Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 63: Chương 63

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Tiêu cười lắc đầu, nhìn bộ dạng yêu thích nâng niu của con gái cưng, có thể là đồ Tiểu Hứa gửi đến cho cô.Người trẻ tuổi bây giờ thật biết điều.Con gái đang vui vẻ, mẹ Tiêu cũng rất vui.Người không xứng đáng đã rời đi, cả tình cảm và sự nghiệp của Thanh Như nhà bọn họ cũng càng ngày càng tốt.Lúc biểu diễn cũng được khen ngợi.Bà cười cười đi vào phòng bếp, phải nấu cho con gái cưng món canh xương hầm, bồi bổ thân thể thì lúc khiêu vũ mới có đủ thể lực được.Trên lầu, trong phòng.Tiêu Thanh Như nhanh nhẹn mở lớp giấy da bọc ở bên ngoài ra, bất ngờ thay bên trong đó là hai cuộn băng.Cô cầm lên xem thử, là bài hát vừa ra mắt.Vốn dĩ cô còn lên kế hoạch sang năm sẽ vào thành phố mua, bây giờ đã có người đưa đến tận tay cô, đỡ tốn công đi một chuyến.Nhận được món quà đúng ý, Tiêu Thanh Như thật sự rất thích thú.Cô xuống lầu tìm giấy viết thư để viết gửi cho Hứa Mục Chu, từ nơi này đến Bắc Kinh, chắc chỉ nửa tháng là thư có thể đến tay anh.Viết xong lá thư cảm ơn, cô mới phát hiện mình không biết địa chỉ của Hứa Mục Chu, cho nên không thể làm gì khác hơn là ném lá thư vào ngăn kéo.Không thấy mặt trời.Bắc Kinh.Hứa Mục Chu sờ lên vành tai nóng rực, có phải Thanh Như đang nhớ anh không?Thật ra thì, anh cũng rất nhớ cô.Đến cả buổi tối nằm mơ cũng chỉ thấy cô.Cũng không biết cô biểu diễn có thuận lợi hay không?Đã nhận được quà năm mới anh đưa chưa?Cũng không biết cô có thích hay không.Suốt cả một năm Hứa Mục Chu chỉ về nhà một lần, mối bận tâm duy nhất trong nhà chính là vấn đề cưới vợ của anh.Lúc ăn cơm, mẹ Hứa hỏi anh: "Hôm nay con có thời gian rảnh không?""Có, cần con làm gì?""Con gái nhà cán sự Lưu ở nhà máy tuổi tác cũng ngang với con, cũng làm việc trong nhà máy. Con nhín chút ít thời gian trống để đi gặp thử đi, nếu thích hợp thì cứ tiến tới với nhau, sau này để cho cô bé đó đi theo quân đội, có người săn sóc cho con, mẹ và cha con cũng có thể yên tâm.""Không gặp.""Haizz, thằng nhóc này, năm nào về đây cũng phải trả giá, chính con không chịu tìm đối tượng, cũng không đi coi mắt, đến bao giờ mới có thể giải quyết chuyện chung thân đại sự?""Ai nói con không chịu tìm đối tượng.""Đừng có nói với mẹ là còn trẻ..."Mẹ Hứa chợt dừng lại, nhìn sang chồng mình một cái: "Nó mới vừa nói cái gì?""Hình như là nói, ai nói con không tìm đối tượng?"Đáp án này không giống hai năm trước lắm, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu."Con nói có đối tượng?""Vẫn chưa có."Vẻ thất vọng trên mặt hai vợ chồng giống nhau như đúc, quả nhiên là không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với anh."Nhưng mà con cũng có thích một nữ đồng chí."Mẹ Hứa suýt chút nữa là tự sặc nước miếng: "Con mở mang đầu óc rồi à? Biết thích nữ đồng chí rồi sao?"Hứa Mục Chu cảm thấy khói đen bay đầy đầu, anh là người bình thường, gặp được người đúng ý dĩ nhiên sẽ động lòng, dĩ nhiên sẽ thích."Con nói sơ sơ với mẹ về tình hình cô bé đó đi, sang năm mẹ và cha con sẽ xin nghỉ dài hạn, đưa con đi cầu hôn."Cha Hứa cũng gật đầu: "Người ta hay nói thành gia lập nghiệp, giải quyết đại sự đời người của con xong, cha và mẹ của con cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.""Ai phát nhiệm vụ cho hai người thế?"Vân Mộng Hạ VũCha Hứa, mẹ Hứa: "..."Về vấn đề này, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến."Tiểu tử thúi này mè nheo cái gì chứ? Còn không mau nói cho mẹ nghe!"Hứa Mục Chu cho là tính mình đã nóng nảy lắm rồi, không ngờ cha mẹ còn cuống cuồng hơn so với anh.Sống lưng thẳng tắp, anh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Cô ấy tên là Tiêu Thanh Như, là diễn viên của đoàn văn công.""Tiêu? Chẳng lẽ là người bạn thân của con, cái thằng bé lần trước tới Bắc Kinh còn đến nhà chúng ta ăn cơm đó sao.""Vâng, là em gái cậu ta."Cha Hứa trầm ngâm giây lát: "Nếu như cha nhớ không lầm thì điều kiện gia đình bọn họ không tầm thường đâu."Vừa nhắc đến chuyện đó, mẹ Hứa cũng nhớ ra rồi.Nhà người ta làm quan.Tâm trạng đang rộn ràng của bà trở nên bình tĩnh lại: "Mặc dù mẹ và cha con có đi làm trong xưởng, nhưng làm sui với gia đình như vậy, nhà chúng ta trèo cao không nổi đâu."Không phải bọn họ xem thường chính mình, mà là do kết hôn xưa nay vẫn chú trọng môn đăng hộ đối.Gia thế nhà họ Tiêu quá hiển hách, nhà họ Hứa bọn họ thật sự không xứng được.

Mẹ Tiêu cười lắc đầu, nhìn bộ dạng yêu thích nâng niu của con gái cưng, có thể là đồ Tiểu Hứa gửi đến cho cô.

Người trẻ tuổi bây giờ thật biết điều.

Con gái đang vui vẻ, mẹ Tiêu cũng rất vui.

Người không xứng đáng đã rời đi, cả tình cảm và sự nghiệp của Thanh Như nhà bọn họ cũng càng ngày càng tốt.

Lúc biểu diễn cũng được khen ngợi.

Bà cười cười đi vào phòng bếp, phải nấu cho con gái cưng món canh xương hầm, bồi bổ thân thể thì lúc khiêu vũ mới có đủ thể lực được.

Trên lầu, trong phòng.

Tiêu Thanh Như nhanh nhẹn mở lớp giấy da bọc ở bên ngoài ra, bất ngờ thay bên trong đó là hai cuộn băng.

Cô cầm lên xem thử, là bài hát vừa ra mắt.

Vốn dĩ cô còn lên kế hoạch sang năm sẽ vào thành phố mua, bây giờ đã có người đưa đến tận tay cô, đỡ tốn công đi một chuyến.

Nhận được món quà đúng ý, Tiêu Thanh Như thật sự rất thích thú.

Cô xuống lầu tìm giấy viết thư để viết gửi cho Hứa Mục Chu, từ nơi này đến Bắc Kinh, chắc chỉ nửa tháng là thư có thể đến tay anh.

Viết xong lá thư cảm ơn, cô mới phát hiện mình không biết địa chỉ của Hứa Mục Chu, cho nên không thể làm gì khác hơn là ném lá thư vào ngăn kéo.

Không thấy mặt trời.

Bắc Kinh.

Hứa Mục Chu sờ lên vành tai nóng rực, có phải Thanh Như đang nhớ anh không?

Thật ra thì, anh cũng rất nhớ cô.

Đến cả buổi tối nằm mơ cũng chỉ thấy cô.

Cũng không biết cô biểu diễn có thuận lợi hay không?

Đã nhận được quà năm mới anh đưa chưa?

Cũng không biết cô có thích hay không.

Suốt cả một năm Hứa Mục Chu chỉ về nhà một lần, mối bận tâm duy nhất trong nhà chính là vấn đề cưới vợ của anh.

Lúc ăn cơm, mẹ Hứa hỏi anh: "Hôm nay con có thời gian rảnh không?"

"Có, cần con làm gì?"

"Con gái nhà cán sự Lưu ở nhà máy tuổi tác cũng ngang với con, cũng làm việc trong nhà máy. Con nhín chút ít thời gian trống để đi gặp thử đi, nếu thích hợp thì cứ tiến tới với nhau, sau này để cho cô bé đó đi theo quân đội, có người săn sóc cho con, mẹ và cha con cũng có thể yên tâm."

"Không gặp."

"Haizz, thằng nhóc này, năm nào về đây cũng phải trả giá, chính con không chịu tìm đối tượng, cũng không đi coi mắt, đến bao giờ mới có thể giải quyết chuyện chung thân đại sự?"

"Ai nói con không chịu tìm đối tượng."

"Đừng có nói với mẹ là còn trẻ..."

Mẹ Hứa chợt dừng lại, nhìn sang chồng mình một cái: "Nó mới vừa nói cái gì?"

"Hình như là nói, ai nói con không tìm đối tượng?"

Đáp án này không giống hai năm trước lắm, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu.

"Con nói có đối tượng?"

"Vẫn chưa có."

Vẻ thất vọng trên mặt hai vợ chồng giống nhau như đúc, quả nhiên là không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với anh.

"Nhưng mà con cũng có thích một nữ đồng chí."

Mẹ Hứa suýt chút nữa là tự sặc nước miếng: "Con mở mang đầu óc rồi à? Biết thích nữ đồng chí rồi sao?"

Hứa Mục Chu cảm thấy khói đen bay đầy đầu, anh là người bình thường, gặp được người đúng ý dĩ nhiên sẽ động lòng, dĩ nhiên sẽ thích.

"Con nói sơ sơ với mẹ về tình hình cô bé đó đi, sang năm mẹ và cha con sẽ xin nghỉ dài hạn, đưa con đi cầu hôn."

Cha Hứa cũng gật đầu: "Người ta hay nói thành gia lập nghiệp, giải quyết đại sự đời người của con xong, cha và mẹ của con cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Ai phát nhiệm vụ cho hai người thế?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cha Hứa, mẹ Hứa: "..."

Về vấn đề này, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến.

"Tiểu tử thúi này mè nheo cái gì chứ? Còn không mau nói cho mẹ nghe!"

Hứa Mục Chu cho là tính mình đã nóng nảy lắm rồi, không ngờ cha mẹ còn cuống cuồng hơn so với anh.

Sống lưng thẳng tắp, anh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Cô ấy tên là Tiêu Thanh Như, là diễn viên của đoàn văn công."

"Tiêu? Chẳng lẽ là người bạn thân của con, cái thằng bé lần trước tới Bắc Kinh còn đến nhà chúng ta ăn cơm đó sao."

"Vâng, là em gái cậu ta."

Cha Hứa trầm ngâm giây lát: "Nếu như cha nhớ không lầm thì điều kiện gia đình bọn họ không tầm thường đâu."

Vừa nhắc đến chuyện đó, mẹ Hứa cũng nhớ ra rồi.

Nhà người ta làm quan.

Tâm trạng đang rộn ràng của bà trở nên bình tĩnh lại: "Mặc dù mẹ và cha con có đi làm trong xưởng, nhưng làm sui với gia đình như vậy, nhà chúng ta trèo cao không nổi đâu."

Không phải bọn họ xem thường chính mình, mà là do kết hôn xưa nay vẫn chú trọng môn đăng hộ đối.

Gia thế nhà họ Tiêu quá hiển hách, nhà họ Hứa bọn họ thật sự không xứng được.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Tiêu cười lắc đầu, nhìn bộ dạng yêu thích nâng niu của con gái cưng, có thể là đồ Tiểu Hứa gửi đến cho cô.Người trẻ tuổi bây giờ thật biết điều.Con gái đang vui vẻ, mẹ Tiêu cũng rất vui.Người không xứng đáng đã rời đi, cả tình cảm và sự nghiệp của Thanh Như nhà bọn họ cũng càng ngày càng tốt.Lúc biểu diễn cũng được khen ngợi.Bà cười cười đi vào phòng bếp, phải nấu cho con gái cưng món canh xương hầm, bồi bổ thân thể thì lúc khiêu vũ mới có đủ thể lực được.Trên lầu, trong phòng.Tiêu Thanh Như nhanh nhẹn mở lớp giấy da bọc ở bên ngoài ra, bất ngờ thay bên trong đó là hai cuộn băng.Cô cầm lên xem thử, là bài hát vừa ra mắt.Vốn dĩ cô còn lên kế hoạch sang năm sẽ vào thành phố mua, bây giờ đã có người đưa đến tận tay cô, đỡ tốn công đi một chuyến.Nhận được món quà đúng ý, Tiêu Thanh Như thật sự rất thích thú.Cô xuống lầu tìm giấy viết thư để viết gửi cho Hứa Mục Chu, từ nơi này đến Bắc Kinh, chắc chỉ nửa tháng là thư có thể đến tay anh.Viết xong lá thư cảm ơn, cô mới phát hiện mình không biết địa chỉ của Hứa Mục Chu, cho nên không thể làm gì khác hơn là ném lá thư vào ngăn kéo.Không thấy mặt trời.Bắc Kinh.Hứa Mục Chu sờ lên vành tai nóng rực, có phải Thanh Như đang nhớ anh không?Thật ra thì, anh cũng rất nhớ cô.Đến cả buổi tối nằm mơ cũng chỉ thấy cô.Cũng không biết cô biểu diễn có thuận lợi hay không?Đã nhận được quà năm mới anh đưa chưa?Cũng không biết cô có thích hay không.Suốt cả một năm Hứa Mục Chu chỉ về nhà một lần, mối bận tâm duy nhất trong nhà chính là vấn đề cưới vợ của anh.Lúc ăn cơm, mẹ Hứa hỏi anh: "Hôm nay con có thời gian rảnh không?""Có, cần con làm gì?""Con gái nhà cán sự Lưu ở nhà máy tuổi tác cũng ngang với con, cũng làm việc trong nhà máy. Con nhín chút ít thời gian trống để đi gặp thử đi, nếu thích hợp thì cứ tiến tới với nhau, sau này để cho cô bé đó đi theo quân đội, có người săn sóc cho con, mẹ và cha con cũng có thể yên tâm.""Không gặp.""Haizz, thằng nhóc này, năm nào về đây cũng phải trả giá, chính con không chịu tìm đối tượng, cũng không đi coi mắt, đến bao giờ mới có thể giải quyết chuyện chung thân đại sự?""Ai nói con không chịu tìm đối tượng.""Đừng có nói với mẹ là còn trẻ..."Mẹ Hứa chợt dừng lại, nhìn sang chồng mình một cái: "Nó mới vừa nói cái gì?""Hình như là nói, ai nói con không tìm đối tượng?"Đáp án này không giống hai năm trước lắm, hai người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu."Con nói có đối tượng?""Vẫn chưa có."Vẻ thất vọng trên mặt hai vợ chồng giống nhau như đúc, quả nhiên là không nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với anh."Nhưng mà con cũng có thích một nữ đồng chí."Mẹ Hứa suýt chút nữa là tự sặc nước miếng: "Con mở mang đầu óc rồi à? Biết thích nữ đồng chí rồi sao?"Hứa Mục Chu cảm thấy khói đen bay đầy đầu, anh là người bình thường, gặp được người đúng ý dĩ nhiên sẽ động lòng, dĩ nhiên sẽ thích."Con nói sơ sơ với mẹ về tình hình cô bé đó đi, sang năm mẹ và cha con sẽ xin nghỉ dài hạn, đưa con đi cầu hôn."Cha Hứa cũng gật đầu: "Người ta hay nói thành gia lập nghiệp, giải quyết đại sự đời người của con xong, cha và mẹ của con cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.""Ai phát nhiệm vụ cho hai người thế?"Vân Mộng Hạ VũCha Hứa, mẹ Hứa: "..."Về vấn đề này, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến."Tiểu tử thúi này mè nheo cái gì chứ? Còn không mau nói cho mẹ nghe!"Hứa Mục Chu cho là tính mình đã nóng nảy lắm rồi, không ngờ cha mẹ còn cuống cuồng hơn so với anh.Sống lưng thẳng tắp, anh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Cô ấy tên là Tiêu Thanh Như, là diễn viên của đoàn văn công.""Tiêu? Chẳng lẽ là người bạn thân của con, cái thằng bé lần trước tới Bắc Kinh còn đến nhà chúng ta ăn cơm đó sao.""Vâng, là em gái cậu ta."Cha Hứa trầm ngâm giây lát: "Nếu như cha nhớ không lầm thì điều kiện gia đình bọn họ không tầm thường đâu."Vừa nhắc đến chuyện đó, mẹ Hứa cũng nhớ ra rồi.Nhà người ta làm quan.Tâm trạng đang rộn ràng của bà trở nên bình tĩnh lại: "Mặc dù mẹ và cha con có đi làm trong xưởng, nhưng làm sui với gia đình như vậy, nhà chúng ta trèo cao không nổi đâu."Không phải bọn họ xem thường chính mình, mà là do kết hôn xưa nay vẫn chú trọng môn đăng hộ đối.Gia thế nhà họ Tiêu quá hiển hách, nhà họ Hứa bọn họ thật sự không xứng được.

Chương 63: Chương 63