Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 112: Chương 112
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Lý Kiến Cương tiếp tục nói: "Phía trên tôi còn có hai người chị gái, họ đã nuôi nấng tôi từ khi tôi còn nhỏ, sau khi cô kết hôn với tôi, không chỉ phải hiếu thuận cha mẹ của tôi, mà còn phải tôn kính chị gái của tôi nữa.""Có món gì ăn ngon, uống ngon thì phải ưu tiên trưởng bối trước, không thể học theo một số người chẳng quan tâm trưởng bối, không hiếu thuận chút nào cả.""Cô nghỉ việc ở đội sản xuất đi, dù sao thì dạy học ở đội sản xuất *****̃ng không kiếm được mấy đồng tiền, nếu ở công xã còn tạm được, nghe nói có ngân phiếu định mức và lương thực phụ cấp, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với cô bây giờ.""Nhưng mà tôi cảm thấy tốt nhất là cô vẫn nên ở trong nhà hưởng phúc thì hơn, nuôi sống gia đình là trách nhiệm của người đàn ông, về sau tôi nuôi cô, cô chỉ cần ở nhà giặt quần áo nấu cơm, thuận tiện sinh con là được.""Về phương diện lễ hỏi thì chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, tam luân nhất nhẫn*, đồ người khác có thì cô cũng sẽ có, nhưng mà khi kết hôn thì phải mang về, dù sao lễ hỏi là cho cô chứ không phải cho người nhà cô, tôi nghĩ hẳn là đồng chí Tống cũng hiểu được chuyện này."_*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. __*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. _ đài"Đúng rồi, nghe nói có có hai em trai bây giờ còn đang đi học, sau này gia sản nhà họ Tống chắc chắn sẽ không có phần của cô, cho nên cô đừng để ý đến bọn họ, càng không thể lấy đồ nhà họ Lý chúng tôi để làm người tốt.""Cũng không phải tôi keo kiệt, chỉ là anh em ruột thì càng phải tính toán rõ ràng, chúng tôi không muốn đồ của nhà họ Tống, nên em trai của cô cũng đừng trông cậy vào sự giúp đỡ của chúng tôi.""Đây chính là những gì tôi muốn nói, đồng chí Tống, nếu cô không có ý kiến gì thì chúng ta có thể sắp xếp đi đăng ký luôn."Vân Mộng Hạ Vũ"Đúng rồi, những gì vừa mới nói là điểm mấu chốt của tôi, nếu cô không làm được, vậy thì tôi chỉ có thể đi xem mắt người khác."Bàn tay Tống Viện đặt ở trên đầu gối đột nhiên cứng rắn."Cô cũng đừng chê tôi nói chuyện khó nghe..."Lý Kiến Cương còn chưa nói xong, một cốc còn chưa nguội đột nhiên đổ xuống đỉnh đầu của anh ta.Anh ta tức hổn hển xoay người lại, khi nhìn đến Tiêu Thanh Như lập tức kiềm chế cơn giận: "Đồng chí, có phải cô không cầm chắc cốc nước, có cần tôi giúp gì không?"Tiêu Thanh Như từ trên cao nhìn xuống anh ta: "Giúp anh tỉnh lại, không cần cám ơn."Tiêu Thanh Như không muốn gây phiền phức cho Tống Viện rời tiệm cơm quốc doanh trước.Sự kinh ngạc trong mắt Lý Kiến Cương biến mất không còn tăm tích, thấp giọng chửi bới: "Đây bà điên ở đâu ra, may mà cô ta chạy nhanh, nếu không thì tôi phải báo công an bắt cô ta mới được!"Tống Viện cười ra tiếng: "Quả nhiên trên đời vẫn có nhiều người tốt, chẳng phải có người thay trời hành đạo rồi hay sao, đồng chí Lý, bây giờ anh tỉnh chưa?"Lý Kiến Cương cảm thấy mình vô cùng mất mặt, giữa lông mày xuất hiện vẻ nóng nảy: "Đồng chí Tống, tại sao cô lại đứng về phía bà điên kia, nếu bỏ qua tôi thì tìm khắp toàn bộ đội sản xuất, cô cũng không tìm thấy người thứ hai có điều kiện tốt như tôi đâu!"Tống Viện thảnh thơi đứng lên: "Xem ra anh còn chưa tỉnh."Cô ấy tiện tay cầm cốc nước trước mặt mình tưới lên đầu Lý Kiến Cương.Quả nhiên, vẫn là hành động trực tiếp sảng khoái hơn!Nếu người nhà họ Lý có ý kiến, vậy thì cô ấy cũng phải hỏi một chút, rốt cuộc bọn họ đã nhét cho bà mối bao nhiêu tiền mà mới có thể làm cho người ta khen Lý Kiến Cương thành một đóa hoa như vậy!Đây là đang hãm hại lừa gạt đó."Tống Viện, nếu bây giờ cô đi, thì sau này đừng nghĩ đến chuyện gả vào nhà chúng tôi, không có cửa đâu."Tống Viện quay đầu lại, khắp khuôn mặt là vẻ mỉa mai: "Kết hôn với tôi? Anh xứng sao?"Lý Kiến Cương sắp bị tức đến điên rồi, anh ta có điều kiện tốt như vậy, thế mà Tống Viện còn bắt bẻ.Mỗi ngày không có việc gì đều ở trong đội sản xuất, để xem sau này cô ấy có thể gả cho người tốt lành nào!
Lý Kiến Cương tiếp tục nói: "Phía trên tôi còn có hai người chị gái, họ đã nuôi nấng tôi từ khi tôi còn nhỏ, sau khi cô kết hôn với tôi, không chỉ phải hiếu thuận cha mẹ của tôi, mà còn phải tôn kính chị gái của tôi nữa."
"Có món gì ăn ngon, uống ngon thì phải ưu tiên trưởng bối trước, không thể học theo một số người chẳng quan tâm trưởng bối, không hiếu thuận chút nào cả."
"Cô nghỉ việc ở đội sản xuất đi, dù sao thì dạy học ở đội sản xuất *****̃ng không kiếm được mấy đồng tiền, nếu ở công xã còn tạm được, nghe nói có ngân phiếu định mức và lương thực phụ cấp, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với cô bây giờ."
"Nhưng mà tôi cảm thấy tốt nhất là cô vẫn nên ở trong nhà hưởng phúc thì hơn, nuôi sống gia đình là trách nhiệm của người đàn ông, về sau tôi nuôi cô, cô chỉ cần ở nhà giặt quần áo nấu cơm, thuận tiện sinh con là được."
"Về phương diện lễ hỏi thì chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, tam luân nhất nhẫn*, đồ người khác có thì cô cũng sẽ có, nhưng mà khi kết hôn thì phải mang về, dù sao lễ hỏi là cho cô chứ không phải cho người nhà cô, tôi nghĩ hẳn là đồng chí Tống cũng hiểu được chuyện này."
_*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. _
_*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. _ đài
"Đúng rồi, nghe nói có có hai em trai bây giờ còn đang đi học, sau này gia sản nhà họ Tống chắc chắn sẽ không có phần của cô, cho nên cô đừng để ý đến bọn họ, càng không thể lấy đồ nhà họ Lý chúng tôi để làm người tốt."
"Cũng không phải tôi keo kiệt, chỉ là anh em ruột thì càng phải tính toán rõ ràng, chúng tôi không muốn đồ của nhà họ Tống, nên em trai của cô cũng đừng trông cậy vào sự giúp đỡ của chúng tôi."
"Đây chính là những gì tôi muốn nói, đồng chí Tống, nếu cô không có ý kiến gì thì chúng ta có thể sắp xếp đi đăng ký luôn."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng rồi, những gì vừa mới nói là điểm mấu chốt của tôi, nếu cô không làm được, vậy thì tôi chỉ có thể đi xem mắt người khác."
Bàn tay Tống Viện đặt ở trên đầu gối đột nhiên cứng rắn.
"Cô cũng đừng chê tôi nói chuyện khó nghe..."
Lý Kiến Cương còn chưa nói xong, một cốc còn chưa nguội đột nhiên đổ xuống đỉnh đầu của anh ta.
Anh ta tức hổn hển xoay người lại, khi nhìn đến Tiêu Thanh Như lập tức kiềm chế cơn giận: "Đồng chí, có phải cô không cầm chắc cốc nước, có cần tôi giúp gì không?"
Tiêu Thanh Như từ trên cao nhìn xuống anh ta: "Giúp anh tỉnh lại, không cần cám ơn."
Tiêu Thanh Như không muốn gây phiền phức cho Tống Viện rời tiệm cơm quốc doanh trước.
Sự kinh ngạc trong mắt Lý Kiến Cương biến mất không còn tăm tích, thấp giọng chửi bới: "Đây bà điên ở đâu ra, may mà cô ta chạy nhanh, nếu không thì tôi phải báo công an bắt cô ta mới được!"
Tống Viện cười ra tiếng: "Quả nhiên trên đời vẫn có nhiều người tốt, chẳng phải có người thay trời hành đạo rồi hay sao, đồng chí Lý, bây giờ anh tỉnh chưa?"
Lý Kiến Cương cảm thấy mình vô cùng mất mặt, giữa lông mày xuất hiện vẻ nóng nảy: "Đồng chí Tống, tại sao cô lại đứng về phía bà điên kia, nếu bỏ qua tôi thì tìm khắp toàn bộ đội sản xuất, cô cũng không tìm thấy người thứ hai có điều kiện tốt như tôi đâu!"
Tống Viện thảnh thơi đứng lên: "Xem ra anh còn chưa tỉnh."
Cô ấy tiện tay cầm cốc nước trước mặt mình tưới lên đầu Lý Kiến Cương.
Quả nhiên, vẫn là hành động trực tiếp sảng khoái hơn!
Nếu người nhà họ Lý có ý kiến, vậy thì cô ấy cũng phải hỏi một chút, rốt cuộc bọn họ đã nhét cho bà mối bao nhiêu tiền mà mới có thể làm cho người ta khen Lý Kiến Cương thành một đóa hoa như vậy!
Đây là đang hãm hại lừa gạt đó.
"Tống Viện, nếu bây giờ cô đi, thì sau này đừng nghĩ đến chuyện gả vào nhà chúng tôi, không có cửa đâu."
Tống Viện quay đầu lại, khắp khuôn mặt là vẻ mỉa mai: "Kết hôn với tôi? Anh xứng sao?"
Lý Kiến Cương sắp bị tức đến điên rồi, anh ta có điều kiện tốt như vậy, thế mà Tống Viện còn bắt bẻ.
Mỗi ngày không có việc gì đều ở trong đội sản xuất, để xem sau này cô ấy có thể gả cho người tốt lành nào!
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Lý Kiến Cương tiếp tục nói: "Phía trên tôi còn có hai người chị gái, họ đã nuôi nấng tôi từ khi tôi còn nhỏ, sau khi cô kết hôn với tôi, không chỉ phải hiếu thuận cha mẹ của tôi, mà còn phải tôn kính chị gái của tôi nữa.""Có món gì ăn ngon, uống ngon thì phải ưu tiên trưởng bối trước, không thể học theo một số người chẳng quan tâm trưởng bối, không hiếu thuận chút nào cả.""Cô nghỉ việc ở đội sản xuất đi, dù sao thì dạy học ở đội sản xuất *****̃ng không kiếm được mấy đồng tiền, nếu ở công xã còn tạm được, nghe nói có ngân phiếu định mức và lương thực phụ cấp, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với cô bây giờ.""Nhưng mà tôi cảm thấy tốt nhất là cô vẫn nên ở trong nhà hưởng phúc thì hơn, nuôi sống gia đình là trách nhiệm của người đàn ông, về sau tôi nuôi cô, cô chỉ cần ở nhà giặt quần áo nấu cơm, thuận tiện sinh con là được.""Về phương diện lễ hỏi thì chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, tam luân nhất nhẫn*, đồ người khác có thì cô cũng sẽ có, nhưng mà khi kết hôn thì phải mang về, dù sao lễ hỏi là cho cô chứ không phải cho người nhà cô, tôi nghĩ hẳn là đồng chí Tống cũng hiểu được chuyện này."_*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. __*Tam luân nhất nhẫn: Hay còn gọi là Tứ Đại Đồ, là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài , xe đạp, máy may và đồng hồ. _ đài"Đúng rồi, nghe nói có có hai em trai bây giờ còn đang đi học, sau này gia sản nhà họ Tống chắc chắn sẽ không có phần của cô, cho nên cô đừng để ý đến bọn họ, càng không thể lấy đồ nhà họ Lý chúng tôi để làm người tốt.""Cũng không phải tôi keo kiệt, chỉ là anh em ruột thì càng phải tính toán rõ ràng, chúng tôi không muốn đồ của nhà họ Tống, nên em trai của cô cũng đừng trông cậy vào sự giúp đỡ của chúng tôi.""Đây chính là những gì tôi muốn nói, đồng chí Tống, nếu cô không có ý kiến gì thì chúng ta có thể sắp xếp đi đăng ký luôn."Vân Mộng Hạ Vũ"Đúng rồi, những gì vừa mới nói là điểm mấu chốt của tôi, nếu cô không làm được, vậy thì tôi chỉ có thể đi xem mắt người khác."Bàn tay Tống Viện đặt ở trên đầu gối đột nhiên cứng rắn."Cô cũng đừng chê tôi nói chuyện khó nghe..."Lý Kiến Cương còn chưa nói xong, một cốc còn chưa nguội đột nhiên đổ xuống đỉnh đầu của anh ta.Anh ta tức hổn hển xoay người lại, khi nhìn đến Tiêu Thanh Như lập tức kiềm chế cơn giận: "Đồng chí, có phải cô không cầm chắc cốc nước, có cần tôi giúp gì không?"Tiêu Thanh Như từ trên cao nhìn xuống anh ta: "Giúp anh tỉnh lại, không cần cám ơn."Tiêu Thanh Như không muốn gây phiền phức cho Tống Viện rời tiệm cơm quốc doanh trước.Sự kinh ngạc trong mắt Lý Kiến Cương biến mất không còn tăm tích, thấp giọng chửi bới: "Đây bà điên ở đâu ra, may mà cô ta chạy nhanh, nếu không thì tôi phải báo công an bắt cô ta mới được!"Tống Viện cười ra tiếng: "Quả nhiên trên đời vẫn có nhiều người tốt, chẳng phải có người thay trời hành đạo rồi hay sao, đồng chí Lý, bây giờ anh tỉnh chưa?"Lý Kiến Cương cảm thấy mình vô cùng mất mặt, giữa lông mày xuất hiện vẻ nóng nảy: "Đồng chí Tống, tại sao cô lại đứng về phía bà điên kia, nếu bỏ qua tôi thì tìm khắp toàn bộ đội sản xuất, cô cũng không tìm thấy người thứ hai có điều kiện tốt như tôi đâu!"Tống Viện thảnh thơi đứng lên: "Xem ra anh còn chưa tỉnh."Cô ấy tiện tay cầm cốc nước trước mặt mình tưới lên đầu Lý Kiến Cương.Quả nhiên, vẫn là hành động trực tiếp sảng khoái hơn!Nếu người nhà họ Lý có ý kiến, vậy thì cô ấy cũng phải hỏi một chút, rốt cuộc bọn họ đã nhét cho bà mối bao nhiêu tiền mà mới có thể làm cho người ta khen Lý Kiến Cương thành một đóa hoa như vậy!Đây là đang hãm hại lừa gạt đó."Tống Viện, nếu bây giờ cô đi, thì sau này đừng nghĩ đến chuyện gả vào nhà chúng tôi, không có cửa đâu."Tống Viện quay đầu lại, khắp khuôn mặt là vẻ mỉa mai: "Kết hôn với tôi? Anh xứng sao?"Lý Kiến Cương sắp bị tức đến điên rồi, anh ta có điều kiện tốt như vậy, thế mà Tống Viện còn bắt bẻ.Mỗi ngày không có việc gì đều ở trong đội sản xuất, để xem sau này cô ấy có thể gả cho người tốt lành nào!