Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 138: Chương 138

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đỗ Vãn Thu không biết Giang Xuyên đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn nét mặt của anh ta cũng đủ hiểu hậu quả rất nghiêm trọng.Đỗ Vãn Thu không còn tâm trạng lo đống hành lý nữa, vội chạy theo sau.Cô ta thấp thỏm bất an nhìn Giang Xuyên: “Những lời em vừa nói chỉ là lời trong lúc tức giận mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”Lời trong lúc tức giận ư?Trông dáng vẻ cô ta lúc ấy không có dấu hiệu của việc đầu óc không minh mẫn!Sắc mặt kiêu căng ngạo mạn của Đỗ Vãn Thu khiến Giang Xuyên nghĩ tới bốn chữ “tiểu nhân đắc ý”.Từ nhỏ đến lớn, Giang Xuyên từng gặp qua đủ loại người, nhưng trong số những người anh ta kết bạn không có ai giống Đỗ Vãn Thu cả, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.Có lẽ cô ta còn có những hành vi quá mức hơn mà anh ta không biết.Giang Xuyên đau xót vô cùng, tại sao lúc trước anh ta lại dây vào loại người này cơ chứ?Nếu không phải anh ta làm việc không đúng mực thì Thanh Như sẽ không thất vọng về anh ta, cô cũng sẽ không chia tay.Nếu không có Đỗ Vãn Thu thì chắc anh ta và Thanh Như đã kết hôn rồi nhỉ?Đáng tiếc, tất cả đều biến thành bọt biển.“Đỗ Vãn Thu, nếu cô dám làm tổn thương Thanh Như, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”Đây là lần *****ên Giang Xuyên nói với Đỗ Vãn Thu bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy.Đỗ Vãn Thu có thể nhìn thấy sự chán ghét và nỗi ân hận ngấm sâu vào m.á.u từ trong ánh mắt anh ta.Nỗi bất an trong lòng Đỗ Vãn Thu càng tăng cao, bây giờ cô ta không thể rời khỏi Giang Xuyên.Ngoài Giang Xuyên ra, cô ta không thể tìm được người đàn ông thứ hai có điều kiện tốt như vậy.Mặc dù vừa nãy cô ta già mồm với Tiêu Thanh Như, nhưng cô ta vẫn tự ý thức được.Vừa nhìn đã thấy Hứa Mục Chu rất nguy hiểm, cô ta không dám chủ động đi trêu chọc.Bởi sợ đến cuối cùng lại gà bay trứng vỡ.Nếu biết Giang Xuyên nghe thấy thì vừa nãy cô ta đã không nói chuyện với Tiêu Thanh Như rồi.Quả nhiên, Tiêu Thanh Như đúng là sao chổi.Mỗi lần gặp Tiêu Thanh Như là y như rằng cô ta gặp chuyện xui.Đỗ Vãn Thu cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Xuyên: “Gia đình cô ấy có quyền có thế, em chỉ là một người bình thường. Tiêu Thanh Như làm tổn thương em bao nhiêu lần, vừa nãy em không chịu nổi nữa nên mới cố tình mở miệng chọc tức cô ấy, anh đừng để trong lòng.”Giang Xuyên nở nụ cười trào phúng, đến tận bây giờ cô ta vẫn muốn lừa gạt người.Ngày trước mắt anh ta mù nên mới bị Đỗ Vãn Thu lừa.Hai chữ “ly hôn” xuất hiện trong đầu anh ta.Nhưng giờ ly hôn thì các con phải làm sao?Một mình Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ không thể chăm sóc tốt cho con.Với lại, nếu ly hôn cô ta sẽ lại không kiêng nể gì mà đi quấy rầy cuộc sống của Thanh Như.Vân Mộng Hạ VũĐây không phải điều anh ta mong muốn.Dù là vì Tiêu Thanh Như hay là con, Giang Xuyên cảm thấy mình không thể ly hôn với Đỗ Vãn Thu.Ít nhất là bây giờ vẫn chưa thể.Giang Xuyên không thèm để ý đến Đỗ Vãn Thu nữa, anh ta ngồi lên ghế điều khiển.Vừa nãy anh ta sợ Đỗ Vãn Thu và Thanh Như sẽ xảy ra xung đột nên mới quay lại.Giang Xuyên cười khẩy, nếu không quay lại thì chắc anh ta sẽ không có cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật của Đỗ Vãn Thu.Nó còn khó ưa và gớm ghiếc hơn trong tưởng tượng của anh ta, đúng là khiến người mở rộng tầm mắt.Đỗ Vãn Thu đuổi theo sau chiếc xe mấy bước, nhưng người nọ không hề dừng lại.Đỗ Vãn Thu dậm chân cái bịch, anh ta có ý gì?Chưa nói rõ ràng đã bỏ đi rồi?Bởi vì không đoán được suy nghĩ của Giang Xuyên nên Đỗ Vãn Thu cũng không vội lên thành phố.Cô ta xách hành lý về nhà, đáng tiếc là người nọ không về.Lúc nhìn thấy cô ta, chị dâu Vương tỏ vẻ ngạc nhiên, theo như kế hoạch ban đầu thì một tháng cô ta sẽ về một lần.Sao vừa đi đã quay lại rồi?Khó khăn lắm mới tìm được việc giúp chăm sóc trẻ em, chị dâu Vương hy vọng Đỗ Vãn Thu sẽ không bao giờ quay về nữa.Chăm sóc trẻ như vậy không những được tự do mà có thể kiếm tiền một cách dễ dàng.Thế còn tốt hơn việc bị Đỗ Vãn Thu nhìn chằm chằm gấp mấy lần.“Sao vừa đi đã về rồi?”Tâm trạng Đỗ Vãn Thu không được tốt, giọng điệu nói chuyện cũng nồng nặc mùi thuốc súng.“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về.”

Đỗ Vãn Thu không biết Giang Xuyên đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn nét mặt của anh ta cũng đủ hiểu hậu quả rất nghiêm trọng.

Đỗ Vãn Thu không còn tâm trạng lo đống hành lý nữa, vội chạy theo sau.

Cô ta thấp thỏm bất an nhìn Giang Xuyên: “Những lời em vừa nói chỉ là lời trong lúc tức giận mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”

Lời trong lúc tức giận ư?

Trông dáng vẻ cô ta lúc ấy không có dấu hiệu của việc đầu óc không minh mẫn!

Sắc mặt kiêu căng ngạo mạn của Đỗ Vãn Thu khiến Giang Xuyên nghĩ tới bốn chữ “tiểu nhân đắc ý”.

Từ nhỏ đến lớn, Giang Xuyên từng gặp qua đủ loại người, nhưng trong số những người anh ta kết bạn không có ai giống Đỗ Vãn Thu cả, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.

Có lẽ cô ta còn có những hành vi quá mức hơn mà anh ta không biết.

Giang Xuyên đau xót vô cùng, tại sao lúc trước anh ta lại dây vào loại người này cơ chứ?

Nếu không phải anh ta làm việc không đúng mực thì Thanh Như sẽ không thất vọng về anh ta, cô cũng sẽ không chia tay.

Nếu không có Đỗ Vãn Thu thì chắc anh ta và Thanh Như đã kết hôn rồi nhỉ?

Đáng tiếc, tất cả đều biến thành bọt biển.

“Đỗ Vãn Thu, nếu cô dám làm tổn thương Thanh Như, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Đây là lần *****ên Giang Xuyên nói với Đỗ Vãn Thu bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy.

Đỗ Vãn Thu có thể nhìn thấy sự chán ghét và nỗi ân hận ngấm sâu vào m.á.u từ trong ánh mắt anh ta.

Nỗi bất an trong lòng Đỗ Vãn Thu càng tăng cao, bây giờ cô ta không thể rời khỏi Giang Xuyên.

Ngoài Giang Xuyên ra, cô ta không thể tìm được người đàn ông thứ hai có điều kiện tốt như vậy.

Mặc dù vừa nãy cô ta già mồm với Tiêu Thanh Như, nhưng cô ta vẫn tự ý thức được.

Vừa nhìn đã thấy Hứa Mục Chu rất nguy hiểm, cô ta không dám chủ động đi trêu chọc.

Bởi sợ đến cuối cùng lại gà bay trứng vỡ.

Nếu biết Giang Xuyên nghe thấy thì vừa nãy cô ta đã không nói chuyện với Tiêu Thanh Như rồi.

Quả nhiên, Tiêu Thanh Như đúng là sao chổi.

Mỗi lần gặp Tiêu Thanh Như là y như rằng cô ta gặp chuyện xui.

Đỗ Vãn Thu cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Xuyên: “Gia đình cô ấy có quyền có thế, em chỉ là một người bình thường. Tiêu Thanh Như làm tổn thương em bao nhiêu lần, vừa nãy em không chịu nổi nữa nên mới cố tình mở miệng chọc tức cô ấy, anh đừng để trong lòng.”

Giang Xuyên nở nụ cười trào phúng, đến tận bây giờ cô ta vẫn muốn lừa gạt người.

Ngày trước mắt anh ta mù nên mới bị Đỗ Vãn Thu lừa.

Hai chữ “ly hôn” xuất hiện trong đầu anh ta.

Nhưng giờ ly hôn thì các con phải làm sao?

Một mình Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ không thể chăm sóc tốt cho con.

Với lại, nếu ly hôn cô ta sẽ lại không kiêng nể gì mà đi quấy rầy cuộc sống của Thanh Như.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây không phải điều anh ta mong muốn.

Dù là vì Tiêu Thanh Như hay là con, Giang Xuyên cảm thấy mình không thể ly hôn với Đỗ Vãn Thu.

Ít nhất là bây giờ vẫn chưa thể.

Giang Xuyên không thèm để ý đến Đỗ Vãn Thu nữa, anh ta ngồi lên ghế điều khiển.

Vừa nãy anh ta sợ Đỗ Vãn Thu và Thanh Như sẽ xảy ra xung đột nên mới quay lại.

Giang Xuyên cười khẩy, nếu không quay lại thì chắc anh ta sẽ không có cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật của Đỗ Vãn Thu.

Nó còn khó ưa và gớm ghiếc hơn trong tưởng tượng của anh ta, đúng là khiến người mở rộng tầm mắt.

Đỗ Vãn Thu đuổi theo sau chiếc xe mấy bước, nhưng người nọ không hề dừng lại.

Đỗ Vãn Thu dậm chân cái bịch, anh ta có ý gì?

Chưa nói rõ ràng đã bỏ đi rồi?

Bởi vì không đoán được suy nghĩ của Giang Xuyên nên Đỗ Vãn Thu cũng không vội lên thành phố.

Cô ta xách hành lý về nhà, đáng tiếc là người nọ không về.

Lúc nhìn thấy cô ta, chị dâu Vương tỏ vẻ ngạc nhiên, theo như kế hoạch ban đầu thì một tháng cô ta sẽ về một lần.

Sao vừa đi đã quay lại rồi?

Khó khăn lắm mới tìm được việc giúp chăm sóc trẻ em, chị dâu Vương hy vọng Đỗ Vãn Thu sẽ không bao giờ quay về nữa.

Chăm sóc trẻ như vậy không những được tự do mà có thể kiếm tiền một cách dễ dàng.

Thế còn tốt hơn việc bị Đỗ Vãn Thu nhìn chằm chằm gấp mấy lần.

“Sao vừa đi đã về rồi?”

Tâm trạng Đỗ Vãn Thu không được tốt, giọng điệu nói chuyện cũng nồng nặc mùi thuốc súng.

“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về.”

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đỗ Vãn Thu không biết Giang Xuyên đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn nét mặt của anh ta cũng đủ hiểu hậu quả rất nghiêm trọng.Đỗ Vãn Thu không còn tâm trạng lo đống hành lý nữa, vội chạy theo sau.Cô ta thấp thỏm bất an nhìn Giang Xuyên: “Những lời em vừa nói chỉ là lời trong lúc tức giận mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”Lời trong lúc tức giận ư?Trông dáng vẻ cô ta lúc ấy không có dấu hiệu của việc đầu óc không minh mẫn!Sắc mặt kiêu căng ngạo mạn của Đỗ Vãn Thu khiến Giang Xuyên nghĩ tới bốn chữ “tiểu nhân đắc ý”.Từ nhỏ đến lớn, Giang Xuyên từng gặp qua đủ loại người, nhưng trong số những người anh ta kết bạn không có ai giống Đỗ Vãn Thu cả, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.Có lẽ cô ta còn có những hành vi quá mức hơn mà anh ta không biết.Giang Xuyên đau xót vô cùng, tại sao lúc trước anh ta lại dây vào loại người này cơ chứ?Nếu không phải anh ta làm việc không đúng mực thì Thanh Như sẽ không thất vọng về anh ta, cô cũng sẽ không chia tay.Nếu không có Đỗ Vãn Thu thì chắc anh ta và Thanh Như đã kết hôn rồi nhỉ?Đáng tiếc, tất cả đều biến thành bọt biển.“Đỗ Vãn Thu, nếu cô dám làm tổn thương Thanh Như, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”Đây là lần *****ên Giang Xuyên nói với Đỗ Vãn Thu bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy.Đỗ Vãn Thu có thể nhìn thấy sự chán ghét và nỗi ân hận ngấm sâu vào m.á.u từ trong ánh mắt anh ta.Nỗi bất an trong lòng Đỗ Vãn Thu càng tăng cao, bây giờ cô ta không thể rời khỏi Giang Xuyên.Ngoài Giang Xuyên ra, cô ta không thể tìm được người đàn ông thứ hai có điều kiện tốt như vậy.Mặc dù vừa nãy cô ta già mồm với Tiêu Thanh Như, nhưng cô ta vẫn tự ý thức được.Vừa nhìn đã thấy Hứa Mục Chu rất nguy hiểm, cô ta không dám chủ động đi trêu chọc.Bởi sợ đến cuối cùng lại gà bay trứng vỡ.Nếu biết Giang Xuyên nghe thấy thì vừa nãy cô ta đã không nói chuyện với Tiêu Thanh Như rồi.Quả nhiên, Tiêu Thanh Như đúng là sao chổi.Mỗi lần gặp Tiêu Thanh Như là y như rằng cô ta gặp chuyện xui.Đỗ Vãn Thu cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Xuyên: “Gia đình cô ấy có quyền có thế, em chỉ là một người bình thường. Tiêu Thanh Như làm tổn thương em bao nhiêu lần, vừa nãy em không chịu nổi nữa nên mới cố tình mở miệng chọc tức cô ấy, anh đừng để trong lòng.”Giang Xuyên nở nụ cười trào phúng, đến tận bây giờ cô ta vẫn muốn lừa gạt người.Ngày trước mắt anh ta mù nên mới bị Đỗ Vãn Thu lừa.Hai chữ “ly hôn” xuất hiện trong đầu anh ta.Nhưng giờ ly hôn thì các con phải làm sao?Một mình Đỗ Vãn Thu chắc chắn sẽ không thể chăm sóc tốt cho con.Với lại, nếu ly hôn cô ta sẽ lại không kiêng nể gì mà đi quấy rầy cuộc sống của Thanh Như.Vân Mộng Hạ VũĐây không phải điều anh ta mong muốn.Dù là vì Tiêu Thanh Như hay là con, Giang Xuyên cảm thấy mình không thể ly hôn với Đỗ Vãn Thu.Ít nhất là bây giờ vẫn chưa thể.Giang Xuyên không thèm để ý đến Đỗ Vãn Thu nữa, anh ta ngồi lên ghế điều khiển.Vừa nãy anh ta sợ Đỗ Vãn Thu và Thanh Như sẽ xảy ra xung đột nên mới quay lại.Giang Xuyên cười khẩy, nếu không quay lại thì chắc anh ta sẽ không có cơ hội nhìn rõ bộ mặt thật của Đỗ Vãn Thu.Nó còn khó ưa và gớm ghiếc hơn trong tưởng tượng của anh ta, đúng là khiến người mở rộng tầm mắt.Đỗ Vãn Thu đuổi theo sau chiếc xe mấy bước, nhưng người nọ không hề dừng lại.Đỗ Vãn Thu dậm chân cái bịch, anh ta có ý gì?Chưa nói rõ ràng đã bỏ đi rồi?Bởi vì không đoán được suy nghĩ của Giang Xuyên nên Đỗ Vãn Thu cũng không vội lên thành phố.Cô ta xách hành lý về nhà, đáng tiếc là người nọ không về.Lúc nhìn thấy cô ta, chị dâu Vương tỏ vẻ ngạc nhiên, theo như kế hoạch ban đầu thì một tháng cô ta sẽ về một lần.Sao vừa đi đã quay lại rồi?Khó khăn lắm mới tìm được việc giúp chăm sóc trẻ em, chị dâu Vương hy vọng Đỗ Vãn Thu sẽ không bao giờ quay về nữa.Chăm sóc trẻ như vậy không những được tự do mà có thể kiếm tiền một cách dễ dàng.Thế còn tốt hơn việc bị Đỗ Vãn Thu nhìn chằm chằm gấp mấy lần.“Sao vừa đi đã về rồi?”Tâm trạng Đỗ Vãn Thu không được tốt, giọng điệu nói chuyện cũng nồng nặc mùi thuốc súng.“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào thì về.”

Chương 138: Chương 138