Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 278: Chương 278

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Hàng xóm không nhiều lời, nghĩ thầm nhà họ Hứa không tuyệt hậu, xem như là chuyện vui.Hứa Mục Chu là chàng trai không tồi, có con thì cả đời này coi như viên mãn.Mặc dù vẫn chưa có kết quả chính xác, nhưng mẹ Hứa đã vô cùng vui mừng.Vừa rồi hai vợ chồng họ không phản bác, chứng minh phương diện kia của con trai đã khỏe rồi.Chỉ cần cơ thể hai bọn họ không có vấn đề gì, có con chỉ là chuyện sớm hay muộn.Mẹ Hứa nghĩ đến cảnh trong nhà náo nhiệt, bà ấy cười toe toét.Bà ấy đưa cho hàng xóm hai quả trứng gà: "Nếu Thanh Như thật sự có thai, chờ ngày đứa nhỏ được sinh ra, tôi chắc chắn sẽ tặng nhà bà bánh trôi.""Tôi đây sẽ chờ."Hàng xóm rời đi, mẹ Hứa bảo Tiêu Thanh Như về phòng nghỉ ngơi."Mẹ, bây giờ con không còn khó chịu nữa.""Không khó chịu cũng nằm, trong khoảng thời gian này con vất vả quá rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."Hứa Mục Chu cũng đi theo khuyên nhủ: "Vợ nghe lời."Trong sân đầy mùi thịt, Tiêu Thanh Như sợ mình lại buồn nôn: "Vậy được rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước ạ."Bây giờ Hứa Mục Chu đã không còn tâm trạng tập luyện, anh thấy Tiêu Thanh Như đi vào phòng, anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn vịn vào dụng cụ hỗ trợ thong thả đi vào trong phòng.Khi đến chỗ có chướng ngại vật thì phải dựa vào lực cánh tay để ổn định cơ thể.Chờ mẹ Hứa bình tĩnh lại, bà ấy nhìn xung quanh, thì thấy con trai đã đi vào trong nhà.Trong mắt có ý cười chợt xẹt qua, thật sự là thằng ngốc.Bà ấy rất tinh tế, để không gian lại cho vợ chồng son.Có thể tự đi vào nhà, đây là tiến bộ rất nhiều rồi.Tiêu Thanh Như không muốn Hứa Mục Chu ra ngoài tập luyện, cô sờ sờ bụng, cảm giác vẫn rất không chân thật.Cô vừa bất ổn, kích động, lại vừa căng thẳng.Sau đó cô lại lo lắng nếu đây chỉ là nhầm lẫn, vậy rồi khiến mọi người mừng hụt thì phải làm sao?Hứa Mục Chu ngồi ở mép giường, tay anh thò vào ổ chăn, đặt trên bụng Tiêu Thanh Như."Vợ, chỗ này thật sự có em bé sao?""Không biết.""Cho dù có hay không, khoảng thời gian này em đều phải nghỉ ngơi cẩn thận."Tiêu Thanh Như hỏi anh: "Nếu không mang thai, anh có thất vọng không? Có thấy mừng hụt không?""Sẽ không, chúng ta vốn không chuẩn bị có em bé, nếu thật sự có thì đó cũng chỉ là chuyện vui ngoài ý muốn."Tiêu Thanh Như nghe anh nói vậy, sự lo lắng trong lòng dần biến mất.Hứa Mục Chu cẩn thận sờ bụng Tiêu Thanh Như, nó vẫn bằng phẳng như trước.Anh nghĩ có thể ở trong đây đang chứa một sinh mạng, thì cảm thấy rất thần kỳ.Hứa Mục Chu ôm người nằm trên giường vào lòng, như vậy vẫn chưa đủ, anh lại hôn lên bụng Tiêu Thanh Như.Hơi thở phả vào làn da có hơi ngứa ngáy.Vân Mộng Hạ VũTiêu Thanh Như không cho Hứa Mục Chu lộn xộn: "Nếu thật sự có, anh có vui không?""Đương nhiên là vui, chỉ cần là con em sinh, anh đều thích."Tiêu Thanh Như nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, cô bật cười: "Trước kia anh nói không thích trẻ con.""Quả thật không thích, anh chỉ thích cục cưng em sinh thôi."Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong lên: "Anh cũng khá giỏi đó."Hứa Mục Chu nhướng mày, tai anh đỏ bừng.Hứa Mục Chu nghĩ đến nếu vợ anh thật sự mang thai, sau này rất nhiều chuyện không tiện, đến lúc đó anh phải chăm sóc vợ.Hứa Mục Chu ngồi dậy."Anh đi đâu vậy?""Đi tập luyện."Cả người Hứa Mục Chu tràn đầy năng lượng, anh phải sớm hồi phục, chờ lúc vợ sinh con, anh mới không còn lo lắng suông.Tiêu Thanh Như lo lắng, cô cũng ngồi dậy theo.Tiêu Thanh Như tận mắt nhìn Hứa Mục Chu đi ra đến sân, không có bị đụng chạm vào đâu, lúc này cô mới nằm lại xuống giường.Tay đặt trên bụng.Thật ra cô rất muốn sinh một em bé của cô và Hứa Mục Chu.Tiêu Thanh Như tin tưởng, anh chắc chắn là một người cha tốt.

Hàng xóm không nhiều lời, nghĩ thầm nhà họ Hứa không tuyệt hậu, xem như là chuyện vui.

Hứa Mục Chu là chàng trai không tồi, có con thì cả đời này coi như viên mãn.

Mặc dù vẫn chưa có kết quả chính xác, nhưng mẹ Hứa đã vô cùng vui mừng.

Vừa rồi hai vợ chồng họ không phản bác, chứng minh phương diện kia của con trai đã khỏe rồi.

Chỉ cần cơ thể hai bọn họ không có vấn đề gì, có con chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mẹ Hứa nghĩ đến cảnh trong nhà náo nhiệt, bà ấy cười toe toét.

Bà ấy đưa cho hàng xóm hai quả trứng gà: "Nếu Thanh Như thật sự có thai, chờ ngày đứa nhỏ được sinh ra, tôi chắc chắn sẽ tặng nhà bà bánh trôi."

"Tôi đây sẽ chờ."

Hàng xóm rời đi, mẹ Hứa bảo Tiêu Thanh Như về phòng nghỉ ngơi.

"Mẹ, bây giờ con không còn khó chịu nữa."

"Không khó chịu cũng nằm, trong khoảng thời gian này con vất vả quá rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."

Hứa Mục Chu cũng đi theo khuyên nhủ: "Vợ nghe lời."

Trong sân đầy mùi thịt, Tiêu Thanh Như sợ mình lại buồn nôn: "Vậy được rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước ạ."

Bây giờ Hứa Mục Chu đã không còn tâm trạng tập luyện, anh thấy Tiêu Thanh Như đi vào phòng, anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn vịn vào dụng cụ hỗ trợ thong thả đi vào trong phòng.

Khi đến chỗ có chướng ngại vật thì phải dựa vào lực cánh tay để ổn định cơ thể.

Chờ mẹ Hứa bình tĩnh lại, bà ấy nhìn xung quanh, thì thấy con trai đã đi vào trong nhà.

Trong mắt có ý cười chợt xẹt qua, thật sự là thằng ngốc.

Bà ấy rất tinh tế, để không gian lại cho vợ chồng son.

Có thể tự đi vào nhà, đây là tiến bộ rất nhiều rồi.

Tiêu Thanh Như không muốn Hứa Mục Chu ra ngoài tập luyện, cô sờ sờ bụng, cảm giác vẫn rất không chân thật.

Cô vừa bất ổn, kích động, lại vừa căng thẳng.

Sau đó cô lại lo lắng nếu đây chỉ là nhầm lẫn, vậy rồi khiến mọi người mừng hụt thì phải làm sao?

Hứa Mục Chu ngồi ở mép giường, tay anh thò vào ổ chăn, đặt trên bụng Tiêu Thanh Như.

"Vợ, chỗ này thật sự có em bé sao?"

"Không biết."

"Cho dù có hay không, khoảng thời gian này em đều phải nghỉ ngơi cẩn thận."

Tiêu Thanh Như hỏi anh: "Nếu không mang thai, anh có thất vọng không? Có thấy mừng hụt không?"

"Sẽ không, chúng ta vốn không chuẩn bị có em bé, nếu thật sự có thì đó cũng chỉ là chuyện vui ngoài ý muốn."

Tiêu Thanh Như nghe anh nói vậy, sự lo lắng trong lòng dần biến mất.

Hứa Mục Chu cẩn thận sờ bụng Tiêu Thanh Như, nó vẫn bằng phẳng như trước.

Anh nghĩ có thể ở trong đây đang chứa một sinh mạng, thì cảm thấy rất thần kỳ.

Hứa Mục Chu ôm người nằm trên giường vào lòng, như vậy vẫn chưa đủ, anh lại hôn lên bụng Tiêu Thanh Như.

Hơi thở phả vào làn da có hơi ngứa ngáy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như không cho Hứa Mục Chu lộn xộn: "Nếu thật sự có, anh có vui không?"

"Đương nhiên là vui, chỉ cần là con em sinh, anh đều thích."

Tiêu Thanh Như nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, cô bật cười: "Trước kia anh nói không thích trẻ con."

"Quả thật không thích, anh chỉ thích cục cưng em sinh thôi."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong lên: "Anh cũng khá giỏi đó."

Hứa Mục Chu nhướng mày, tai anh đỏ bừng.

Hứa Mục Chu nghĩ đến nếu vợ anh thật sự mang thai, sau này rất nhiều chuyện không tiện, đến lúc đó anh phải chăm sóc vợ.

Hứa Mục Chu ngồi dậy.

"Anh đi đâu vậy?"

"Đi tập luyện."

Cả người Hứa Mục Chu tràn đầy năng lượng, anh phải sớm hồi phục, chờ lúc vợ sinh con, anh mới không còn lo lắng suông.

Tiêu Thanh Như lo lắng, cô cũng ngồi dậy theo.

Tiêu Thanh Như tận mắt nhìn Hứa Mục Chu đi ra đến sân, không có bị đụng chạm vào đâu, lúc này cô mới nằm lại xuống giường.

Tay đặt trên bụng.

Thật ra cô rất muốn sinh một em bé của cô và Hứa Mục Chu.

Tiêu Thanh Như tin tưởng, anh chắc chắn là một người cha tốt.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Hàng xóm không nhiều lời, nghĩ thầm nhà họ Hứa không tuyệt hậu, xem như là chuyện vui.Hứa Mục Chu là chàng trai không tồi, có con thì cả đời này coi như viên mãn.Mặc dù vẫn chưa có kết quả chính xác, nhưng mẹ Hứa đã vô cùng vui mừng.Vừa rồi hai vợ chồng họ không phản bác, chứng minh phương diện kia của con trai đã khỏe rồi.Chỉ cần cơ thể hai bọn họ không có vấn đề gì, có con chỉ là chuyện sớm hay muộn.Mẹ Hứa nghĩ đến cảnh trong nhà náo nhiệt, bà ấy cười toe toét.Bà ấy đưa cho hàng xóm hai quả trứng gà: "Nếu Thanh Như thật sự có thai, chờ ngày đứa nhỏ được sinh ra, tôi chắc chắn sẽ tặng nhà bà bánh trôi.""Tôi đây sẽ chờ."Hàng xóm rời đi, mẹ Hứa bảo Tiêu Thanh Như về phòng nghỉ ngơi."Mẹ, bây giờ con không còn khó chịu nữa.""Không khó chịu cũng nằm, trong khoảng thời gian này con vất vả quá rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."Hứa Mục Chu cũng đi theo khuyên nhủ: "Vợ nghe lời."Trong sân đầy mùi thịt, Tiêu Thanh Như sợ mình lại buồn nôn: "Vậy được rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước ạ."Bây giờ Hứa Mục Chu đã không còn tâm trạng tập luyện, anh thấy Tiêu Thanh Như đi vào phòng, anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn vịn vào dụng cụ hỗ trợ thong thả đi vào trong phòng.Khi đến chỗ có chướng ngại vật thì phải dựa vào lực cánh tay để ổn định cơ thể.Chờ mẹ Hứa bình tĩnh lại, bà ấy nhìn xung quanh, thì thấy con trai đã đi vào trong nhà.Trong mắt có ý cười chợt xẹt qua, thật sự là thằng ngốc.Bà ấy rất tinh tế, để không gian lại cho vợ chồng son.Có thể tự đi vào nhà, đây là tiến bộ rất nhiều rồi.Tiêu Thanh Như không muốn Hứa Mục Chu ra ngoài tập luyện, cô sờ sờ bụng, cảm giác vẫn rất không chân thật.Cô vừa bất ổn, kích động, lại vừa căng thẳng.Sau đó cô lại lo lắng nếu đây chỉ là nhầm lẫn, vậy rồi khiến mọi người mừng hụt thì phải làm sao?Hứa Mục Chu ngồi ở mép giường, tay anh thò vào ổ chăn, đặt trên bụng Tiêu Thanh Như."Vợ, chỗ này thật sự có em bé sao?""Không biết.""Cho dù có hay không, khoảng thời gian này em đều phải nghỉ ngơi cẩn thận."Tiêu Thanh Như hỏi anh: "Nếu không mang thai, anh có thất vọng không? Có thấy mừng hụt không?""Sẽ không, chúng ta vốn không chuẩn bị có em bé, nếu thật sự có thì đó cũng chỉ là chuyện vui ngoài ý muốn."Tiêu Thanh Như nghe anh nói vậy, sự lo lắng trong lòng dần biến mất.Hứa Mục Chu cẩn thận sờ bụng Tiêu Thanh Như, nó vẫn bằng phẳng như trước.Anh nghĩ có thể ở trong đây đang chứa một sinh mạng, thì cảm thấy rất thần kỳ.Hứa Mục Chu ôm người nằm trên giường vào lòng, như vậy vẫn chưa đủ, anh lại hôn lên bụng Tiêu Thanh Như.Hơi thở phả vào làn da có hơi ngứa ngáy.Vân Mộng Hạ VũTiêu Thanh Như không cho Hứa Mục Chu lộn xộn: "Nếu thật sự có, anh có vui không?""Đương nhiên là vui, chỉ cần là con em sinh, anh đều thích."Tiêu Thanh Như nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, cô bật cười: "Trước kia anh nói không thích trẻ con.""Quả thật không thích, anh chỉ thích cục cưng em sinh thôi."Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong lên: "Anh cũng khá giỏi đó."Hứa Mục Chu nhướng mày, tai anh đỏ bừng.Hứa Mục Chu nghĩ đến nếu vợ anh thật sự mang thai, sau này rất nhiều chuyện không tiện, đến lúc đó anh phải chăm sóc vợ.Hứa Mục Chu ngồi dậy."Anh đi đâu vậy?""Đi tập luyện."Cả người Hứa Mục Chu tràn đầy năng lượng, anh phải sớm hồi phục, chờ lúc vợ sinh con, anh mới không còn lo lắng suông.Tiêu Thanh Như lo lắng, cô cũng ngồi dậy theo.Tiêu Thanh Như tận mắt nhìn Hứa Mục Chu đi ra đến sân, không có bị đụng chạm vào đâu, lúc này cô mới nằm lại xuống giường.Tay đặt trên bụng.Thật ra cô rất muốn sinh một em bé của cô và Hứa Mục Chu.Tiêu Thanh Như tin tưởng, anh chắc chắn là một người cha tốt.

Chương 278: Chương 278