Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 104: Chương 104
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Ngôi nhà của họ nhỏ đến nỗi đứa trẻ thậm chí không có phòng riêng.Cũng không thể cứ dựa dẫm vào trưởng bối chi viện, như vậy quá không có tiền đồ.Hứa Mục Chu nghĩ thầm, ít nhất phải thăng cấp lên một chút, có thể đổi sang một ngôi nhà lớn hay, sau đó mới cân nhắc đến việc có con.Quan trọng nhất chính là, anh không muốn hủy hoại sự nghiệp của vợ mình.Cô chói mắt như vậy, trời sinh liền nên thuộc về sân khấu.Hết thảy đều không nói ra lời, Tiêu Thanh Như nắm lại tay Hứa Mục Chu.Bạn đời chân chính là hai bên cùng ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, sẽ không để cho mình trở thành chướng ngại vật của đối phương.Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong cong, mặc dù con đường có hơi quanh co, nhưng may mắn cô vẫn gặp đúng người.Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu lái xe đưa cha mẹ rời đi.Tiêu Thanh Như làm con dâu nên đương nhiên cũng đi cùng."Thông gia à, rảnh rỗi lại đến chơi.""Có cơ hội thì mọi người hãy tới Bắc Kinh chơi, đổi sang tôi và lão Hứa chiêu đãi hai người."Mẹ Tiêu cười nói: "Có cơ hội nhất định sẽ đi."Vân Mộng Hạ VũSau đó bà ấy nhét đặc sản đã chuẩn bị xong từ trước vào trong xe: "Chúc hai ông bà thuận buồm xuôi gió."Bọn họ cũng không tiện từ chối tấm lòng của thông gia, chỉ có thể đợi trở về Bắc Kinh rồi lại gửi quà đáp lễ.Sau khi nói tạm biệt, hai người ngồi xe rời đi.Mấy người bên trong viện gia chúc còn nhớ rõ trò hề khi Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu kết hôn, ngày hôm sau nhà họ Trương đã ồn ào rời đi.Bây giờ lại nhìn sang nhà họ Hứa lần nữa, nở mày nở mặt mà ngồi ô tô rời đi.Vừa so sánh, hai hồi hôn lễ đúng là một trời một vực"Hôm qua trong hôn lễ, lúc Đỗ Vãn Thu xị mặt đúng là khiến người ta cười c.h.ế.t mất, người không biết còn tưởng rằng Tiêu Thanh Như đã đoạt cướp đàn ông của cô ta.""Tư tưởng của người thất đức không giống người bình thường chúng ta đâu, nói không chừng cô ta cũng thật sự cho rằng tất cả chuyện tốt phải rơi hết lên đầu mình mới đúng.""Mang theo một cục nợ mà còn có thể gả cho Giang Xuyên thì phải vụng trộm vui vẻ mới phải, loại người này tâm tư cong quẹo, cẩn thận cuối cùng sẽ gà bay trứng vỡ.""Tám lạng nửa cân thôi, nếu ai gả cho Giang Xuyên, thật ra *****̃ng thật xui xẻo, mặc dù gia đình có điều kiện tốt, nhưng mà cậu ta lại chĩa cùi chỏ ra bên ngoài, loại tủi thân này có người phụ nữ nào chịu được?""Mấy người không nhìn thấy dáng vẻ hôm qua của cậu ta đâu, cứ giống bị người khác vứt bỏ vậy, trông thương cảm lắm.""Đáng thương cái rắm, chỉ biết giả vờ giả vịt."Dù Giang Xuyên đã quyết tâm về sau sẽ cách xa Tiêu Thanh Như.Nhưng chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, đám người trong viện kiểu gì cũng sẽ lôi chuyện anh ta và Đỗ Vãn Thu ra để bàn tán.Càng nhiều người nói huyên thuyên, Đỗ Vãn Thu càng muốn giữ chặt Giang Xuyên trong tay, cô ta muốn chứng minh với người bên ngoài rằng Giang Xuyên cưới cô ta cũng rất hạnh phúc.Giữa hai người vốn cũng không có cơ sở tình cảm, Đỗ Vãn Thu làm ầm ĩ đã để lộ ra rất nhiều vấn đề.Ban đầu Giang Xuyên còn về nhà đúng giờ mỗi ngày, về sau thì hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ ngâm mình ở sân huấn luyện.Vì trốn tránh Đỗ Vãn Thu, sau khi tham gia xong hôn lễ của Tiêu Thanh Như, anh ta đã chủ động xin đi làm nhiệm vụ.Kết hôn lâu như vậy mà hai người còn chưa thân mật, chuyện này khiến Đỗ Vãn Thu cực kỳ ấm ức.Cô ta chỉ có thể phát tiết cơn giận lên đầu đứa trẻ con."Đều do mày vô dụng! Không giữ được tim cha mày!""Mày sống còn có tác dụng gì? Lại còn liên luỵ đến tao!"Cánh tay đứa bé bị siết đỏ rực, tiếng khóc chấn động cả khu, cơn giận của Đỗ Vãn Thu cũng càng bùng cháy hơn."Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!""Đồ vô dụng!"
Ngôi nhà của họ nhỏ đến nỗi đứa trẻ thậm chí không có phòng riêng.
Cũng không thể cứ dựa dẫm vào trưởng bối chi viện, như vậy quá không có tiền đồ.
Hứa Mục Chu nghĩ thầm, ít nhất phải thăng cấp lên một chút, có thể đổi sang một ngôi nhà lớn hay, sau đó mới cân nhắc đến việc có con.
Quan trọng nhất chính là, anh không muốn hủy hoại sự nghiệp của vợ mình.
Cô chói mắt như vậy, trời sinh liền nên thuộc về sân khấu.
Hết thảy đều không nói ra lời, Tiêu Thanh Như nắm lại tay Hứa Mục Chu.
Bạn đời chân chính là hai bên cùng ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, sẽ không để cho mình trở thành chướng ngại vật của đối phương.
Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong cong, mặc dù con đường có hơi quanh co, nhưng may mắn cô vẫn gặp đúng người.
Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu lái xe đưa cha mẹ rời đi.
Tiêu Thanh Như làm con dâu nên đương nhiên cũng đi cùng.
"Thông gia à, rảnh rỗi lại đến chơi."
"Có cơ hội thì mọi người hãy tới Bắc Kinh chơi, đổi sang tôi và lão Hứa chiêu đãi hai người."
Mẹ Tiêu cười nói: "Có cơ hội nhất định sẽ đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó bà ấy nhét đặc sản đã chuẩn bị xong từ trước vào trong xe: "Chúc hai ông bà thuận buồm xuôi gió."
Bọn họ cũng không tiện từ chối tấm lòng của thông gia, chỉ có thể đợi trở về Bắc Kinh rồi lại gửi quà đáp lễ.
Sau khi nói tạm biệt, hai người ngồi xe rời đi.
Mấy người bên trong viện gia chúc còn nhớ rõ trò hề khi Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu kết hôn, ngày hôm sau nhà họ Trương đã ồn ào rời đi.
Bây giờ lại nhìn sang nhà họ Hứa lần nữa, nở mày nở mặt mà ngồi ô tô rời đi.
Vừa so sánh, hai hồi hôn lễ đúng là một trời một vực
"Hôm qua trong hôn lễ, lúc Đỗ Vãn Thu xị mặt đúng là khiến người ta cười c.h.ế.t mất, người không biết còn tưởng rằng Tiêu Thanh Như đã đoạt cướp đàn ông của cô ta."
"Tư tưởng của người thất đức không giống người bình thường chúng ta đâu, nói không chừng cô ta cũng thật sự cho rằng tất cả chuyện tốt phải rơi hết lên đầu mình mới đúng."
"Mang theo một cục nợ mà còn có thể gả cho Giang Xuyên thì phải vụng trộm vui vẻ mới phải, loại người này tâm tư cong quẹo, cẩn thận cuối cùng sẽ gà bay trứng vỡ."
"Tám lạng nửa cân thôi, nếu ai gả cho Giang Xuyên, thật ra *****̃ng thật xui xẻo, mặc dù gia đình có điều kiện tốt, nhưng mà cậu ta lại chĩa cùi chỏ ra bên ngoài, loại tủi thân này có người phụ nữ nào chịu được?"
"Mấy người không nhìn thấy dáng vẻ hôm qua của cậu ta đâu, cứ giống bị người khác vứt bỏ vậy, trông thương cảm lắm."
"Đáng thương cái rắm, chỉ biết giả vờ giả vịt."
Dù Giang Xuyên đã quyết tâm về sau sẽ cách xa Tiêu Thanh Như.
Nhưng chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, đám người trong viện kiểu gì cũng sẽ lôi chuyện anh ta và Đỗ Vãn Thu ra để bàn tán.
Càng nhiều người nói huyên thuyên, Đỗ Vãn Thu càng muốn giữ chặt Giang Xuyên trong tay, cô ta muốn chứng minh với người bên ngoài rằng Giang Xuyên cưới cô ta cũng rất hạnh phúc.
Giữa hai người vốn cũng không có cơ sở tình cảm, Đỗ Vãn Thu làm ầm ĩ đã để lộ ra rất nhiều vấn đề.
Ban đầu Giang Xuyên còn về nhà đúng giờ mỗi ngày, về sau thì hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ ngâm mình ở sân huấn luyện.
Vì trốn tránh Đỗ Vãn Thu, sau khi tham gia xong hôn lễ của Tiêu Thanh Như, anh ta đã chủ động xin đi làm nhiệm vụ.
Kết hôn lâu như vậy mà hai người còn chưa thân mật, chuyện này khiến Đỗ Vãn Thu cực kỳ ấm ức.
Cô ta chỉ có thể phát tiết cơn giận lên đầu đứa trẻ con.
"Đều do mày vô dụng! Không giữ được tim cha mày!"
"Mày sống còn có tác dụng gì? Lại còn liên luỵ đến tao!"
Cánh tay đứa bé bị siết đỏ rực, tiếng khóc chấn động cả khu, cơn giận của Đỗ Vãn Thu cũng càng bùng cháy hơn.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!"
"Đồ vô dụng!"
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Ngôi nhà của họ nhỏ đến nỗi đứa trẻ thậm chí không có phòng riêng.Cũng không thể cứ dựa dẫm vào trưởng bối chi viện, như vậy quá không có tiền đồ.Hứa Mục Chu nghĩ thầm, ít nhất phải thăng cấp lên một chút, có thể đổi sang một ngôi nhà lớn hay, sau đó mới cân nhắc đến việc có con.Quan trọng nhất chính là, anh không muốn hủy hoại sự nghiệp của vợ mình.Cô chói mắt như vậy, trời sinh liền nên thuộc về sân khấu.Hết thảy đều không nói ra lời, Tiêu Thanh Như nắm lại tay Hứa Mục Chu.Bạn đời chân chính là hai bên cùng ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, sẽ không để cho mình trở thành chướng ngại vật của đối phương.Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong cong, mặc dù con đường có hơi quanh co, nhưng may mắn cô vẫn gặp đúng người.Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu lái xe đưa cha mẹ rời đi.Tiêu Thanh Như làm con dâu nên đương nhiên cũng đi cùng."Thông gia à, rảnh rỗi lại đến chơi.""Có cơ hội thì mọi người hãy tới Bắc Kinh chơi, đổi sang tôi và lão Hứa chiêu đãi hai người."Mẹ Tiêu cười nói: "Có cơ hội nhất định sẽ đi."Vân Mộng Hạ VũSau đó bà ấy nhét đặc sản đã chuẩn bị xong từ trước vào trong xe: "Chúc hai ông bà thuận buồm xuôi gió."Bọn họ cũng không tiện từ chối tấm lòng của thông gia, chỉ có thể đợi trở về Bắc Kinh rồi lại gửi quà đáp lễ.Sau khi nói tạm biệt, hai người ngồi xe rời đi.Mấy người bên trong viện gia chúc còn nhớ rõ trò hề khi Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu kết hôn, ngày hôm sau nhà họ Trương đã ồn ào rời đi.Bây giờ lại nhìn sang nhà họ Hứa lần nữa, nở mày nở mặt mà ngồi ô tô rời đi.Vừa so sánh, hai hồi hôn lễ đúng là một trời một vực"Hôm qua trong hôn lễ, lúc Đỗ Vãn Thu xị mặt đúng là khiến người ta cười c.h.ế.t mất, người không biết còn tưởng rằng Tiêu Thanh Như đã đoạt cướp đàn ông của cô ta.""Tư tưởng của người thất đức không giống người bình thường chúng ta đâu, nói không chừng cô ta cũng thật sự cho rằng tất cả chuyện tốt phải rơi hết lên đầu mình mới đúng.""Mang theo một cục nợ mà còn có thể gả cho Giang Xuyên thì phải vụng trộm vui vẻ mới phải, loại người này tâm tư cong quẹo, cẩn thận cuối cùng sẽ gà bay trứng vỡ.""Tám lạng nửa cân thôi, nếu ai gả cho Giang Xuyên, thật ra *****̃ng thật xui xẻo, mặc dù gia đình có điều kiện tốt, nhưng mà cậu ta lại chĩa cùi chỏ ra bên ngoài, loại tủi thân này có người phụ nữ nào chịu được?""Mấy người không nhìn thấy dáng vẻ hôm qua của cậu ta đâu, cứ giống bị người khác vứt bỏ vậy, trông thương cảm lắm.""Đáng thương cái rắm, chỉ biết giả vờ giả vịt."Dù Giang Xuyên đã quyết tâm về sau sẽ cách xa Tiêu Thanh Như.Nhưng chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, đám người trong viện kiểu gì cũng sẽ lôi chuyện anh ta và Đỗ Vãn Thu ra để bàn tán.Càng nhiều người nói huyên thuyên, Đỗ Vãn Thu càng muốn giữ chặt Giang Xuyên trong tay, cô ta muốn chứng minh với người bên ngoài rằng Giang Xuyên cưới cô ta cũng rất hạnh phúc.Giữa hai người vốn cũng không có cơ sở tình cảm, Đỗ Vãn Thu làm ầm ĩ đã để lộ ra rất nhiều vấn đề.Ban đầu Giang Xuyên còn về nhà đúng giờ mỗi ngày, về sau thì hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ ngâm mình ở sân huấn luyện.Vì trốn tránh Đỗ Vãn Thu, sau khi tham gia xong hôn lễ của Tiêu Thanh Như, anh ta đã chủ động xin đi làm nhiệm vụ.Kết hôn lâu như vậy mà hai người còn chưa thân mật, chuyện này khiến Đỗ Vãn Thu cực kỳ ấm ức.Cô ta chỉ có thể phát tiết cơn giận lên đầu đứa trẻ con."Đều do mày vô dụng! Không giữ được tim cha mày!""Mày sống còn có tác dụng gì? Lại còn liên luỵ đến tao!"Cánh tay đứa bé bị siết đỏ rực, tiếng khóc chấn động cả khu, cơn giận của Đỗ Vãn Thu cũng càng bùng cháy hơn."Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!""Đồ vô dụng!"