Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 132: Chương 132

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Giang Xuyên tìm việc làm cho Đỗ Vãn Thu, chuyện này là do Tiêu Thanh Như nghe Tống Viện nói.Lúc này, đã cách một tháng cô gặp bọn họ.Tiêu Thanh Như không quan tâm tới bọn họ, mẹ Tiêu biết cô không thích nghe chuyện nhà họ Giang, nên dần dần cũng không nhắc tới nữa.Nếu như Tống Viện không nói, Tiêu Thanh Như cũng không biết.Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, nhà họ Giang cũng khá giàu có, mua một công việc cho Đỗ Vãn Thu cũng không khó.“Tớ nghe mẹ tớ nói giờ Đỗ Vãn Thu đang làm trong một xưởng dệt ở thành phố, nhưng hình như không phải là công nhân chính thức.”"Cho dù không phải là công nhân chính thức, được làm ở trong công xưởng đã đủ làm người ta ngưỡng mộ rồi.""Cũng đúng, được làm công nhân vẻ vang biết bao."Tống Viện thầm nghĩ, Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ đắc ý lắm đây.Dù sao có công việc và không có công việc cũng khác nhau, tự mình có thể kiếm tiền, lúc ở nhà chồng cũng có thể nói chuyện hiên ngang hơn."Cậu thấy có phải Giang Xuyên thích Đỗ Vãn Thu thật không, nếu không sao lại hết lòng như thế? Vừa nuôi con, vừa tìm việc giúp người ta, không có mấy người đàn ông nào làm đến được mức này đâu nhỉ?"Trước kia cũng không thấy Giang Xuyên đối xử tốt với Thanh Như như thế.Nếu đây còn chưa tính là yêu, thì gọi là cái gì?Trong lòng Tiêu Thanh Như bình tĩnh, không chút gợn sóng, bọn họ đã không còn quan hệ gì từ lâu, anh ta có yêu Đỗ Vãn Thu hay không, cũng không liên quan gì đến cô."Không phải anh ta luôn như vậy à? Trước kia đã đối tốt với Đỗ Vãn Thu, bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, lại phải càng đối tốt với cô ta hơn chứ."“Cũng đúng." Tống Viện gật đầu: “Chỉ cần Đỗ Vãn Thu an phận, đời này sẽ sống tốt thôi."Bọn họ có sống tốt hay không, Tiêu Thanh Như không quan tâm.“Nghe nói dì Tống lại bảo cậu đi xem mắt, lần này có hợp ý không?"Tống Viện thở dài: “Không thành công, vì anh ấy có người trong lòng rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội bày tỏ với đồng chí nữ người ta thôi."Nói xong, cô ấy phiền não vò tóc: “Nếu một ngày tớ chưa tìm được người phù hợp, mẹ của tớ sẽ không bỏ cuộc, có lẽ đã tìm được người tiếp theo rồi cũng nên."Vốn tưởng xem mắt chỉ là gặp mặt, xem đối phương là người như thế nào, có hợp nhau hay không, nhưng bây giờ Tống Viện phát hiện, mình đã quá ngây thơ rồi.Mỗi lần đi xem mắt, người thân, bạn bè hai bên đều rất chú ý, kết thúc rồi còn liên tục đặt câu hỏi.Vân Mộng Hạ VũXem mấy lần mà không chọn được ai, cũng bị người khác nói là ánh mắt quá cao.Thậm chí, có người còn nghi ngờ có phải cô ấy có vấn đề ở phương diện nào không, nếu không thì tại sao lại liên tục xem mắt thất bại."Cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?" Tiêu Thanh Như đột nhiên hỏi.Tống Viện giống như mèo bị giẫm phải đuôi đứng bật dậy.Cô ấy xua tay liên tục: "Không được không được, ở trong lòng tớ, anh Hoài Thư không khác gì anh trai ruột của tớ cả, xem mắt với anh ấy, vừa nghĩ đã cảm thấy kỳ cục rồi.""Chỉ là do thói quen của cậu thôi, chỉ cần thay đổi là được, cậu biết anh trai tớ là người như thế nào, anh trai tớ cũng biết cậu là người như thế nào, tránh được không ít phiền phức."Tống Viện ngồi xuống, nói từ chối.“Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang, anh Hoài Thư là đồng chí nam tớ quen thân nhất, chỉ cần nghĩ đến việc hẹn hò với anh ấy, tớ đã cảm thấy kỳ quái."

Giang Xuyên tìm việc làm cho Đỗ Vãn Thu, chuyện này là do Tiêu Thanh Như nghe Tống Viện nói.

Lúc này, đã cách một tháng cô gặp bọn họ.

Tiêu Thanh Như không quan tâm tới bọn họ, mẹ Tiêu biết cô không thích nghe chuyện nhà họ Giang, nên dần dần cũng không nhắc tới nữa.

Nếu như Tống Viện không nói, Tiêu Thanh Như cũng không biết.

Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, nhà họ Giang cũng khá giàu có, mua một công việc cho Đỗ Vãn Thu cũng không khó.

“Tớ nghe mẹ tớ nói giờ Đỗ Vãn Thu đang làm trong một xưởng dệt ở thành phố, nhưng hình như không phải là công nhân chính thức.”

"Cho dù không phải là công nhân chính thức, được làm ở trong công xưởng đã đủ làm người ta ngưỡng mộ rồi."

"Cũng đúng, được làm công nhân vẻ vang biết bao."

Tống Viện thầm nghĩ, Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ đắc ý lắm đây.

Dù sao có công việc và không có công việc cũng khác nhau, tự mình có thể kiếm tiền, lúc ở nhà chồng cũng có thể nói chuyện hiên ngang hơn.

"Cậu thấy có phải Giang Xuyên thích Đỗ Vãn Thu thật không, nếu không sao lại hết lòng như thế? Vừa nuôi con, vừa tìm việc giúp người ta, không có mấy người đàn ông nào làm đến được mức này đâu nhỉ?"

Trước kia cũng không thấy Giang Xuyên đối xử tốt với Thanh Như như thế.

Nếu đây còn chưa tính là yêu, thì gọi là cái gì?

Trong lòng Tiêu Thanh Như bình tĩnh, không chút gợn sóng, bọn họ đã không còn quan hệ gì từ lâu, anh ta có yêu Đỗ Vãn Thu hay không, cũng không liên quan gì đến cô.

"Không phải anh ta luôn như vậy à? Trước kia đã đối tốt với Đỗ Vãn Thu, bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, lại phải càng đối tốt với cô ta hơn chứ."

“Cũng đúng." Tống Viện gật đầu: “Chỉ cần Đỗ Vãn Thu an phận, đời này sẽ sống tốt thôi."

Bọn họ có sống tốt hay không, Tiêu Thanh Như không quan tâm.

“Nghe nói dì Tống lại bảo cậu đi xem mắt, lần này có hợp ý không?"

Tống Viện thở dài: “Không thành công, vì anh ấy có người trong lòng rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội bày tỏ với đồng chí nữ người ta thôi."

Nói xong, cô ấy phiền não vò tóc: “Nếu một ngày tớ chưa tìm được người phù hợp, mẹ của tớ sẽ không bỏ cuộc, có lẽ đã tìm được người tiếp theo rồi cũng nên."

Vốn tưởng xem mắt chỉ là gặp mặt, xem đối phương là người như thế nào, có hợp nhau hay không, nhưng bây giờ Tống Viện phát hiện, mình đã quá ngây thơ rồi.

Mỗi lần đi xem mắt, người thân, bạn bè hai bên đều rất chú ý, kết thúc rồi còn liên tục đặt câu hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Xem mấy lần mà không chọn được ai, cũng bị người khác nói là ánh mắt quá cao.

Thậm chí, có người còn nghi ngờ có phải cô ấy có vấn đề ở phương diện nào không, nếu không thì tại sao lại liên tục xem mắt thất bại.

"Cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?" Tiêu Thanh Như đột nhiên hỏi.

Tống Viện giống như mèo bị giẫm phải đuôi đứng bật dậy.

Cô ấy xua tay liên tục: "Không được không được, ở trong lòng tớ, anh Hoài Thư không khác gì anh trai ruột của tớ cả, xem mắt với anh ấy, vừa nghĩ đã cảm thấy kỳ cục rồi."

"Chỉ là do thói quen của cậu thôi, chỉ cần thay đổi là được, cậu biết anh trai tớ là người như thế nào, anh trai tớ cũng biết cậu là người như thế nào, tránh được không ít phiền phức."

Tống Viện ngồi xuống, nói từ chối.

“Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang, anh Hoài Thư là đồng chí nam tớ quen thân nhất, chỉ cần nghĩ đến việc hẹn hò với anh ấy, tớ đã cảm thấy kỳ quái."

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Giang Xuyên tìm việc làm cho Đỗ Vãn Thu, chuyện này là do Tiêu Thanh Như nghe Tống Viện nói.Lúc này, đã cách một tháng cô gặp bọn họ.Tiêu Thanh Như không quan tâm tới bọn họ, mẹ Tiêu biết cô không thích nghe chuyện nhà họ Giang, nên dần dần cũng không nhắc tới nữa.Nếu như Tống Viện không nói, Tiêu Thanh Như cũng không biết.Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, nhà họ Giang cũng khá giàu có, mua một công việc cho Đỗ Vãn Thu cũng không khó.“Tớ nghe mẹ tớ nói giờ Đỗ Vãn Thu đang làm trong một xưởng dệt ở thành phố, nhưng hình như không phải là công nhân chính thức.”"Cho dù không phải là công nhân chính thức, được làm ở trong công xưởng đã đủ làm người ta ngưỡng mộ rồi.""Cũng đúng, được làm công nhân vẻ vang biết bao."Tống Viện thầm nghĩ, Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ đắc ý lắm đây.Dù sao có công việc và không có công việc cũng khác nhau, tự mình có thể kiếm tiền, lúc ở nhà chồng cũng có thể nói chuyện hiên ngang hơn."Cậu thấy có phải Giang Xuyên thích Đỗ Vãn Thu thật không, nếu không sao lại hết lòng như thế? Vừa nuôi con, vừa tìm việc giúp người ta, không có mấy người đàn ông nào làm đến được mức này đâu nhỉ?"Trước kia cũng không thấy Giang Xuyên đối xử tốt với Thanh Như như thế.Nếu đây còn chưa tính là yêu, thì gọi là cái gì?Trong lòng Tiêu Thanh Như bình tĩnh, không chút gợn sóng, bọn họ đã không còn quan hệ gì từ lâu, anh ta có yêu Đỗ Vãn Thu hay không, cũng không liên quan gì đến cô."Không phải anh ta luôn như vậy à? Trước kia đã đối tốt với Đỗ Vãn Thu, bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, lại phải càng đối tốt với cô ta hơn chứ."“Cũng đúng." Tống Viện gật đầu: “Chỉ cần Đỗ Vãn Thu an phận, đời này sẽ sống tốt thôi."Bọn họ có sống tốt hay không, Tiêu Thanh Như không quan tâm.“Nghe nói dì Tống lại bảo cậu đi xem mắt, lần này có hợp ý không?"Tống Viện thở dài: “Không thành công, vì anh ấy có người trong lòng rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội bày tỏ với đồng chí nữ người ta thôi."Nói xong, cô ấy phiền não vò tóc: “Nếu một ngày tớ chưa tìm được người phù hợp, mẹ của tớ sẽ không bỏ cuộc, có lẽ đã tìm được người tiếp theo rồi cũng nên."Vốn tưởng xem mắt chỉ là gặp mặt, xem đối phương là người như thế nào, có hợp nhau hay không, nhưng bây giờ Tống Viện phát hiện, mình đã quá ngây thơ rồi.Mỗi lần đi xem mắt, người thân, bạn bè hai bên đều rất chú ý, kết thúc rồi còn liên tục đặt câu hỏi.Vân Mộng Hạ VũXem mấy lần mà không chọn được ai, cũng bị người khác nói là ánh mắt quá cao.Thậm chí, có người còn nghi ngờ có phải cô ấy có vấn đề ở phương diện nào không, nếu không thì tại sao lại liên tục xem mắt thất bại."Cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?" Tiêu Thanh Như đột nhiên hỏi.Tống Viện giống như mèo bị giẫm phải đuôi đứng bật dậy.Cô ấy xua tay liên tục: "Không được không được, ở trong lòng tớ, anh Hoài Thư không khác gì anh trai ruột của tớ cả, xem mắt với anh ấy, vừa nghĩ đã cảm thấy kỳ cục rồi.""Chỉ là do thói quen của cậu thôi, chỉ cần thay đổi là được, cậu biết anh trai tớ là người như thế nào, anh trai tớ cũng biết cậu là người như thế nào, tránh được không ít phiền phức."Tống Viện ngồi xuống, nói từ chối.“Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang, anh Hoài Thư là đồng chí nam tớ quen thân nhất, chỉ cần nghĩ đến việc hẹn hò với anh ấy, tớ đã cảm thấy kỳ quái."

Chương 132: Chương 132