Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 224: Chương 224
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Trong nhà đã lâu không có người ở, tuy rằng đã quét dọn một lần, nhưng vẫn có một chút mùi lạ.Hứa Mục Chu đặt hành lý xuống, nhanh nhẹn mở cửa sổ thông gió, lại đến nhà chị dâu Ngô ở bên cạnh để đổi than.Vân Mộng Hạ VũChị dâu Ngô thấy bọn họ trở về, cũng rất vui mừng.Tiêu Thanh Như không ở nhà, cô ấy còn phải đi tới nhà khác xa xôi hơn để tán góc.Sau khi đổi than, đứng ở cửa nhà hỏi Hứa Mục Chu: “Mọi người có dùng nước sôi không? Nhà chị có nước sôi, cứ xách lấy mà dùng.”Giữa hàng xóm với nhau đều có qua có lại, giúp đỡ lẫn nhau, Hứa Mục Chu cũng không khách sáo: “Vậy thì cảm ơn chị dâu quá.”“Cảm ơn gì chứ? Mọi người dùng nước sôi thì chị còn có thể nấu lại bình khác, đỡ phải lãng phí than.”Chị dâu Ngô chỉ bình nước âm: “Trong đó cũng có, dùng chung đi.”Hứa Mục Chu xách nước sôi về nhà, để Tiêu Thanh Như tắm rửa trước, còn mình thì ở bên ngoài bận rộn chuyện khác.Quần áo trong túi hành lý, cái sạch thì cất vào tủ quần áo, cái mặt rồi thì để trên ghế, đợi lát nữa dành chút thời gian đi giặt.Tiếp theo sắp xếp lại đồ ăn mang về từ Bắc Kinh.Sau đó đưa cho chị dâu Ngô một chai dưa muối.Có qua có lại, chị dâu Ngô lại cho bọn họ một túi bánh ống gạo, đây là thứ mà lúc tết nhà nào nhà nấy đều sẽ mua.Chờ Tiêu Thanh Như tắm rửa xong, nhìn thấy đồ trong nhà nhiều thêm, vẻ mặt hiểu rõ: “Chị dâu Ngô cho phải không?”“Ừ, anh cho họ một chai dưa muối.”Trong nhà đã được Hứa Mục Chu thu dọn gọn gàng ngăn nắp, tâm trạng của Tiêu Thanh Như rất tốt, cầm một cây bánh ống gạo cắn lấy một miếng.Giòn xốp rất ngon, là mùi vị khi còn bé.“Có ngon không?”“Ngon lắm.”“Anh nếm thử.”Hứa Mục Chu lại gần, cắn một miếng trên tay Tiêu Thanh Như.“Anh tự lấy ăn được mà.”Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười: “Anh cảm thấy ăn như vậy ngon hơn.”Tiêu Thanh Như giả bộ ghét bỏ: “Anh mau đi tắm đi.”Ngồi xe lửa hai ngày, trên người đúng là không sạch sẽ, Hứa Mục Chu đành phải từ bỏ ý định ***** an ủi.Trong bếp, nước trên bếp than đã được đun sôi.Pha một chậu nước nóng, ngay cả cửa phòng vệ sinh Hứa Mục Chu cũng không đóng, cứ như vậy mà tắm.Tiếng nước chảy ào ào, trong không gian yên tĩnh nghe hết sức rõ ràng, Tiêu Thanh Như muốn không chú ý đến cũng khó.Trong lòng thầm nghĩ, không phải người này cố ý đó chứ?Chỉ đành bật radio lên, át đi động tĩnh trong nhà tắm.“Vợ ơi, giúp anh lấy khăn với.”Tiêu Thanh Như suy nghĩ trong đầu, người này chắc chắn có mục đích không thuần khiết.Cô nằm trên ghế sofa, vừa hong tóc, vừa nghe radio: “Anh tự lấy đi.”“Trên người anh có nước, sẽ làm bẩn sàn nhà mất.”Khăn tắm treo trong phòng ngủ của cả hai, từ nhà tắm đến phòng ngủ cần phải đi qua phòng khách.Lý do này, khiến Tiêu Thanh Như không khơi ra được vấn đề gì.Chỉ có thể trở về phòng lấy khăn sạch đưa vào nhà tắm.Chuyến đi này, cho đến khi tóc của Tiêu Thanh Như đã khô, đầu thấm ướt mồ hôi, Hứa Mục Chu mới ôm người trở về phòng.“Lần sau em sẽ không mắc mưu của anh nữa đâu.”Người đàn ông thỏa mãn lộ vẻ dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng không chút sắc bén: “Chúng ta đang tận dụng thời gian một cách hợp lý mà.”“Anh cút đi.”Hứa Mục Chu cố ý trêu chọc cô: “Cút? Lần nữa?”Tiêu Thanh Như tức giận cắn một cái trên n.g.ự.c anh.“Đồng chí Hứa, xin hãy kiềm chế một chút, cuộc đời còn dài lắm.”Người đàn ông buồn cười ra tiếng, lồng n.g.ự.c cũng rung rung.Dùng sức hôn lên mặt Tiêu Thanh Như: “Vợ à, còn có một từ gọi là tận hưởng thú vui trước mắt đấy.”Nói xong, bàn tay có vết chai xoa xoa cái lưng trơn bóng của Tiêu Thanh Như, ý ám chỉ rất rõ ràng.
Trong nhà đã lâu không có người ở, tuy rằng đã quét dọn một lần, nhưng vẫn có một chút mùi lạ.
Hứa Mục Chu đặt hành lý xuống, nhanh nhẹn mở cửa sổ thông gió, lại đến nhà chị dâu Ngô ở bên cạnh để đổi than.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chị dâu Ngô thấy bọn họ trở về, cũng rất vui mừng.
Tiêu Thanh Như không ở nhà, cô ấy còn phải đi tới nhà khác xa xôi hơn để tán góc.
Sau khi đổi than, đứng ở cửa nhà hỏi Hứa Mục Chu: “Mọi người có dùng nước sôi không? Nhà chị có nước sôi, cứ xách lấy mà dùng.”
Giữa hàng xóm với nhau đều có qua có lại, giúp đỡ lẫn nhau, Hứa Mục Chu cũng không khách sáo: “Vậy thì cảm ơn chị dâu quá.”
“Cảm ơn gì chứ? Mọi người dùng nước sôi thì chị còn có thể nấu lại bình khác, đỡ phải lãng phí than.”
Chị dâu Ngô chỉ bình nước âm: “Trong đó cũng có, dùng chung đi.”
Hứa Mục Chu xách nước sôi về nhà, để Tiêu Thanh Như tắm rửa trước, còn mình thì ở bên ngoài bận rộn chuyện khác.
Quần áo trong túi hành lý, cái sạch thì cất vào tủ quần áo, cái mặt rồi thì để trên ghế, đợi lát nữa dành chút thời gian đi giặt.
Tiếp theo sắp xếp lại đồ ăn mang về từ Bắc Kinh.
Sau đó đưa cho chị dâu Ngô một chai dưa muối.
Có qua có lại, chị dâu Ngô lại cho bọn họ một túi bánh ống gạo, đây là thứ mà lúc tết nhà nào nhà nấy đều sẽ mua.
Chờ Tiêu Thanh Như tắm rửa xong, nhìn thấy đồ trong nhà nhiều thêm, vẻ mặt hiểu rõ: “Chị dâu Ngô cho phải không?”
“Ừ, anh cho họ một chai dưa muối.”
Trong nhà đã được Hứa Mục Chu thu dọn gọn gàng ngăn nắp, tâm trạng của Tiêu Thanh Như rất tốt, cầm một cây bánh ống gạo cắn lấy một miếng.
Giòn xốp rất ngon, là mùi vị khi còn bé.
“Có ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Anh nếm thử.”
Hứa Mục Chu lại gần, cắn một miếng trên tay Tiêu Thanh Như.
“Anh tự lấy ăn được mà.”
Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười: “Anh cảm thấy ăn như vậy ngon hơn.”
Tiêu Thanh Như giả bộ ghét bỏ: “Anh mau đi tắm đi.”
Ngồi xe lửa hai ngày, trên người đúng là không sạch sẽ, Hứa Mục Chu đành phải từ bỏ ý định ***** an ủi.
Trong bếp, nước trên bếp than đã được đun sôi.
Pha một chậu nước nóng, ngay cả cửa phòng vệ sinh Hứa Mục Chu cũng không đóng, cứ như vậy mà tắm.
Tiếng nước chảy ào ào, trong không gian yên tĩnh nghe hết sức rõ ràng, Tiêu Thanh Như muốn không chú ý đến cũng khó.
Trong lòng thầm nghĩ, không phải người này cố ý đó chứ?
Chỉ đành bật radio lên, át đi động tĩnh trong nhà tắm.
“Vợ ơi, giúp anh lấy khăn với.”
Tiêu Thanh Như suy nghĩ trong đầu, người này chắc chắn có mục đích không thuần khiết.
Cô nằm trên ghế sofa, vừa hong tóc, vừa nghe radio: “Anh tự lấy đi.”
“Trên người anh có nước, sẽ làm bẩn sàn nhà mất.”
Khăn tắm treo trong phòng ngủ của cả hai, từ nhà tắm đến phòng ngủ cần phải đi qua phòng khách.
Lý do này, khiến Tiêu Thanh Như không khơi ra được vấn đề gì.
Chỉ có thể trở về phòng lấy khăn sạch đưa vào nhà tắm.
Chuyến đi này, cho đến khi tóc của Tiêu Thanh Như đã khô, đầu thấm ướt mồ hôi, Hứa Mục Chu mới ôm người trở về phòng.
“Lần sau em sẽ không mắc mưu của anh nữa đâu.”
Người đàn ông thỏa mãn lộ vẻ dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng không chút sắc bén: “Chúng ta đang tận dụng thời gian một cách hợp lý mà.”
“Anh cút đi.”
Hứa Mục Chu cố ý trêu chọc cô: “Cút? Lần nữa?”
Tiêu Thanh Như tức giận cắn một cái trên n.g.ự.c anh.
“Đồng chí Hứa, xin hãy kiềm chế một chút, cuộc đời còn dài lắm.”
Người đàn ông buồn cười ra tiếng, lồng n.g.ự.c cũng rung rung.
Dùng sức hôn lên mặt Tiêu Thanh Như: “Vợ à, còn có một từ gọi là tận hưởng thú vui trước mắt đấy.”
Nói xong, bàn tay có vết chai xoa xoa cái lưng trơn bóng của Tiêu Thanh Như, ý ám chỉ rất rõ ràng.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Trong nhà đã lâu không có người ở, tuy rằng đã quét dọn một lần, nhưng vẫn có một chút mùi lạ.Hứa Mục Chu đặt hành lý xuống, nhanh nhẹn mở cửa sổ thông gió, lại đến nhà chị dâu Ngô ở bên cạnh để đổi than.Vân Mộng Hạ VũChị dâu Ngô thấy bọn họ trở về, cũng rất vui mừng.Tiêu Thanh Như không ở nhà, cô ấy còn phải đi tới nhà khác xa xôi hơn để tán góc.Sau khi đổi than, đứng ở cửa nhà hỏi Hứa Mục Chu: “Mọi người có dùng nước sôi không? Nhà chị có nước sôi, cứ xách lấy mà dùng.”Giữa hàng xóm với nhau đều có qua có lại, giúp đỡ lẫn nhau, Hứa Mục Chu cũng không khách sáo: “Vậy thì cảm ơn chị dâu quá.”“Cảm ơn gì chứ? Mọi người dùng nước sôi thì chị còn có thể nấu lại bình khác, đỡ phải lãng phí than.”Chị dâu Ngô chỉ bình nước âm: “Trong đó cũng có, dùng chung đi.”Hứa Mục Chu xách nước sôi về nhà, để Tiêu Thanh Như tắm rửa trước, còn mình thì ở bên ngoài bận rộn chuyện khác.Quần áo trong túi hành lý, cái sạch thì cất vào tủ quần áo, cái mặt rồi thì để trên ghế, đợi lát nữa dành chút thời gian đi giặt.Tiếp theo sắp xếp lại đồ ăn mang về từ Bắc Kinh.Sau đó đưa cho chị dâu Ngô một chai dưa muối.Có qua có lại, chị dâu Ngô lại cho bọn họ một túi bánh ống gạo, đây là thứ mà lúc tết nhà nào nhà nấy đều sẽ mua.Chờ Tiêu Thanh Như tắm rửa xong, nhìn thấy đồ trong nhà nhiều thêm, vẻ mặt hiểu rõ: “Chị dâu Ngô cho phải không?”“Ừ, anh cho họ một chai dưa muối.”Trong nhà đã được Hứa Mục Chu thu dọn gọn gàng ngăn nắp, tâm trạng của Tiêu Thanh Như rất tốt, cầm một cây bánh ống gạo cắn lấy một miếng.Giòn xốp rất ngon, là mùi vị khi còn bé.“Có ngon không?”“Ngon lắm.”“Anh nếm thử.”Hứa Mục Chu lại gần, cắn một miếng trên tay Tiêu Thanh Như.“Anh tự lấy ăn được mà.”Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười: “Anh cảm thấy ăn như vậy ngon hơn.”Tiêu Thanh Như giả bộ ghét bỏ: “Anh mau đi tắm đi.”Ngồi xe lửa hai ngày, trên người đúng là không sạch sẽ, Hứa Mục Chu đành phải từ bỏ ý định ***** an ủi.Trong bếp, nước trên bếp than đã được đun sôi.Pha một chậu nước nóng, ngay cả cửa phòng vệ sinh Hứa Mục Chu cũng không đóng, cứ như vậy mà tắm.Tiếng nước chảy ào ào, trong không gian yên tĩnh nghe hết sức rõ ràng, Tiêu Thanh Như muốn không chú ý đến cũng khó.Trong lòng thầm nghĩ, không phải người này cố ý đó chứ?Chỉ đành bật radio lên, át đi động tĩnh trong nhà tắm.“Vợ ơi, giúp anh lấy khăn với.”Tiêu Thanh Như suy nghĩ trong đầu, người này chắc chắn có mục đích không thuần khiết.Cô nằm trên ghế sofa, vừa hong tóc, vừa nghe radio: “Anh tự lấy đi.”“Trên người anh có nước, sẽ làm bẩn sàn nhà mất.”Khăn tắm treo trong phòng ngủ của cả hai, từ nhà tắm đến phòng ngủ cần phải đi qua phòng khách.Lý do này, khiến Tiêu Thanh Như không khơi ra được vấn đề gì.Chỉ có thể trở về phòng lấy khăn sạch đưa vào nhà tắm.Chuyến đi này, cho đến khi tóc của Tiêu Thanh Như đã khô, đầu thấm ướt mồ hôi, Hứa Mục Chu mới ôm người trở về phòng.“Lần sau em sẽ không mắc mưu của anh nữa đâu.”Người đàn ông thỏa mãn lộ vẻ dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng không chút sắc bén: “Chúng ta đang tận dụng thời gian một cách hợp lý mà.”“Anh cút đi.”Hứa Mục Chu cố ý trêu chọc cô: “Cút? Lần nữa?”Tiêu Thanh Như tức giận cắn một cái trên n.g.ự.c anh.“Đồng chí Hứa, xin hãy kiềm chế một chút, cuộc đời còn dài lắm.”Người đàn ông buồn cười ra tiếng, lồng n.g.ự.c cũng rung rung.Dùng sức hôn lên mặt Tiêu Thanh Như: “Vợ à, còn có một từ gọi là tận hưởng thú vui trước mắt đấy.”Nói xong, bàn tay có vết chai xoa xoa cái lưng trơn bóng của Tiêu Thanh Như, ý ám chỉ rất rõ ràng.