Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 136: Chương 136
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Nhớ đến việc gửi đồ tới Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như lập tức tới thành phố khi vừa đến kỳ nghỉ phép.Chẳng biết oan gia ngõ hẹp thế nào mà Tiêu Thanh Như vừa ra khỏi sân nhà chưa được bao lâu đã đụng mặt Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.Giang Xuyên lái xe, Đỗ Vãn Thu ngồi ở ghế lái phụ, cô ta cười chào hỏi Tiêu Thanh Như.“Đồng chí Tiêu muốn tới thành phố à? Đi xe đạp vậy chắc mệt lắm, chúng tôi cũng đang tiện đường, có cần đi nhờ một đoạn không?”Không chỉ có Tiêu Thanh Như mà ngay cả tên đàn ông cố chấp Giang Xuyên cũng nghe ra ý khoe mẽ qua lời nói của Đỗ Vãn Thu.Sở dĩ anh ta lái xe đưa Đỗ Vãn Thu về là vì cô ta muốn ở lại ký túc xá trong xưởng, có nhiều hành lý và không thể tự vác một mình được.Chứ không phải để cô ta có cơ hội khoe mẽ!Vân Mộng Hạ VũGiang Xuyên tức tối ra mặt, cái vẻ tiểu nhân đắc chí ấy khác cô ta trước kia một trời một vực.Bây giờ Giang Xuyên mới cảm nhận được rõ ràng hơn, đó là quá khứ anh ta từng ngu ngốc thế nào mới bị Đỗ Vãn Thu lừa đến xoay vòng.Thậm chí Giang Xuyên cũng bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi liệu những lời đồn đãi phong ba trước đây có liên quan gì tới Đỗ Vãn Thu hay không?Chỉ cần nghĩ tới điều đó là Giang Xuyên lại thấy lạnh sống lưng.Một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt như thế, vì lợi ích của mình, có việc gì mà cô ta không dám làm đâu?Chỉ cần nghĩ đến việc mình đã làm tổn thương Tiêu Thanh Như vì một người phụ nữ như Đỗ Vãn Thu thôi là Giang Xuyên có cảm giác trái tim đau nhói như bị ngàn mũi kim đâm.Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng trưởng thành, có nền tảng tình cảm vững chắc, vậy mà anh ta lại có thể xếp Thanh Như sau Đỗ Vãn Thu?Giang Xuyên vẫn nhớ rõ mình từng làm tổn thương Tiêu Thanh Như thế nào, bây giờ nhớ lại, ngoài đau lòng anh ta còn tự hổ thẹn với mình.Chuyện trong quá khứ là lỗi của anh ta.Anh ta đã quá sai.Sai đến mức mỗi lần nhìn thấy Thanh Như là anh ta chỉ muốn đ.â.m đầu vào hố.Nhưng anh ta lại không nhịn được mà muốn tới gần cô, nhìn cô nhiều hơn chút.Giang Xuyên không muốn cãi nhau với Đỗ Vãn Thu trước mặt Tiêu Thanh Như nên vội gạt bỏ suy nghĩ, dừng xe, chắn ngang đường đi của Tiêu Thanh Như.Giang Xuyên căng thẳng nhìn Tiêu Thanh Như, tay siết chặt vô lăng trong vô thức: “Thanh Như, cùng lên xe đi.”Thấy đối phương không đáp, Giang Xuyên vội bổ sung thêm: “Đường lên thành phố rất xa, ngồi xe có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”Tiêu Thanh Như trả lời mà sắc mặt không hề thay đổi: “Tôi có rất nhiều thời gian.”“Em lên thành phố một mình không an toàn.”“Có liên quan gì tới anh sao?” Đôi mắt Tiêu Thanh Như ánh lên sự bất mãn: “Anh chắn ngang đường đi của tôi thế này có hơi không phải phép lắm nhỉ?”Giang Xuyên bối rối: “Anh chỉ muốn chở em một đoạn.”“Nói vậy tức là tôi còn phải cảm ơn vì anh chắn đường tôi ư?”“Anh không có ý đó.”Giang Xuyên không biết nên giải thích với Tiêu Thanh Như thế nào, anh ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ là tiện đường nên muốn chở cô một đoạn mà thôi.Giang Xuyên chặn đường cô là vì sợ trong lúc mình nói chuyện sẽ khiến cô mất tập trung, đi xe đạp như vậy không an toàn.Thấy nét mặt Tiêu Thanh Như lạnh tanh, tự nhiên Giang Xuyên cũng không biết nên nói cái gì.Cái điệu bộ căng thẳng của Giang Xuyên khiến Đỗ Vãn Thu không vui.Cô ta mời Tiêu Thanh Như thì được, nhưng Giang Xuyên thì không!Đúng là không biết kiêng nể gì cả, Tiêu Thanh Như đã kết hôn rồi, còn muốn lấy lòng cô làm gì!Đỗ Vãn Thu nghĩ vậy trong lòng nên nét mặt có phần khó coi.“Đồng chí Tiêu, chúng tôi chỉ có ý tốt thôi, cô cần tỏ thái độ khó chịu đến vậy không?”Tiêu Thanh Như bật cười: “Bây giờ về nhà lấy não lắp vào đầu vẫn kịp.”Đỗ Vãn Thu trố mắt khoảng vài giây, bấy giờ mới hiểu câu nói của cô có hàm ý gì.Người này đúng là không biết xấu hổ!Mất công cô ta có ý tốt muốn chở Tiêu Thanh Như cả một đoạn đường, có lòng tốt mà cứ làm như người ta lòng lang dạ thú!Đỗ Vãn Thu quay đầu nhìn Giang Xuyên: “A Xuyên, nếu cô ta đã không cảm kích thì chúng ta đi thôi, em còn phải đi làm nữa. Chỉ còn hai tiếng đồng hồ, có một số người không cần thiết phải so đo.”
Nhớ đến việc gửi đồ tới Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như lập tức tới thành phố khi vừa đến kỳ nghỉ phép.
Chẳng biết oan gia ngõ hẹp thế nào mà Tiêu Thanh Như vừa ra khỏi sân nhà chưa được bao lâu đã đụng mặt Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.
Giang Xuyên lái xe, Đỗ Vãn Thu ngồi ở ghế lái phụ, cô ta cười chào hỏi Tiêu Thanh Như.
“Đồng chí Tiêu muốn tới thành phố à? Đi xe đạp vậy chắc mệt lắm, chúng tôi cũng đang tiện đường, có cần đi nhờ một đoạn không?”
Không chỉ có Tiêu Thanh Như mà ngay cả tên đàn ông cố chấp Giang Xuyên cũng nghe ra ý khoe mẽ qua lời nói của Đỗ Vãn Thu.
Sở dĩ anh ta lái xe đưa Đỗ Vãn Thu về là vì cô ta muốn ở lại ký túc xá trong xưởng, có nhiều hành lý và không thể tự vác một mình được.
Chứ không phải để cô ta có cơ hội khoe mẽ!
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Xuyên tức tối ra mặt, cái vẻ tiểu nhân đắc chí ấy khác cô ta trước kia một trời một vực.
Bây giờ Giang Xuyên mới cảm nhận được rõ ràng hơn, đó là quá khứ anh ta từng ngu ngốc thế nào mới bị Đỗ Vãn Thu lừa đến xoay vòng.
Thậm chí Giang Xuyên cũng bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi liệu những lời đồn đãi phong ba trước đây có liên quan gì tới Đỗ Vãn Thu hay không?
Chỉ cần nghĩ tới điều đó là Giang Xuyên lại thấy lạnh sống lưng.
Một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt như thế, vì lợi ích của mình, có việc gì mà cô ta không dám làm đâu?
Chỉ cần nghĩ đến việc mình đã làm tổn thương Tiêu Thanh Như vì một người phụ nữ như Đỗ Vãn Thu thôi là Giang Xuyên có cảm giác trái tim đau nhói như bị ngàn mũi kim đâm.
Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng trưởng thành, có nền tảng tình cảm vững chắc, vậy mà anh ta lại có thể xếp Thanh Như sau Đỗ Vãn Thu?
Giang Xuyên vẫn nhớ rõ mình từng làm tổn thương Tiêu Thanh Như thế nào, bây giờ nhớ lại, ngoài đau lòng anh ta còn tự hổ thẹn với mình.
Chuyện trong quá khứ là lỗi của anh ta.
Anh ta đã quá sai.
Sai đến mức mỗi lần nhìn thấy Thanh Như là anh ta chỉ muốn đ.â.m đầu vào hố.
Nhưng anh ta lại không nhịn được mà muốn tới gần cô, nhìn cô nhiều hơn chút.
Giang Xuyên không muốn cãi nhau với Đỗ Vãn Thu trước mặt Tiêu Thanh Như nên vội gạt bỏ suy nghĩ, dừng xe, chắn ngang đường đi của Tiêu Thanh Như.
Giang Xuyên căng thẳng nhìn Tiêu Thanh Như, tay siết chặt vô lăng trong vô thức: “Thanh Như, cùng lên xe đi.”
Thấy đối phương không đáp, Giang Xuyên vội bổ sung thêm: “Đường lên thành phố rất xa, ngồi xe có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”
Tiêu Thanh Như trả lời mà sắc mặt không hề thay đổi: “Tôi có rất nhiều thời gian.”
“Em lên thành phố một mình không an toàn.”
“Có liên quan gì tới anh sao?” Đôi mắt Tiêu Thanh Như ánh lên sự bất mãn: “Anh chắn ngang đường đi của tôi thế này có hơi không phải phép lắm nhỉ?”
Giang Xuyên bối rối: “Anh chỉ muốn chở em một đoạn.”
“Nói vậy tức là tôi còn phải cảm ơn vì anh chắn đường tôi ư?”
“Anh không có ý đó.”
Giang Xuyên không biết nên giải thích với Tiêu Thanh Như thế nào, anh ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ là tiện đường nên muốn chở cô một đoạn mà thôi.
Giang Xuyên chặn đường cô là vì sợ trong lúc mình nói chuyện sẽ khiến cô mất tập trung, đi xe đạp như vậy không an toàn.
Thấy nét mặt Tiêu Thanh Như lạnh tanh, tự nhiên Giang Xuyên cũng không biết nên nói cái gì.
Cái điệu bộ căng thẳng của Giang Xuyên khiến Đỗ Vãn Thu không vui.
Cô ta mời Tiêu Thanh Như thì được, nhưng Giang Xuyên thì không!
Đúng là không biết kiêng nể gì cả, Tiêu Thanh Như đã kết hôn rồi, còn muốn lấy lòng cô làm gì!
Đỗ Vãn Thu nghĩ vậy trong lòng nên nét mặt có phần khó coi.
“Đồng chí Tiêu, chúng tôi chỉ có ý tốt thôi, cô cần tỏ thái độ khó chịu đến vậy không?”
Tiêu Thanh Như bật cười: “Bây giờ về nhà lấy não lắp vào đầu vẫn kịp.”
Đỗ Vãn Thu trố mắt khoảng vài giây, bấy giờ mới hiểu câu nói của cô có hàm ý gì.
Người này đúng là không biết xấu hổ!
Mất công cô ta có ý tốt muốn chở Tiêu Thanh Như cả một đoạn đường, có lòng tốt mà cứ làm như người ta lòng lang dạ thú!
Đỗ Vãn Thu quay đầu nhìn Giang Xuyên: “A Xuyên, nếu cô ta đã không cảm kích thì chúng ta đi thôi, em còn phải đi làm nữa. Chỉ còn hai tiếng đồng hồ, có một số người không cần thiết phải so đo.”
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Nhớ đến việc gửi đồ tới Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như lập tức tới thành phố khi vừa đến kỳ nghỉ phép.Chẳng biết oan gia ngõ hẹp thế nào mà Tiêu Thanh Như vừa ra khỏi sân nhà chưa được bao lâu đã đụng mặt Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.Giang Xuyên lái xe, Đỗ Vãn Thu ngồi ở ghế lái phụ, cô ta cười chào hỏi Tiêu Thanh Như.“Đồng chí Tiêu muốn tới thành phố à? Đi xe đạp vậy chắc mệt lắm, chúng tôi cũng đang tiện đường, có cần đi nhờ một đoạn không?”Không chỉ có Tiêu Thanh Như mà ngay cả tên đàn ông cố chấp Giang Xuyên cũng nghe ra ý khoe mẽ qua lời nói của Đỗ Vãn Thu.Sở dĩ anh ta lái xe đưa Đỗ Vãn Thu về là vì cô ta muốn ở lại ký túc xá trong xưởng, có nhiều hành lý và không thể tự vác một mình được.Chứ không phải để cô ta có cơ hội khoe mẽ!Vân Mộng Hạ VũGiang Xuyên tức tối ra mặt, cái vẻ tiểu nhân đắc chí ấy khác cô ta trước kia một trời một vực.Bây giờ Giang Xuyên mới cảm nhận được rõ ràng hơn, đó là quá khứ anh ta từng ngu ngốc thế nào mới bị Đỗ Vãn Thu lừa đến xoay vòng.Thậm chí Giang Xuyên cũng bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi liệu những lời đồn đãi phong ba trước đây có liên quan gì tới Đỗ Vãn Thu hay không?Chỉ cần nghĩ tới điều đó là Giang Xuyên lại thấy lạnh sống lưng.Một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt như thế, vì lợi ích của mình, có việc gì mà cô ta không dám làm đâu?Chỉ cần nghĩ đến việc mình đã làm tổn thương Tiêu Thanh Như vì một người phụ nữ như Đỗ Vãn Thu thôi là Giang Xuyên có cảm giác trái tim đau nhói như bị ngàn mũi kim đâm.Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng trưởng thành, có nền tảng tình cảm vững chắc, vậy mà anh ta lại có thể xếp Thanh Như sau Đỗ Vãn Thu?Giang Xuyên vẫn nhớ rõ mình từng làm tổn thương Tiêu Thanh Như thế nào, bây giờ nhớ lại, ngoài đau lòng anh ta còn tự hổ thẹn với mình.Chuyện trong quá khứ là lỗi của anh ta.Anh ta đã quá sai.Sai đến mức mỗi lần nhìn thấy Thanh Như là anh ta chỉ muốn đ.â.m đầu vào hố.Nhưng anh ta lại không nhịn được mà muốn tới gần cô, nhìn cô nhiều hơn chút.Giang Xuyên không muốn cãi nhau với Đỗ Vãn Thu trước mặt Tiêu Thanh Như nên vội gạt bỏ suy nghĩ, dừng xe, chắn ngang đường đi của Tiêu Thanh Như.Giang Xuyên căng thẳng nhìn Tiêu Thanh Như, tay siết chặt vô lăng trong vô thức: “Thanh Như, cùng lên xe đi.”Thấy đối phương không đáp, Giang Xuyên vội bổ sung thêm: “Đường lên thành phố rất xa, ngồi xe có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”Tiêu Thanh Như trả lời mà sắc mặt không hề thay đổi: “Tôi có rất nhiều thời gian.”“Em lên thành phố một mình không an toàn.”“Có liên quan gì tới anh sao?” Đôi mắt Tiêu Thanh Như ánh lên sự bất mãn: “Anh chắn ngang đường đi của tôi thế này có hơi không phải phép lắm nhỉ?”Giang Xuyên bối rối: “Anh chỉ muốn chở em một đoạn.”“Nói vậy tức là tôi còn phải cảm ơn vì anh chắn đường tôi ư?”“Anh không có ý đó.”Giang Xuyên không biết nên giải thích với Tiêu Thanh Như thế nào, anh ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ là tiện đường nên muốn chở cô một đoạn mà thôi.Giang Xuyên chặn đường cô là vì sợ trong lúc mình nói chuyện sẽ khiến cô mất tập trung, đi xe đạp như vậy không an toàn.Thấy nét mặt Tiêu Thanh Như lạnh tanh, tự nhiên Giang Xuyên cũng không biết nên nói cái gì.Cái điệu bộ căng thẳng của Giang Xuyên khiến Đỗ Vãn Thu không vui.Cô ta mời Tiêu Thanh Như thì được, nhưng Giang Xuyên thì không!Đúng là không biết kiêng nể gì cả, Tiêu Thanh Như đã kết hôn rồi, còn muốn lấy lòng cô làm gì!Đỗ Vãn Thu nghĩ vậy trong lòng nên nét mặt có phần khó coi.“Đồng chí Tiêu, chúng tôi chỉ có ý tốt thôi, cô cần tỏ thái độ khó chịu đến vậy không?”Tiêu Thanh Như bật cười: “Bây giờ về nhà lấy não lắp vào đầu vẫn kịp.”Đỗ Vãn Thu trố mắt khoảng vài giây, bấy giờ mới hiểu câu nói của cô có hàm ý gì.Người này đúng là không biết xấu hổ!Mất công cô ta có ý tốt muốn chở Tiêu Thanh Như cả một đoạn đường, có lòng tốt mà cứ làm như người ta lòng lang dạ thú!Đỗ Vãn Thu quay đầu nhìn Giang Xuyên: “A Xuyên, nếu cô ta đã không cảm kích thì chúng ta đi thôi, em còn phải đi làm nữa. Chỉ còn hai tiếng đồng hồ, có một số người không cần thiết phải so đo.”