Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 134: Chương 134
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Nghe được ý của Tống Viện, mẹ Tiêu cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.Dù sao việc kết hôn cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, dưa hái xanh ăn không ngọt[1].[1]Thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói những gì gượng ép sẽ không có kết quả tốt."Tiểu Tống là một đứa bé ngoan, tính tình tốt lại phóng khoáng rộng rãi, sao lại không thích Hoài Thư chứ?"Cha Tiêu đang ăn bánh bao nói: “Năm nay thằng bé mới hai mươi tư tuổi, là thời điểm tốt để phát triển sự nghiệp, chuyện kết hôn để đến năm ba mươi tuổi tính cũng chưa muộn.""Vậy sao anh mới hai mươi tuổi đã lấy em về nhà rồi?""Khụ khụ." Cha Tiêu xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, con gái vẫn còn ở đây, sao có thể nói thế chứ?Ông cố gắng sửa chữa: “Không phải là duyên đến à, tự nhiên mà kết hôn được chắc?"Mẹ Tiêu hừ một tiếng: "Ngay cả con gái thằng bé cũng không qua lại, nếu có duyên..."Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều là vẻ kinh hãi.Vân Mộng Hạ Vũ"Bỏ đi, vừa nãy là em nói bậy."Cha Tiêu bình tĩnh điều chỉnh nét mặt: “Đừng nghĩ tới mấy việc đó nữa, có điều có thể cho thằng bé tiếp xúc với những đồng chí nữ trong viện gia chúc trước.”“Ngoài Tiểu Tống ra, em không biết cô gái nhà nào tốt nữa.""Vậy thì từ từ chọn, chuyện này không thể gấp được, càng vội càng dễ mắc sai lầm.""Còn không nhanh, em sợ thằng bé sẽ nghĩ lệch mất.""Em đúng là thích nghĩ vớ vẩn."Tiêu Thanh Như nghe vậy thì bật cười, nếu để người trong cuộc nghe được suy đoán của bọn họ, không biết sẽ phản ứng như thế nào?Biểu cảm đó, chắc là sẽ rất đặc sắc nhỉ?"Cười cái gì mà cười? Đoàn văn công của con có nhiều đồng chí nữ, con cũng giúp anh con nhìn thử một chút."Tiêu Thanh Như không ngờ lửa lại cháy đến trên người mình: "Dạ dạ dạ, nếu có người thích hợp, con nhất định sẽ giới thiệu cho anh trai.”Cha Tiêu nhắc nhở: “Đừng phô trương quá, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chuyện tìm đối tượng này mình không nên xen vào, tránh cho sau này lại trở thành người xấu.Dĩ nhiên, nếu anh trai và chị em tốt có ý với nhau, cô có thể phá lệ làm mối.Sau khi trò chuyện với cha mẹ một lúc, Tiêu Thanh Như lên lầu.Bởi vì thói quen đã hình thành ở quá khứ, trước khi đi ngủ cô phải luyện lại các kỹ năng cơ bản một chút, đợi lúc xong cũng đã muộn.Cha Tiêu mẹ Tiêu cũng không đi làm phiền cô, thấy con gái nỗ lực tiến lên như vậy, bọn họ đều rất vui.Tuy nói là không nên so sánh bọn trẻ với nhau, nhưng ai mà chẳng nghĩ con nhà mình có tương lai?Mỗi khi con cái được mọi người khen ngợi, cha Tiêu mẹ Tiêu ngoài miệng thì nói khiêm tốn, nhưng trong lòng thì sớm đã nở hoa....Tiêu Thanh Như còn chưa kịp làm bún khoai lang, đã nhận được đồ từ Bắc Kinh gửi đến.Cô lập tức gọi điện về Bắc Kinh.“Vốn định gửi một con vịt quay cho con, nhưng thứ này khó gửi, nửa đường chắc chắn sẽ bị thiu, mẹ nghe người trong xưởng nói đồ hộp này rất ngon, nên gửi cho con một ít nếm thử."Tiêu Thanh Như nhìn lướt qua, đã nhận ra nhãn hiệu của đồ hộp, chỉ có ở cửa hàng Hữu Nghị mới mua được.Mà đồ ở cửa hàng Hữu Nghị không dễ mua, muốn mua phải có phiếu ngoại tệ, Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng nhất định đã tốn rất nhiều công sức mới mua được những thứ này.Nói không cảm động là nói dối, ngoại trừ gia đình cô ra, chỉ có người nhà họ Hứa là thật lòng đối tốt với cô."Mẹ, ở bên này con không thiếu gì cả, mẹ và cha làm việc vất vả, có đồ gì tốt thì cứ giữ cho mình là được, không cần nhớ đến con."Mẹ Hứa cười nói: “Ở chỗ bọn mẹ mua đồ rất tiện, đều là người một nhà cả, con cứ yên tâm mà ăn, đừng suy nghĩ nhiều.”"Ở chỗ con cũng tiện lắm ạ."“Tiểu Hứa không có ở đó, một mình con đạp xe đến thành phố cũng phải mất mấy tiếng, vậy vất vả lắm.""Con khỏe mà, không việc gì đâu ạ."
Nghe được ý của Tống Viện, mẹ Tiêu cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Dù sao việc kết hôn cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, dưa hái xanh ăn không ngọt[1].
[1]Thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói những gì gượng ép sẽ không có kết quả tốt.
"Tiểu Tống là một đứa bé ngoan, tính tình tốt lại phóng khoáng rộng rãi, sao lại không thích Hoài Thư chứ?"
Cha Tiêu đang ăn bánh bao nói: “Năm nay thằng bé mới hai mươi tư tuổi, là thời điểm tốt để phát triển sự nghiệp, chuyện kết hôn để đến năm ba mươi tuổi tính cũng chưa muộn."
"Vậy sao anh mới hai mươi tuổi đã lấy em về nhà rồi?"
"Khụ khụ." Cha Tiêu xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, con gái vẫn còn ở đây, sao có thể nói thế chứ?
Ông cố gắng sửa chữa: “Không phải là duyên đến à, tự nhiên mà kết hôn được chắc?"
Mẹ Tiêu hừ một tiếng: "Ngay cả con gái thằng bé cũng không qua lại, nếu có duyên..."
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều là vẻ kinh hãi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bỏ đi, vừa nãy là em nói bậy."
Cha Tiêu bình tĩnh điều chỉnh nét mặt: “Đừng nghĩ tới mấy việc đó nữa, có điều có thể cho thằng bé tiếp xúc với những đồng chí nữ trong viện gia chúc trước.”
“Ngoài Tiểu Tống ra, em không biết cô gái nhà nào tốt nữa."
"Vậy thì từ từ chọn, chuyện này không thể gấp được, càng vội càng dễ mắc sai lầm."
"Còn không nhanh, em sợ thằng bé sẽ nghĩ lệch mất."
"Em đúng là thích nghĩ vớ vẩn."
Tiêu Thanh Như nghe vậy thì bật cười, nếu để người trong cuộc nghe được suy đoán của bọn họ, không biết sẽ phản ứng như thế nào?
Biểu cảm đó, chắc là sẽ rất đặc sắc nhỉ?
"Cười cái gì mà cười? Đoàn văn công của con có nhiều đồng chí nữ, con cũng giúp anh con nhìn thử một chút."
Tiêu Thanh Như không ngờ lửa lại cháy đến trên người mình: "Dạ dạ dạ, nếu có người thích hợp, con nhất định sẽ giới thiệu cho anh trai.”
Cha Tiêu nhắc nhở: “Đừng phô trương quá, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”
Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chuyện tìm đối tượng này mình không nên xen vào, tránh cho sau này lại trở thành người xấu.
Dĩ nhiên, nếu anh trai và chị em tốt có ý với nhau, cô có thể phá lệ làm mối.
Sau khi trò chuyện với cha mẹ một lúc, Tiêu Thanh Như lên lầu.
Bởi vì thói quen đã hình thành ở quá khứ, trước khi đi ngủ cô phải luyện lại các kỹ năng cơ bản một chút, đợi lúc xong cũng đã muộn.
Cha Tiêu mẹ Tiêu cũng không đi làm phiền cô, thấy con gái nỗ lực tiến lên như vậy, bọn họ đều rất vui.
Tuy nói là không nên so sánh bọn trẻ với nhau, nhưng ai mà chẳng nghĩ con nhà mình có tương lai?
Mỗi khi con cái được mọi người khen ngợi, cha Tiêu mẹ Tiêu ngoài miệng thì nói khiêm tốn, nhưng trong lòng thì sớm đã nở hoa.
...
Tiêu Thanh Như còn chưa kịp làm bún khoai lang, đã nhận được đồ từ Bắc Kinh gửi đến.
Cô lập tức gọi điện về Bắc Kinh.
“Vốn định gửi một con vịt quay cho con, nhưng thứ này khó gửi, nửa đường chắc chắn sẽ bị thiu, mẹ nghe người trong xưởng nói đồ hộp này rất ngon, nên gửi cho con một ít nếm thử."
Tiêu Thanh Như nhìn lướt qua, đã nhận ra nhãn hiệu của đồ hộp, chỉ có ở cửa hàng Hữu Nghị mới mua được.
Mà đồ ở cửa hàng Hữu Nghị không dễ mua, muốn mua phải có phiếu ngoại tệ, Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng nhất định đã tốn rất nhiều công sức mới mua được những thứ này.
Nói không cảm động là nói dối, ngoại trừ gia đình cô ra, chỉ có người nhà họ Hứa là thật lòng đối tốt với cô.
"Mẹ, ở bên này con không thiếu gì cả, mẹ và cha làm việc vất vả, có đồ gì tốt thì cứ giữ cho mình là được, không cần nhớ đến con."
Mẹ Hứa cười nói: “Ở chỗ bọn mẹ mua đồ rất tiện, đều là người một nhà cả, con cứ yên tâm mà ăn, đừng suy nghĩ nhiều.”
"Ở chỗ con cũng tiện lắm ạ."
“Tiểu Hứa không có ở đó, một mình con đạp xe đến thành phố cũng phải mất mấy tiếng, vậy vất vả lắm."
"Con khỏe mà, không việc gì đâu ạ."
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Nghe được ý của Tống Viện, mẹ Tiêu cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.Dù sao việc kết hôn cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, dưa hái xanh ăn không ngọt[1].[1]Thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói những gì gượng ép sẽ không có kết quả tốt."Tiểu Tống là một đứa bé ngoan, tính tình tốt lại phóng khoáng rộng rãi, sao lại không thích Hoài Thư chứ?"Cha Tiêu đang ăn bánh bao nói: “Năm nay thằng bé mới hai mươi tư tuổi, là thời điểm tốt để phát triển sự nghiệp, chuyện kết hôn để đến năm ba mươi tuổi tính cũng chưa muộn.""Vậy sao anh mới hai mươi tuổi đã lấy em về nhà rồi?""Khụ khụ." Cha Tiêu xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, con gái vẫn còn ở đây, sao có thể nói thế chứ?Ông cố gắng sửa chữa: “Không phải là duyên đến à, tự nhiên mà kết hôn được chắc?"Mẹ Tiêu hừ một tiếng: "Ngay cả con gái thằng bé cũng không qua lại, nếu có duyên..."Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều là vẻ kinh hãi.Vân Mộng Hạ Vũ"Bỏ đi, vừa nãy là em nói bậy."Cha Tiêu bình tĩnh điều chỉnh nét mặt: “Đừng nghĩ tới mấy việc đó nữa, có điều có thể cho thằng bé tiếp xúc với những đồng chí nữ trong viện gia chúc trước.”“Ngoài Tiểu Tống ra, em không biết cô gái nhà nào tốt nữa.""Vậy thì từ từ chọn, chuyện này không thể gấp được, càng vội càng dễ mắc sai lầm.""Còn không nhanh, em sợ thằng bé sẽ nghĩ lệch mất.""Em đúng là thích nghĩ vớ vẩn."Tiêu Thanh Như nghe vậy thì bật cười, nếu để người trong cuộc nghe được suy đoán của bọn họ, không biết sẽ phản ứng như thế nào?Biểu cảm đó, chắc là sẽ rất đặc sắc nhỉ?"Cười cái gì mà cười? Đoàn văn công của con có nhiều đồng chí nữ, con cũng giúp anh con nhìn thử một chút."Tiêu Thanh Như không ngờ lửa lại cháy đến trên người mình: "Dạ dạ dạ, nếu có người thích hợp, con nhất định sẽ giới thiệu cho anh trai.”Cha Tiêu nhắc nhở: “Đừng phô trương quá, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, chuyện tìm đối tượng này mình không nên xen vào, tránh cho sau này lại trở thành người xấu.Dĩ nhiên, nếu anh trai và chị em tốt có ý với nhau, cô có thể phá lệ làm mối.Sau khi trò chuyện với cha mẹ một lúc, Tiêu Thanh Như lên lầu.Bởi vì thói quen đã hình thành ở quá khứ, trước khi đi ngủ cô phải luyện lại các kỹ năng cơ bản một chút, đợi lúc xong cũng đã muộn.Cha Tiêu mẹ Tiêu cũng không đi làm phiền cô, thấy con gái nỗ lực tiến lên như vậy, bọn họ đều rất vui.Tuy nói là không nên so sánh bọn trẻ với nhau, nhưng ai mà chẳng nghĩ con nhà mình có tương lai?Mỗi khi con cái được mọi người khen ngợi, cha Tiêu mẹ Tiêu ngoài miệng thì nói khiêm tốn, nhưng trong lòng thì sớm đã nở hoa....Tiêu Thanh Như còn chưa kịp làm bún khoai lang, đã nhận được đồ từ Bắc Kinh gửi đến.Cô lập tức gọi điện về Bắc Kinh.“Vốn định gửi một con vịt quay cho con, nhưng thứ này khó gửi, nửa đường chắc chắn sẽ bị thiu, mẹ nghe người trong xưởng nói đồ hộp này rất ngon, nên gửi cho con một ít nếm thử."Tiêu Thanh Như nhìn lướt qua, đã nhận ra nhãn hiệu của đồ hộp, chỉ có ở cửa hàng Hữu Nghị mới mua được.Mà đồ ở cửa hàng Hữu Nghị không dễ mua, muốn mua phải có phiếu ngoại tệ, Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng nhất định đã tốn rất nhiều công sức mới mua được những thứ này.Nói không cảm động là nói dối, ngoại trừ gia đình cô ra, chỉ có người nhà họ Hứa là thật lòng đối tốt với cô."Mẹ, ở bên này con không thiếu gì cả, mẹ và cha làm việc vất vả, có đồ gì tốt thì cứ giữ cho mình là được, không cần nhớ đến con."Mẹ Hứa cười nói: “Ở chỗ bọn mẹ mua đồ rất tiện, đều là người một nhà cả, con cứ yên tâm mà ăn, đừng suy nghĩ nhiều.”"Ở chỗ con cũng tiện lắm ạ."“Tiểu Hứa không có ở đó, một mình con đạp xe đến thành phố cũng phải mất mấy tiếng, vậy vất vả lắm.""Con khỏe mà, không việc gì đâu ạ."