Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 66: Chương 66
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… “Em chuẩn bị đi đâu thế này? Ăn mặc đẹp đẽ thế.”“Vào thành phố.”Kỳ nghỉ của Hứa Mục Chu chắc sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ hôm nay về à?Tiêu Hoài Thư nhìn thấy không thèm nói: “Em mặc váy rồi có đi xe đạp được không thế?”Tiêu Thanh Như lườm anh ấy một cái: “Không cần anh lo.”“Vâng vâng vâng, là tôi lắm chuyện, tôi còn định lái xe đưa chị đi cơ.”“Em thích đi xe đạp đấy, không cần anh đưa đâu.”Cha Tiêu với mẹ Tiêu nhìn nhau, trong mắt hai người ngập tràn ý cười.Xem ra là chuyện tốt sắp đến rồi.Từ khi tìm hiểu tình hình gia đình của Hứa Mục Chu, cha Tiêu đã gạt bỏ sự nghi ngờ cuối cùng.Nhà họ Hứa ít người, mà sau khi hai người trẻ tuổi kết hôn vẫn ở lại Tây Bắc, không cần lo con gái chịu ức h.i.ế.p ở nhà người khác.Còn về những chuyện khác, nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, cứ để thuận theo tự nhiên đi.Ăn sáng xong, Tiêu Thanh Như đạp xe đạp ra khỏi nhà.Đỗ Vãn Thu cũng vào thành phố, nửa đường xe đạp bị tuột xích, đang vội, thì nhìn thấy Tiêu Thanh Như.Lắc lắc lư lư vẫy tay: “Đồng chí Tiêu, cô cũng vào thành phố à?”“Này, cô chờ chút.”“Xe đạp của tôi hỏng rồi, cô có thể giúp tôi chút được không, giúp tôi đẩy xe vào trong thành phố, tôi trả tiền cho cô.”Tiêu Thanh Như coi như gió thoảng bên tai, đi qua trước mắt Đỗ Vãn Thu, không ngoảnh đầu lấy một lần.Cũng chẳng nói một câu một chữ nào.Đỗ Vãn Thu chỉ đành thử tự sửa xe, vật lộn đầm đìa mồ hôi cả người cũng không giải quyết được vấn đề.Kể cả là vào thành phố, hay là quay về khu ở người nhà cũng đều rất xa.Xe đạp rất nặng, cũng không vác nổi, cũng không thể vứt bên đường như đồng nát được, rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?Bực mình đá chiếc xe đạp một cái, chửi té tát Tiêu Thanh Như thấy c.h.ế.t không cứu.Chẳng phải Giang Xuyên nói là tâm địa cô ta lương thiện sao? Đúng là phải cho anh ta thấy mặt mũi bây giờ của Tiêu Thanh Như.Không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn làm lơ cô ta, mắt để trên trán, không có tí lịch sự nào.Trang điểm cứ như con yêu tinh vậy, cũng chẳng biết cô ta đi làm gì nữa!Chửi cũng chửi xong rồi, vẫn không thay đổi được tình hình, chỉ đành khổ sở đẩy xe đạp về thôi.Nếu như trên đường mà gặp được xe về khu ở người nhà thì tốt rồi, còn đi nhờ xe một chuyến được.Hứa Mục Chu đến ga tàu hỏa vào buổi trưa.Vừa bước ra đã nhìn thấy người con gái mình mong nhớ, cô tươi cười đứng ở đó, lúc nhìn thấy anh còn vẫy tay với anh nữa.Tiêu Thanh Như đang nhảy lên, vóc dáng cao ráo, có khí chất, khuôn mặt cũng xinh xắn, rất khó không khiến người ta chú ý đến ngay từ ánh nhìn *****ên.Trái tim Hứa Mục Chu như bị người ta ép một cục đường vào vậy, ngọt đến mức khiến anh chóng mặt quay cuồng, đi đường cũng như đang bay.Thanh Như thật sự đến đón anh rồi.Nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như mấy giây, đến tận khi mặt cô đỏ ửng lên, Hứa Mục Chu mới hoàn hồn lại.“Tặng cho anh này.”Một hộp socola vương hơi ấm cơ thể được nhét vào lòng, Tiêu Thanh Như mới đầu hơi sửng sốt, sau đó thầm mắng một câu ngốc nghếch.Chắc chắn là socola chảy mất rồi!“Tôi cũng không biết con gái các em thích cái gì, nên mua bừa cái này.”Tiêu Thanh Như không phải không biết của, thứ đồ từ nước ngoài như này, ngoài cửa hàng hữu nghị ra thì không mua được ở chỗ nào khác hết.Phiếu chuyển tiền ra nước ngoài làm không dễ, Hứa Mục Chu tốn công sức lắm đó.“Cảm ơn anh, tôi thích lắm.”“Em thích là được rồi, ăn hết hộp này xong tôi lại mua hộp mới cho em.”“Cái này ăn nhiều thì béo mất, anh đừng hại tôi mất việc chứ.”Hứa Mục Chu không nghĩ nhiều thế: “Vậy lần sau tôi sẽ mua cái khác cho em.”“Ừm.”Tiêu Thanh Như từng nói rồi, khi chưa xác định mối quan hệ thì cô sẽ không tiêu tiền của anh.Nhưng lúc này cô gật đầu rồi, không phản bác lại lời anh nói.Tim Hứa Mục Chu sắp vọt ra ngoài rồi.Anh đưa Tiêu Thanh Như đến nơi ít người, trịnh trọng hỏi cô: “Đồng chí Tiêu, em có bằng lòng làm người yêu tôi không?”Tiêu Thanh Như từng nghĩ đến khung cảnh nhận được lời tỏ tình của Hứa Mục Chu, nhưng không ngờ địa điểm lại là ga tàu ồn ã này.“Mình không thể đi chỗ khác rồi nói hả?”Vân Mộng Hạ Vũ“Xin lỗi em, tôi không kịp đợi nữa.”
“Em chuẩn bị đi đâu thế này? Ăn mặc đẹp đẽ thế.”
“Vào thành phố.”
Kỳ nghỉ của Hứa Mục Chu chắc sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ hôm nay về à?
Tiêu Hoài Thư nhìn thấy không thèm nói: “Em mặc váy rồi có đi xe đạp được không thế?”
Tiêu Thanh Như lườm anh ấy một cái: “Không cần anh lo.”
“Vâng vâng vâng, là tôi lắm chuyện, tôi còn định lái xe đưa chị đi cơ.”
“Em thích đi xe đạp đấy, không cần anh đưa đâu.”
Cha Tiêu với mẹ Tiêu nhìn nhau, trong mắt hai người ngập tràn ý cười.
Xem ra là chuyện tốt sắp đến rồi.
Từ khi tìm hiểu tình hình gia đình của Hứa Mục Chu, cha Tiêu đã gạt bỏ sự nghi ngờ cuối cùng.
Nhà họ Hứa ít người, mà sau khi hai người trẻ tuổi kết hôn vẫn ở lại Tây Bắc, không cần lo con gái chịu ức h.i.ế.p ở nhà người khác.
Còn về những chuyện khác, nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Ăn sáng xong, Tiêu Thanh Như đạp xe đạp ra khỏi nhà.
Đỗ Vãn Thu cũng vào thành phố, nửa đường xe đạp bị tuột xích, đang vội, thì nhìn thấy Tiêu Thanh Như.
Lắc lắc lư lư vẫy tay: “Đồng chí Tiêu, cô cũng vào thành phố à?”
“Này, cô chờ chút.”
“Xe đạp của tôi hỏng rồi, cô có thể giúp tôi chút được không, giúp tôi đẩy xe vào trong thành phố, tôi trả tiền cho cô.”
Tiêu Thanh Như coi như gió thoảng bên tai, đi qua trước mắt Đỗ Vãn Thu, không ngoảnh đầu lấy một lần.
Cũng chẳng nói một câu một chữ nào.
Đỗ Vãn Thu chỉ đành thử tự sửa xe, vật lộn đầm đìa mồ hôi cả người cũng không giải quyết được vấn đề.
Kể cả là vào thành phố, hay là quay về khu ở người nhà cũng đều rất xa.
Xe đạp rất nặng, cũng không vác nổi, cũng không thể vứt bên đường như đồng nát được, rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?
Bực mình đá chiếc xe đạp một cái, chửi té tát Tiêu Thanh Như thấy c.h.ế.t không cứu.
Chẳng phải Giang Xuyên nói là tâm địa cô ta lương thiện sao? Đúng là phải cho anh ta thấy mặt mũi bây giờ của Tiêu Thanh Như.
Không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn làm lơ cô ta, mắt để trên trán, không có tí lịch sự nào.
Trang điểm cứ như con yêu tinh vậy, cũng chẳng biết cô ta đi làm gì nữa!
Chửi cũng chửi xong rồi, vẫn không thay đổi được tình hình, chỉ đành khổ sở đẩy xe đạp về thôi.
Nếu như trên đường mà gặp được xe về khu ở người nhà thì tốt rồi, còn đi nhờ xe một chuyến được.
Hứa Mục Chu đến ga tàu hỏa vào buổi trưa.
Vừa bước ra đã nhìn thấy người con gái mình mong nhớ, cô tươi cười đứng ở đó, lúc nhìn thấy anh còn vẫy tay với anh nữa.
Tiêu Thanh Như đang nhảy lên, vóc dáng cao ráo, có khí chất, khuôn mặt cũng xinh xắn, rất khó không khiến người ta chú ý đến ngay từ ánh nhìn *****ên.
Trái tim Hứa Mục Chu như bị người ta ép một cục đường vào vậy, ngọt đến mức khiến anh chóng mặt quay cuồng, đi đường cũng như đang bay.
Thanh Như thật sự đến đón anh rồi.
Nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như mấy giây, đến tận khi mặt cô đỏ ửng lên, Hứa Mục Chu mới hoàn hồn lại.
“Tặng cho anh này.”
Một hộp socola vương hơi ấm cơ thể được nhét vào lòng, Tiêu Thanh Như mới đầu hơi sửng sốt, sau đó thầm mắng một câu ngốc nghếch.
Chắc chắn là socola chảy mất rồi!
“Tôi cũng không biết con gái các em thích cái gì, nên mua bừa cái này.”
Tiêu Thanh Như không phải không biết của, thứ đồ từ nước ngoài như này, ngoài cửa hàng hữu nghị ra thì không mua được ở chỗ nào khác hết.
Phiếu chuyển tiền ra nước ngoài làm không dễ, Hứa Mục Chu tốn công sức lắm đó.
“Cảm ơn anh, tôi thích lắm.”
“Em thích là được rồi, ăn hết hộp này xong tôi lại mua hộp mới cho em.”
“Cái này ăn nhiều thì béo mất, anh đừng hại tôi mất việc chứ.”
Hứa Mục Chu không nghĩ nhiều thế: “Vậy lần sau tôi sẽ mua cái khác cho em.”
“Ừm.”
Tiêu Thanh Như từng nói rồi, khi chưa xác định mối quan hệ thì cô sẽ không tiêu tiền của anh.
Nhưng lúc này cô gật đầu rồi, không phản bác lại lời anh nói.
Tim Hứa Mục Chu sắp vọt ra ngoài rồi.
Anh đưa Tiêu Thanh Như đến nơi ít người, trịnh trọng hỏi cô: “Đồng chí Tiêu, em có bằng lòng làm người yêu tôi không?”
Tiêu Thanh Như từng nghĩ đến khung cảnh nhận được lời tỏ tình của Hứa Mục Chu, nhưng không ngờ địa điểm lại là ga tàu ồn ã này.
“Mình không thể đi chỗ khác rồi nói hả?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Xin lỗi em, tôi không kịp đợi nữa.”
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… “Em chuẩn bị đi đâu thế này? Ăn mặc đẹp đẽ thế.”“Vào thành phố.”Kỳ nghỉ của Hứa Mục Chu chắc sắp kết thúc rồi, chẳng lẽ hôm nay về à?Tiêu Hoài Thư nhìn thấy không thèm nói: “Em mặc váy rồi có đi xe đạp được không thế?”Tiêu Thanh Như lườm anh ấy một cái: “Không cần anh lo.”“Vâng vâng vâng, là tôi lắm chuyện, tôi còn định lái xe đưa chị đi cơ.”“Em thích đi xe đạp đấy, không cần anh đưa đâu.”Cha Tiêu với mẹ Tiêu nhìn nhau, trong mắt hai người ngập tràn ý cười.Xem ra là chuyện tốt sắp đến rồi.Từ khi tìm hiểu tình hình gia đình của Hứa Mục Chu, cha Tiêu đã gạt bỏ sự nghi ngờ cuối cùng.Nhà họ Hứa ít người, mà sau khi hai người trẻ tuổi kết hôn vẫn ở lại Tây Bắc, không cần lo con gái chịu ức h.i.ế.p ở nhà người khác.Còn về những chuyện khác, nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì, cứ để thuận theo tự nhiên đi.Ăn sáng xong, Tiêu Thanh Như đạp xe đạp ra khỏi nhà.Đỗ Vãn Thu cũng vào thành phố, nửa đường xe đạp bị tuột xích, đang vội, thì nhìn thấy Tiêu Thanh Như.Lắc lắc lư lư vẫy tay: “Đồng chí Tiêu, cô cũng vào thành phố à?”“Này, cô chờ chút.”“Xe đạp của tôi hỏng rồi, cô có thể giúp tôi chút được không, giúp tôi đẩy xe vào trong thành phố, tôi trả tiền cho cô.”Tiêu Thanh Như coi như gió thoảng bên tai, đi qua trước mắt Đỗ Vãn Thu, không ngoảnh đầu lấy một lần.Cũng chẳng nói một câu một chữ nào.Đỗ Vãn Thu chỉ đành thử tự sửa xe, vật lộn đầm đìa mồ hôi cả người cũng không giải quyết được vấn đề.Kể cả là vào thành phố, hay là quay về khu ở người nhà cũng đều rất xa.Xe đạp rất nặng, cũng không vác nổi, cũng không thể vứt bên đường như đồng nát được, rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?Bực mình đá chiếc xe đạp một cái, chửi té tát Tiêu Thanh Như thấy c.h.ế.t không cứu.Chẳng phải Giang Xuyên nói là tâm địa cô ta lương thiện sao? Đúng là phải cho anh ta thấy mặt mũi bây giờ của Tiêu Thanh Như.Không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn làm lơ cô ta, mắt để trên trán, không có tí lịch sự nào.Trang điểm cứ như con yêu tinh vậy, cũng chẳng biết cô ta đi làm gì nữa!Chửi cũng chửi xong rồi, vẫn không thay đổi được tình hình, chỉ đành khổ sở đẩy xe đạp về thôi.Nếu như trên đường mà gặp được xe về khu ở người nhà thì tốt rồi, còn đi nhờ xe một chuyến được.Hứa Mục Chu đến ga tàu hỏa vào buổi trưa.Vừa bước ra đã nhìn thấy người con gái mình mong nhớ, cô tươi cười đứng ở đó, lúc nhìn thấy anh còn vẫy tay với anh nữa.Tiêu Thanh Như đang nhảy lên, vóc dáng cao ráo, có khí chất, khuôn mặt cũng xinh xắn, rất khó không khiến người ta chú ý đến ngay từ ánh nhìn *****ên.Trái tim Hứa Mục Chu như bị người ta ép một cục đường vào vậy, ngọt đến mức khiến anh chóng mặt quay cuồng, đi đường cũng như đang bay.Thanh Như thật sự đến đón anh rồi.Nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như mấy giây, đến tận khi mặt cô đỏ ửng lên, Hứa Mục Chu mới hoàn hồn lại.“Tặng cho anh này.”Một hộp socola vương hơi ấm cơ thể được nhét vào lòng, Tiêu Thanh Như mới đầu hơi sửng sốt, sau đó thầm mắng một câu ngốc nghếch.Chắc chắn là socola chảy mất rồi!“Tôi cũng không biết con gái các em thích cái gì, nên mua bừa cái này.”Tiêu Thanh Như không phải không biết của, thứ đồ từ nước ngoài như này, ngoài cửa hàng hữu nghị ra thì không mua được ở chỗ nào khác hết.Phiếu chuyển tiền ra nước ngoài làm không dễ, Hứa Mục Chu tốn công sức lắm đó.“Cảm ơn anh, tôi thích lắm.”“Em thích là được rồi, ăn hết hộp này xong tôi lại mua hộp mới cho em.”“Cái này ăn nhiều thì béo mất, anh đừng hại tôi mất việc chứ.”Hứa Mục Chu không nghĩ nhiều thế: “Vậy lần sau tôi sẽ mua cái khác cho em.”“Ừm.”Tiêu Thanh Như từng nói rồi, khi chưa xác định mối quan hệ thì cô sẽ không tiêu tiền của anh.Nhưng lúc này cô gật đầu rồi, không phản bác lại lời anh nói.Tim Hứa Mục Chu sắp vọt ra ngoài rồi.Anh đưa Tiêu Thanh Như đến nơi ít người, trịnh trọng hỏi cô: “Đồng chí Tiêu, em có bằng lòng làm người yêu tôi không?”Tiêu Thanh Như từng nghĩ đến khung cảnh nhận được lời tỏ tình của Hứa Mục Chu, nhưng không ngờ địa điểm lại là ga tàu ồn ã này.“Mình không thể đi chỗ khác rồi nói hả?”Vân Mộng Hạ Vũ“Xin lỗi em, tôi không kịp đợi nữa.”