Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 194: Chương 194
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Hoài Thư và chị em nhà họ Phương cũng xuống xe.“Biết bọn họ là chiến hữu từng học cùng nhau, mẹ Hứa mời hai chị em họ vào nhà ăn cơm.”“Cảm ơn đồng chí Phương đã đưa mấy đứa nhỏ về, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong nhà rồi, mọi người vào nhà ăn cùng cho vui.”Phương Ánh Thu từ chối: “Em trai cháu xuống nông thôn cũng được hai năm rồi, khó khăn lắm năm nay mới có cơ hội về nhà thăm người thân, người trong gia đình cũng đang mong lắm, có cơ hội cháu sẽ tới chơi sau.”Mẹ Hứa hiểu cảm giác trông ngóng con về nhà nên cũng không gượng ép nữa, chỉ bảo cha Hứa về nhà gói vài cái bánh bao nhân thịt cho chị em nhà họ Phương.“Cầm theo có gì còn ăn trên đường đi mà lót dạ.”Vân Mộng Hạ VũVới ánh mắt chấp thuận của Phương Ánh Thu, Phương Kiến Quốc tung ta tung tăng nhận.“Cảm ơn thím, hai ngày nay bọn cháu không được ăn cơm nóng rồi, cái này quý giá lắm đấy ạ.”Nghĩ đến đứa con dâu vốn luôn được nhà họ Tiêu cưng chiều chăm lo hết mực lại phải chịu khổ như vậy, mẹ Hứa đau lòng muốn chết, chặng đường về đây cũng không dễ dàng gì.Đợi đến khi Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư khuân hết hành lý xuống xe, Phương Ánh Thu mới rời đi.Tiêu Hoài Thư vội nói: “Hôm nay phải cảm ơn cô rồi, bao giờ cô rảnh? Tôi mời cô một bữa cơm.”“Dạo gần đây tôi rảnh.”Chắc chắn đêm ba mươi phải đón giao thừa với gia đình.Tiêu Hoài Thư lại hỏi: “Vậy ngày đầu năm mới được không? Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, vừa hay dẫn em gái tôi đi dạo quanh một vòng nữa.”Ý cười chợt loé trong ánh mắt Phương Ánh Thu, cô ấy nghĩ thầm: Chắc chắn Hứa Mục Chu không muốn dẫn bọn họ đi chơi cùng.“Nếu anh đã có thành ý như vậy thì cũng được thôi, dù sao ở nhà không có gì làm cũng chán.”Sau khi thống nhất thời gian, hai chị em nhà họ Phương rời đi.Mẹ Hứa là người từng trải nên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu tình hình.Thảo nào tự nhiên anh trai Thanh Như lại mới tới Bắc Kinh, thì ra là để theo đuổi con gái nhà người ta.Bà ấy nghĩ thầm trong lòng, có lẽ phải dành chút thời gian để gọi cho bà thông gia thông báo về chuyện này rồi.“Nào nào nào, vào nhà thôi.”Đàn ông chịu trách nhiệm vác đồ, Tiêu Thanh Như đi tay không với mẹ Hứa trước.Chào hỏi sơ qua với hàng xóm xong, mẹ Hứa bắt đầu giới thiệu cô với mọi người.Tính Tiêu Thanh Như vốn thân thiện nên cô cũng không hề tỏ ra khách sáo hay gì, hầu hết mấy người hàng xóm đều rất thích cô.Chỉ là ngại thân phận của cô nên không dám đối đãi quá nhiệt tình, sợ có người lại cho rằng họ có quan hệ mờ ám ngoài luồng.Có một số người còn đổi mục tiêu sang Tiêu Hoài Thư, nghe nói anh ấy là anh trai ruột của Tiêu Thanh Như, vẫn độc thân và chưa kết hôn, đầu óc họ lập tức hoạt động.Đây chính là con trai cả của Tư lệnh, đã vậy còn anh tuấn lịch lãm phong độ, nếu gả con gái mình cho người này thì chẳng phải phát tài rồi ư?Dù sao thì con gái lấy chồng cũng như bát nước hắt đi, cuối cùng số tài sản thuộc về ai cũng chẳng phải bàn nữa rồi.Những người đó cứ hỏi đi hỏi lại về Tiêu Hoài Thư, nhưng mẹ Hứa đã ngăn cản họ.“Bọn nhỏ ngồi xe lửa suốt hai ngày nên giờ cũng mệt lắm rồi, trước mắt để chúng vào nhà ăn cơm rồi ngủ một giấc cho ngon đã, có gì thì nói sau.”Tiêu Hoài Thư lau mồ hôi, đây không phải lần đầu anh ấy tới nhà họ Hứa, nhưng đây là lần đầu anh ấy gặp tình trạng này.Nhiệt tình quá cũng rất đáng sợ.Đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như tới nhà chồng, mặc dù diện tích tứ hợp viện không lớn nhưng cả toà sân đều là của nhà họ Hứa nên nhìn rất rộng rãi.Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn ra là có người đặc biệt dọn dẹp qua.Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như về phòng bọn họ, mẹ Hứa dẫn Tiêu Hoài Thư tới phòng dành cho khách.Vẫn là căn phòng trước kia, nó được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, giường được dọn sẵn để mọi người có thể vào ở.“Hoài Thư, đặt hành lý xuống trước đi, chúng ta xuống ăn cơm.”“Dạ.”
Tiêu Hoài Thư và chị em nhà họ Phương cũng xuống xe.
“Biết bọn họ là chiến hữu từng học cùng nhau, mẹ Hứa mời hai chị em họ vào nhà ăn cơm.”
“Cảm ơn đồng chí Phương đã đưa mấy đứa nhỏ về, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong nhà rồi, mọi người vào nhà ăn cùng cho vui.”
Phương Ánh Thu từ chối: “Em trai cháu xuống nông thôn cũng được hai năm rồi, khó khăn lắm năm nay mới có cơ hội về nhà thăm người thân, người trong gia đình cũng đang mong lắm, có cơ hội cháu sẽ tới chơi sau.”
Mẹ Hứa hiểu cảm giác trông ngóng con về nhà nên cũng không gượng ép nữa, chỉ bảo cha Hứa về nhà gói vài cái bánh bao nhân thịt cho chị em nhà họ Phương.
“Cầm theo có gì còn ăn trên đường đi mà lót dạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Với ánh mắt chấp thuận của Phương Ánh Thu, Phương Kiến Quốc tung ta tung tăng nhận.
“Cảm ơn thím, hai ngày nay bọn cháu không được ăn cơm nóng rồi, cái này quý giá lắm đấy ạ.”
Nghĩ đến đứa con dâu vốn luôn được nhà họ Tiêu cưng chiều chăm lo hết mực lại phải chịu khổ như vậy, mẹ Hứa đau lòng muốn chết, chặng đường về đây cũng không dễ dàng gì.
Đợi đến khi Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư khuân hết hành lý xuống xe, Phương Ánh Thu mới rời đi.
Tiêu Hoài Thư vội nói: “Hôm nay phải cảm ơn cô rồi, bao giờ cô rảnh? Tôi mời cô một bữa cơm.”
“Dạo gần đây tôi rảnh.”
Chắc chắn đêm ba mươi phải đón giao thừa với gia đình.
Tiêu Hoài Thư lại hỏi: “Vậy ngày đầu năm mới được không? Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, vừa hay dẫn em gái tôi đi dạo quanh một vòng nữa.”
Ý cười chợt loé trong ánh mắt Phương Ánh Thu, cô ấy nghĩ thầm: Chắc chắn Hứa Mục Chu không muốn dẫn bọn họ đi chơi cùng.
“Nếu anh đã có thành ý như vậy thì cũng được thôi, dù sao ở nhà không có gì làm cũng chán.”
Sau khi thống nhất thời gian, hai chị em nhà họ Phương rời đi.
Mẹ Hứa là người từng trải nên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu tình hình.
Thảo nào tự nhiên anh trai Thanh Như lại mới tới Bắc Kinh, thì ra là để theo đuổi con gái nhà người ta.
Bà ấy nghĩ thầm trong lòng, có lẽ phải dành chút thời gian để gọi cho bà thông gia thông báo về chuyện này rồi.
“Nào nào nào, vào nhà thôi.”
Đàn ông chịu trách nhiệm vác đồ, Tiêu Thanh Như đi tay không với mẹ Hứa trước.
Chào hỏi sơ qua với hàng xóm xong, mẹ Hứa bắt đầu giới thiệu cô với mọi người.
Tính Tiêu Thanh Như vốn thân thiện nên cô cũng không hề tỏ ra khách sáo hay gì, hầu hết mấy người hàng xóm đều rất thích cô.
Chỉ là ngại thân phận của cô nên không dám đối đãi quá nhiệt tình, sợ có người lại cho rằng họ có quan hệ mờ ám ngoài luồng.
Có một số người còn đổi mục tiêu sang Tiêu Hoài Thư, nghe nói anh ấy là anh trai ruột của Tiêu Thanh Như, vẫn độc thân và chưa kết hôn, đầu óc họ lập tức hoạt động.
Đây chính là con trai cả của Tư lệnh, đã vậy còn anh tuấn lịch lãm phong độ, nếu gả con gái mình cho người này thì chẳng phải phát tài rồi ư?
Dù sao thì con gái lấy chồng cũng như bát nước hắt đi, cuối cùng số tài sản thuộc về ai cũng chẳng phải bàn nữa rồi.
Những người đó cứ hỏi đi hỏi lại về Tiêu Hoài Thư, nhưng mẹ Hứa đã ngăn cản họ.
“Bọn nhỏ ngồi xe lửa suốt hai ngày nên giờ cũng mệt lắm rồi, trước mắt để chúng vào nhà ăn cơm rồi ngủ một giấc cho ngon đã, có gì thì nói sau.”
Tiêu Hoài Thư lau mồ hôi, đây không phải lần đầu anh ấy tới nhà họ Hứa, nhưng đây là lần đầu anh ấy gặp tình trạng này.
Nhiệt tình quá cũng rất đáng sợ.
Đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như tới nhà chồng, mặc dù diện tích tứ hợp viện không lớn nhưng cả toà sân đều là của nhà họ Hứa nên nhìn rất rộng rãi.
Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn ra là có người đặc biệt dọn dẹp qua.
Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như về phòng bọn họ, mẹ Hứa dẫn Tiêu Hoài Thư tới phòng dành cho khách.
Vẫn là căn phòng trước kia, nó được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, giường được dọn sẵn để mọi người có thể vào ở.
“Hoài Thư, đặt hành lý xuống trước đi, chúng ta xuống ăn cơm.”
“Dạ.”
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Hoài Thư và chị em nhà họ Phương cũng xuống xe.“Biết bọn họ là chiến hữu từng học cùng nhau, mẹ Hứa mời hai chị em họ vào nhà ăn cơm.”“Cảm ơn đồng chí Phương đã đưa mấy đứa nhỏ về, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong nhà rồi, mọi người vào nhà ăn cùng cho vui.”Phương Ánh Thu từ chối: “Em trai cháu xuống nông thôn cũng được hai năm rồi, khó khăn lắm năm nay mới có cơ hội về nhà thăm người thân, người trong gia đình cũng đang mong lắm, có cơ hội cháu sẽ tới chơi sau.”Mẹ Hứa hiểu cảm giác trông ngóng con về nhà nên cũng không gượng ép nữa, chỉ bảo cha Hứa về nhà gói vài cái bánh bao nhân thịt cho chị em nhà họ Phương.“Cầm theo có gì còn ăn trên đường đi mà lót dạ.”Vân Mộng Hạ VũVới ánh mắt chấp thuận của Phương Ánh Thu, Phương Kiến Quốc tung ta tung tăng nhận.“Cảm ơn thím, hai ngày nay bọn cháu không được ăn cơm nóng rồi, cái này quý giá lắm đấy ạ.”Nghĩ đến đứa con dâu vốn luôn được nhà họ Tiêu cưng chiều chăm lo hết mực lại phải chịu khổ như vậy, mẹ Hứa đau lòng muốn chết, chặng đường về đây cũng không dễ dàng gì.Đợi đến khi Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư khuân hết hành lý xuống xe, Phương Ánh Thu mới rời đi.Tiêu Hoài Thư vội nói: “Hôm nay phải cảm ơn cô rồi, bao giờ cô rảnh? Tôi mời cô một bữa cơm.”“Dạo gần đây tôi rảnh.”Chắc chắn đêm ba mươi phải đón giao thừa với gia đình.Tiêu Hoài Thư lại hỏi: “Vậy ngày đầu năm mới được không? Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi chơi, vừa hay dẫn em gái tôi đi dạo quanh một vòng nữa.”Ý cười chợt loé trong ánh mắt Phương Ánh Thu, cô ấy nghĩ thầm: Chắc chắn Hứa Mục Chu không muốn dẫn bọn họ đi chơi cùng.“Nếu anh đã có thành ý như vậy thì cũng được thôi, dù sao ở nhà không có gì làm cũng chán.”Sau khi thống nhất thời gian, hai chị em nhà họ Phương rời đi.Mẹ Hứa là người từng trải nên chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu tình hình.Thảo nào tự nhiên anh trai Thanh Như lại mới tới Bắc Kinh, thì ra là để theo đuổi con gái nhà người ta.Bà ấy nghĩ thầm trong lòng, có lẽ phải dành chút thời gian để gọi cho bà thông gia thông báo về chuyện này rồi.“Nào nào nào, vào nhà thôi.”Đàn ông chịu trách nhiệm vác đồ, Tiêu Thanh Như đi tay không với mẹ Hứa trước.Chào hỏi sơ qua với hàng xóm xong, mẹ Hứa bắt đầu giới thiệu cô với mọi người.Tính Tiêu Thanh Như vốn thân thiện nên cô cũng không hề tỏ ra khách sáo hay gì, hầu hết mấy người hàng xóm đều rất thích cô.Chỉ là ngại thân phận của cô nên không dám đối đãi quá nhiệt tình, sợ có người lại cho rằng họ có quan hệ mờ ám ngoài luồng.Có một số người còn đổi mục tiêu sang Tiêu Hoài Thư, nghe nói anh ấy là anh trai ruột của Tiêu Thanh Như, vẫn độc thân và chưa kết hôn, đầu óc họ lập tức hoạt động.Đây chính là con trai cả của Tư lệnh, đã vậy còn anh tuấn lịch lãm phong độ, nếu gả con gái mình cho người này thì chẳng phải phát tài rồi ư?Dù sao thì con gái lấy chồng cũng như bát nước hắt đi, cuối cùng số tài sản thuộc về ai cũng chẳng phải bàn nữa rồi.Những người đó cứ hỏi đi hỏi lại về Tiêu Hoài Thư, nhưng mẹ Hứa đã ngăn cản họ.“Bọn nhỏ ngồi xe lửa suốt hai ngày nên giờ cũng mệt lắm rồi, trước mắt để chúng vào nhà ăn cơm rồi ngủ một giấc cho ngon đã, có gì thì nói sau.”Tiêu Hoài Thư lau mồ hôi, đây không phải lần đầu anh ấy tới nhà họ Hứa, nhưng đây là lần đầu anh ấy gặp tình trạng này.Nhiệt tình quá cũng rất đáng sợ.Đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như tới nhà chồng, mặc dù diện tích tứ hợp viện không lớn nhưng cả toà sân đều là của nhà họ Hứa nên nhìn rất rộng rãi.Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn ra là có người đặc biệt dọn dẹp qua.Hứa Mục Chu đưa Tiêu Thanh Như về phòng bọn họ, mẹ Hứa dẫn Tiêu Hoài Thư tới phòng dành cho khách.Vẫn là căn phòng trước kia, nó được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, giường được dọn sẵn để mọi người có thể vào ở.“Hoài Thư, đặt hành lý xuống trước đi, chúng ta xuống ăn cơm.”“Dạ.”