Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 318: Chương 318

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Cùng với tiếng pháo nổ, năm mới đã đến.Trước bình minh, ở dưới nhà bếp vang lên tiếng lách cách.Hứa Mục Chu thả Tiêu Thanh Như ra: "Vợ, em ngủ tiếp đi, anh xuống lầu giúp làm bữa sáng."Tiêu Thanh Như gật đầu cho có lệ, trở người ngủ tiếp.Đêm hôm trước cô đã dậy cho con b.ú hai lần, Hứa Mục Chu biết cô rất vất vả.Anh đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ bước ra ngoài.Tiêu Hoài Thư và những người khác cũng đã dậy, lúc này hai vợ chồng đang ôm một đứa nhóc chơi ở đằng kia.Mấy đứa bé không sợ người lạ, thỉnh thoảng lại cười toe toét, kêu ê a vài tiếng, chứng tỏ tâm trạng của chúng rất tốt.Hứa Mục Chu muốn giúp nấu ăn, nhưng mẹ Tiêu không cho anh làm."Hiếm lắm cha con mới tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho chúng ta, cứ để ông ấy tự làm đi.""Được rồi, chúng ta sắp được ăn rồi."Mẹ Tiêu nhìn lên lầu: "Nửa tiếng nữa nhớ lên gọi Thanh Như dậy.""Vâng."Ai đã từng trải qua đều biết cảm giác phải thức dậy vào lúc nửa đêm để cho con b.ú khó chịu như thế nào.Cho dù có buồn ngủ cũng phải cố gắng không ngủ để cho con bú, sau đó dỗ chúng ngủ.Ngày thường mặc dù thời gian Tiêu Thanh Như chăm sóc mấy đứa bé không nhiều lắm nhưng không thể bỏ qua sự nỗ lực của cô.Tất cả mọi người đều muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt.Nếu không phải vì bây giờ đứa bé còn quá nhỏ thì Hứa Mục Chu đã muốn để bọn chúng cai sữa.Không cần Hứa Mục Chu gọi, Tiêu Thanh Như chỉ ngủ thêm hai mươi phút là đã dậy.Sau khi rửa mặt xong, chuyện *****ên cô làm chính là bế bọn nhỏ về phòng cho chúng b.ú sữa.Phương Ánh Thu nói: "Làm mẹ không dễ."Mang thai mười tháng đã vất vả, sau chín tháng mười ngày, thăng cấp thành mẹ bỉm càng chẳng rảnh rỗi phút giây nào.Rồi từ khi sinh đến khi trưởng thành còn rất nhiều vấn đề khác nhau.Cả đời đều phải lo cho đứa bé.Tiêu Hoài Thư cũng hiểu được sinh con không dễ, anh ấy nhỏ giọng nói: "Hai vợ chồng chúng ta đừng áp lực, thật ra cũng có thể không sinh con."Bên phía nhà họ Phương, Phương Kiến Quốc cũng đã lập gia đình.Hơn nửa năm nữa chắc cũng sẽ có tin tốt.Ở nhà anh ấy còn có một cặp sinh đôi.Tiêu Hoài Thư cảm thấy, anh ấy và vợ anh ấy hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện sinh con.Anh ấy không muốn trói buộc vợ mình."Bây giờ anh không muốn sinh con, nhưng nhìn mọi người đều có, thật ra em cũng có hơi hâm mộ."Tiêu Hoài Thư lập tức thay đổi cách nói: "Vậy chúng ta cũng sinh, sau khi sinh xong thì thuê một bảo mẫu tới chăm sóc con, đến lúc đó em muốn làm gì thì vẫn cứ làm.""Đến lúc đó rồi tính, bây giờ có tính cũng vô dụng.""Ừ, đến lúc đó nói sau."Phương Ánh Thu nhếch môi, cảm thấy mình thật may mắn, chỉ đi tham gia trao đổi học tập mà lại tìm được một người bạn đời luôn toàn tâm toàn ý ủng hộ cô ấy.Duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu!Buổi sáng dậy quá sớm nên sau khi b.ú sữa xong bọn nhỏ lại ngủ thiếp đi.Người lớn có thể thanh thản ăn sáng.Ăn xong, mẹ Tiêu phân công công việc cho bọn họ, vì trong nhà có quá nhiều người nên lúc phân đến Tiêu Thanh Như và Phương Ánh Thu thì cũng không còn việc gì để làm.“Mấy đứa có trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ, nếu buồn chán thì có thể ra ngoài đi dạo, hoặc sau khi hai anh em Hoài Thư làm việc xong có thể vào thành phố xem phim, chỉ cần buổi chiều về sớm một chút là được."Bọn họ không hứng thú với việc xem phim lắm, với lại ở Bắc Kinh cũng có thể đi xem.Về Tây Bắc chủ yếu là để có thể dành nhiều thời gian ở bên cha mẹ hơn.Sang năm mới, nhà nhà đều tràn ngập niềm vui.Vân Mộng Hạ VũNgoại trừ nhà họ Giang.Sau nhiều năm giằng co vì chuyện của đứa bé, lần này Đỗ Vãn Thu đã chủ động đề nghị hòa giải, sau nhiều lần cân nhắc, nhà họ Giang đã đồng ý.Tuy không biết sau này Đỗ Vãn Thu có thất hứa hay không nhưng trong tay bọn họ có chứng cứ chứng minh, có thể lấy ra bất cứ lúc nàoCó thể danh chính ngôn thuận nuôi dạy đứa bé.

Cùng với tiếng pháo nổ, năm mới đã đến.

Trước bình minh, ở dưới nhà bếp vang lên tiếng lách cách.

Hứa Mục Chu thả Tiêu Thanh Như ra: "Vợ, em ngủ tiếp đi, anh xuống lầu giúp làm bữa sáng."

Tiêu Thanh Như gật đầu cho có lệ, trở người ngủ tiếp.

Đêm hôm trước cô đã dậy cho con b.ú hai lần, Hứa Mục Chu biết cô rất vất vả.

Anh đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Tiêu Hoài Thư và những người khác cũng đã dậy, lúc này hai vợ chồng đang ôm một đứa nhóc chơi ở đằng kia.

Mấy đứa bé không sợ người lạ, thỉnh thoảng lại cười toe toét, kêu ê a vài tiếng, chứng tỏ tâm trạng của chúng rất tốt.

Hứa Mục Chu muốn giúp nấu ăn, nhưng mẹ Tiêu không cho anh làm.

"Hiếm lắm cha con mới tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho chúng ta, cứ để ông ấy tự làm đi."

"Được rồi, chúng ta sắp được ăn rồi."

Mẹ Tiêu nhìn lên lầu: "Nửa tiếng nữa nhớ lên gọi Thanh Như dậy."

"Vâng."

Ai đã từng trải qua đều biết cảm giác phải thức dậy vào lúc nửa đêm để cho con b.ú khó chịu như thế nào.

Cho dù có buồn ngủ cũng phải cố gắng không ngủ để cho con bú, sau đó dỗ chúng ngủ.

Ngày thường mặc dù thời gian Tiêu Thanh Như chăm sóc mấy đứa bé không nhiều lắm nhưng không thể bỏ qua sự nỗ lực của cô.

Tất cả mọi người đều muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nếu không phải vì bây giờ đứa bé còn quá nhỏ thì Hứa Mục Chu đã muốn để bọn chúng cai sữa.

Không cần Hứa Mục Chu gọi, Tiêu Thanh Như chỉ ngủ thêm hai mươi phút là đã dậy.

Sau khi rửa mặt xong, chuyện *****ên cô làm chính là bế bọn nhỏ về phòng cho chúng b.ú sữa.

Phương Ánh Thu nói: "Làm mẹ không dễ."

Mang thai mười tháng đã vất vả, sau chín tháng mười ngày, thăng cấp thành mẹ bỉm càng chẳng rảnh rỗi phút giây nào.

Rồi từ khi sinh đến khi trưởng thành còn rất nhiều vấn đề khác nhau.

Cả đời đều phải lo cho đứa bé.

Tiêu Hoài Thư cũng hiểu được sinh con không dễ, anh ấy nhỏ giọng nói: "Hai vợ chồng chúng ta đừng áp lực, thật ra cũng có thể không sinh con."

Bên phía nhà họ Phương, Phương Kiến Quốc cũng đã lập gia đình.

Hơn nửa năm nữa chắc cũng sẽ có tin tốt.

Ở nhà anh ấy còn có một cặp sinh đôi.

Tiêu Hoài Thư cảm thấy, anh ấy và vợ anh ấy hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện sinh con.

Anh ấy không muốn trói buộc vợ mình.

"Bây giờ anh không muốn sinh con, nhưng nhìn mọi người đều có, thật ra em cũng có hơi hâm mộ."

Tiêu Hoài Thư lập tức thay đổi cách nói: "Vậy chúng ta cũng sinh, sau khi sinh xong thì thuê một bảo mẫu tới chăm sóc con, đến lúc đó em muốn làm gì thì vẫn cứ làm."

"Đến lúc đó rồi tính, bây giờ có tính cũng vô dụng."

"Ừ, đến lúc đó nói sau."

Phương Ánh Thu nhếch môi, cảm thấy mình thật may mắn, chỉ đi tham gia trao đổi học tập mà lại tìm được một người bạn đời luôn toàn tâm toàn ý ủng hộ cô ấy.

Duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu!

Buổi sáng dậy quá sớm nên sau khi b.ú sữa xong bọn nhỏ lại ngủ thiếp đi.

Người lớn có thể thanh thản ăn sáng.

Ăn xong, mẹ Tiêu phân công công việc cho bọn họ, vì trong nhà có quá nhiều người nên lúc phân đến Tiêu Thanh Như và Phương Ánh Thu thì cũng không còn việc gì để làm.

“Mấy đứa có trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ, nếu buồn chán thì có thể ra ngoài đi dạo, hoặc sau khi hai anh em Hoài Thư làm việc xong có thể vào thành phố xem phim, chỉ cần buổi chiều về sớm một chút là được."

Bọn họ không hứng thú với việc xem phim lắm, với lại ở Bắc Kinh cũng có thể đi xem.

Về Tây Bắc chủ yếu là để có thể dành nhiều thời gian ở bên cha mẹ hơn.

Sang năm mới, nhà nhà đều tràn ngập niềm vui.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngoại trừ nhà họ Giang.

Sau nhiều năm giằng co vì chuyện của đứa bé, lần này Đỗ Vãn Thu đã chủ động đề nghị hòa giải, sau nhiều lần cân nhắc, nhà họ Giang đã đồng ý.

Tuy không biết sau này Đỗ Vãn Thu có thất hứa hay không nhưng trong tay bọn họ có chứng cứ chứng minh, có thể lấy ra bất cứ lúc nào

Có thể danh chính ngôn thuận nuôi dạy đứa bé.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Cùng với tiếng pháo nổ, năm mới đã đến.Trước bình minh, ở dưới nhà bếp vang lên tiếng lách cách.Hứa Mục Chu thả Tiêu Thanh Như ra: "Vợ, em ngủ tiếp đi, anh xuống lầu giúp làm bữa sáng."Tiêu Thanh Như gật đầu cho có lệ, trở người ngủ tiếp.Đêm hôm trước cô đã dậy cho con b.ú hai lần, Hứa Mục Chu biết cô rất vất vả.Anh đắp chăn cho cô rồi lặng lẽ bước ra ngoài.Tiêu Hoài Thư và những người khác cũng đã dậy, lúc này hai vợ chồng đang ôm một đứa nhóc chơi ở đằng kia.Mấy đứa bé không sợ người lạ, thỉnh thoảng lại cười toe toét, kêu ê a vài tiếng, chứng tỏ tâm trạng của chúng rất tốt.Hứa Mục Chu muốn giúp nấu ăn, nhưng mẹ Tiêu không cho anh làm."Hiếm lắm cha con mới tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho chúng ta, cứ để ông ấy tự làm đi.""Được rồi, chúng ta sắp được ăn rồi."Mẹ Tiêu nhìn lên lầu: "Nửa tiếng nữa nhớ lên gọi Thanh Như dậy.""Vâng."Ai đã từng trải qua đều biết cảm giác phải thức dậy vào lúc nửa đêm để cho con b.ú khó chịu như thế nào.Cho dù có buồn ngủ cũng phải cố gắng không ngủ để cho con bú, sau đó dỗ chúng ngủ.Ngày thường mặc dù thời gian Tiêu Thanh Như chăm sóc mấy đứa bé không nhiều lắm nhưng không thể bỏ qua sự nỗ lực của cô.Tất cả mọi người đều muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt.Nếu không phải vì bây giờ đứa bé còn quá nhỏ thì Hứa Mục Chu đã muốn để bọn chúng cai sữa.Không cần Hứa Mục Chu gọi, Tiêu Thanh Như chỉ ngủ thêm hai mươi phút là đã dậy.Sau khi rửa mặt xong, chuyện *****ên cô làm chính là bế bọn nhỏ về phòng cho chúng b.ú sữa.Phương Ánh Thu nói: "Làm mẹ không dễ."Mang thai mười tháng đã vất vả, sau chín tháng mười ngày, thăng cấp thành mẹ bỉm càng chẳng rảnh rỗi phút giây nào.Rồi từ khi sinh đến khi trưởng thành còn rất nhiều vấn đề khác nhau.Cả đời đều phải lo cho đứa bé.Tiêu Hoài Thư cũng hiểu được sinh con không dễ, anh ấy nhỏ giọng nói: "Hai vợ chồng chúng ta đừng áp lực, thật ra cũng có thể không sinh con."Bên phía nhà họ Phương, Phương Kiến Quốc cũng đã lập gia đình.Hơn nửa năm nữa chắc cũng sẽ có tin tốt.Ở nhà anh ấy còn có một cặp sinh đôi.Tiêu Hoài Thư cảm thấy, anh ấy và vợ anh ấy hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện sinh con.Anh ấy không muốn trói buộc vợ mình."Bây giờ anh không muốn sinh con, nhưng nhìn mọi người đều có, thật ra em cũng có hơi hâm mộ."Tiêu Hoài Thư lập tức thay đổi cách nói: "Vậy chúng ta cũng sinh, sau khi sinh xong thì thuê một bảo mẫu tới chăm sóc con, đến lúc đó em muốn làm gì thì vẫn cứ làm.""Đến lúc đó rồi tính, bây giờ có tính cũng vô dụng.""Ừ, đến lúc đó nói sau."Phương Ánh Thu nhếch môi, cảm thấy mình thật may mắn, chỉ đi tham gia trao đổi học tập mà lại tìm được một người bạn đời luôn toàn tâm toàn ý ủng hộ cô ấy.Duyên phận thật sự là một thứ rất kỳ diệu!Buổi sáng dậy quá sớm nên sau khi b.ú sữa xong bọn nhỏ lại ngủ thiếp đi.Người lớn có thể thanh thản ăn sáng.Ăn xong, mẹ Tiêu phân công công việc cho bọn họ, vì trong nhà có quá nhiều người nên lúc phân đến Tiêu Thanh Như và Phương Ánh Thu thì cũng không còn việc gì để làm.“Mấy đứa có trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ, nếu buồn chán thì có thể ra ngoài đi dạo, hoặc sau khi hai anh em Hoài Thư làm việc xong có thể vào thành phố xem phim, chỉ cần buổi chiều về sớm một chút là được."Bọn họ không hứng thú với việc xem phim lắm, với lại ở Bắc Kinh cũng có thể đi xem.Về Tây Bắc chủ yếu là để có thể dành nhiều thời gian ở bên cha mẹ hơn.Sang năm mới, nhà nhà đều tràn ngập niềm vui.Vân Mộng Hạ VũNgoại trừ nhà họ Giang.Sau nhiều năm giằng co vì chuyện của đứa bé, lần này Đỗ Vãn Thu đã chủ động đề nghị hòa giải, sau nhiều lần cân nhắc, nhà họ Giang đã đồng ý.Tuy không biết sau này Đỗ Vãn Thu có thất hứa hay không nhưng trong tay bọn họ có chứng cứ chứng minh, có thể lấy ra bất cứ lúc nàoCó thể danh chính ngôn thuận nuôi dạy đứa bé.

Chương 318: Chương 318