Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 309: Chương 309
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Như, Tống Viện rất vui.Cô ấy lập tức mời cả nhà bọn họ đến nhà mình làm khách.Tiêu Thanh Như cười nói qua điện thoại: "Tớ cũng đã định đến đội sản xuất gặp cậu.""Vậy cậu đến sớm một chút, tớ nấu cơm chờ mọi người đến.""Được, khoảng chín giờ bọn tớ sẽ xuất phát.”Lái xe đến đội sản xuất rất nhanh, dù tình hình giao thông có không tốt thì cũng không mất quá một giờ.Hẹn thời gian xong, nghe thấy con của Tiêu Thanh Như khóc, Tống Viện bảo cô đi chăm sóc đứa bé trước.Rồi cúp điện thoại.Cô ấy nói với Tần Bắc: "Sáng mai anh đến công xã đi, xem có thể mua được ít thịt heo không, chúng ta làm hoành thánh ăn rồi g.i.ế.c thêm một con gà trong nhà."Tần Bắc hỏi: "Ngoài thịt ra có cần mua gì nữa không?""Tạm thời cần không mua."Bây giờ còn khoảng mười ngày nữa là đến Tết, đến lúc đó cô ấy lại phải đi mua đồ thêm lần nữa.Cậu bé ngồi trong lòng Tần Bắc loạng choạng hỏi: "Mẹ, dì?""Đúng, là dì."Tống Viện xoa đầu con trai: "Ngài mai dì Thanh Như sẽ dẫn em trai và em gái đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con phải ngoan, phải chăm sóc em trai và em gái thật tốt có biết không?""Dạ."Thằng bé gật đầu thật mạnh, cam đoan nói: "Con sẽ ngoan mà!"Trong mắt Tần Bắc mang theo ý cười: "Lần nào thằng bé này cũng nói như vậy."Lần nào cũng nói mình sẽ ngoan nhưng lần nào cũng có thể chọc người khác tức đến mức giậm chân, vừa nghịch ngợm vừa phá phách.Nhất là năm nay thằng bé đã biết đi, chỉ cần không để mắt tới thằng bé một chút là y như rằng chẳng biết thằng bé trốn ở góc nào, đang làm chuyện xấu gì.Sau khi hiểu được cha đang nói xấu mình, thằng bé khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.Thằng bé càng thở hồng hộc, Tốn Viện càng cảm thấy buồn cười.Cô ấy nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con trai rồi nói: “Con khóc đi.""Mẹ!""Khóc."Thằng bé càng tức hơn.Thằng bé ở trong lòng Tần Bắc giãy dụa một hồi, sau đó chập choạng trượt xuống.Rồi chạy vào nhà với đôi chân ngắn ngủn của mình.Cái dáng vẻ tức giận thở hồng hộc của thằng bé khiến hai vợ chồng dở khóc dở cười.Tần Bắc cố ý tăng tốc độ, tạo ảo giác có người đang đuổi theo.Thằng bé hét lên và chạy nhanh hơn.Nhưng chân quá ngắn nên cho dù có chạy cả ngày thì cũng không thể kéo dài khoảng cách giữa thằng bé và cha mẹ.Trên mặt Tống Viện toàn là ý cười.Mặc dù bọn họ không quá giàu có nhưng cô ấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.Để chào đón Tiêu Thanh Nhu và nhà cô, Tống Viện và Tần Bắc đã dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần.Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút, khi khách đến đây mới cảm thấy thoải mái.Mới bốn giờ sáng hôm sau Tần Bắc đã đi đến công xã mua thịt.Sau khi mua thịt, bọn họ làm thịt con gà trống lớn mà bọn họ đã nuôi suốt một năm rồi mới bắt đầu ra đồng làm việc.Để Tống Viện ở nhà chăm sóc con cái.Bây giờ Tần Thiên đã sắp thành thiếu niên, sau khi Tống Viện kết hôn với Tần Bắc, người trong đội sản xuất cũng không còn phản đối việc thằng nhóc đi học nữa.Những lúc không phải đi học thằng nhóc sẽ ra đồng giúp Tần Bắc làm việc.Hôm nay biết trong nhà có khách đến, thằng nhóc không ra đồng nữa mà ở nhà giúp trông em, nghĩ lúc nấu cơm cũng có thể giúp một tay.Chín giờ rưỡi, đám người Tiêu Thanh Như đến.Hứa Mục Chu bế hai đứa nhỏ, Tiêu Thanh Như thì xách theo quà tặng.Có đồ ăn nhẹ, đồ hộp và sữa mạch nha mang về từ Bắc Kinh.Năm đó, khi Tống Viện tới Bắc Kinh thăm họ, cô ấy đã mang theo rất nhiều thịt, lần này khi đám người Tiêu Thanh Như trở về Tây Bắc, mẹ Hứa đã nhắc cô chuẩn bị thêm vài thứ để đáp lễ cho Tống Viện.Vân Mộng Hạ VũHai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, Tiêu Thanh Như vừa xuống xe, Tống Viện đã nhịn không được ôm lấy cô.Đôi mắt cô ấy chua sót, cuối cùng cô ấy kìm nén được cảm xúc của mình: "Đồng chí Tiêu Thanh Như, cậu tăng cân phải không?""Đồng chí Tống, phiền cậu đừng nói thẳng ra như vậy."Hai người nhìn nhau cười.
Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Như, Tống Viện rất vui.
Cô ấy lập tức mời cả nhà bọn họ đến nhà mình làm khách.
Tiêu Thanh Như cười nói qua điện thoại: "Tớ cũng đã định đến đội sản xuất gặp cậu."
"Vậy cậu đến sớm một chút, tớ nấu cơm chờ mọi người đến."
"Được, khoảng chín giờ bọn tớ sẽ xuất phát.”
Lái xe đến đội sản xuất rất nhanh, dù tình hình giao thông có không tốt thì cũng không mất quá một giờ.
Hẹn thời gian xong, nghe thấy con của Tiêu Thanh Như khóc, Tống Viện bảo cô đi chăm sóc đứa bé trước.
Rồi cúp điện thoại.
Cô ấy nói với Tần Bắc: "Sáng mai anh đến công xã đi, xem có thể mua được ít thịt heo không, chúng ta làm hoành thánh ăn rồi g.i.ế.c thêm một con gà trong nhà."
Tần Bắc hỏi: "Ngoài thịt ra có cần mua gì nữa không?"
"Tạm thời cần không mua."
Bây giờ còn khoảng mười ngày nữa là đến Tết, đến lúc đó cô ấy lại phải đi mua đồ thêm lần nữa.
Cậu bé ngồi trong lòng Tần Bắc loạng choạng hỏi: "Mẹ, dì?"
"Đúng, là dì."
Tống Viện xoa đầu con trai: "Ngài mai dì Thanh Như sẽ dẫn em trai và em gái đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con phải ngoan, phải chăm sóc em trai và em gái thật tốt có biết không?"
"Dạ."
Thằng bé gật đầu thật mạnh, cam đoan nói: "Con sẽ ngoan mà!"
Trong mắt Tần Bắc mang theo ý cười: "Lần nào thằng bé này cũng nói như vậy."
Lần nào cũng nói mình sẽ ngoan nhưng lần nào cũng có thể chọc người khác tức đến mức giậm chân, vừa nghịch ngợm vừa phá phách.
Nhất là năm nay thằng bé đã biết đi, chỉ cần không để mắt tới thằng bé một chút là y như rằng chẳng biết thằng bé trốn ở góc nào, đang làm chuyện xấu gì.
Sau khi hiểu được cha đang nói xấu mình, thằng bé khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.
Thằng bé càng thở hồng hộc, Tốn Viện càng cảm thấy buồn cười.
Cô ấy nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con trai rồi nói: “Con khóc đi."
"Mẹ!"
"Khóc."
Thằng bé càng tức hơn.
Thằng bé ở trong lòng Tần Bắc giãy dụa một hồi, sau đó chập choạng trượt xuống.
Rồi chạy vào nhà với đôi chân ngắn ngủn của mình.
Cái dáng vẻ tức giận thở hồng hộc của thằng bé khiến hai vợ chồng dở khóc dở cười.
Tần Bắc cố ý tăng tốc độ, tạo ảo giác có người đang đuổi theo.
Thằng bé hét lên và chạy nhanh hơn.
Nhưng chân quá ngắn nên cho dù có chạy cả ngày thì cũng không thể kéo dài khoảng cách giữa thằng bé và cha mẹ.
Trên mặt Tống Viện toàn là ý cười.
Mặc dù bọn họ không quá giàu có nhưng cô ấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Để chào đón Tiêu Thanh Nhu và nhà cô, Tống Viện và Tần Bắc đã dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần.
Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút, khi khách đến đây mới cảm thấy thoải mái.
Mới bốn giờ sáng hôm sau Tần Bắc đã đi đến công xã mua thịt.
Sau khi mua thịt, bọn họ làm thịt con gà trống lớn mà bọn họ đã nuôi suốt một năm rồi mới bắt đầu ra đồng làm việc.
Để Tống Viện ở nhà chăm sóc con cái.
Bây giờ Tần Thiên đã sắp thành thiếu niên, sau khi Tống Viện kết hôn với Tần Bắc, người trong đội sản xuất cũng không còn phản đối việc thằng nhóc đi học nữa.
Những lúc không phải đi học thằng nhóc sẽ ra đồng giúp Tần Bắc làm việc.
Hôm nay biết trong nhà có khách đến, thằng nhóc không ra đồng nữa mà ở nhà giúp trông em, nghĩ lúc nấu cơm cũng có thể giúp một tay.
Chín giờ rưỡi, đám người Tiêu Thanh Như đến.
Hứa Mục Chu bế hai đứa nhỏ, Tiêu Thanh Như thì xách theo quà tặng.
Có đồ ăn nhẹ, đồ hộp và sữa mạch nha mang về từ Bắc Kinh.
Năm đó, khi Tống Viện tới Bắc Kinh thăm họ, cô ấy đã mang theo rất nhiều thịt, lần này khi đám người Tiêu Thanh Như trở về Tây Bắc, mẹ Hứa đã nhắc cô chuẩn bị thêm vài thứ để đáp lễ cho Tống Viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, Tiêu Thanh Như vừa xuống xe, Tống Viện đã nhịn không được ôm lấy cô.
Đôi mắt cô ấy chua sót, cuối cùng cô ấy kìm nén được cảm xúc của mình: "Đồng chí Tiêu Thanh Như, cậu tăng cân phải không?"
"Đồng chí Tống, phiền cậu đừng nói thẳng ra như vậy."
Hai người nhìn nhau cười.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Như, Tống Viện rất vui.Cô ấy lập tức mời cả nhà bọn họ đến nhà mình làm khách.Tiêu Thanh Như cười nói qua điện thoại: "Tớ cũng đã định đến đội sản xuất gặp cậu.""Vậy cậu đến sớm một chút, tớ nấu cơm chờ mọi người đến.""Được, khoảng chín giờ bọn tớ sẽ xuất phát.”Lái xe đến đội sản xuất rất nhanh, dù tình hình giao thông có không tốt thì cũng không mất quá một giờ.Hẹn thời gian xong, nghe thấy con của Tiêu Thanh Như khóc, Tống Viện bảo cô đi chăm sóc đứa bé trước.Rồi cúp điện thoại.Cô ấy nói với Tần Bắc: "Sáng mai anh đến công xã đi, xem có thể mua được ít thịt heo không, chúng ta làm hoành thánh ăn rồi g.i.ế.c thêm một con gà trong nhà."Tần Bắc hỏi: "Ngoài thịt ra có cần mua gì nữa không?""Tạm thời cần không mua."Bây giờ còn khoảng mười ngày nữa là đến Tết, đến lúc đó cô ấy lại phải đi mua đồ thêm lần nữa.Cậu bé ngồi trong lòng Tần Bắc loạng choạng hỏi: "Mẹ, dì?""Đúng, là dì."Tống Viện xoa đầu con trai: "Ngài mai dì Thanh Như sẽ dẫn em trai và em gái đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó con phải ngoan, phải chăm sóc em trai và em gái thật tốt có biết không?""Dạ."Thằng bé gật đầu thật mạnh, cam đoan nói: "Con sẽ ngoan mà!"Trong mắt Tần Bắc mang theo ý cười: "Lần nào thằng bé này cũng nói như vậy."Lần nào cũng nói mình sẽ ngoan nhưng lần nào cũng có thể chọc người khác tức đến mức giậm chân, vừa nghịch ngợm vừa phá phách.Nhất là năm nay thằng bé đã biết đi, chỉ cần không để mắt tới thằng bé một chút là y như rằng chẳng biết thằng bé trốn ở góc nào, đang làm chuyện xấu gì.Sau khi hiểu được cha đang nói xấu mình, thằng bé khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.Thằng bé càng thở hồng hộc, Tốn Viện càng cảm thấy buồn cười.Cô ấy nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con trai rồi nói: “Con khóc đi.""Mẹ!""Khóc."Thằng bé càng tức hơn.Thằng bé ở trong lòng Tần Bắc giãy dụa một hồi, sau đó chập choạng trượt xuống.Rồi chạy vào nhà với đôi chân ngắn ngủn của mình.Cái dáng vẻ tức giận thở hồng hộc của thằng bé khiến hai vợ chồng dở khóc dở cười.Tần Bắc cố ý tăng tốc độ, tạo ảo giác có người đang đuổi theo.Thằng bé hét lên và chạy nhanh hơn.Nhưng chân quá ngắn nên cho dù có chạy cả ngày thì cũng không thể kéo dài khoảng cách giữa thằng bé và cha mẹ.Trên mặt Tống Viện toàn là ý cười.Mặc dù bọn họ không quá giàu có nhưng cô ấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.Để chào đón Tiêu Thanh Nhu và nhà cô, Tống Viện và Tần Bắc đã dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần.Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ một chút, khi khách đến đây mới cảm thấy thoải mái.Mới bốn giờ sáng hôm sau Tần Bắc đã đi đến công xã mua thịt.Sau khi mua thịt, bọn họ làm thịt con gà trống lớn mà bọn họ đã nuôi suốt một năm rồi mới bắt đầu ra đồng làm việc.Để Tống Viện ở nhà chăm sóc con cái.Bây giờ Tần Thiên đã sắp thành thiếu niên, sau khi Tống Viện kết hôn với Tần Bắc, người trong đội sản xuất cũng không còn phản đối việc thằng nhóc đi học nữa.Những lúc không phải đi học thằng nhóc sẽ ra đồng giúp Tần Bắc làm việc.Hôm nay biết trong nhà có khách đến, thằng nhóc không ra đồng nữa mà ở nhà giúp trông em, nghĩ lúc nấu cơm cũng có thể giúp một tay.Chín giờ rưỡi, đám người Tiêu Thanh Như đến.Hứa Mục Chu bế hai đứa nhỏ, Tiêu Thanh Như thì xách theo quà tặng.Có đồ ăn nhẹ, đồ hộp và sữa mạch nha mang về từ Bắc Kinh.Năm đó, khi Tống Viện tới Bắc Kinh thăm họ, cô ấy đã mang theo rất nhiều thịt, lần này khi đám người Tiêu Thanh Như trở về Tây Bắc, mẹ Hứa đã nhắc cô chuẩn bị thêm vài thứ để đáp lễ cho Tống Viện.Vân Mộng Hạ VũHai chị em đã nhiều năm không gặp nhau, Tiêu Thanh Như vừa xuống xe, Tống Viện đã nhịn không được ôm lấy cô.Đôi mắt cô ấy chua sót, cuối cùng cô ấy kìm nén được cảm xúc của mình: "Đồng chí Tiêu Thanh Như, cậu tăng cân phải không?""Đồng chí Tống, phiền cậu đừng nói thẳng ra như vậy."Hai người nhìn nhau cười.