Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 302: Chương 302

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: "Bọn nó nghe có hiểu đâu, có uy h.i.ế.p cũng chẳng có tác dụng."Hứa Mục Chu nói một cách bất đắc dĩ: "Tốt nhất là lớn nhanh lên, đến lúc hiểu chuyện rồi sẽ không còn làm khổ người khác như vậy nữa.""Cái này cũng chưa chắc, có mấy đứa nhỏ càng lớn sẽ càng nghịch hơn.""Không nghe lời thì đánh bọn nó."“Bố mẹ em chắc chắn sẽ không cho anh đánh bọn nhỏ đâu."'Hứa Mục Chu: "..."Đánh cũng không được, mắng cũng không xong, Hứa Mục Chu chỉ có thể nhẹ nhàng kể chuyện xưa cho bọn nhỏ.Mãi đến khoảng mười một giờ tối, hai đứa nhỏ chơi đến mệt mới nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.Nhìn bọn nhỏ có thể ngủ ngay lập tức, Tiêu Thanh Như cảm thấy vô cùng ghen tị.Quả nhiên là tuổi trẻ, không phải lo lắng gì cả.Vân Mộng Hạ VũSau khi đắp chăn cho bọn trẻ, Hứa Mục Châu thở phào nhẹ nhõm, chăm con còn mệt hơn đi làm nhiều."Vợ, chúng ta cũng ngủ thôi."Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khác thường, Tiêu Thanh Như biết đêm nay lại phải thức khuya.Chân của Hứa Mục Châu đã hồi phục, Tiêu Thanh Như không cần phải ra sức nữa.So với trước kia, số lần chỉ có tăng chứ không có giảm.Nói một cách hoa mỹ, mấy năm trước đã để vợ phải chịu khổ nên bây giờ anh phải cố gắng bồi thường cho cô gấp đôi.Cuộc sống của vợ chồng hài hòa, tình cảm cũng theo đó từ từ tăng lên.Nếu quan hệ của vợ chồng tốt thì chuyện trong nhà cũng càng ngày càng hòa thuận hơn.Bây giờ nhiệm vụ hằng ngày của mẹ Hứa chính là nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ giúp bọn họ trông con, cuộc sống của bà ấy thoải mái như ý muốn.Trong ngõ không có ai là không ghen tị với mẹ Hứa.Trong nhà không áp lực, con trai con dâu đều hiếu thuận, chẳng cần quan tâm lo lắng cho chuyện tương lai sau này, chỉ cần thanh thản hưởng phúc là được.Tiêu Thanh Như muốn dẫn con về Tây Bắc ăn Tết, Hứa Mục Chu cũng muốn đi theo.Bây giờ chân của anh đã hồi phục, tuy không thể chạy nhảy nhưng bước đi không có vấn đề gì.Hai vợ chồng không đi làm, nghĩ tới đã hơn ba năm chưa về viện gia chúc nên lần này quay về phải ở lâu hơn một chút.Còn nửa tháng nữa mới đến Tết, Hứa Mục Chu đã đề nghị trở về Tây Bắc."Vợ, chúng ta về sớm vài ngày nhé, trước Tết trên tàu đông người lắm, về sớm một chút còn có thể tránh được hỗn loạn.""Không đợi anh của em sao?""Không đợi, có anh ở đây sẽ không sao đâu."Hứa Mục Châu là một người đàn ông đáng tin cậy, có anh ở đây, Tiêu Thanh Như không cần lo lắng nhiều như vậy."Được, chúng ta đi sớm một chút."Chắc chắn không thể tay không về nhà đón Tết, giao con cho mẹ Hứa chăm sóc, sau đó Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dành hai ngày để đi mua đồ Tết.Một nửa thì để ở nhà cho cha Hứa mẹ Hứa ăn Tết, còn một nửa thì mang về Tây Bắc.Mẹ Hứa lo lắng cho cháu trai cháu gái nên cũng muốn đi chung với bọn họ.Nhưng nghĩ đến số ngày nghỉ phép năm của chồng chỉ còn vài ngày, đến lúc đó lỡ chậm một chút là sẽ không kịp.Nhưng nếu để ông ấy ở nhà ăn Tết một mình cũng không được.Cuối cùng bà ấy chỉ có thể bỏ đi ý định cùng đi Tây Bắc.Vào ngày đưa cả nhà bốn người ra ga xe lửa, mẹ Hứa lo lắng, liên tục dặn dò Hứa Mục Chu."Không được để hai đứa nhỏ khuất mắt của con, nếu có người lôi kéo làm quen thì đừng để ý đến bọn họ, càng không được để người lạ ôm hai đứa nhỏ."Hứa Mục Chu biết mẹ mình lo lắng cũng không phản bác mà chỉ lắng nghe."Con biết rồi, con nhất định sẽ canh chừng bọn nó thật tốt.""Ngoài hai đứa nhỏ, con phải chăm sóc Thanh Như cho tốt, trên xe lửa loại người nào cũng có, đừng để người khác bắt nạt ba mẹ con nó."Hứa Mục Chu nghiêm túc gật đầu.Thấy đã gần đến giờ, mẹ Hứa và cha Hứa lần lượt ôm từng người rồi mới chịu thả cho bọn họ lên xe lửa."Ông nó, sao tôi cứ cảm thấy trong lòng vắng vẻ thế nào đấy?""Tôi cũng vậy."Không có bọn trẻ ở bên, trong lòng cứ cảm thấy không quen."Đi thôi, hai tháng nữa bọn chúng sẽ về mà."Mẹ Hứa thở dài: "Đột nhiên tôi cảm thấy hai ông bà sui cũng không dễ dàng gì, con gái và cháu trai cháu gái đều ở Bắc Kinh, bình thường muốn gặp mặt nhau cũng khó.""Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đời người vốn không có gì mười phân vẹn mười."Nếu con trai không bị thương thì lúc này người không thể nhìn thấy con của mình chính là hai vợ chồng bọn họ.Người sống trên đời, có rất nhiều chuyện không thể nói trước được.Ở lại ga xe lửa thêm vài phút, sau đó hai vợ chồng nhà họ Hứa mới về nhà.Bọn họ phải nên cảm thấy hài lòng khi mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.

Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: "Bọn nó nghe có hiểu đâu, có uy h.i.ế.p cũng chẳng có tác dụng."

Hứa Mục Chu nói một cách bất đắc dĩ: "Tốt nhất là lớn nhanh lên, đến lúc hiểu chuyện rồi sẽ không còn làm khổ người khác như vậy nữa."

"Cái này cũng chưa chắc, có mấy đứa nhỏ càng lớn sẽ càng nghịch hơn."

"Không nghe lời thì đánh bọn nó."

“Bố mẹ em chắc chắn sẽ không cho anh đánh bọn nhỏ đâu."'

Hứa Mục Chu: "..."

Đánh cũng không được, mắng cũng không xong, Hứa Mục Chu chỉ có thể nhẹ nhàng kể chuyện xưa cho bọn nhỏ.

Mãi đến khoảng mười một giờ tối, hai đứa nhỏ chơi đến mệt mới nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Nhìn bọn nhỏ có thể ngủ ngay lập tức, Tiêu Thanh Như cảm thấy vô cùng ghen tị.

Quả nhiên là tuổi trẻ, không phải lo lắng gì cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi đắp chăn cho bọn trẻ, Hứa Mục Châu thở phào nhẹ nhõm, chăm con còn mệt hơn đi làm nhiều.

"Vợ, chúng ta cũng ngủ thôi."

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khác thường, Tiêu Thanh Như biết đêm nay lại phải thức khuya.

Chân của Hứa Mục Châu đã hồi phục, Tiêu Thanh Như không cần phải ra sức nữa.

So với trước kia, số lần chỉ có tăng chứ không có giảm.

Nói một cách hoa mỹ, mấy năm trước đã để vợ phải chịu khổ nên bây giờ anh phải cố gắng bồi thường cho cô gấp đôi.

Cuộc sống của vợ chồng hài hòa, tình cảm cũng theo đó từ từ tăng lên.

Nếu quan hệ của vợ chồng tốt thì chuyện trong nhà cũng càng ngày càng hòa thuận hơn.

Bây giờ nhiệm vụ hằng ngày của mẹ Hứa chính là nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ giúp bọn họ trông con, cuộc sống của bà ấy thoải mái như ý muốn.

Trong ngõ không có ai là không ghen tị với mẹ Hứa.

Trong nhà không áp lực, con trai con dâu đều hiếu thuận, chẳng cần quan tâm lo lắng cho chuyện tương lai sau này, chỉ cần thanh thản hưởng phúc là được.

Tiêu Thanh Như muốn dẫn con về Tây Bắc ăn Tết, Hứa Mục Chu cũng muốn đi theo.

Bây giờ chân của anh đã hồi phục, tuy không thể chạy nhảy nhưng bước đi không có vấn đề gì.

Hai vợ chồng không đi làm, nghĩ tới đã hơn ba năm chưa về viện gia chúc nên lần này quay về phải ở lâu hơn một chút.

Còn nửa tháng nữa mới đến Tết, Hứa Mục Chu đã đề nghị trở về Tây Bắc.

"Vợ, chúng ta về sớm vài ngày nhé, trước Tết trên tàu đông người lắm, về sớm một chút còn có thể tránh được hỗn loạn."

"Không đợi anh của em sao?"

"Không đợi, có anh ở đây sẽ không sao đâu."

Hứa Mục Châu là một người đàn ông đáng tin cậy, có anh ở đây, Tiêu Thanh Như không cần lo lắng nhiều như vậy.

"Được, chúng ta đi sớm một chút."

Chắc chắn không thể tay không về nhà đón Tết, giao con cho mẹ Hứa chăm sóc, sau đó Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dành hai ngày để đi mua đồ Tết.

Một nửa thì để ở nhà cho cha Hứa mẹ Hứa ăn Tết, còn một nửa thì mang về Tây Bắc.

Mẹ Hứa lo lắng cho cháu trai cháu gái nên cũng muốn đi chung với bọn họ.

Nhưng nghĩ đến số ngày nghỉ phép năm của chồng chỉ còn vài ngày, đến lúc đó lỡ chậm một chút là sẽ không kịp.

Nhưng nếu để ông ấy ở nhà ăn Tết một mình cũng không được.

Cuối cùng bà ấy chỉ có thể bỏ đi ý định cùng đi Tây Bắc.

Vào ngày đưa cả nhà bốn người ra ga xe lửa, mẹ Hứa lo lắng, liên tục dặn dò Hứa Mục Chu.

"Không được để hai đứa nhỏ khuất mắt của con, nếu có người lôi kéo làm quen thì đừng để ý đến bọn họ, càng không được để người lạ ôm hai đứa nhỏ."

Hứa Mục Chu biết mẹ mình lo lắng cũng không phản bác mà chỉ lắng nghe.

"Con biết rồi, con nhất định sẽ canh chừng bọn nó thật tốt."

"Ngoài hai đứa nhỏ, con phải chăm sóc Thanh Như cho tốt, trên xe lửa loại người nào cũng có, đừng để người khác bắt nạt ba mẹ con nó."

Hứa Mục Chu nghiêm túc gật đầu.

Thấy đã gần đến giờ, mẹ Hứa và cha Hứa lần lượt ôm từng người rồi mới chịu thả cho bọn họ lên xe lửa.

"Ông nó, sao tôi cứ cảm thấy trong lòng vắng vẻ thế nào đấy?"

"Tôi cũng vậy."

Không có bọn trẻ ở bên, trong lòng cứ cảm thấy không quen.

"Đi thôi, hai tháng nữa bọn chúng sẽ về mà."

Mẹ Hứa thở dài: "Đột nhiên tôi cảm thấy hai ông bà sui cũng không dễ dàng gì, con gái và cháu trai cháu gái đều ở Bắc Kinh, bình thường muốn gặp mặt nhau cũng khó."

"Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đời người vốn không có gì mười phân vẹn mười."

Nếu con trai không bị thương thì lúc này người không thể nhìn thấy con của mình chính là hai vợ chồng bọn họ.

Người sống trên đời, có rất nhiều chuyện không thể nói trước được.

Ở lại ga xe lửa thêm vài phút, sau đó hai vợ chồng nhà họ Hứa mới về nhà.

Bọn họ phải nên cảm thấy hài lòng khi mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: "Bọn nó nghe có hiểu đâu, có uy h.i.ế.p cũng chẳng có tác dụng."Hứa Mục Chu nói một cách bất đắc dĩ: "Tốt nhất là lớn nhanh lên, đến lúc hiểu chuyện rồi sẽ không còn làm khổ người khác như vậy nữa.""Cái này cũng chưa chắc, có mấy đứa nhỏ càng lớn sẽ càng nghịch hơn.""Không nghe lời thì đánh bọn nó."“Bố mẹ em chắc chắn sẽ không cho anh đánh bọn nhỏ đâu."'Hứa Mục Chu: "..."Đánh cũng không được, mắng cũng không xong, Hứa Mục Chu chỉ có thể nhẹ nhàng kể chuyện xưa cho bọn nhỏ.Mãi đến khoảng mười một giờ tối, hai đứa nhỏ chơi đến mệt mới nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.Nhìn bọn nhỏ có thể ngủ ngay lập tức, Tiêu Thanh Như cảm thấy vô cùng ghen tị.Quả nhiên là tuổi trẻ, không phải lo lắng gì cả.Vân Mộng Hạ VũSau khi đắp chăn cho bọn trẻ, Hứa Mục Châu thở phào nhẹ nhõm, chăm con còn mệt hơn đi làm nhiều."Vợ, chúng ta cũng ngủ thôi."Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khác thường, Tiêu Thanh Như biết đêm nay lại phải thức khuya.Chân của Hứa Mục Châu đã hồi phục, Tiêu Thanh Như không cần phải ra sức nữa.So với trước kia, số lần chỉ có tăng chứ không có giảm.Nói một cách hoa mỹ, mấy năm trước đã để vợ phải chịu khổ nên bây giờ anh phải cố gắng bồi thường cho cô gấp đôi.Cuộc sống của vợ chồng hài hòa, tình cảm cũng theo đó từ từ tăng lên.Nếu quan hệ của vợ chồng tốt thì chuyện trong nhà cũng càng ngày càng hòa thuận hơn.Bây giờ nhiệm vụ hằng ngày của mẹ Hứa chính là nấu cơm, thỉnh thoảng sẽ giúp bọn họ trông con, cuộc sống của bà ấy thoải mái như ý muốn.Trong ngõ không có ai là không ghen tị với mẹ Hứa.Trong nhà không áp lực, con trai con dâu đều hiếu thuận, chẳng cần quan tâm lo lắng cho chuyện tương lai sau này, chỉ cần thanh thản hưởng phúc là được.Tiêu Thanh Như muốn dẫn con về Tây Bắc ăn Tết, Hứa Mục Chu cũng muốn đi theo.Bây giờ chân của anh đã hồi phục, tuy không thể chạy nhảy nhưng bước đi không có vấn đề gì.Hai vợ chồng không đi làm, nghĩ tới đã hơn ba năm chưa về viện gia chúc nên lần này quay về phải ở lâu hơn một chút.Còn nửa tháng nữa mới đến Tết, Hứa Mục Chu đã đề nghị trở về Tây Bắc."Vợ, chúng ta về sớm vài ngày nhé, trước Tết trên tàu đông người lắm, về sớm một chút còn có thể tránh được hỗn loạn.""Không đợi anh của em sao?""Không đợi, có anh ở đây sẽ không sao đâu."Hứa Mục Châu là một người đàn ông đáng tin cậy, có anh ở đây, Tiêu Thanh Như không cần lo lắng nhiều như vậy."Được, chúng ta đi sớm một chút."Chắc chắn không thể tay không về nhà đón Tết, giao con cho mẹ Hứa chăm sóc, sau đó Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dành hai ngày để đi mua đồ Tết.Một nửa thì để ở nhà cho cha Hứa mẹ Hứa ăn Tết, còn một nửa thì mang về Tây Bắc.Mẹ Hứa lo lắng cho cháu trai cháu gái nên cũng muốn đi chung với bọn họ.Nhưng nghĩ đến số ngày nghỉ phép năm của chồng chỉ còn vài ngày, đến lúc đó lỡ chậm một chút là sẽ không kịp.Nhưng nếu để ông ấy ở nhà ăn Tết một mình cũng không được.Cuối cùng bà ấy chỉ có thể bỏ đi ý định cùng đi Tây Bắc.Vào ngày đưa cả nhà bốn người ra ga xe lửa, mẹ Hứa lo lắng, liên tục dặn dò Hứa Mục Chu."Không được để hai đứa nhỏ khuất mắt của con, nếu có người lôi kéo làm quen thì đừng để ý đến bọn họ, càng không được để người lạ ôm hai đứa nhỏ."Hứa Mục Chu biết mẹ mình lo lắng cũng không phản bác mà chỉ lắng nghe."Con biết rồi, con nhất định sẽ canh chừng bọn nó thật tốt.""Ngoài hai đứa nhỏ, con phải chăm sóc Thanh Như cho tốt, trên xe lửa loại người nào cũng có, đừng để người khác bắt nạt ba mẹ con nó."Hứa Mục Chu nghiêm túc gật đầu.Thấy đã gần đến giờ, mẹ Hứa và cha Hứa lần lượt ôm từng người rồi mới chịu thả cho bọn họ lên xe lửa."Ông nó, sao tôi cứ cảm thấy trong lòng vắng vẻ thế nào đấy?""Tôi cũng vậy."Không có bọn trẻ ở bên, trong lòng cứ cảm thấy không quen."Đi thôi, hai tháng nữa bọn chúng sẽ về mà."Mẹ Hứa thở dài: "Đột nhiên tôi cảm thấy hai ông bà sui cũng không dễ dàng gì, con gái và cháu trai cháu gái đều ở Bắc Kinh, bình thường muốn gặp mặt nhau cũng khó.""Chuyện này cũng không còn cách nào khác, đời người vốn không có gì mười phân vẹn mười."Nếu con trai không bị thương thì lúc này người không thể nhìn thấy con của mình chính là hai vợ chồng bọn họ.Người sống trên đời, có rất nhiều chuyện không thể nói trước được.Ở lại ga xe lửa thêm vài phút, sau đó hai vợ chồng nhà họ Hứa mới về nhà.Bọn họ phải nên cảm thấy hài lòng khi mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.

Chương 302: Chương 302