Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 290: Chương 290
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Từng cơn đau đánh úp đến từng đợt, đến tận nửa đêm Tiêu Thanh Như mới được đưa vào phòng sinh.Hứa Mục Chu chủ động đi vào cùng cô.Lần *****ên sinh con không có kinh nghiệm, nói không sợ là nói dối, vì thế Tiêu Thanh Như đồng ý.Có Hứa Mục Chu ở bên cạnh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.Sinh con rất đau, nhưng Tiêu Thanh Như không hề la hét to.Cứ việc không có kinh nghiệm sinh con, cô cũng biết đạo lý giữ thể lực.Nhìn thấy tóc của Tiêu Thanh Như bị mồ hôi làm ướt đẫm, hốc mắt Hứa Mục Chu đỏ bừng như sắp rỉ máu."Vợ, sau này chúng ta thật sự sẽ không sinh con nữa.""Em không sao đâu."Tuy rằng Tiêu Thanh Như có chút tính tiểu thư, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện, cô cũng có thể rất kiên cường.Lúc này cô rất đau đớn, rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhãi con sắp chào đời, sắp sửa gặp mặt bọn họ, Tiêu Thanh Như cảm thấy tất cả mọi cực khổ đều đáng giá.Thấy cô cắn chặt môi dưới, Hứa Mục Chu duỗi đưa tay về phía Tiêu Thanh Như: "Cắn anh đi.""Không… cần."Vừa dứt lời, trên tay Hứa Mục Chu liền truyền đến cảm giác đau đớn.Hứa Mục Chu dường như không hề cảm nhận được, so sánh chút đau đớn này với nỗi đau mà vợ phải chịu đựng giờ phút này, không đáng kể chút nào.Suốt toàn bộ quá trình, Tiêu Thanh Như không hề khóc kêu, chỉ yên lặng phối hợp với chỉ thị của bác sĩ.Tự nhủ với chính mình phải giữ thể lực, nhanh sinh nhãi con ra càng sớm càng tốt.Nếu không cả đứa bé lẫn bản thân đều sẽ gặp nguy hiểm.Lại một cơn đau nữa đánh úp tới.Tiêu Thanh Như kêu lên một tiếng.Nghe thấy y tá nói: "Là một bé trai."Ngay sau đó bên tay truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe bác sĩ nói: "Còn một đứa nữa, xin tiếp tục cố lên."Tiêu Thanh Như suýt chút nữa ngất lịm đi, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Mục Chu, tại sao lại biến thành song sinh!Hứa Mục Chu đau lòng khi vợ còn phải tiếp tục chịu đau, nhưng lại không thể nhét đứa bé trở vào.Anh không ngừng trấn an cô: "Vợ ơi, kiên trì thêm một chút nữa thôi.""Tất cả là lỗi của anh!""Anh biết mình sai rồi, một lát nữa anh sẽ đi buộc ga rô, sau này sẽ không bao giờ sinh con nữa."Tiêu Thanh Như rõ ràng rất đau, nhưng lại bị Hứa Mục Chu chọc cười."Đừng gây rối, một lát nữa anh phải chăm sóc em với nhãi con, không thể đi được.""Được rồi, vậy mấy ngày nữa anh sẽ lại đến buộc ga rô."Bác sĩ và y tá trong phòng sinh hai mặt nhìn nhau, đây là lần *****ên bọn họ gặp phải tình huống này.Nhà ai khi sinh con lại nói những lời thế này trong phòng sinh chứ?Tiêu Thanh Như đã đau đến không muốn nói chuyện.Buộc ga rô cũng được, sau này sẽ không cần phải chịu đau như thế này nữa!Vân Mộng Hạ VũCũng may mà đứa thứ hai không dày vò nhau lâu.Lại mười phút nữa trôi qua, thuận lợi sinh ra."Xin chúc mừng hai người, đứa bé thứ hai là con gái."Tiêu Thanh Như thở phào một hơi, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, nhưng cô vẫn cố chống mình tỉnh táo: "Tôi muốn nhìn đứa bé một chút."Hứa Mục Chu lập tức đưa đứa bé được quấn lại đến trước mặt cô: "Cả hai đứa bé đều giống em, lớn lên sẽ rất xinh đẹp."Nhìn đứa bé dơ dáy, nhăn dúm dó, Tiêu Thanh Như im lặng.Cuối cùng nói: "Em cảm thấy giống anh hơn."Hứa Mục Chu nói với vẻ mặt dịu dàng: "Ừ, cũng giống anh."Trái tim đập thình thịch thình thịch không ngừng, vẫn không có biện pháp bình tĩnh lại.Vợ đã sinh con cho anh.Hơn nữa còn sinh một lần liền hai đứa!Bây giờ còn không phải lúc để vui mừng, Hứa Mục Chu giao đứa bé cho y tá.Y tá lại giao đứa bé cho cha Hứa mẹ Hứa đang đợi ở cửa phòng sinh.Hai vợ chồng già cũng bối rối.Không chắc chắn hỏi: "Cả hai đứa đều là của nhà chúng tôi sao?"Y tá cười nói: "Đều là của nhà mọi người, sản phụ sinh song sinh trai gái, đứa *****ên là con trai, đứa thứ hai là con gái, cả hai đều rất khỏe mạnh.""Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."Mẹ Hứa cực kỳ vui mừng mà khóc, sau đó lau khóe mắt: "Con dâu nhà chúng tôi có sao không? Khi nào mới có thể ra ngoài?""Không sao, một lát nữa sẽ có thể ra ngoài."Mẹ Hứa liên tục gật đầu, lại lịch sự cảm ơn y tá một lần nữa.
Từng cơn đau đánh úp đến từng đợt, đến tận nửa đêm Tiêu Thanh Như mới được đưa vào phòng sinh.
Hứa Mục Chu chủ động đi vào cùng cô.
Lần *****ên sinh con không có kinh nghiệm, nói không sợ là nói dối, vì thế Tiêu Thanh Như đồng ý.
Có Hứa Mục Chu ở bên cạnh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Sinh con rất đau, nhưng Tiêu Thanh Như không hề la hét to.
Cứ việc không có kinh nghiệm sinh con, cô cũng biết đạo lý giữ thể lực.
Nhìn thấy tóc của Tiêu Thanh Như bị mồ hôi làm ướt đẫm, hốc mắt Hứa Mục Chu đỏ bừng như sắp rỉ máu.
"Vợ, sau này chúng ta thật sự sẽ không sinh con nữa."
"Em không sao đâu."
Tuy rằng Tiêu Thanh Như có chút tính tiểu thư, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện, cô cũng có thể rất kiên cường.
Lúc này cô rất đau đớn, rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhãi con sắp chào đời, sắp sửa gặp mặt bọn họ, Tiêu Thanh Như cảm thấy tất cả mọi cực khổ đều đáng giá.
Thấy cô cắn chặt môi dưới, Hứa Mục Chu duỗi đưa tay về phía Tiêu Thanh Như: "Cắn anh đi."
"Không… cần."
Vừa dứt lời, trên tay Hứa Mục Chu liền truyền đến cảm giác đau đớn.
Hứa Mục Chu dường như không hề cảm nhận được, so sánh chút đau đớn này với nỗi đau mà vợ phải chịu đựng giờ phút này, không đáng kể chút nào.
Suốt toàn bộ quá trình, Tiêu Thanh Như không hề khóc kêu, chỉ yên lặng phối hợp với chỉ thị của bác sĩ.
Tự nhủ với chính mình phải giữ thể lực, nhanh sinh nhãi con ra càng sớm càng tốt.
Nếu không cả đứa bé lẫn bản thân đều sẽ gặp nguy hiểm.
Lại một cơn đau nữa đánh úp tới.
Tiêu Thanh Như kêu lên một tiếng.
Nghe thấy y tá nói: "Là một bé trai."
Ngay sau đó bên tay truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe bác sĩ nói: "Còn một đứa nữa, xin tiếp tục cố lên."
Tiêu Thanh Như suýt chút nữa ngất lịm đi, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Mục Chu, tại sao lại biến thành song sinh!
Hứa Mục Chu đau lòng khi vợ còn phải tiếp tục chịu đau, nhưng lại không thể nhét đứa bé trở vào.
Anh không ngừng trấn an cô: "Vợ ơi, kiên trì thêm một chút nữa thôi."
"Tất cả là lỗi của anh!"
"Anh biết mình sai rồi, một lát nữa anh sẽ đi buộc ga rô, sau này sẽ không bao giờ sinh con nữa."
Tiêu Thanh Như rõ ràng rất đau, nhưng lại bị Hứa Mục Chu chọc cười.
"Đừng gây rối, một lát nữa anh phải chăm sóc em với nhãi con, không thể đi được."
"Được rồi, vậy mấy ngày nữa anh sẽ lại đến buộc ga rô."
Bác sĩ và y tá trong phòng sinh hai mặt nhìn nhau, đây là lần *****ên bọn họ gặp phải tình huống này.
Nhà ai khi sinh con lại nói những lời thế này trong phòng sinh chứ?
Tiêu Thanh Như đã đau đến không muốn nói chuyện.
Buộc ga rô cũng được, sau này sẽ không cần phải chịu đau như thế này nữa!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng may mà đứa thứ hai không dày vò nhau lâu.
Lại mười phút nữa trôi qua, thuận lợi sinh ra.
"Xin chúc mừng hai người, đứa bé thứ hai là con gái."
Tiêu Thanh Như thở phào một hơi, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, nhưng cô vẫn cố chống mình tỉnh táo: "Tôi muốn nhìn đứa bé một chút."
Hứa Mục Chu lập tức đưa đứa bé được quấn lại đến trước mặt cô: "Cả hai đứa bé đều giống em, lớn lên sẽ rất xinh đẹp."
Nhìn đứa bé dơ dáy, nhăn dúm dó, Tiêu Thanh Như im lặng.
Cuối cùng nói: "Em cảm thấy giống anh hơn."
Hứa Mục Chu nói với vẻ mặt dịu dàng: "Ừ, cũng giống anh."
Trái tim đập thình thịch thình thịch không ngừng, vẫn không có biện pháp bình tĩnh lại.
Vợ đã sinh con cho anh.
Hơn nữa còn sinh một lần liền hai đứa!
Bây giờ còn không phải lúc để vui mừng, Hứa Mục Chu giao đứa bé cho y tá.
Y tá lại giao đứa bé cho cha Hứa mẹ Hứa đang đợi ở cửa phòng sinh.
Hai vợ chồng già cũng bối rối.
Không chắc chắn hỏi: "Cả hai đứa đều là của nhà chúng tôi sao?"
Y tá cười nói: "Đều là của nhà mọi người, sản phụ sinh song sinh trai gái, đứa *****ên là con trai, đứa thứ hai là con gái, cả hai đều rất khỏe mạnh."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Mẹ Hứa cực kỳ vui mừng mà khóc, sau đó lau khóe mắt: "Con dâu nhà chúng tôi có sao không? Khi nào mới có thể ra ngoài?"
"Không sao, một lát nữa sẽ có thể ra ngoài."
Mẹ Hứa liên tục gật đầu, lại lịch sự cảm ơn y tá một lần nữa.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Từng cơn đau đánh úp đến từng đợt, đến tận nửa đêm Tiêu Thanh Như mới được đưa vào phòng sinh.Hứa Mục Chu chủ động đi vào cùng cô.Lần *****ên sinh con không có kinh nghiệm, nói không sợ là nói dối, vì thế Tiêu Thanh Như đồng ý.Có Hứa Mục Chu ở bên cạnh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.Sinh con rất đau, nhưng Tiêu Thanh Như không hề la hét to.Cứ việc không có kinh nghiệm sinh con, cô cũng biết đạo lý giữ thể lực.Nhìn thấy tóc của Tiêu Thanh Như bị mồ hôi làm ướt đẫm, hốc mắt Hứa Mục Chu đỏ bừng như sắp rỉ máu."Vợ, sau này chúng ta thật sự sẽ không sinh con nữa.""Em không sao đâu."Tuy rằng Tiêu Thanh Như có chút tính tiểu thư, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện, cô cũng có thể rất kiên cường.Lúc này cô rất đau đớn, rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhãi con sắp chào đời, sắp sửa gặp mặt bọn họ, Tiêu Thanh Như cảm thấy tất cả mọi cực khổ đều đáng giá.Thấy cô cắn chặt môi dưới, Hứa Mục Chu duỗi đưa tay về phía Tiêu Thanh Như: "Cắn anh đi.""Không… cần."Vừa dứt lời, trên tay Hứa Mục Chu liền truyền đến cảm giác đau đớn.Hứa Mục Chu dường như không hề cảm nhận được, so sánh chút đau đớn này với nỗi đau mà vợ phải chịu đựng giờ phút này, không đáng kể chút nào.Suốt toàn bộ quá trình, Tiêu Thanh Như không hề khóc kêu, chỉ yên lặng phối hợp với chỉ thị của bác sĩ.Tự nhủ với chính mình phải giữ thể lực, nhanh sinh nhãi con ra càng sớm càng tốt.Nếu không cả đứa bé lẫn bản thân đều sẽ gặp nguy hiểm.Lại một cơn đau nữa đánh úp tới.Tiêu Thanh Như kêu lên một tiếng.Nghe thấy y tá nói: "Là một bé trai."Ngay sau đó bên tay truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe bác sĩ nói: "Còn một đứa nữa, xin tiếp tục cố lên."Tiêu Thanh Như suýt chút nữa ngất lịm đi, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Mục Chu, tại sao lại biến thành song sinh!Hứa Mục Chu đau lòng khi vợ còn phải tiếp tục chịu đau, nhưng lại không thể nhét đứa bé trở vào.Anh không ngừng trấn an cô: "Vợ ơi, kiên trì thêm một chút nữa thôi.""Tất cả là lỗi của anh!""Anh biết mình sai rồi, một lát nữa anh sẽ đi buộc ga rô, sau này sẽ không bao giờ sinh con nữa."Tiêu Thanh Như rõ ràng rất đau, nhưng lại bị Hứa Mục Chu chọc cười."Đừng gây rối, một lát nữa anh phải chăm sóc em với nhãi con, không thể đi được.""Được rồi, vậy mấy ngày nữa anh sẽ lại đến buộc ga rô."Bác sĩ và y tá trong phòng sinh hai mặt nhìn nhau, đây là lần *****ên bọn họ gặp phải tình huống này.Nhà ai khi sinh con lại nói những lời thế này trong phòng sinh chứ?Tiêu Thanh Như đã đau đến không muốn nói chuyện.Buộc ga rô cũng được, sau này sẽ không cần phải chịu đau như thế này nữa!Vân Mộng Hạ VũCũng may mà đứa thứ hai không dày vò nhau lâu.Lại mười phút nữa trôi qua, thuận lợi sinh ra."Xin chúc mừng hai người, đứa bé thứ hai là con gái."Tiêu Thanh Như thở phào một hơi, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, nhưng cô vẫn cố chống mình tỉnh táo: "Tôi muốn nhìn đứa bé một chút."Hứa Mục Chu lập tức đưa đứa bé được quấn lại đến trước mặt cô: "Cả hai đứa bé đều giống em, lớn lên sẽ rất xinh đẹp."Nhìn đứa bé dơ dáy, nhăn dúm dó, Tiêu Thanh Như im lặng.Cuối cùng nói: "Em cảm thấy giống anh hơn."Hứa Mục Chu nói với vẻ mặt dịu dàng: "Ừ, cũng giống anh."Trái tim đập thình thịch thình thịch không ngừng, vẫn không có biện pháp bình tĩnh lại.Vợ đã sinh con cho anh.Hơn nữa còn sinh một lần liền hai đứa!Bây giờ còn không phải lúc để vui mừng, Hứa Mục Chu giao đứa bé cho y tá.Y tá lại giao đứa bé cho cha Hứa mẹ Hứa đang đợi ở cửa phòng sinh.Hai vợ chồng già cũng bối rối.Không chắc chắn hỏi: "Cả hai đứa đều là của nhà chúng tôi sao?"Y tá cười nói: "Đều là của nhà mọi người, sản phụ sinh song sinh trai gái, đứa *****ên là con trai, đứa thứ hai là con gái, cả hai đều rất khỏe mạnh.""Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."Mẹ Hứa cực kỳ vui mừng mà khóc, sau đó lau khóe mắt: "Con dâu nhà chúng tôi có sao không? Khi nào mới có thể ra ngoài?""Không sao, một lát nữa sẽ có thể ra ngoài."Mẹ Hứa liên tục gật đầu, lại lịch sự cảm ơn y tá một lần nữa.