Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 260: Chương 260
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như ngồi ở trên ghế dài, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, không ai biết cô đang nghĩ gì.Nhìn tình trạng này của cô, trong lòng mẹ Tiêu vô cùng lo lắng.Vân Mộng Hạ VũNếu con rể xảy ra chuyện gì....Đả kích này thật sự quá lớn.Mẹ Tiêu thương con gái, cũng thương con rể, người không biết sống c.h.ế.t ở trong phòng phẫu thuật.Hai đứa nó chỉ mới có được mấy ngày vui vẻ, tại sao đã xảy ra chuyện như vậy?Lúc này, chỉ có Tiêu Thanh Như biết cô sợ hãi đến mức nào.Cô không muốn gì hơn, chỉ mong Hứa Mục Chu còn sống.Giang Xuyên tìm được bọn họ, vừa rồi anh ta đã hỏi y tá, người xảy ra chuyện là phi công Hứa Mục Chu.Dù là tình địch của nhau, nhưng Giang Xuyên cũng không muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện gì.Bỏ chuyện tình cảm sang một bên, Hứa Mục Chu là tấm gương cho rất nhiều người ở quân khu, nghe nói Bắc Kinh bên kia cũng muốn điều anh qua đó.Một nhân tài như thế, không nên c.h.ế.t vào lúc này.Anh nên tiếp tục tỏa sáng trên cương vị của mình, vì nhân dân phục vụ.Do dự một lát, Giang Xuyên đi tới trước mặt Tiêu Thanh Như, an ủi cô: "Không có tin tức mới là tin tức tốt nhất, đồng chí Hứa là người tốt tự có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự."Tiêu Thanh Như không lên tiếng đáp lại, Giang Xuyên không biết cô có nghe thấy hay không.Nhìn cô hồn bay phách lạc vì Hứa Mục Chu, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.Nhưng lúc này không thích hợp để nghĩ chuyện tình cảm, Giang Xuyên chủ động lùi qua một bên.Chờ tin tức với bọn họ.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây trở nên dài vô cùng.Đầu óc Tiêu Thanh Như trống rỗng, không làm sao tập trung nổi.Hứa Mục Chu đã hứa với cô, sẽ bình an trở về.Bọn họ còn có rất nhiều chuyện chưa làm, đã đồng ý nắm tay nhau đến già.Nước mắt cô bất ngờ rơi xuống, cô không mạnh mẽ như cô đã tưởng, chỉ cần Hứa Mục Chu khỏe mạnh, cô đồng ý trả bất cứ giá nào.Mẹ Tiêu im lặng an ủi cô.Khóc được là tốt, cứ giấu ở trong lòng, sẽ xảy ra chuyện lớn mất.Không ai muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện cả, bầu không khí trầm thấp như đóng băng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Tiêu Thanh Như.Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.Tiêu Thanh Như lập tức đứng dậy, đi tới hỏi: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?”“Ca phẫu thuật thành công, nhưng tủy sống của đồng chí Hứa bị tổn thương, ảnh hưởng trực tiếp đến nửa người dưới của anh ấy, sau này có thể đứng dậy được nữa hay không vẫn còn là một ẩn số.”Tin tức này, giống như một tiếng sấm, khiến tất cả mọi người đều chấn động.Hứa Mục Chu là chim ưng, không đứng được nữa, cũng đồng nghĩa với việc mất đi đôi cánh.Anh không thể lái chiếc máy bay mình thích, bay cao trên bầu trời nữa.Trên mặt lãnh đạo cảm thấy tiếc nuối, và đau lòng, hạt giống tốt như vậy...Thật đáng tiếc.Tầm mắt Tiêu Thanh Như mơ hồ, nhưng cô vẫn tự nhủ, còn sống là tốt rồi.Chỉ cần Hứa Mục Chu còn sống, cô còn hy vọng xa vời gì nữa?Các bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật đẩy anh ra ngoài, anh nằm ở trong phòng bệnh, trên mặt có vết thương, hai mắt nhắm nghiền, nằm im ở đó.Nước mắt còn đọng ở trong hốc mắt, chọc thủng tuyến phòng thủ cuối cùng, lã chã rơi xuống.Tiêu Thanh Như muốn nắm lấy tay Hứa Mục Chu, nhưng nhìn thấy băng gạc trên đó, cô sợ làm anh bị đau, đành vội vàng thu tay lại."Đưa bệnh nhân về phòng bệnh trước đã." Bác sĩ nói.Giang Xuyên đứng cách đó không xa chạy đến giúp đỡ, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Thanh Như, lòng đầy lo lắng.Bất kể lý do là gì, anh ta đều muốn Hứa Mục Chu khỏe lại.Đừng làm Thanh Như buồn nữa.
Tiêu Thanh Như ngồi ở trên ghế dài, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Nhìn tình trạng này của cô, trong lòng mẹ Tiêu vô cùng lo lắng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu con rể xảy ra chuyện gì....Đả kích này thật sự quá lớn.
Mẹ Tiêu thương con gái, cũng thương con rể, người không biết sống c.h.ế.t ở trong phòng phẫu thuật.
Hai đứa nó chỉ mới có được mấy ngày vui vẻ, tại sao đã xảy ra chuyện như vậy?
Lúc này, chỉ có Tiêu Thanh Như biết cô sợ hãi đến mức nào.
Cô không muốn gì hơn, chỉ mong Hứa Mục Chu còn sống.
Giang Xuyên tìm được bọn họ, vừa rồi anh ta đã hỏi y tá, người xảy ra chuyện là phi công Hứa Mục Chu.
Dù là tình địch của nhau, nhưng Giang Xuyên cũng không muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện gì.
Bỏ chuyện tình cảm sang một bên, Hứa Mục Chu là tấm gương cho rất nhiều người ở quân khu, nghe nói Bắc Kinh bên kia cũng muốn điều anh qua đó.
Một nhân tài như thế, không nên c.h.ế.t vào lúc này.
Anh nên tiếp tục tỏa sáng trên cương vị của mình, vì nhân dân phục vụ.
Do dự một lát, Giang Xuyên đi tới trước mặt Tiêu Thanh Như, an ủi cô: "Không có tin tức mới là tin tức tốt nhất, đồng chí Hứa là người tốt tự có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự."
Tiêu Thanh Như không lên tiếng đáp lại, Giang Xuyên không biết cô có nghe thấy hay không.
Nhìn cô hồn bay phách lạc vì Hứa Mục Chu, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng lúc này không thích hợp để nghĩ chuyện tình cảm, Giang Xuyên chủ động lùi qua một bên.
Chờ tin tức với bọn họ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây trở nên dài vô cùng.
Đầu óc Tiêu Thanh Như trống rỗng, không làm sao tập trung nổi.
Hứa Mục Chu đã hứa với cô, sẽ bình an trở về.
Bọn họ còn có rất nhiều chuyện chưa làm, đã đồng ý nắm tay nhau đến già.
Nước mắt cô bất ngờ rơi xuống, cô không mạnh mẽ như cô đã tưởng, chỉ cần Hứa Mục Chu khỏe mạnh, cô đồng ý trả bất cứ giá nào.
Mẹ Tiêu im lặng an ủi cô.
Khóc được là tốt, cứ giấu ở trong lòng, sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Không ai muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện cả, bầu không khí trầm thấp như đóng băng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Tiêu Thanh Như.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Tiêu Thanh Như lập tức đứng dậy, đi tới hỏi: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?”
“Ca phẫu thuật thành công, nhưng tủy sống của đồng chí Hứa bị tổn thương, ảnh hưởng trực tiếp đến nửa người dưới của anh ấy, sau này có thể đứng dậy được nữa hay không vẫn còn là một ẩn số.”
Tin tức này, giống như một tiếng sấm, khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Hứa Mục Chu là chim ưng, không đứng được nữa, cũng đồng nghĩa với việc mất đi đôi cánh.
Anh không thể lái chiếc máy bay mình thích, bay cao trên bầu trời nữa.
Trên mặt lãnh đạo cảm thấy tiếc nuối, và đau lòng, hạt giống tốt như vậy...
Thật đáng tiếc.
Tầm mắt Tiêu Thanh Như mơ hồ, nhưng cô vẫn tự nhủ, còn sống là tốt rồi.
Chỉ cần Hứa Mục Chu còn sống, cô còn hy vọng xa vời gì nữa?
Các bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật đẩy anh ra ngoài, anh nằm ở trong phòng bệnh, trên mặt có vết thương, hai mắt nhắm nghiền, nằm im ở đó.
Nước mắt còn đọng ở trong hốc mắt, chọc thủng tuyến phòng thủ cuối cùng, lã chã rơi xuống.
Tiêu Thanh Như muốn nắm lấy tay Hứa Mục Chu, nhưng nhìn thấy băng gạc trên đó, cô sợ làm anh bị đau, đành vội vàng thu tay lại.
"Đưa bệnh nhân về phòng bệnh trước đã." Bác sĩ nói.
Giang Xuyên đứng cách đó không xa chạy đến giúp đỡ, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Thanh Như, lòng đầy lo lắng.
Bất kể lý do là gì, anh ta đều muốn Hứa Mục Chu khỏe lại.
Đừng làm Thanh Như buồn nữa.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như ngồi ở trên ghế dài, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, không ai biết cô đang nghĩ gì.Nhìn tình trạng này của cô, trong lòng mẹ Tiêu vô cùng lo lắng.Vân Mộng Hạ VũNếu con rể xảy ra chuyện gì....Đả kích này thật sự quá lớn.Mẹ Tiêu thương con gái, cũng thương con rể, người không biết sống c.h.ế.t ở trong phòng phẫu thuật.Hai đứa nó chỉ mới có được mấy ngày vui vẻ, tại sao đã xảy ra chuyện như vậy?Lúc này, chỉ có Tiêu Thanh Như biết cô sợ hãi đến mức nào.Cô không muốn gì hơn, chỉ mong Hứa Mục Chu còn sống.Giang Xuyên tìm được bọn họ, vừa rồi anh ta đã hỏi y tá, người xảy ra chuyện là phi công Hứa Mục Chu.Dù là tình địch của nhau, nhưng Giang Xuyên cũng không muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện gì.Bỏ chuyện tình cảm sang một bên, Hứa Mục Chu là tấm gương cho rất nhiều người ở quân khu, nghe nói Bắc Kinh bên kia cũng muốn điều anh qua đó.Một nhân tài như thế, không nên c.h.ế.t vào lúc này.Anh nên tiếp tục tỏa sáng trên cương vị của mình, vì nhân dân phục vụ.Do dự một lát, Giang Xuyên đi tới trước mặt Tiêu Thanh Như, an ủi cô: "Không có tin tức mới là tin tức tốt nhất, đồng chí Hứa là người tốt tự có thiên tướng, nhất định sẽ bình an vô sự."Tiêu Thanh Như không lên tiếng đáp lại, Giang Xuyên không biết cô có nghe thấy hay không.Nhìn cô hồn bay phách lạc vì Hứa Mục Chu, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.Nhưng lúc này không thích hợp để nghĩ chuyện tình cảm, Giang Xuyên chủ động lùi qua một bên.Chờ tin tức với bọn họ.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây trở nên dài vô cùng.Đầu óc Tiêu Thanh Như trống rỗng, không làm sao tập trung nổi.Hứa Mục Chu đã hứa với cô, sẽ bình an trở về.Bọn họ còn có rất nhiều chuyện chưa làm, đã đồng ý nắm tay nhau đến già.Nước mắt cô bất ngờ rơi xuống, cô không mạnh mẽ như cô đã tưởng, chỉ cần Hứa Mục Chu khỏe mạnh, cô đồng ý trả bất cứ giá nào.Mẹ Tiêu im lặng an ủi cô.Khóc được là tốt, cứ giấu ở trong lòng, sẽ xảy ra chuyện lớn mất.Không ai muốn Hứa Mục Chu xảy ra chuyện cả, bầu không khí trầm thấp như đóng băng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của Tiêu Thanh Như.Không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.Tiêu Thanh Như lập tức đứng dậy, đi tới hỏi: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?”“Ca phẫu thuật thành công, nhưng tủy sống của đồng chí Hứa bị tổn thương, ảnh hưởng trực tiếp đến nửa người dưới của anh ấy, sau này có thể đứng dậy được nữa hay không vẫn còn là một ẩn số.”Tin tức này, giống như một tiếng sấm, khiến tất cả mọi người đều chấn động.Hứa Mục Chu là chim ưng, không đứng được nữa, cũng đồng nghĩa với việc mất đi đôi cánh.Anh không thể lái chiếc máy bay mình thích, bay cao trên bầu trời nữa.Trên mặt lãnh đạo cảm thấy tiếc nuối, và đau lòng, hạt giống tốt như vậy...Thật đáng tiếc.Tầm mắt Tiêu Thanh Như mơ hồ, nhưng cô vẫn tự nhủ, còn sống là tốt rồi.Chỉ cần Hứa Mục Chu còn sống, cô còn hy vọng xa vời gì nữa?Các bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật đẩy anh ra ngoài, anh nằm ở trong phòng bệnh, trên mặt có vết thương, hai mắt nhắm nghiền, nằm im ở đó.Nước mắt còn đọng ở trong hốc mắt, chọc thủng tuyến phòng thủ cuối cùng, lã chã rơi xuống.Tiêu Thanh Như muốn nắm lấy tay Hứa Mục Chu, nhưng nhìn thấy băng gạc trên đó, cô sợ làm anh bị đau, đành vội vàng thu tay lại."Đưa bệnh nhân về phòng bệnh trước đã." Bác sĩ nói.Giang Xuyên đứng cách đó không xa chạy đến giúp đỡ, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Thanh Như, lòng đầy lo lắng.Bất kể lý do là gì, anh ta đều muốn Hứa Mục Chu khỏe lại.Đừng làm Thanh Như buồn nữa.