Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 315: Chương 315

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đỗ Vãn Thu cười khẩy, nói: "Bọn họ còn có thể trốn ở trong nhà cả đời sao? Cùng lắm thì làm lớn chuyện lên, xem đến lúc đó ai mất mặt?”Người đi chân trần không sợ người đi giày, chuỗi ngày sống dưới quê với Đỗ Vãn Thu quả thực là một cơn ác mộng.Mỗi ngày cô ta phải dậy từ sớm nấu ăn cho cả nhà, nấu ăn xong lại phải đi làm.Sau giờ làm việc, còn phải về nhà phục vụ.Cuối tuần chỉ có một ngày nghỉ, thế mà cô ta còn phải giặt đồ.Cái lúc mà lũ lừa ở đội sản xuất được nghỉ ngơi thì cô ta vẫn phải làm việc.Mỗi ngày chỉ có làm việc và làm việc.Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát điên.Vân Mộng Hạ VũĐỗ Vãn Thu hối hận vì ngay từ đầu cô ta không nên cãi nhau với Giang Xuyên.Chẳng phải chỉ là không sinh hoạt vợ chồng thôi sao?Đây không phải là vấn đề lớn!Dù sao cô ta cũng đã có con rồi, sau này không cần lo lắng tuổi già sức yếu.Khi còn trẻ có Giang Xuyên chăm lo, khi về già có con trai chăm sóc, sống như vậy thật là tuyệt vời.Đáng tiếc năm đó cô ta ly hôn với Giang Xuyên, cho dù cô ta có hối hận, quỳ xuống đất cầu xin Giang Xuyên tha thứ, đoán chừng anh ta cũng sẽ không động lòng.Trước khi đến đây, Đỗ Vãn Thu đã nghĩ tới chuyện này, sau khi lấy được tiền, cô ta sẽ trốn đi nơi khác vài năm.Cô ta sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà nghèo khổ, khủng khiếp đó nữa.Còn sau này cứ đi một bước tính một bước.Cô ta thờ ơ liếc nhìn vợ chồng nhà họ Trương, cô dẫn họ đến đây chỉ là vì muốn có người đông thế mạnh mà thôi.Lần này cô ta sẽ nói rõ với nhà họ Giang rằng chỉ cần họ cho cô ta một nghìn đồng, kiếp này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.Hơn nữa, với tư cách là mẹ ruột, đứa trẻ sẽ chính thức được giao cho nhà họ Giang nuôi dưỡng.Bằng cách này, nhà họ Giang không còn phải lo lắng nhà họ Trương tìm tới gây phiền phức.Có lẽ họ sẽ đồng ý với các điều kiện của cô ta.Trên đường trở về, Tiêu Hoài Thư lại phàn nàn vài câu về Giang Xuyên.Mặc dù Phương Ánh Thu không tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra năm đó, nhưng cô ấy đã nghe Tiêu Hoài Thư kể về nó."Như vậy chỉ có thể chứng tỏ được một chuyện."Tiêu Hoài Thư cười hỏi: “Chứng tỏ chuyện gì?”"Đàn ông tồi phụ tình phụ nghĩa sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo."Tiêu Thanh Như mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Tóm tắt hay đấy.”"Phụ nữ chúng ta nên cởi mở hơn và từ bỏ những người không xứng đáng. Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, có lẽ người tiếp theo sẽ tốt hơn."Tiêu Hoài Thư vội vàng nói: “Chúng ta nên bàn lại chuyện này. Em đừng nghĩ đến chuyện đổi chồng.”"Chỉ là đặt vấn đề thôi. Nếu anh không làm gì có lỗi với em, em đổi chồng làm gì?"“Không phải vì anh sợ em có mới nới cũ à.”Phương Ánh Thu dở khóc dở cười: “Anh suy nghĩ nhiều quá đó."Họ trò chuyện cười đùa, rồi nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.Khi gặp Giang Xuyên trong sân viện gia chúc, Tiêu Hoài Thư cười trên nỗi đau của người khác.Năm nay nhà của anh ta lại “rộn ràng” rồi đây.Giang Xuyên nhìn bọn họ đi vào nhà họ Tiêu, cảm thấy cách Tiêu Hoài Thư nhìn mình vừa rồi có gì đó không đúng.Nhưng nghĩ lại, kể từ khi chia tay với Thanh Như, Tiêu Hoài Thư chưa bao giờ thèm liếc mắt nhìn anh ta, anh ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.Chuyện khi đó anh ta làm là rất vô liêm sỉ, anh ta chỉ có thể chấp nhận số phận bị ghét.Đó là cách duy nhất anh ta có thể hối lỗi.

Đỗ Vãn Thu cười khẩy, nói: "Bọn họ còn có thể trốn ở trong nhà cả đời sao? Cùng lắm thì làm lớn chuyện lên, xem đến lúc đó ai mất mặt?”

Người đi chân trần không sợ người đi giày, chuỗi ngày sống dưới quê với Đỗ Vãn Thu quả thực là một cơn ác mộng.

Mỗi ngày cô ta phải dậy từ sớm nấu ăn cho cả nhà, nấu ăn xong lại phải đi làm.

Sau giờ làm việc, còn phải về nhà phục vụ.

Cuối tuần chỉ có một ngày nghỉ, thế mà cô ta còn phải giặt đồ.

Cái lúc mà lũ lừa ở đội sản xuất được nghỉ ngơi thì cô ta vẫn phải làm việc.

Mỗi ngày chỉ có làm việc và làm việc.

Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát điên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đỗ Vãn Thu hối hận vì ngay từ đầu cô ta không nên cãi nhau với Giang Xuyên.

Chẳng phải chỉ là không sinh hoạt vợ chồng thôi sao?

Đây không phải là vấn đề lớn!

Dù sao cô ta cũng đã có con rồi, sau này không cần lo lắng tuổi già sức yếu.

Khi còn trẻ có Giang Xuyên chăm lo, khi về già có con trai chăm sóc, sống như vậy thật là tuyệt vời.

Đáng tiếc năm đó cô ta ly hôn với Giang Xuyên, cho dù cô ta có hối hận, quỳ xuống đất cầu xin Giang Xuyên tha thứ, đoán chừng anh ta cũng sẽ không động lòng.

Trước khi đến đây, Đỗ Vãn Thu đã nghĩ tới chuyện này, sau khi lấy được tiền, cô ta sẽ trốn đi nơi khác vài năm.

Cô ta sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà nghèo khổ, khủng khiếp đó nữa.

Còn sau này cứ đi một bước tính một bước.

Cô ta thờ ơ liếc nhìn vợ chồng nhà họ Trương, cô dẫn họ đến đây chỉ là vì muốn có người đông thế mạnh mà thôi.

Lần này cô ta sẽ nói rõ với nhà họ Giang rằng chỉ cần họ cho cô ta một nghìn đồng, kiếp này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Hơn nữa, với tư cách là mẹ ruột, đứa trẻ sẽ chính thức được giao cho nhà họ Giang nuôi dưỡng.

Bằng cách này, nhà họ Giang không còn phải lo lắng nhà họ Trương tìm tới gây phiền phức.

Có lẽ họ sẽ đồng ý với các điều kiện của cô ta.

Trên đường trở về, Tiêu Hoài Thư lại phàn nàn vài câu về Giang Xuyên.

Mặc dù Phương Ánh Thu không tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra năm đó, nhưng cô ấy đã nghe Tiêu Hoài Thư kể về nó.

"Như vậy chỉ có thể chứng tỏ được một chuyện."

Tiêu Hoài Thư cười hỏi: “Chứng tỏ chuyện gì?”

"Đàn ông tồi phụ tình phụ nghĩa sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo."

Tiêu Thanh Như mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Tóm tắt hay đấy.”

"Phụ nữ chúng ta nên cởi mở hơn và từ bỏ những người không xứng đáng. Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, có lẽ người tiếp theo sẽ tốt hơn."

Tiêu Hoài Thư vội vàng nói: “Chúng ta nên bàn lại chuyện này. Em đừng nghĩ đến chuyện đổi chồng.”

"Chỉ là đặt vấn đề thôi. Nếu anh không làm gì có lỗi với em, em đổi chồng làm gì?"

“Không phải vì anh sợ em có mới nới cũ à.”

Phương Ánh Thu dở khóc dở cười: “Anh suy nghĩ nhiều quá đó."

Họ trò chuyện cười đùa, rồi nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Khi gặp Giang Xuyên trong sân viện gia chúc, Tiêu Hoài Thư cười trên nỗi đau của người khác.

Năm nay nhà của anh ta lại “rộn ràng” rồi đây.

Giang Xuyên nhìn bọn họ đi vào nhà họ Tiêu, cảm thấy cách Tiêu Hoài Thư nhìn mình vừa rồi có gì đó không đúng.

Nhưng nghĩ lại, kể từ khi chia tay với Thanh Như, Tiêu Hoài Thư chưa bao giờ thèm liếc mắt nhìn anh ta, anh ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Chuyện khi đó anh ta làm là rất vô liêm sỉ, anh ta chỉ có thể chấp nhận số phận bị ghét.

Đó là cách duy nhất anh ta có thể hối lỗi.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Đỗ Vãn Thu cười khẩy, nói: "Bọn họ còn có thể trốn ở trong nhà cả đời sao? Cùng lắm thì làm lớn chuyện lên, xem đến lúc đó ai mất mặt?”Người đi chân trần không sợ người đi giày, chuỗi ngày sống dưới quê với Đỗ Vãn Thu quả thực là một cơn ác mộng.Mỗi ngày cô ta phải dậy từ sớm nấu ăn cho cả nhà, nấu ăn xong lại phải đi làm.Sau giờ làm việc, còn phải về nhà phục vụ.Cuối tuần chỉ có một ngày nghỉ, thế mà cô ta còn phải giặt đồ.Cái lúc mà lũ lừa ở đội sản xuất được nghỉ ngơi thì cô ta vẫn phải làm việc.Mỗi ngày chỉ có làm việc và làm việc.Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát điên.Vân Mộng Hạ VũĐỗ Vãn Thu hối hận vì ngay từ đầu cô ta không nên cãi nhau với Giang Xuyên.Chẳng phải chỉ là không sinh hoạt vợ chồng thôi sao?Đây không phải là vấn đề lớn!Dù sao cô ta cũng đã có con rồi, sau này không cần lo lắng tuổi già sức yếu.Khi còn trẻ có Giang Xuyên chăm lo, khi về già có con trai chăm sóc, sống như vậy thật là tuyệt vời.Đáng tiếc năm đó cô ta ly hôn với Giang Xuyên, cho dù cô ta có hối hận, quỳ xuống đất cầu xin Giang Xuyên tha thứ, đoán chừng anh ta cũng sẽ không động lòng.Trước khi đến đây, Đỗ Vãn Thu đã nghĩ tới chuyện này, sau khi lấy được tiền, cô ta sẽ trốn đi nơi khác vài năm.Cô ta sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà nghèo khổ, khủng khiếp đó nữa.Còn sau này cứ đi một bước tính một bước.Cô ta thờ ơ liếc nhìn vợ chồng nhà họ Trương, cô dẫn họ đến đây chỉ là vì muốn có người đông thế mạnh mà thôi.Lần này cô ta sẽ nói rõ với nhà họ Giang rằng chỉ cần họ cho cô ta một nghìn đồng, kiếp này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.Hơn nữa, với tư cách là mẹ ruột, đứa trẻ sẽ chính thức được giao cho nhà họ Giang nuôi dưỡng.Bằng cách này, nhà họ Giang không còn phải lo lắng nhà họ Trương tìm tới gây phiền phức.Có lẽ họ sẽ đồng ý với các điều kiện của cô ta.Trên đường trở về, Tiêu Hoài Thư lại phàn nàn vài câu về Giang Xuyên.Mặc dù Phương Ánh Thu không tận mắt chứng kiến sự việc xảy ra năm đó, nhưng cô ấy đã nghe Tiêu Hoài Thư kể về nó."Như vậy chỉ có thể chứng tỏ được một chuyện."Tiêu Hoài Thư cười hỏi: “Chứng tỏ chuyện gì?”"Đàn ông tồi phụ tình phụ nghĩa sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo."Tiêu Thanh Như mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Tóm tắt hay đấy.”"Phụ nữ chúng ta nên cởi mở hơn và từ bỏ những người không xứng đáng. Trên đời có nhiều đàn ông như vậy, có lẽ người tiếp theo sẽ tốt hơn."Tiêu Hoài Thư vội vàng nói: “Chúng ta nên bàn lại chuyện này. Em đừng nghĩ đến chuyện đổi chồng.”"Chỉ là đặt vấn đề thôi. Nếu anh không làm gì có lỗi với em, em đổi chồng làm gì?"“Không phải vì anh sợ em có mới nới cũ à.”Phương Ánh Thu dở khóc dở cười: “Anh suy nghĩ nhiều quá đó."Họ trò chuyện cười đùa, rồi nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.Khi gặp Giang Xuyên trong sân viện gia chúc, Tiêu Hoài Thư cười trên nỗi đau của người khác.Năm nay nhà của anh ta lại “rộn ràng” rồi đây.Giang Xuyên nhìn bọn họ đi vào nhà họ Tiêu, cảm thấy cách Tiêu Hoài Thư nhìn mình vừa rồi có gì đó không đúng.Nhưng nghĩ lại, kể từ khi chia tay với Thanh Như, Tiêu Hoài Thư chưa bao giờ thèm liếc mắt nhìn anh ta, anh ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.Chuyện khi đó anh ta làm là rất vô liêm sỉ, anh ta chỉ có thể chấp nhận số phận bị ghét.Đó là cách duy nhất anh ta có thể hối lỗi.

Chương 315: Chương 315