Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 141: Chương 141

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Tiêu không trêu chọc con gái nữa, bà đẩy xe đạp ra ngoài: “Con có mang bánh nướng áp chảo chuẩn bị cho Tiểu Tống không?”Tiêu Thanh Như chỉ vào chiếc túi treo trên xe đạp, nói: “Con mang rồi.”“Được, vậy chúng ta đi thôi.”Mẹ Tiêu đạp xe được nên hai mẹ con mỗi người đạp một chiếc, họ cùng đi về phía đội sản xuất.Lần này họ đã tính toán thời gian trước khi ra ngoài, đến nơi vừa đúng lúc Tống Viện vừa kết thúc công việc buổi sáng.Có bánh bột ngô Tiêu Thanh Như mang tới nên Tống Viện không cần nấu cơm nữa.Nhìn phòng bếp nhỏ mới xây bên cạnh ký túc xá, Tiêu Thanh Như hỏi: “Đội sản xuất làm cho cậu à?”“Không phải.”Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, vậy chẳng lẽ là Tần Bắc làm ư?Giây tiếp theo, Tống viện đã xác nhận suy đoán của cô: “Đây là lần trước tớ ra mặt giúp Tần Thiên, lúc ấy anh trai thằng nhóc không cảm ơn, sau thấy ngại nên làm cái phòng bếp cho tớ.”Tiêu Thanh Như muốn hỏi thêm hai câu nhưng mẹ vẫn đang ngồi bên cạnh nên cũng không nói thêm gì nữa.“Có phòng bếp cũng khá tốt, cậu đỡ phải đến nhà đồng hương dùng nhờ.”“Ừ, cũng khá tiện.”Nhà họ Tần cách trường học khá gần, trước đây Tống Viện hay mượn phòng bếp của nhà bọn họ, chỉ cần đi bộ mấy bước là đến.Nhưng nếu tới nhà người khác thì sẽ lãng phí thời gian hơn.Với lại, khoảng thời gian trước trời thường đổ mưa nên càng bất tiện.Ban đầu, lúc Tần Bắc đề nghị xây phòng bếp, Tống Viện từ chối.Sau thấy người nọ làm lơ ý kiến của mình, ngày nào tan làm cũng tới xây phòng bếp nên Tống Viện cũng đành mặc kệ.Bây giờ phòng bếp đã xây xong rồi, không dùng không được.Tống Viện không phải kiểu người hay làm khó bản thân, coi như Tần Bắc đang giúp đội sản xuất mà thôi.Dù sao thì sau này Tống Viện có tới đội sản xuất dạy học và ở đây nữa hay không thì phòng bếp sẽ để lại cho người sau.Nghĩ vậy, gánh nặng tâm lý của Tống Viện cũng biến mất.Người trong đội sản xuất đều biết là điều kiện trường học không được tốt, nên xây phòng bếp cho cô giáo Tống, nhưng ngày nào bọn họ cũng bận rộn với công việc, sau lại thấy Tống Viện đi mượn nhờ phòng bếp nhà người khác, dường như cũng không có gì bất tiện nên họ đã tự động gạt phăng chuyện này đi lúc nào không hay.Sau này Tần Bắc xây phòng bếp cho Tống Viện, không phải người trong đội sản xuất không bàn tán.Sau lại nghe nói Tống Viện cho Tần Thiên bánh bao nhân thịt, dạy thằng nhóc học chữ, còn bênh vực thằng nhóc trước mấy đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, bấy giờ họ mới hiểu tại sao Tần Bắc làm vậy.Tần Bắc đang trả ơn.Lại cộng thêm việc Du Vãn theo đuổi Tần Bắc nên lời đồn đãi vớ vẩn với Tống Viện cũng biến mất.Vân Mộng Hạ VũBiết mục đích hai người Tiêu Thanh Như tới đây nên Tống Viện cười nói: “Hai người tới thật đúng lúc, tớ đã ứng trước học phí giúp học sinh nên mấy ngày hôm trước nhà bọn họ trả tớ mấy túi khoai lang đỏ, hai người cứ lấy về nhà đi, không cần tìm mua chỗ đồng hương đâu.”Làm giáo viên, hàng tháng Tống Viện sẽ nhận được trợ cấp phiếu gạo và lương thực. Trường học nhỏ, chất đầy khoai lang đỏ như vậy cũng không phải cách, cô ấy còn đang phát sầu vì không biết nên giải quyết vấn đề này thế nào, cũng may là hai người Tiêu Thanh Như tới.“Vậy tớ sẽ cho cậu phiếu gạo.”“Được.”Tống Viện không để bụng hơn trăm cân khoai lang đỏ kia, nhưng người xưa nói rất đúng, anh em tốt phải phân chia sòng phẳng. Cô ấy nhận phiếu gạo thì đối phương sẽ không thấy nặng lòng, cả hai bên đều vui.Mẹ Tiêu là người thông minh, nhớ lại những lời con gái từng nói lúc trước cộng thêm việc Tống Viện vừa nói về phòng bếp nên cũng có suy đoán đại khái.Bà thầm thở dài một hơi, xem ra mong muốn có Tiểu Tống làm con dâu không thể thành hiện thực rồi.

Mẹ Tiêu không trêu chọc con gái nữa, bà đẩy xe đạp ra ngoài: “Con có mang bánh nướng áp chảo chuẩn bị cho Tiểu Tống không?”

Tiêu Thanh Như chỉ vào chiếc túi treo trên xe đạp, nói: “Con mang rồi.”

“Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Mẹ Tiêu đạp xe được nên hai mẹ con mỗi người đạp một chiếc, họ cùng đi về phía đội sản xuất.

Lần này họ đã tính toán thời gian trước khi ra ngoài, đến nơi vừa đúng lúc Tống Viện vừa kết thúc công việc buổi sáng.

Có bánh bột ngô Tiêu Thanh Như mang tới nên Tống Viện không cần nấu cơm nữa.

Nhìn phòng bếp nhỏ mới xây bên cạnh ký túc xá, Tiêu Thanh Như hỏi: “Đội sản xuất làm cho cậu à?”

“Không phải.”

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, vậy chẳng lẽ là Tần Bắc làm ư?

Giây tiếp theo, Tống viện đã xác nhận suy đoán của cô: “Đây là lần trước tớ ra mặt giúp Tần Thiên, lúc ấy anh trai thằng nhóc không cảm ơn, sau thấy ngại nên làm cái phòng bếp cho tớ.”

Tiêu Thanh Như muốn hỏi thêm hai câu nhưng mẹ vẫn đang ngồi bên cạnh nên cũng không nói thêm gì nữa.

“Có phòng bếp cũng khá tốt, cậu đỡ phải đến nhà đồng hương dùng nhờ.”

“Ừ, cũng khá tiện.”

Nhà họ Tần cách trường học khá gần, trước đây Tống Viện hay mượn phòng bếp của nhà bọn họ, chỉ cần đi bộ mấy bước là đến.

Nhưng nếu tới nhà người khác thì sẽ lãng phí thời gian hơn.

Với lại, khoảng thời gian trước trời thường đổ mưa nên càng bất tiện.

Ban đầu, lúc Tần Bắc đề nghị xây phòng bếp, Tống Viện từ chối.

Sau thấy người nọ làm lơ ý kiến của mình, ngày nào tan làm cũng tới xây phòng bếp nên Tống Viện cũng đành mặc kệ.

Bây giờ phòng bếp đã xây xong rồi, không dùng không được.

Tống Viện không phải kiểu người hay làm khó bản thân, coi như Tần Bắc đang giúp đội sản xuất mà thôi.

Dù sao thì sau này Tống Viện có tới đội sản xuất dạy học và ở đây nữa hay không thì phòng bếp sẽ để lại cho người sau.

Nghĩ vậy, gánh nặng tâm lý của Tống Viện cũng biến mất.

Người trong đội sản xuất đều biết là điều kiện trường học không được tốt, nên xây phòng bếp cho cô giáo Tống, nhưng ngày nào bọn họ cũng bận rộn với công việc, sau lại thấy Tống Viện đi mượn nhờ phòng bếp nhà người khác, dường như cũng không có gì bất tiện nên họ đã tự động gạt phăng chuyện này đi lúc nào không hay.

Sau này Tần Bắc xây phòng bếp cho Tống Viện, không phải người trong đội sản xuất không bàn tán.

Sau lại nghe nói Tống Viện cho Tần Thiên bánh bao nhân thịt, dạy thằng nhóc học chữ, còn bênh vực thằng nhóc trước mấy đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, bấy giờ họ mới hiểu tại sao Tần Bắc làm vậy.

Tần Bắc đang trả ơn.

Lại cộng thêm việc Du Vãn theo đuổi Tần Bắc nên lời đồn đãi vớ vẩn với Tống Viện cũng biến mất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Biết mục đích hai người Tiêu Thanh Như tới đây nên Tống Viện cười nói: “Hai người tới thật đúng lúc, tớ đã ứng trước học phí giúp học sinh nên mấy ngày hôm trước nhà bọn họ trả tớ mấy túi khoai lang đỏ, hai người cứ lấy về nhà đi, không cần tìm mua chỗ đồng hương đâu.”

Làm giáo viên, hàng tháng Tống Viện sẽ nhận được trợ cấp phiếu gạo và lương thực. Trường học nhỏ, chất đầy khoai lang đỏ như vậy cũng không phải cách, cô ấy còn đang phát sầu vì không biết nên giải quyết vấn đề này thế nào, cũng may là hai người Tiêu Thanh Như tới.

“Vậy tớ sẽ cho cậu phiếu gạo.”

“Được.”

Tống Viện không để bụng hơn trăm cân khoai lang đỏ kia, nhưng người xưa nói rất đúng, anh em tốt phải phân chia sòng phẳng. Cô ấy nhận phiếu gạo thì đối phương sẽ không thấy nặng lòng, cả hai bên đều vui.

Mẹ Tiêu là người thông minh, nhớ lại những lời con gái từng nói lúc trước cộng thêm việc Tống Viện vừa nói về phòng bếp nên cũng có suy đoán đại khái.

Bà thầm thở dài một hơi, xem ra mong muốn có Tiểu Tống làm con dâu không thể thành hiện thực rồi.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Tiêu không trêu chọc con gái nữa, bà đẩy xe đạp ra ngoài: “Con có mang bánh nướng áp chảo chuẩn bị cho Tiểu Tống không?”Tiêu Thanh Như chỉ vào chiếc túi treo trên xe đạp, nói: “Con mang rồi.”“Được, vậy chúng ta đi thôi.”Mẹ Tiêu đạp xe được nên hai mẹ con mỗi người đạp một chiếc, họ cùng đi về phía đội sản xuất.Lần này họ đã tính toán thời gian trước khi ra ngoài, đến nơi vừa đúng lúc Tống Viện vừa kết thúc công việc buổi sáng.Có bánh bột ngô Tiêu Thanh Như mang tới nên Tống Viện không cần nấu cơm nữa.Nhìn phòng bếp nhỏ mới xây bên cạnh ký túc xá, Tiêu Thanh Như hỏi: “Đội sản xuất làm cho cậu à?”“Không phải.”Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, vậy chẳng lẽ là Tần Bắc làm ư?Giây tiếp theo, Tống viện đã xác nhận suy đoán của cô: “Đây là lần trước tớ ra mặt giúp Tần Thiên, lúc ấy anh trai thằng nhóc không cảm ơn, sau thấy ngại nên làm cái phòng bếp cho tớ.”Tiêu Thanh Như muốn hỏi thêm hai câu nhưng mẹ vẫn đang ngồi bên cạnh nên cũng không nói thêm gì nữa.“Có phòng bếp cũng khá tốt, cậu đỡ phải đến nhà đồng hương dùng nhờ.”“Ừ, cũng khá tiện.”Nhà họ Tần cách trường học khá gần, trước đây Tống Viện hay mượn phòng bếp của nhà bọn họ, chỉ cần đi bộ mấy bước là đến.Nhưng nếu tới nhà người khác thì sẽ lãng phí thời gian hơn.Với lại, khoảng thời gian trước trời thường đổ mưa nên càng bất tiện.Ban đầu, lúc Tần Bắc đề nghị xây phòng bếp, Tống Viện từ chối.Sau thấy người nọ làm lơ ý kiến của mình, ngày nào tan làm cũng tới xây phòng bếp nên Tống Viện cũng đành mặc kệ.Bây giờ phòng bếp đã xây xong rồi, không dùng không được.Tống Viện không phải kiểu người hay làm khó bản thân, coi như Tần Bắc đang giúp đội sản xuất mà thôi.Dù sao thì sau này Tống Viện có tới đội sản xuất dạy học và ở đây nữa hay không thì phòng bếp sẽ để lại cho người sau.Nghĩ vậy, gánh nặng tâm lý của Tống Viện cũng biến mất.Người trong đội sản xuất đều biết là điều kiện trường học không được tốt, nên xây phòng bếp cho cô giáo Tống, nhưng ngày nào bọn họ cũng bận rộn với công việc, sau lại thấy Tống Viện đi mượn nhờ phòng bếp nhà người khác, dường như cũng không có gì bất tiện nên họ đã tự động gạt phăng chuyện này đi lúc nào không hay.Sau này Tần Bắc xây phòng bếp cho Tống Viện, không phải người trong đội sản xuất không bàn tán.Sau lại nghe nói Tống Viện cho Tần Thiên bánh bao nhân thịt, dạy thằng nhóc học chữ, còn bênh vực thằng nhóc trước mấy đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, bấy giờ họ mới hiểu tại sao Tần Bắc làm vậy.Tần Bắc đang trả ơn.Lại cộng thêm việc Du Vãn theo đuổi Tần Bắc nên lời đồn đãi vớ vẩn với Tống Viện cũng biến mất.Vân Mộng Hạ VũBiết mục đích hai người Tiêu Thanh Như tới đây nên Tống Viện cười nói: “Hai người tới thật đúng lúc, tớ đã ứng trước học phí giúp học sinh nên mấy ngày hôm trước nhà bọn họ trả tớ mấy túi khoai lang đỏ, hai người cứ lấy về nhà đi, không cần tìm mua chỗ đồng hương đâu.”Làm giáo viên, hàng tháng Tống Viện sẽ nhận được trợ cấp phiếu gạo và lương thực. Trường học nhỏ, chất đầy khoai lang đỏ như vậy cũng không phải cách, cô ấy còn đang phát sầu vì không biết nên giải quyết vấn đề này thế nào, cũng may là hai người Tiêu Thanh Như tới.“Vậy tớ sẽ cho cậu phiếu gạo.”“Được.”Tống Viện không để bụng hơn trăm cân khoai lang đỏ kia, nhưng người xưa nói rất đúng, anh em tốt phải phân chia sòng phẳng. Cô ấy nhận phiếu gạo thì đối phương sẽ không thấy nặng lòng, cả hai bên đều vui.Mẹ Tiêu là người thông minh, nhớ lại những lời con gái từng nói lúc trước cộng thêm việc Tống Viện vừa nói về phòng bếp nên cũng có suy đoán đại khái.Bà thầm thở dài một hơi, xem ra mong muốn có Tiểu Tống làm con dâu không thể thành hiện thực rồi.

Chương 141: Chương 141