tên lái máy bay chặn đường!Nếu như ánh mắt có thể hóa thành vật chất, thì chắc lúc này Hứa Mục Chu đã bị bắn thủng rồi.Trong ánh mắt ghen tị của rất nhiều người, anh vẫn ung dung thong thả ăn cơm, không thể quá thô lỗ trước mặt một cô gái nhỏ được.Mọi người lại thầm mắng trong lòng, giả bộ lịch sự cái khỉ gì chứ!Tiêu Thanh Như dùng cơm rất lịch sự, Hứa Mục Chu ăn xong sau mà thức ăn của cô vẫn còn lại hơn phân nửa.Anh không thúc giục, cứ ngồi yên tại chỗ như vậy nhìn cô ăn.Người tình trong mắt hóa Tây Thi, Hứa Mục Chu cảm thấy cô gái mình thích làm cái gì cũng rất xinh đẹp.Ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng rất là đẹp mắt.Ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, Tiêu Thanh Như cứ suy nghĩ liệu mình có sắp hòa tan trong ánh mắt anh hay không."Hứa Mục Chu!""Hửm?""Không cho phép anh nhìn nữa!"Nhìn đúng vào vành tai đã đỏ như máu của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu phải đặt nắm tay lên môi để che giấu nụ cười trên khóe miệng.Cô thấy xấu hổ, đây là một dấu hiệu tốt."Tôi không nhìn nữa, em cứ từ từ ăn."Thức ăn ở nhà ăn cũng rất thực tế, mỗi phần ăn khá đầy đặn.Tiêu Thanh Như không ăn hết, chỉ có thể lấy hộp cơm giả vờ bỏ túi mang về nhà."Em quá gầy, vẫn nên ăn nhiều một chút mới được.""Tôi như thế này là vừa tốt rồi."Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy cô gầy, vòng eo nhỏ kia chỉ cần anh dùng một tay là có thể ôm được hết, nhưng cân nhắc đến đặc thù nghề nghiệp của Tiêu Thanh Như nên anh không nói nữa.Chuyện ăn uống ở nhà họ Tiêu so với người bình thường sẽ tốt hơn nhiều, chắc hẳn cô sẽ không đến mức bị thiếu dinh dưỡng.Ra khỏi nhà ăn, Tiêu Thanh Như phải tạm biệt Hứa Mục Chu."Tôi tiễn em.""Không cần đâu, tôi tự trở về được."Hứa Mục Chu dừng bước: "Ngày mai, có thể cùng nhau ăn cơm tiếp không?"Dáng vẻ cẩn thận thế này, nếu để cho chiến hữu của anh thấy, nhất định họ sẽ cho là người này uống lộn thuốc..
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cùng xuất hiện ở phòng ăn, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Không có cách nào khác, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, muốn không chú ý đến họ cũng khó.
Hai người cũng đã quen với cảnh tượng này rồi, Tiêu Thanh Như là một diễn viên múa, vốn cũng sống dưới tầm mắt công chúng, vì vậy cô không hề mất bình tĩnh.
"Vậy em tìm chỗ ngồi trước, tôi đi lấy cơm.
"Cô không quan tâm đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người chung quanh: "Đã nói là hôm nay tôi mời anh, hơn nữa tôi cũng muốn xem thử xem có những món gì.
""Được, vậy em cứ đứng trước mặt tôi.
"Lúc này là giờ cơm, trong nhà ăn có nhiều người xếp hàng, Hứa Mục Chu không muốn để người khác đến quá gần Tiêu Thanh Như.
Anh rất ra dáng vẻ bảo bọc, đặt Tiêu Thanh Như trong phạm vi bảo vệ của mình.
Nhìn một vòng, món thịt chỉ có thịt dê, Tiêu Thanh Như lấy cho Hứa Mục Chu một phần.
"Lấy thêm một phần nữa đi, tôi vẫn còn có phiếu thịt.
"Tiêu Thanh Như lắc đầu: "Tôi ăn vào dễ nóng trong người.
""Ăn một ít không sao đâu.
"Vì vậy, Hứa Mục Chu lại đổi thêm một phần.
Tiêu Thanh Như giật giật khóe miệng, đã nói là cô mời anh ăn cơm rồi mà?Cô chỉ có thể gọi thêm hai phần sủi cảo, lần này không dám chỉ lấy một phần, sợ Hứa Mục Chu lại phải tốn kém.
Ý nghĩ của cô viết rõ rành rành trên mặt, Hứa Mục Chu có chút dở khóc dở cười.
Anh không tới mức túng quẫn như vậy, mấy năm nãy cũng đã để dành được chút của cải.
Lấy thức ăn xong, họ tìm một chỗ ngồi cạnh bên cửa sổ.
Ánh mắt mọi người cũng nhìn theo bọn họ, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, phải chăng hai người này đang tìm hiểu nhau?Nếu không làm sao lại cùng nhau ăn cơm?Có người nghiến muốn nát răng, bọn họ biết đồng chí Tiêu không cưới Giang Xuyên nữa, còn tính để qua một thời gian ngắn sẽ theo đuổi và bày tỏ với đồng chí Tiêu, không ngờ lại bị tên lái máy bay chặn đường!Nếu như ánh mắt có thể hóa thành vật chất, thì chắc lúc này Hứa Mục Chu đã bị bắn thủng rồi.
Trong ánh mắt ghen tị của rất nhiều người, anh vẫn ung dung thong thả ăn cơm, không thể quá thô lỗ trước mặt một cô gái nhỏ được.
Mọi người lại thầm mắng trong lòng, giả bộ lịch sự cái khỉ gì chứ!Tiêu Thanh Như dùng cơm rất lịch sự, Hứa Mục Chu ăn xong sau mà thức ăn của cô vẫn còn lại hơn phân nửa.
Anh không thúc giục, cứ ngồi yên tại chỗ như vậy nhìn cô ăn.
Người tình trong mắt hóa Tây Thi, Hứa Mục Chu cảm thấy cô gái mình thích làm cái gì cũng rất xinh đẹp.
Ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng rất là đẹp mắt.
Ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, Tiêu Thanh Như cứ suy nghĩ liệu mình có sắp hòa tan trong ánh mắt anh hay không.
"Hứa Mục Chu!""Hửm?""Không cho phép anh nhìn nữa!"Nhìn đúng vào vành tai đã đỏ như máu của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu phải đặt nắm tay lên môi để che giấu nụ cười trên khóe miệng.
Cô thấy xấu hổ, đây là một dấu hiệu tốt.
"Tôi không nhìn nữa, em cứ từ từ ăn.
"Thức ăn ở nhà ăn cũng rất thực tế, mỗi phần ăn khá đầy đặn.
Tiêu Thanh Như không ăn hết, chỉ có thể lấy hộp cơm giả vờ bỏ túi mang về nhà.
"Em quá gầy, vẫn nên ăn nhiều một chút mới được.
""Tôi như thế này là vừa tốt rồi.
"Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy cô gầy, vòng eo nhỏ kia chỉ cần anh dùng một tay là có thể ôm được hết, nhưng cân nhắc đến đặc thù nghề nghiệp của Tiêu Thanh Như nên anh không nói nữa.
Chuyện ăn uống ở nhà họ Tiêu so với người bình thường sẽ tốt hơn nhiều, chắc hẳn cô sẽ không đến mức bị thiếu dinh dưỡng.
Ra khỏi nhà ăn, Tiêu Thanh Như phải tạm biệt Hứa Mục Chu.
"Tôi tiễn em.
""Không cần đâu, tôi tự trở về được.
"Hứa Mục Chu dừng bước: "Ngày mai, có thể cùng nhau ăn cơm tiếp không?"Dáng vẻ cẩn thận thế này, nếu để cho chiến hữu của anh thấy, nhất định họ sẽ cho là người này uống lộn thuốc.
.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu cùng xuất hiện ở phòng ăn, ngay lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.Không có cách nào khác, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, muốn không chú ý đến họ cũng khó.Hai người cũng đã quen với cảnh tượng này rồi, Tiêu Thanh Như là một diễn viên múa, vốn cũng sống dưới tầm mắt công chúng, vì vậy cô không hề mất bình tĩnh."Vậy em tìm chỗ ngồi trước, tôi đi lấy cơm."Cô không quan tâm đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người chung quanh: "Đã nói là hôm nay tôi mời anh, hơn nữa tôi cũng muốn xem thử xem có những món gì.""Được, vậy em cứ đứng trước mặt tôi."Lúc này là giờ cơm, trong nhà ăn có nhiều người xếp hàng, Hứa Mục Chu không muốn để người khác đến quá gần Tiêu Thanh Như.Anh rất ra dáng vẻ bảo bọc, đặt Tiêu Thanh Như trong phạm vi bảo vệ của mình.Nhìn một vòng, món thịt chỉ có thịt dê, Tiêu Thanh Như lấy cho Hứa Mục Chu một phần."Lấy thêm một phần nữa đi, tôi vẫn còn có phiếu thịt."Tiêu Thanh Như lắc đầu: "Tôi ăn vào dễ nóng trong người.""Ăn một ít không sao đâu."Vì vậy, Hứa Mục Chu lại đổi thêm một phần.Tiêu Thanh Như giật giật khóe miệng, đã nói là cô mời anh ăn cơm rồi mà?Cô chỉ có thể gọi thêm hai phần sủi cảo, lần này không dám chỉ lấy một phần, sợ Hứa Mục Chu lại phải tốn kém.Ý nghĩ của cô viết rõ rành rành trên mặt, Hứa Mục Chu có chút dở khóc dở cười.Anh không tới mức túng quẫn như vậy, mấy năm nãy cũng đã để dành được chút của cải.Lấy thức ăn xong, họ tìm một chỗ ngồi cạnh bên cửa sổ.Ánh mắt mọi người cũng nhìn theo bọn họ, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, phải chăng hai người này đang tìm hiểu nhau?Nếu không làm sao lại cùng nhau ăn cơm?Có người nghiến muốn nát răng, bọn họ biết đồng chí Tiêu không cưới Giang Xuyên nữa, còn tính để qua một thời gian ngắn sẽ theo đuổi và bày tỏ với đồng chí Tiêu, không ngờ lại bị tên lái máy bay chặn đường!Nếu như ánh mắt có thể hóa thành vật chất, thì chắc lúc này Hứa Mục Chu đã bị bắn thủng rồi.Trong ánh mắt ghen tị của rất nhiều người, anh vẫn ung dung thong thả ăn cơm, không thể quá thô lỗ trước mặt một cô gái nhỏ được.Mọi người lại thầm mắng trong lòng, giả bộ lịch sự cái khỉ gì chứ!Tiêu Thanh Như dùng cơm rất lịch sự, Hứa Mục Chu ăn xong sau mà thức ăn của cô vẫn còn lại hơn phân nửa.Anh không thúc giục, cứ ngồi yên tại chỗ như vậy nhìn cô ăn.Người tình trong mắt hóa Tây Thi, Hứa Mục Chu cảm thấy cô gái mình thích làm cái gì cũng rất xinh đẹp.Ngay cả dáng vẻ ăn cơm cũng rất là đẹp mắt.Ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, Tiêu Thanh Như cứ suy nghĩ liệu mình có sắp hòa tan trong ánh mắt anh hay không."Hứa Mục Chu!""Hửm?""Không cho phép anh nhìn nữa!"Nhìn đúng vào vành tai đã đỏ như máu của Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu phải đặt nắm tay lên môi để che giấu nụ cười trên khóe miệng.Cô thấy xấu hổ, đây là một dấu hiệu tốt."Tôi không nhìn nữa, em cứ từ từ ăn."Thức ăn ở nhà ăn cũng rất thực tế, mỗi phần ăn khá đầy đặn.Tiêu Thanh Như không ăn hết, chỉ có thể lấy hộp cơm giả vờ bỏ túi mang về nhà."Em quá gầy, vẫn nên ăn nhiều một chút mới được.""Tôi như thế này là vừa tốt rồi."Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy cô gầy, vòng eo nhỏ kia chỉ cần anh dùng một tay là có thể ôm được hết, nhưng cân nhắc đến đặc thù nghề nghiệp của Tiêu Thanh Như nên anh không nói nữa.Chuyện ăn uống ở nhà họ Tiêu so với người bình thường sẽ tốt hơn nhiều, chắc hẳn cô sẽ không đến mức bị thiếu dinh dưỡng.Ra khỏi nhà ăn, Tiêu Thanh Như phải tạm biệt Hứa Mục Chu."Tôi tiễn em.""Không cần đâu, tôi tự trở về được."Hứa Mục Chu dừng bước: "Ngày mai, có thể cùng nhau ăn cơm tiếp không?"Dáng vẻ cẩn thận thế này, nếu để cho chiến hữu của anh thấy, nhất định họ sẽ cho là người này uống lộn thuốc..