Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 101: Chương 101
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đau đớn xen lẫn khoái cảm đến tận xương, đây là trải nghiệm lần *****ên của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.Không biết từ lúc nào, bên trong căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở quấn quýt cùng một chỗ.Nước mắt sinh lý chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp đó, lộn xộn lại vỡ vụn, mang theo vẻ đẹp yếu ớt.Hứa Mục Chu ôm người vào trong n.g.ự.c trấn an, vừa đau lòng cho vợ, đồng thời lại có cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời tràn ngập cả về thể xác lẫn tinh thần.Từ nay về sau, vợ đã hoàn toàn thuộc về anh.Mà anh, cũng chỉ thuộc về một mình vợ.Người đàn ông được thỏa mãn dịu dàng vô cùng, thấp giọng dỗ dành Tiêu Thanh Như: "Chỉ đau lần này thôi, sau này sẽ không đau nữa.""Sao anh có thể nửa đêm đánh lén như vậy hả?"Giọng nói của cô hơi khàn khàn, còn có chút mềm mại, khiến người đàn ông nghe được lại ngo ngoe muốn động.Hứa Mục Chu khắc chế bản thân, hôm nay không thích hợp làm nhiều, để cho vợ thích ứng một chút, về sau lại từ từ tăng cường độ.Hai tay hai chân anh quấn lên người Tiêu Thanh Như: "Vợ ở trong ngực, không ăn là không thể nào.""Vậy thì anh cũng không thể thừa dịp em ngủ rồi làm chuyện xấu như vậy được!""Lần sau anh không dám nữa." Người đàn ông lập tức nhận sai: "Về sau em gật đầu, anh mới động."Tiêu Thanh Như nhìn chằm chằm anh: "Bây giờ một chữ của anh em cũng không tin.""Vẫn là vợ thông minh, biết lời trên giường của đàn ông không thể tin.""Em có cần khen anh là người thành thật không?"Hứa Mục Chu hết sức vui mừng: "Cảm ơn vợ đã khích lệ!"Tiêu Thanh Như: "..."Lòng bàn tay có chai mỏng nhẹ nhàng ***** khóe mắt Tiêu Thanh Như, đôi mắt cô gái hơi khép lại như một cái móc quyến rũ người ta, vừa mê người lại xinh xắn, có cảm giác ngây ngô rút đi, tản ra hương vị sắp trưởng thành thơm ngọt.Tựa như thấy tận mắt một đóa hoa nở rộ, trong lòng Hứa Mục Chu dâng lên cảm giác thỏa mãn, tất cả những thay đổi này đều do anh mang đến.Anh cọ xát cổ người phụ nữ: "Vợ à, anh vui lắm."Tiêu Thanh Như hừ một tiếng: "Mới vừa rồi là ai lẩm bẩm, trưng ra cái mặt khổ sở, sợ mình bị ghét bỏ hả?"Hứa Mục Chu cười ra tiếng, lúc ấy anh thật sự hoảng hốt.Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn, nếu vợ chồng sinh hoạt mà không có bảo hộ thì khẳng định sẽ bị vợ ghét bỏ.Bây giờ anh đã chứng tỏ bản thân nên chút hoảng hốt này đã sớm tan thành mây khói.Anh là người bình thường, sẽ không khiến vợ phải chịu thiệt thòi."Về sau anh sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng để vợ không thể rời khỏi anh."Tiêu Thanh Như ngượng ngùng không thôi: "Anh ngậm miệng đi."Người đàn ông không chỉ không ngậm miệng, mà còn hỏi cô: "Có chỗ nào cần cải thiện không?"Mặt Tiêu Thanh Như bỏng đến mức có thể chiên trứng, cô không cam lòng yếu thế đáp trả: "Lực còn chưa đủ."Hứa Mục Chu: "..."Đây là cô vợ dễ thẹn thùng của anh sao?"Được, anh sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ để em không tìm ra sai lầm."Ánh sáng loé lên trong mắt người đàn ông khiến Tiêu Thanh Như nghĩ đến một con sói đói.Cô có thể thu hồi lời nói vừa rồi không?Anh hôn đỉnh *****êu Thanh Như một cái, thấy cô đã thả lỏng người, lúc này mới buông người ra: "Anh đi lấy nước.""Ừm."Cảm giác dinh dính nhớp nháp này quá không thoải mái, đúng là nên lau một chút.Đến khi dọn dẹp xong rồi lại nằm xuống thì đã quá ba giờ đêm."Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải về nhà ăn cơm."Ngày mai cha mẹ Hứa sẽ phải rời đi, buổi sáng phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu sẽ đưa bọn họ đến trạm xe lửa.Vốn dĩ Tiêu Thanh Như còn muốn giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, nhưng hai vị trưởng bối muốn trở về đi làm, nên không có cách nào khuyên nữa.Hô hấp của người trong n.g.ự.c dần dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ.Hứa Mục Chu rất hưng phấn, anh không ngủ được.Vào thời điểm này năm ngoái, anh còn đang tương tư đơn phương, bây giờ cô gái anh thích đang nằm trong n.g.ự.c anh ngủ yên lành, cảm giác vui sướng lan tràn đến toàn thân, anh phải không ngừng khẽ hôn đỉnh *****êu Thanh Như để phát tiết cảm xúc sôi trào mãnh liệt.Vân Mộng Hạ VũTrước kia anh thật sự rất thích Tiêu Thanh Như, nhìn một cái đã thấy thích, không có bất kỳ lý do nào cả.Tiếp xúc càng nhiều càng đắm chìm, hiện tại anh rất yêu rất yêu Tiêu Thanh Như.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm đến tận xương, đây là trải nghiệm lần *****ên của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.
Không biết từ lúc nào, bên trong căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở quấn quýt cùng một chỗ.
Nước mắt sinh lý chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp đó, lộn xộn lại vỡ vụn, mang theo vẻ đẹp yếu ớt.
Hứa Mục Chu ôm người vào trong n.g.ự.c trấn an, vừa đau lòng cho vợ, đồng thời lại có cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời tràn ngập cả về thể xác lẫn tinh thần.
Từ nay về sau, vợ đã hoàn toàn thuộc về anh.
Mà anh, cũng chỉ thuộc về một mình vợ.
Người đàn ông được thỏa mãn dịu dàng vô cùng, thấp giọng dỗ dành Tiêu Thanh Như: "Chỉ đau lần này thôi, sau này sẽ không đau nữa."
"Sao anh có thể nửa đêm đánh lén như vậy hả?"
Giọng nói của cô hơi khàn khàn, còn có chút mềm mại, khiến người đàn ông nghe được lại ngo ngoe muốn động.
Hứa Mục Chu khắc chế bản thân, hôm nay không thích hợp làm nhiều, để cho vợ thích ứng một chút, về sau lại từ từ tăng cường độ.
Hai tay hai chân anh quấn lên người Tiêu Thanh Như: "Vợ ở trong ngực, không ăn là không thể nào."
"Vậy thì anh cũng không thể thừa dịp em ngủ rồi làm chuyện xấu như vậy được!"
"Lần sau anh không dám nữa." Người đàn ông lập tức nhận sai: "Về sau em gật đầu, anh mới động."
Tiêu Thanh Như nhìn chằm chằm anh: "Bây giờ một chữ của anh em cũng không tin."
"Vẫn là vợ thông minh, biết lời trên giường của đàn ông không thể tin."
"Em có cần khen anh là người thành thật không?"
Hứa Mục Chu hết sức vui mừng: "Cảm ơn vợ đã khích lệ!"
Tiêu Thanh Như: "..."
Lòng bàn tay có chai mỏng nhẹ nhàng ***** khóe mắt Tiêu Thanh Như, đôi mắt cô gái hơi khép lại như một cái móc quyến rũ người ta, vừa mê người lại xinh xắn, có cảm giác ngây ngô rút đi, tản ra hương vị sắp trưởng thành thơm ngọt.
Tựa như thấy tận mắt một đóa hoa nở rộ, trong lòng Hứa Mục Chu dâng lên cảm giác thỏa mãn, tất cả những thay đổi này đều do anh mang đến.
Anh cọ xát cổ người phụ nữ: "Vợ à, anh vui lắm."
Tiêu Thanh Như hừ một tiếng: "Mới vừa rồi là ai lẩm bẩm, trưng ra cái mặt khổ sở, sợ mình bị ghét bỏ hả?"
Hứa Mục Chu cười ra tiếng, lúc ấy anh thật sự hoảng hốt.
Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn, nếu vợ chồng sinh hoạt mà không có bảo hộ thì khẳng định sẽ bị vợ ghét bỏ.
Bây giờ anh đã chứng tỏ bản thân nên chút hoảng hốt này đã sớm tan thành mây khói.
Anh là người bình thường, sẽ không khiến vợ phải chịu thiệt thòi.
"Về sau anh sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng để vợ không thể rời khỏi anh."
Tiêu Thanh Như ngượng ngùng không thôi: "Anh ngậm miệng đi."
Người đàn ông không chỉ không ngậm miệng, mà còn hỏi cô: "Có chỗ nào cần cải thiện không?"
Mặt Tiêu Thanh Như bỏng đến mức có thể chiên trứng, cô không cam lòng yếu thế đáp trả: "Lực còn chưa đủ."
Hứa Mục Chu: "..."
Đây là cô vợ dễ thẹn thùng của anh sao?
"Được, anh sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ để em không tìm ra sai lầm."
Ánh sáng loé lên trong mắt người đàn ông khiến Tiêu Thanh Như nghĩ đến một con sói đói.
Cô có thể thu hồi lời nói vừa rồi không?
Anh hôn đỉnh *****êu Thanh Như một cái, thấy cô đã thả lỏng người, lúc này mới buông người ra: "Anh đi lấy nước."
"Ừm."
Cảm giác dinh dính nhớp nháp này quá không thoải mái, đúng là nên lau một chút.
Đến khi dọn dẹp xong rồi lại nằm xuống thì đã quá ba giờ đêm.
"Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải về nhà ăn cơm."
Ngày mai cha mẹ Hứa sẽ phải rời đi, buổi sáng phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu sẽ đưa bọn họ đến trạm xe lửa.
Vốn dĩ Tiêu Thanh Như còn muốn giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, nhưng hai vị trưởng bối muốn trở về đi làm, nên không có cách nào khuyên nữa.
Hô hấp của người trong n.g.ự.c dần dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hứa Mục Chu rất hưng phấn, anh không ngủ được.
Vào thời điểm này năm ngoái, anh còn đang tương tư đơn phương, bây giờ cô gái anh thích đang nằm trong n.g.ự.c anh ngủ yên lành, cảm giác vui sướng lan tràn đến toàn thân, anh phải không ngừng khẽ hôn đỉnh *****êu Thanh Như để phát tiết cảm xúc sôi trào mãnh liệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước kia anh thật sự rất thích Tiêu Thanh Như, nhìn một cái đã thấy thích, không có bất kỳ lý do nào cả.
Tiếp xúc càng nhiều càng đắm chìm, hiện tại anh rất yêu rất yêu Tiêu Thanh Như.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đau đớn xen lẫn khoái cảm đến tận xương, đây là trải nghiệm lần *****ên của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.Không biết từ lúc nào, bên trong căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở quấn quýt cùng một chỗ.Nước mắt sinh lý chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp đó, lộn xộn lại vỡ vụn, mang theo vẻ đẹp yếu ớt.Hứa Mục Chu ôm người vào trong n.g.ự.c trấn an, vừa đau lòng cho vợ, đồng thời lại có cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời tràn ngập cả về thể xác lẫn tinh thần.Từ nay về sau, vợ đã hoàn toàn thuộc về anh.Mà anh, cũng chỉ thuộc về một mình vợ.Người đàn ông được thỏa mãn dịu dàng vô cùng, thấp giọng dỗ dành Tiêu Thanh Như: "Chỉ đau lần này thôi, sau này sẽ không đau nữa.""Sao anh có thể nửa đêm đánh lén như vậy hả?"Giọng nói của cô hơi khàn khàn, còn có chút mềm mại, khiến người đàn ông nghe được lại ngo ngoe muốn động.Hứa Mục Chu khắc chế bản thân, hôm nay không thích hợp làm nhiều, để cho vợ thích ứng một chút, về sau lại từ từ tăng cường độ.Hai tay hai chân anh quấn lên người Tiêu Thanh Như: "Vợ ở trong ngực, không ăn là không thể nào.""Vậy thì anh cũng không thể thừa dịp em ngủ rồi làm chuyện xấu như vậy được!""Lần sau anh không dám nữa." Người đàn ông lập tức nhận sai: "Về sau em gật đầu, anh mới động."Tiêu Thanh Như nhìn chằm chằm anh: "Bây giờ một chữ của anh em cũng không tin.""Vẫn là vợ thông minh, biết lời trên giường của đàn ông không thể tin.""Em có cần khen anh là người thành thật không?"Hứa Mục Chu hết sức vui mừng: "Cảm ơn vợ đã khích lệ!"Tiêu Thanh Như: "..."Lòng bàn tay có chai mỏng nhẹ nhàng ***** khóe mắt Tiêu Thanh Như, đôi mắt cô gái hơi khép lại như một cái móc quyến rũ người ta, vừa mê người lại xinh xắn, có cảm giác ngây ngô rút đi, tản ra hương vị sắp trưởng thành thơm ngọt.Tựa như thấy tận mắt một đóa hoa nở rộ, trong lòng Hứa Mục Chu dâng lên cảm giác thỏa mãn, tất cả những thay đổi này đều do anh mang đến.Anh cọ xát cổ người phụ nữ: "Vợ à, anh vui lắm."Tiêu Thanh Như hừ một tiếng: "Mới vừa rồi là ai lẩm bẩm, trưng ra cái mặt khổ sở, sợ mình bị ghét bỏ hả?"Hứa Mục Chu cười ra tiếng, lúc ấy anh thật sự hoảng hốt.Dù sao bọn họ cũng đã kết hôn, nếu vợ chồng sinh hoạt mà không có bảo hộ thì khẳng định sẽ bị vợ ghét bỏ.Bây giờ anh đã chứng tỏ bản thân nên chút hoảng hốt này đã sớm tan thành mây khói.Anh là người bình thường, sẽ không khiến vợ phải chịu thiệt thòi."Về sau anh sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng để vợ không thể rời khỏi anh."Tiêu Thanh Như ngượng ngùng không thôi: "Anh ngậm miệng đi."Người đàn ông không chỉ không ngậm miệng, mà còn hỏi cô: "Có chỗ nào cần cải thiện không?"Mặt Tiêu Thanh Như bỏng đến mức có thể chiên trứng, cô không cam lòng yếu thế đáp trả: "Lực còn chưa đủ."Hứa Mục Chu: "..."Đây là cô vợ dễ thẹn thùng của anh sao?"Được, anh sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ để em không tìm ra sai lầm."Ánh sáng loé lên trong mắt người đàn ông khiến Tiêu Thanh Như nghĩ đến một con sói đói.Cô có thể thu hồi lời nói vừa rồi không?Anh hôn đỉnh *****êu Thanh Như một cái, thấy cô đã thả lỏng người, lúc này mới buông người ra: "Anh đi lấy nước.""Ừm."Cảm giác dinh dính nhớp nháp này quá không thoải mái, đúng là nên lau một chút.Đến khi dọn dẹp xong rồi lại nằm xuống thì đã quá ba giờ đêm."Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải về nhà ăn cơm."Ngày mai cha mẹ Hứa sẽ phải rời đi, buổi sáng phải cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu sẽ đưa bọn họ đến trạm xe lửa.Vốn dĩ Tiêu Thanh Như còn muốn giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, nhưng hai vị trưởng bối muốn trở về đi làm, nên không có cách nào khuyên nữa.Hô hấp của người trong n.g.ự.c dần dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ.Hứa Mục Chu rất hưng phấn, anh không ngủ được.Vào thời điểm này năm ngoái, anh còn đang tương tư đơn phương, bây giờ cô gái anh thích đang nằm trong n.g.ự.c anh ngủ yên lành, cảm giác vui sướng lan tràn đến toàn thân, anh phải không ngừng khẽ hôn đỉnh *****êu Thanh Như để phát tiết cảm xúc sôi trào mãnh liệt.Vân Mộng Hạ VũTrước kia anh thật sự rất thích Tiêu Thanh Như, nhìn một cái đã thấy thích, không có bất kỳ lý do nào cả.Tiếp xúc càng nhiều càng đắm chìm, hiện tại anh rất yêu rất yêu Tiêu Thanh Như.