Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 69: Chương 69

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Ăn cơm xong, Tiêu Thanh Như gọi Hứa Mục Chu lên lầu.Ở dưới nhà không tiện trò chuyện, chỉ có trong phòng mới là an toàn nhất, không cần lo bị người nghe thấy.Lần *****ên được vào phòng của người yêu, hương sữa tắm trong veo, mát mẻ phả vào mặt anh, giống y như đúc mùi hương tỏa ra từ người Tiêu Thanh Như.Mặt mũi Hứa Mục Chu lập tức đỏ bừng lên như tôm luộc, đường cũng đi không nổi, luống cuống tới nỗi bước cùng tay cùng chân tới cạnh bàn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh mắt ra hiệu của Tiêu Thanh Như.“Về chuyện ban nãy, em cảm thấy hẳn là nên nói cho anh nghe một chút về suy nghĩ của em.”Hứa Mục Chu vội quét bay trạng thái mở cờ trong bụng, gật đầu bảo: “Em nói đi, anh nghe.”“Em không phủ nhận những lời cha mẹ vừa nói cũng rất có lý, nhưng em vẫn nghĩ rằng chúng ta nên ở bên nhau một thời gian trước rồi hẵng quyết định xem có cần kết hôn hay là không.”“Chỉ cần được ở cạnh em thì hẹn hò cũng được, kết hôn cũng không thành vấn đề, anh không có ý kiến.”Tiêu Thanh Như bị cái lời ngon tiếng ngọt của anh mê hoặc, lớn mật véo má anh mấy cái: “Miệng sao mà dẻo thế, thật sự chưa từng dụ dỗ mấy cô gái khác hả?”“Anh là không học tự hiểu.”“Thế thì đúng là có khiếu đấy.”“Anh sẽ xem như em đang khen anh.“Thật ra, Tiêu Thanh Như rất sợ Hứa Mục Chu sẽ đề nghị kết hôn ngay lúc này, vì chuyện đó sẽ tạo cho cô cảm giác không trâu bắt chó đi cày.“Hẹn hò tức là có thể đổi ý bất cứ lúc nào, thế nên, nếu anh phát hiện em không phải hình mẫu trong lòng anh, anh nhất định phải nói thẳng với em, hai ta chia tay trong hòa bình. Đương nhiên, em cũng sẽ luôn thành thật và thẳng thắn với anh.”Nghe vậy, con ngươi Hứa Mục Chu co lại.Chia tay?Sao có thể chứ?Eo cô lập tức bị một đôi bàn tay to lớn ôm siết, cả người anh cũng áp sát lại gần, khí thế hừng hực vô cùng dọa người, nhưng những lời thốt ra sau đó lại có hơi hèn, hơi yếu đuối: “Nếu anh có chỗ nào mà em không hài lòng, em nhất định phải nói cho anh biết, đừng giấu trong lòng, những điểm em không thích anh sẽ sửa lại hết, chỉ cần em không rời khỏi anh thì bắt anh làm gì cũng được.”Lúc này, Tiêu Thanh Như nhìn thấy rõ sự bất an đang chiếm trọn hai mắt Hứa Mục Chu. Trái tim khẽ nhói lên từng cơn, cô tự hỏi có phải những lời mình nói ban nãy hơi quá đáng rồi không?Thế là cô vội vàng kiễng chân lên, sờ đầu anh: “Em nói nếu mà, anh hiểu điều đó có nghĩa gì không mà đã sốt hết cả ruột lên vậy rồi.”“Tuyệt đối sẽ không xảy ra loại “nếu” này.”Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh hơi bị tự tin rồi đấy.”Khoảng cách giữa hai người vốn đã không xa, lúc Tiêu Thanh Như mỉm cười còn vô tình kéo gần lại một chút.“Anh muốn hôn em.”Lớn đến từng tuổi này nhưng đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như nghe thấy những lời này, trong đầu cô bỗng hiện lên đánh giá của cha về Hứa Mục Chu lúc trước, chỉ gói gọn trong một câu thôi: cứng đầu.Cứu, sao trong chuyện yêu đương hẹn hò mà anh cũng cứng đầu như vầy chứ!“Em không nói lời nào, em xem như em đã đồng ý đấy nhé.”Anh cúi thấp đầu xuống, ngắt lên đóa hoa non mềm, ướt át quyến rũ kia.Đây là nụ hôn đầu của họ nên cả hai chỉ biết môi dán môi rồi mắt to trừng mắt nhỏ.Tiêu Thanh Như đang định nói cảm giác khi hôn cũng bình thường thôi, đâu có choáng váng chóng mặt như say xe đâu, bèn lùi ra sau một chút.“Thử lại lần nữa.”Vân Mộng Hạ VũTính ra thì ngay lúc xúc cảm mềm mại truyền tới môi, cuối cùng Hứa Mục Chu cũng nhìn thấu bí mật ẩn bên trong, tay anh nhanh chóng đè lên gáy Tiêu Thanh Như, đuổi theo ***** kia sát nút.

Ăn cơm xong, Tiêu Thanh Như gọi Hứa Mục Chu lên lầu.

Ở dưới nhà không tiện trò chuyện, chỉ có trong phòng mới là an toàn nhất, không cần lo bị người nghe thấy.

Lần *****ên được vào phòng của người yêu, hương sữa tắm trong veo, mát mẻ phả vào mặt anh, giống y như đúc mùi hương tỏa ra từ người Tiêu Thanh Như.

Mặt mũi Hứa Mục Chu lập tức đỏ bừng lên như tôm luộc, đường cũng đi không nổi, luống cuống tới nỗi bước cùng tay cùng chân tới cạnh bàn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh mắt ra hiệu của Tiêu Thanh Như.

“Về chuyện ban nãy, em cảm thấy hẳn là nên nói cho anh nghe một chút về suy nghĩ của em.”

Hứa Mục Chu vội quét bay trạng thái mở cờ trong bụng, gật đầu bảo: “Em nói đi, anh nghe.”

“Em không phủ nhận những lời cha mẹ vừa nói cũng rất có lý, nhưng em vẫn nghĩ rằng chúng ta nên ở bên nhau một thời gian trước rồi hẵng quyết định xem có cần kết hôn hay là không.”

“Chỉ cần được ở cạnh em thì hẹn hò cũng được, kết hôn cũng không thành vấn đề, anh không có ý kiến.”

Tiêu Thanh Như bị cái lời ngon tiếng ngọt của anh mê hoặc, lớn mật véo má anh mấy cái: “Miệng sao mà dẻo thế, thật sự chưa từng dụ dỗ mấy cô gái khác hả?”

“Anh là không học tự hiểu.”

“Thế thì đúng là có khiếu đấy.”

“Anh sẽ xem như em đang khen anh.“

Thật ra, Tiêu Thanh Như rất sợ Hứa Mục Chu sẽ đề nghị kết hôn ngay lúc này, vì chuyện đó sẽ tạo cho cô cảm giác không trâu bắt chó đi cày.

“Hẹn hò tức là có thể đổi ý bất cứ lúc nào, thế nên, nếu anh phát hiện em không phải hình mẫu trong lòng anh, anh nhất định phải nói thẳng với em, hai ta chia tay trong hòa bình. Đương nhiên, em cũng sẽ luôn thành thật và thẳng thắn với anh.”

Nghe vậy, con ngươi Hứa Mục Chu co lại.

Chia tay?

Sao có thể chứ?

Eo cô lập tức bị một đôi bàn tay to lớn ôm siết, cả người anh cũng áp sát lại gần, khí thế hừng hực vô cùng dọa người, nhưng những lời thốt ra sau đó lại có hơi hèn, hơi yếu đuối: “Nếu anh có chỗ nào mà em không hài lòng, em nhất định phải nói cho anh biết, đừng giấu trong lòng, những điểm em không thích anh sẽ sửa lại hết, chỉ cần em không rời khỏi anh thì bắt anh làm gì cũng được.”

Lúc này, Tiêu Thanh Như nhìn thấy rõ sự bất an đang chiếm trọn hai mắt Hứa Mục Chu. Trái tim khẽ nhói lên từng cơn, cô tự hỏi có phải những lời mình nói ban nãy hơi quá đáng rồi không?

Thế là cô vội vàng kiễng chân lên, sờ đầu anh: “Em nói nếu mà, anh hiểu điều đó có nghĩa gì không mà đã sốt hết cả ruột lên vậy rồi.”

“Tuyệt đối sẽ không xảy ra loại “nếu” này.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh hơi bị tự tin rồi đấy.”

Khoảng cách giữa hai người vốn đã không xa, lúc Tiêu Thanh Như mỉm cười còn vô tình kéo gần lại một chút.

“Anh muốn hôn em.”

Lớn đến từng tuổi này nhưng đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như nghe thấy những lời này, trong đầu cô bỗng hiện lên đánh giá của cha về Hứa Mục Chu lúc trước, chỉ gói gọn trong một câu thôi: cứng đầu.

Cứu, sao trong chuyện yêu đương hẹn hò mà anh cũng cứng đầu như vầy chứ!

“Em không nói lời nào, em xem như em đã đồng ý đấy nhé.”

Anh cúi thấp đầu xuống, ngắt lên đóa hoa non mềm, ướt át quyến rũ kia.

Đây là nụ hôn đầu của họ nên cả hai chỉ biết môi dán môi rồi mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiêu Thanh Như đang định nói cảm giác khi hôn cũng bình thường thôi, đâu có choáng váng chóng mặt như say xe đâu, bèn lùi ra sau một chút.

“Thử lại lần nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tính ra thì ngay lúc xúc cảm mềm mại truyền tới môi, cuối cùng Hứa Mục Chu cũng nhìn thấu bí mật ẩn bên trong, tay anh nhanh chóng đè lên gáy Tiêu Thanh Như, đuổi theo ***** kia sát nút.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Ăn cơm xong, Tiêu Thanh Như gọi Hứa Mục Chu lên lầu.Ở dưới nhà không tiện trò chuyện, chỉ có trong phòng mới là an toàn nhất, không cần lo bị người nghe thấy.Lần *****ên được vào phòng của người yêu, hương sữa tắm trong veo, mát mẻ phả vào mặt anh, giống y như đúc mùi hương tỏa ra từ người Tiêu Thanh Như.Mặt mũi Hứa Mục Chu lập tức đỏ bừng lên như tôm luộc, đường cũng đi không nổi, luống cuống tới nỗi bước cùng tay cùng chân tới cạnh bàn, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh mắt ra hiệu của Tiêu Thanh Như.“Về chuyện ban nãy, em cảm thấy hẳn là nên nói cho anh nghe một chút về suy nghĩ của em.”Hứa Mục Chu vội quét bay trạng thái mở cờ trong bụng, gật đầu bảo: “Em nói đi, anh nghe.”“Em không phủ nhận những lời cha mẹ vừa nói cũng rất có lý, nhưng em vẫn nghĩ rằng chúng ta nên ở bên nhau một thời gian trước rồi hẵng quyết định xem có cần kết hôn hay là không.”“Chỉ cần được ở cạnh em thì hẹn hò cũng được, kết hôn cũng không thành vấn đề, anh không có ý kiến.”Tiêu Thanh Như bị cái lời ngon tiếng ngọt của anh mê hoặc, lớn mật véo má anh mấy cái: “Miệng sao mà dẻo thế, thật sự chưa từng dụ dỗ mấy cô gái khác hả?”“Anh là không học tự hiểu.”“Thế thì đúng là có khiếu đấy.”“Anh sẽ xem như em đang khen anh.“Thật ra, Tiêu Thanh Như rất sợ Hứa Mục Chu sẽ đề nghị kết hôn ngay lúc này, vì chuyện đó sẽ tạo cho cô cảm giác không trâu bắt chó đi cày.“Hẹn hò tức là có thể đổi ý bất cứ lúc nào, thế nên, nếu anh phát hiện em không phải hình mẫu trong lòng anh, anh nhất định phải nói thẳng với em, hai ta chia tay trong hòa bình. Đương nhiên, em cũng sẽ luôn thành thật và thẳng thắn với anh.”Nghe vậy, con ngươi Hứa Mục Chu co lại.Chia tay?Sao có thể chứ?Eo cô lập tức bị một đôi bàn tay to lớn ôm siết, cả người anh cũng áp sát lại gần, khí thế hừng hực vô cùng dọa người, nhưng những lời thốt ra sau đó lại có hơi hèn, hơi yếu đuối: “Nếu anh có chỗ nào mà em không hài lòng, em nhất định phải nói cho anh biết, đừng giấu trong lòng, những điểm em không thích anh sẽ sửa lại hết, chỉ cần em không rời khỏi anh thì bắt anh làm gì cũng được.”Lúc này, Tiêu Thanh Như nhìn thấy rõ sự bất an đang chiếm trọn hai mắt Hứa Mục Chu. Trái tim khẽ nhói lên từng cơn, cô tự hỏi có phải những lời mình nói ban nãy hơi quá đáng rồi không?Thế là cô vội vàng kiễng chân lên, sờ đầu anh: “Em nói nếu mà, anh hiểu điều đó có nghĩa gì không mà đã sốt hết cả ruột lên vậy rồi.”“Tuyệt đối sẽ không xảy ra loại “nếu” này.”Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh hơi bị tự tin rồi đấy.”Khoảng cách giữa hai người vốn đã không xa, lúc Tiêu Thanh Như mỉm cười còn vô tình kéo gần lại một chút.“Anh muốn hôn em.”Lớn đến từng tuổi này nhưng đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như nghe thấy những lời này, trong đầu cô bỗng hiện lên đánh giá của cha về Hứa Mục Chu lúc trước, chỉ gói gọn trong một câu thôi: cứng đầu.Cứu, sao trong chuyện yêu đương hẹn hò mà anh cũng cứng đầu như vầy chứ!“Em không nói lời nào, em xem như em đã đồng ý đấy nhé.”Anh cúi thấp đầu xuống, ngắt lên đóa hoa non mềm, ướt át quyến rũ kia.Đây là nụ hôn đầu của họ nên cả hai chỉ biết môi dán môi rồi mắt to trừng mắt nhỏ.Tiêu Thanh Như đang định nói cảm giác khi hôn cũng bình thường thôi, đâu có choáng váng chóng mặt như say xe đâu, bèn lùi ra sau một chút.“Thử lại lần nữa.”Vân Mộng Hạ VũTính ra thì ngay lúc xúc cảm mềm mại truyền tới môi, cuối cùng Hứa Mục Chu cũng nhìn thấu bí mật ẩn bên trong, tay anh nhanh chóng đè lên gáy Tiêu Thanh Như, đuổi theo ***** kia sát nút.

Chương 69: Chương 69