Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 143: Chương 143
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Hứa Mục Chu đàng hoàng nói: "Ảnh hưởng không tốt.""Không tốt thế nào? Người khác cũng không nhìn thấy."Tiêu Thanh Như vừa dứt lời, dưới lầu Tiêu Hoài Thư cố ý cất cao giọng nói: "Em rể, xuống ăn khuya."Tiêu Thanh Như cứng đờ, cô không biết người dưới tầng có nghe thấy lời cô vừa nói không.Cô vội vàng lấy quần áo trong túi hành lý của Hứa Mục Chu ra.Mặc dù da mặt Hứa Mục Chu dày, nhưng ở nhà vợ, anh vẫn có chừng mực.Hứa Mục Chu nhanh chóng mặc xong quần áo, anh đi xuống tầng cùng Tiêu Thanh Như.Đúng lúc mẹ Tiêu bưng một bát mỳ trứng ra: "Để mẹ lấy thêm sủi cảo, hai đứa ngồi tàu hai ngày chắc hẳn cũng đói bụng, nhanh ăn đi."Hứa Mục Chu cười nói: "Bọn con đã ăn cơm tối trên tàu, thế nhưng vẫn cảm ơn mẹ."Mẹ Tiêu nhìn con trai, rồi lại nhìn con rể, bà cảm thấy bọn họ đều gầy đi.Ba tháng huấn luyện khép kín, thật sự không dễ dàng."Hai đứa mau ăn đi, ngày mai được nghỉ không? Được nghỉ thì mẹ làm bánh mỳ kẹp thịt cho mấy đứa."Hứa Mục Chu gật đầu: "Con có hai ngày nghỉ.""Được rồi, hai đứa mau ăn đi, ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi.""Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, bát đũa thì để con rửa là được." Hứa Mục Chu nói.Vân Mộng Hạ Vũ"Để cho anh con dọn, dù sao thằng bé cũng rảnh rỗi, trong khoảng thời gian này Thanh Như rất nhớ con, hai đứa cứ về phòng trò chuyện."Da mặt Tiêu Thanh Như mỏng, cô bị trêu ghẹo như vậy thì ngượng ngùng không thôi: "Cũng chỉ nhớ bình thường, sao mẹ lại còn thêm mắm dặm muối như vậy?"Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên: "Từ trước đến nay mẹ đều ăn ngay nói thật."Hứa Mục Chu biết vợ cũng nhớ mình, cái đuôi của anh sắp vểnh lên tận trời.Tiêu Thanh Như làm như không thấy sự đắc ý của người kia.Mẹ Tiêu nhịn cười, bà không trêu chọc bọn họ nữa, sau khi dặn dò một câu ăn xong nhanh về nghỉ ngơi, thì bà cũng trở về phòng.Mặc dù bà cũng rất muốn trò chuyện với bọn nhỏ, nhưng bây giờ quá muộn rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau."Vợ, em ăn thêm chút đi.""Không ăn, ăn khuya không tốt cho cơ thể.""Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."Hứa Mục Chu đưa trứng đến bên miệng Tiêu Thanh Như.Tiêu Thanh Như vốn không muốn ăn, nhưng Hứa Mục Chu đã bón đến miệng, không ăn thì có vẻ là không cho anh mặt mũi.Cô cắn một miếng nhỏ: "Anh ăn nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa.""Ừ."Tiêu Hoài Thư nhìn hai người đối diện, không hiểu sao anh ấy có cảm giác cái ghế mình ngồi có đinh, anh ấy ngồi không yên.Đây là lần *****ên anh ấy cảm nhận được cảm giác xấu hổ này.Nếu là trước đây, anh ấy chắc chắn sẽ ở lại nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu, không để cho anh làm chuyện gì quá phận.Nhưng bây giờ cả người anh ấy lại không được tự nhiên.Tiêu Hoài Thư nghĩ hầm, có thể em rể đứng đắn khác với em rể không đứng đắn, bây giờ anh ấy cũng không có lập trường ngăn cản Hứa Mục Chu.Tiêu Hoài Thư u oán thở dài, anh ấy ăn mỳ xong thì cầm bát vào phòng bếp rửa: "Còn lại cậu dọn."Nói xong, anh ấy nhanh chóng trốn về phòng.Hứa Mục Chu cong môi, cũng có mắt nhìn đó.Tay trái anh nắm tay Tiêu Thanh Như để ở đầu gối, tay phải cầm đũa ăn mỳ.Hứa Mục Chu không khỏi cảm thán, đây mới là cuộc sống hạnh phúc của người có vợ.Tiêu Thanh Như nắm lấy bàn tay to lớn có hơi chai sạn của người đàn ông, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ.Cô không khỏi thúc giục: "Mau ăn nhanh lên, ăn xong còn ngủ."Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như đầy ẩn ý: "Gấp như vậy?"*****êu Thanh Như đầy vạch đen, cô hung dữ nói: "Đừng để em đánh anh."Hứa Mục Chu: "..."Anh không nhịn được cười ra tiếng: "Đánh ở đâu? Anh sẽ phối hợp với em.""Đồng chí Hứa, một khoảng thời gian không gặp, da mặt anh lại dày hơn rồi."Tiêu Thanh Như chọc vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô đưa ra kết luận này."Da mặt dày mới có thể ăn no."Hứa Mục Chu dùng hai má cọ vào mu bàn tay của Tiêu Thanh Như, tốc độ ăn của anh nhanh hơn trông thấy.Không đến mười phút sau, hai người đã trở về phòng.
Hứa Mục Chu đàng hoàng nói: "Ảnh hưởng không tốt."
"Không tốt thế nào? Người khác cũng không nhìn thấy."
Tiêu Thanh Như vừa dứt lời, dưới lầu Tiêu Hoài Thư cố ý cất cao giọng nói: "Em rể, xuống ăn khuya."
Tiêu Thanh Như cứng đờ, cô không biết người dưới tầng có nghe thấy lời cô vừa nói không.
Cô vội vàng lấy quần áo trong túi hành lý của Hứa Mục Chu ra.
Mặc dù da mặt Hứa Mục Chu dày, nhưng ở nhà vợ, anh vẫn có chừng mực.
Hứa Mục Chu nhanh chóng mặc xong quần áo, anh đi xuống tầng cùng Tiêu Thanh Như.
Đúng lúc mẹ Tiêu bưng một bát mỳ trứng ra: "Để mẹ lấy thêm sủi cảo, hai đứa ngồi tàu hai ngày chắc hẳn cũng đói bụng, nhanh ăn đi."
Hứa Mục Chu cười nói: "Bọn con đã ăn cơm tối trên tàu, thế nhưng vẫn cảm ơn mẹ."
Mẹ Tiêu nhìn con trai, rồi lại nhìn con rể, bà cảm thấy bọn họ đều gầy đi.
Ba tháng huấn luyện khép kín, thật sự không dễ dàng.
"Hai đứa mau ăn đi, ngày mai được nghỉ không? Được nghỉ thì mẹ làm bánh mỳ kẹp thịt cho mấy đứa."
Hứa Mục Chu gật đầu: "Con có hai ngày nghỉ."
"Được rồi, hai đứa mau ăn đi, ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi."
"Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, bát đũa thì để con rửa là được." Hứa Mục Chu nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Để cho anh con dọn, dù sao thằng bé cũng rảnh rỗi, trong khoảng thời gian này Thanh Như rất nhớ con, hai đứa cứ về phòng trò chuyện."
Da mặt Tiêu Thanh Như mỏng, cô bị trêu ghẹo như vậy thì ngượng ngùng không thôi: "Cũng chỉ nhớ bình thường, sao mẹ lại còn thêm mắm dặm muối như vậy?"
Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên: "Từ trước đến nay mẹ đều ăn ngay nói thật."
Hứa Mục Chu biết vợ cũng nhớ mình, cái đuôi của anh sắp vểnh lên tận trời.
Tiêu Thanh Như làm như không thấy sự đắc ý của người kia.
Mẹ Tiêu nhịn cười, bà không trêu chọc bọn họ nữa, sau khi dặn dò một câu ăn xong nhanh về nghỉ ngơi, thì bà cũng trở về phòng.
Mặc dù bà cũng rất muốn trò chuyện với bọn nhỏ, nhưng bây giờ quá muộn rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau.
"Vợ, em ăn thêm chút đi."
"Không ăn, ăn khuya không tốt cho cơ thể."
"Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."
Hứa Mục Chu đưa trứng đến bên miệng Tiêu Thanh Như.
Tiêu Thanh Như vốn không muốn ăn, nhưng Hứa Mục Chu đã bón đến miệng, không ăn thì có vẻ là không cho anh mặt mũi.
Cô cắn một miếng nhỏ: "Anh ăn nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa."
"Ừ."
Tiêu Hoài Thư nhìn hai người đối diện, không hiểu sao anh ấy có cảm giác cái ghế mình ngồi có đinh, anh ấy ngồi không yên.
Đây là lần *****ên anh ấy cảm nhận được cảm giác xấu hổ này.
Nếu là trước đây, anh ấy chắc chắn sẽ ở lại nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu, không để cho anh làm chuyện gì quá phận.
Nhưng bây giờ cả người anh ấy lại không được tự nhiên.
Tiêu Hoài Thư nghĩ hầm, có thể em rể đứng đắn khác với em rể không đứng đắn, bây giờ anh ấy cũng không có lập trường ngăn cản Hứa Mục Chu.
Tiêu Hoài Thư u oán thở dài, anh ấy ăn mỳ xong thì cầm bát vào phòng bếp rửa: "Còn lại cậu dọn."
Nói xong, anh ấy nhanh chóng trốn về phòng.
Hứa Mục Chu cong môi, cũng có mắt nhìn đó.
Tay trái anh nắm tay Tiêu Thanh Như để ở đầu gối, tay phải cầm đũa ăn mỳ.
Hứa Mục Chu không khỏi cảm thán, đây mới là cuộc sống hạnh phúc của người có vợ.
Tiêu Thanh Như nắm lấy bàn tay to lớn có hơi chai sạn của người đàn ông, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ.
Cô không khỏi thúc giục: "Mau ăn nhanh lên, ăn xong còn ngủ."
Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như đầy ẩn ý: "Gấp như vậy?"
*****êu Thanh Như đầy vạch đen, cô hung dữ nói: "Đừng để em đánh anh."
Hứa Mục Chu: "..."
Anh không nhịn được cười ra tiếng: "Đánh ở đâu? Anh sẽ phối hợp với em."
"Đồng chí Hứa, một khoảng thời gian không gặp, da mặt anh lại dày hơn rồi."
Tiêu Thanh Như chọc vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô đưa ra kết luận này.
"Da mặt dày mới có thể ăn no."
Hứa Mục Chu dùng hai má cọ vào mu bàn tay của Tiêu Thanh Như, tốc độ ăn của anh nhanh hơn trông thấy.
Không đến mười phút sau, hai người đã trở về phòng.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Hứa Mục Chu đàng hoàng nói: "Ảnh hưởng không tốt.""Không tốt thế nào? Người khác cũng không nhìn thấy."Tiêu Thanh Như vừa dứt lời, dưới lầu Tiêu Hoài Thư cố ý cất cao giọng nói: "Em rể, xuống ăn khuya."Tiêu Thanh Như cứng đờ, cô không biết người dưới tầng có nghe thấy lời cô vừa nói không.Cô vội vàng lấy quần áo trong túi hành lý của Hứa Mục Chu ra.Mặc dù da mặt Hứa Mục Chu dày, nhưng ở nhà vợ, anh vẫn có chừng mực.Hứa Mục Chu nhanh chóng mặc xong quần áo, anh đi xuống tầng cùng Tiêu Thanh Như.Đúng lúc mẹ Tiêu bưng một bát mỳ trứng ra: "Để mẹ lấy thêm sủi cảo, hai đứa ngồi tàu hai ngày chắc hẳn cũng đói bụng, nhanh ăn đi."Hứa Mục Chu cười nói: "Bọn con đã ăn cơm tối trên tàu, thế nhưng vẫn cảm ơn mẹ."Mẹ Tiêu nhìn con trai, rồi lại nhìn con rể, bà cảm thấy bọn họ đều gầy đi.Ba tháng huấn luyện khép kín, thật sự không dễ dàng."Hai đứa mau ăn đi, ngày mai được nghỉ không? Được nghỉ thì mẹ làm bánh mỳ kẹp thịt cho mấy đứa."Hứa Mục Chu gật đầu: "Con có hai ngày nghỉ.""Được rồi, hai đứa mau ăn đi, ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi.""Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, bát đũa thì để con rửa là được." Hứa Mục Chu nói.Vân Mộng Hạ Vũ"Để cho anh con dọn, dù sao thằng bé cũng rảnh rỗi, trong khoảng thời gian này Thanh Như rất nhớ con, hai đứa cứ về phòng trò chuyện."Da mặt Tiêu Thanh Như mỏng, cô bị trêu ghẹo như vậy thì ngượng ngùng không thôi: "Cũng chỉ nhớ bình thường, sao mẹ lại còn thêm mắm dặm muối như vậy?"Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên: "Từ trước đến nay mẹ đều ăn ngay nói thật."Hứa Mục Chu biết vợ cũng nhớ mình, cái đuôi của anh sắp vểnh lên tận trời.Tiêu Thanh Như làm như không thấy sự đắc ý của người kia.Mẹ Tiêu nhịn cười, bà không trêu chọc bọn họ nữa, sau khi dặn dò một câu ăn xong nhanh về nghỉ ngơi, thì bà cũng trở về phòng.Mặc dù bà cũng rất muốn trò chuyện với bọn nhỏ, nhưng bây giờ quá muộn rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau."Vợ, em ăn thêm chút đi.""Không ăn, ăn khuya không tốt cho cơ thể.""Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."Hứa Mục Chu đưa trứng đến bên miệng Tiêu Thanh Như.Tiêu Thanh Như vốn không muốn ăn, nhưng Hứa Mục Chu đã bón đến miệng, không ăn thì có vẻ là không cho anh mặt mũi.Cô cắn một miếng nhỏ: "Anh ăn nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa.""Ừ."Tiêu Hoài Thư nhìn hai người đối diện, không hiểu sao anh ấy có cảm giác cái ghế mình ngồi có đinh, anh ấy ngồi không yên.Đây là lần *****ên anh ấy cảm nhận được cảm giác xấu hổ này.Nếu là trước đây, anh ấy chắc chắn sẽ ở lại nhìn chằm chằm Hứa Mục Chu, không để cho anh làm chuyện gì quá phận.Nhưng bây giờ cả người anh ấy lại không được tự nhiên.Tiêu Hoài Thư nghĩ hầm, có thể em rể đứng đắn khác với em rể không đứng đắn, bây giờ anh ấy cũng không có lập trường ngăn cản Hứa Mục Chu.Tiêu Hoài Thư u oán thở dài, anh ấy ăn mỳ xong thì cầm bát vào phòng bếp rửa: "Còn lại cậu dọn."Nói xong, anh ấy nhanh chóng trốn về phòng.Hứa Mục Chu cong môi, cũng có mắt nhìn đó.Tay trái anh nắm tay Tiêu Thanh Như để ở đầu gối, tay phải cầm đũa ăn mỳ.Hứa Mục Chu không khỏi cảm thán, đây mới là cuộc sống hạnh phúc của người có vợ.Tiêu Thanh Như nắm lấy bàn tay to lớn có hơi chai sạn của người đàn ông, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ.Cô không khỏi thúc giục: "Mau ăn nhanh lên, ăn xong còn ngủ."Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như đầy ẩn ý: "Gấp như vậy?"*****êu Thanh Như đầy vạch đen, cô hung dữ nói: "Đừng để em đánh anh."Hứa Mục Chu: "..."Anh không nhịn được cười ra tiếng: "Đánh ở đâu? Anh sẽ phối hợp với em.""Đồng chí Hứa, một khoảng thời gian không gặp, da mặt anh lại dày hơn rồi."Tiêu Thanh Như chọc vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô đưa ra kết luận này."Da mặt dày mới có thể ăn no."Hứa Mục Chu dùng hai má cọ vào mu bàn tay của Tiêu Thanh Như, tốc độ ăn của anh nhanh hơn trông thấy.Không đến mười phút sau, hai người đã trở về phòng.