Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 325: Chương 325
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Hứa hỏi: “Vậy lúc con dạy học sinh còn có thể lái máy bay được không?”“Con dạy lý luận.”“Vậy cũng không tệ, nói vậy thì những kiến thức con học được trong quân đội có thể phát huy tác dụng.”Hứa Mục Chu “ừ” một tiếng.Tuy rằng hình thức công việc có thay đổi nhưng tốt xấu gì cũng là lĩnh vực anh am hiểu và hứng thú.Đây cũng coi như là một cách khác để thực hiện lý tưởng vậy.“Con đến Việt Thành làm giảng viên, vậy Thanh Như và đám trẻ thì phải làm sao đây?”“Họ vẫn ở lại Bắc Kinh, khi nào con rảnh sẽ về.”Mẹ Hứa thở dài: “Chỉ đành thế thôi.”Trong những năm Hứa Mục Chu còn làm phi công, danh tiếng rất vang dội.Đây chính là lúc khan hiếm nhân tài, anh được mời đi làm giảng viên không hề làm mọi người cảm thấy bất ngờ chút nào.Cha Tiêu còn cố tình gọi đến dặn dò anh rất nhiều việc.Còn nói anh phải thả lỏng tâm tình, tất cả đều vì nhân dân phục vụ, ở cương vị nào cũng đều như nhau cả.Được mọi người quan tâm, Hứa Mục Chu cảm thấy trước đây bản thân đã sai khi do dự.Rõ ràng anh có thể thoải mái sung sướng theo đuổi hoài bão của mình, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho vợ và con là được.Nhưng anh cứ mãi rối rắm dây dưa, chẳng trách vợ anh sẽ tức giận.Lúc này nhớ lại, anh cảm thấy khi ấy mình đúng là làm bộ làm tịch, rất là dối trá.Mắt thấy cuộc sống của nhà họ Hứa càng ngày càng tốt, Hứa Mục Chu lại còn được mời làm giảng viên đại học, các hàng xóm xung quanh đều rất hâm mộ.Thời buổi này sinh viên cực kỳ hiếm có, mà giảng viên đại học lại càng quý giá hơn nữa!Đó là công việc mà nghĩ cũng không dám nghĩ đến đấy!Trước kia, người trong con ngõ nhỏ thờ phụng quan niệm nhiều con nhiều phúc, cảm thấy càng đẻ nhiều con càng tốt.Nhưng bây giờ thấy Hứa Mục Chu có tương lai sáng lạn như vậy, quan niệm của bọn họ cũng đã dần thay đổi.Sinh nhiều con chưa chắc là nhiều phúc.Có vài nhà sinh được tận bảy tám đứa con, ấy thế mà chẳng bằng một Hứa Mục Chu.“Vợ chồng nhà họ Hứa đúng là tốt số, đời này chỉ sinh một đứa mà không ngờ nó lại có tương lai sáng lạn như thế.”“Nếu tôi có con trai như Hứa Mục Chu, chỉ một đứa thôi là tôi thỏa mãn lắm rồi.”“Đúng là vậy đó.”Thời buổi này giáo viên là nghề nghiệp được rất nhiều người tôn kính, có ghen ghét cũng vô dụng, chẳng bằng làm thân với nhà họ Hứa thì hơn.Vân Mộng Hạ VũVì họ có suy nghĩ này, cho nên ngày nào cũng có rất nhiều người đến thăm nhà họ Hứa.Tả Tả và Hữu Hữu biết cha chúng sắp đi làm giảng viên, sau này không thể dẫn chúng đi chơi mỗi ngày được, ban đầu thì thấy không vui lắm, còn không thèm để ý đến Hứa Mục Chu, sau đó được Tiêu Thanh Như khuyên bảo một phen, lúc này mới lấy lại được tinh thần.Chẳng qua, người sáng suốt đều phát hiện ra chúng càng dính lấy Hứa Mục Chu hơn.Đến giờ cơm cũng phải chia ra ngồi bên trái và bên phải anh, lúc ra ngoài đi dạo cũng đòi Hứa Mục Chu dắt tay.Tiêu Thanh Như cười chê anh, bỗng dưng trở thành miếng bánh thơm.Hứa Mục Chu vừa bất lực vừa hưởng thụ, nếu như hai bé con đừng đòi ngủ với anh vào buổi tối thì càng hoàn mỹ hơn.Lại một đêm rón rén đi ra khỏi phòng của con.Hứa Mục Chu chui vào trong ổ chăn của Tiêu Thanh Như: “Vợ à, để anh làm ấm chăn cho em nhé.”“Không cần, chẳng phải ba cha con anh tình thương mến thương lắm à, muốn ngủ cùng một ổ chăn sao?”Hứa Mục Chu cười khẽ: “Vợ à, em thấy ghen có cảm giác thế nào?”Anh đã ăn rất nhiều năm rồi!Tiêu Thanh Như không thèm để ý đến anh, cuốn chăn lại quanh người mình.“Anh tự ngủ đi.”Hứa Mục Chu dứt khoát thò tay ra, kéo cô vào trong lòng mình.“Không ôm em anh ngủ không được.”“Vậy anh hãy tập thích nghi trước đi.”Hứa Mục Chu thở dài thườn thượt: “Vợ à, em nhớ thường xuyên đi thăm anh đó, nếu được nghỉ anh cũng sẽ về thăm mẹ con em.”“Để xem biểu hiện của anh đã.”“Được, bây giờ biểu hiện ngay.”Anh hơi vung tay lên, cái chăn quấn quanh người Tiêu Thanh Như đã biến mất.Cô bị Hứa Chu Mục đè lên.
Mẹ Hứa hỏi: “Vậy lúc con dạy học sinh còn có thể lái máy bay được không?”
“Con dạy lý luận.”
“Vậy cũng không tệ, nói vậy thì những kiến thức con học được trong quân đội có thể phát huy tác dụng.”
Hứa Mục Chu “ừ” một tiếng.
Tuy rằng hình thức công việc có thay đổi nhưng tốt xấu gì cũng là lĩnh vực anh am hiểu và hứng thú.
Đây cũng coi như là một cách khác để thực hiện lý tưởng vậy.
“Con đến Việt Thành làm giảng viên, vậy Thanh Như và đám trẻ thì phải làm sao đây?”
“Họ vẫn ở lại Bắc Kinh, khi nào con rảnh sẽ về.”
Mẹ Hứa thở dài: “Chỉ đành thế thôi.”
Trong những năm Hứa Mục Chu còn làm phi công, danh tiếng rất vang dội.
Đây chính là lúc khan hiếm nhân tài, anh được mời đi làm giảng viên không hề làm mọi người cảm thấy bất ngờ chút nào.
Cha Tiêu còn cố tình gọi đến dặn dò anh rất nhiều việc.
Còn nói anh phải thả lỏng tâm tình, tất cả đều vì nhân dân phục vụ, ở cương vị nào cũng đều như nhau cả.
Được mọi người quan tâm, Hứa Mục Chu cảm thấy trước đây bản thân đã sai khi do dự.
Rõ ràng anh có thể thoải mái sung sướng theo đuổi hoài bão của mình, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho vợ và con là được.
Nhưng anh cứ mãi rối rắm dây dưa, chẳng trách vợ anh sẽ tức giận.
Lúc này nhớ lại, anh cảm thấy khi ấy mình đúng là làm bộ làm tịch, rất là dối trá.
Mắt thấy cuộc sống của nhà họ Hứa càng ngày càng tốt, Hứa Mục Chu lại còn được mời làm giảng viên đại học, các hàng xóm xung quanh đều rất hâm mộ.
Thời buổi này sinh viên cực kỳ hiếm có, mà giảng viên đại học lại càng quý giá hơn nữa!
Đó là công việc mà nghĩ cũng không dám nghĩ đến đấy!
Trước kia, người trong con ngõ nhỏ thờ phụng quan niệm nhiều con nhiều phúc, cảm thấy càng đẻ nhiều con càng tốt.
Nhưng bây giờ thấy Hứa Mục Chu có tương lai sáng lạn như vậy, quan niệm của bọn họ cũng đã dần thay đổi.
Sinh nhiều con chưa chắc là nhiều phúc.
Có vài nhà sinh được tận bảy tám đứa con, ấy thế mà chẳng bằng một Hứa Mục Chu.
“Vợ chồng nhà họ Hứa đúng là tốt số, đời này chỉ sinh một đứa mà không ngờ nó lại có tương lai sáng lạn như thế.”
“Nếu tôi có con trai như Hứa Mục Chu, chỉ một đứa thôi là tôi thỏa mãn lắm rồi.”
“Đúng là vậy đó.”
Thời buổi này giáo viên là nghề nghiệp được rất nhiều người tôn kính, có ghen ghét cũng vô dụng, chẳng bằng làm thân với nhà họ Hứa thì hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì họ có suy nghĩ này, cho nên ngày nào cũng có rất nhiều người đến thăm nhà họ Hứa.
Tả Tả và Hữu Hữu biết cha chúng sắp đi làm giảng viên, sau này không thể dẫn chúng đi chơi mỗi ngày được, ban đầu thì thấy không vui lắm, còn không thèm để ý đến Hứa Mục Chu, sau đó được Tiêu Thanh Như khuyên bảo một phen, lúc này mới lấy lại được tinh thần.
Chẳng qua, người sáng suốt đều phát hiện ra chúng càng dính lấy Hứa Mục Chu hơn.
Đến giờ cơm cũng phải chia ra ngồi bên trái và bên phải anh, lúc ra ngoài đi dạo cũng đòi Hứa Mục Chu dắt tay.
Tiêu Thanh Như cười chê anh, bỗng dưng trở thành miếng bánh thơm.
Hứa Mục Chu vừa bất lực vừa hưởng thụ, nếu như hai bé con đừng đòi ngủ với anh vào buổi tối thì càng hoàn mỹ hơn.
Lại một đêm rón rén đi ra khỏi phòng của con.
Hứa Mục Chu chui vào trong ổ chăn của Tiêu Thanh Như: “Vợ à, để anh làm ấm chăn cho em nhé.”
“Không cần, chẳng phải ba cha con anh tình thương mến thương lắm à, muốn ngủ cùng một ổ chăn sao?”
Hứa Mục Chu cười khẽ: “Vợ à, em thấy ghen có cảm giác thế nào?”
Anh đã ăn rất nhiều năm rồi!
Tiêu Thanh Như không thèm để ý đến anh, cuốn chăn lại quanh người mình.
“Anh tự ngủ đi.”
Hứa Mục Chu dứt khoát thò tay ra, kéo cô vào trong lòng mình.
“Không ôm em anh ngủ không được.”
“Vậy anh hãy tập thích nghi trước đi.”
Hứa Mục Chu thở dài thườn thượt: “Vợ à, em nhớ thường xuyên đi thăm anh đó, nếu được nghỉ anh cũng sẽ về thăm mẹ con em.”
“Để xem biểu hiện của anh đã.”
“Được, bây giờ biểu hiện ngay.”
Anh hơi vung tay lên, cái chăn quấn quanh người Tiêu Thanh Như đã biến mất.
Cô bị Hứa Chu Mục đè lên.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Hứa hỏi: “Vậy lúc con dạy học sinh còn có thể lái máy bay được không?”“Con dạy lý luận.”“Vậy cũng không tệ, nói vậy thì những kiến thức con học được trong quân đội có thể phát huy tác dụng.”Hứa Mục Chu “ừ” một tiếng.Tuy rằng hình thức công việc có thay đổi nhưng tốt xấu gì cũng là lĩnh vực anh am hiểu và hứng thú.Đây cũng coi như là một cách khác để thực hiện lý tưởng vậy.“Con đến Việt Thành làm giảng viên, vậy Thanh Như và đám trẻ thì phải làm sao đây?”“Họ vẫn ở lại Bắc Kinh, khi nào con rảnh sẽ về.”Mẹ Hứa thở dài: “Chỉ đành thế thôi.”Trong những năm Hứa Mục Chu còn làm phi công, danh tiếng rất vang dội.Đây chính là lúc khan hiếm nhân tài, anh được mời đi làm giảng viên không hề làm mọi người cảm thấy bất ngờ chút nào.Cha Tiêu còn cố tình gọi đến dặn dò anh rất nhiều việc.Còn nói anh phải thả lỏng tâm tình, tất cả đều vì nhân dân phục vụ, ở cương vị nào cũng đều như nhau cả.Được mọi người quan tâm, Hứa Mục Chu cảm thấy trước đây bản thân đã sai khi do dự.Rõ ràng anh có thể thoải mái sung sướng theo đuổi hoài bão của mình, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho vợ và con là được.Nhưng anh cứ mãi rối rắm dây dưa, chẳng trách vợ anh sẽ tức giận.Lúc này nhớ lại, anh cảm thấy khi ấy mình đúng là làm bộ làm tịch, rất là dối trá.Mắt thấy cuộc sống của nhà họ Hứa càng ngày càng tốt, Hứa Mục Chu lại còn được mời làm giảng viên đại học, các hàng xóm xung quanh đều rất hâm mộ.Thời buổi này sinh viên cực kỳ hiếm có, mà giảng viên đại học lại càng quý giá hơn nữa!Đó là công việc mà nghĩ cũng không dám nghĩ đến đấy!Trước kia, người trong con ngõ nhỏ thờ phụng quan niệm nhiều con nhiều phúc, cảm thấy càng đẻ nhiều con càng tốt.Nhưng bây giờ thấy Hứa Mục Chu có tương lai sáng lạn như vậy, quan niệm của bọn họ cũng đã dần thay đổi.Sinh nhiều con chưa chắc là nhiều phúc.Có vài nhà sinh được tận bảy tám đứa con, ấy thế mà chẳng bằng một Hứa Mục Chu.“Vợ chồng nhà họ Hứa đúng là tốt số, đời này chỉ sinh một đứa mà không ngờ nó lại có tương lai sáng lạn như thế.”“Nếu tôi có con trai như Hứa Mục Chu, chỉ một đứa thôi là tôi thỏa mãn lắm rồi.”“Đúng là vậy đó.”Thời buổi này giáo viên là nghề nghiệp được rất nhiều người tôn kính, có ghen ghét cũng vô dụng, chẳng bằng làm thân với nhà họ Hứa thì hơn.Vân Mộng Hạ VũVì họ có suy nghĩ này, cho nên ngày nào cũng có rất nhiều người đến thăm nhà họ Hứa.Tả Tả và Hữu Hữu biết cha chúng sắp đi làm giảng viên, sau này không thể dẫn chúng đi chơi mỗi ngày được, ban đầu thì thấy không vui lắm, còn không thèm để ý đến Hứa Mục Chu, sau đó được Tiêu Thanh Như khuyên bảo một phen, lúc này mới lấy lại được tinh thần.Chẳng qua, người sáng suốt đều phát hiện ra chúng càng dính lấy Hứa Mục Chu hơn.Đến giờ cơm cũng phải chia ra ngồi bên trái và bên phải anh, lúc ra ngoài đi dạo cũng đòi Hứa Mục Chu dắt tay.Tiêu Thanh Như cười chê anh, bỗng dưng trở thành miếng bánh thơm.Hứa Mục Chu vừa bất lực vừa hưởng thụ, nếu như hai bé con đừng đòi ngủ với anh vào buổi tối thì càng hoàn mỹ hơn.Lại một đêm rón rén đi ra khỏi phòng của con.Hứa Mục Chu chui vào trong ổ chăn của Tiêu Thanh Như: “Vợ à, để anh làm ấm chăn cho em nhé.”“Không cần, chẳng phải ba cha con anh tình thương mến thương lắm à, muốn ngủ cùng một ổ chăn sao?”Hứa Mục Chu cười khẽ: “Vợ à, em thấy ghen có cảm giác thế nào?”Anh đã ăn rất nhiều năm rồi!Tiêu Thanh Như không thèm để ý đến anh, cuốn chăn lại quanh người mình.“Anh tự ngủ đi.”Hứa Mục Chu dứt khoát thò tay ra, kéo cô vào trong lòng mình.“Không ôm em anh ngủ không được.”“Vậy anh hãy tập thích nghi trước đi.”Hứa Mục Chu thở dài thườn thượt: “Vợ à, em nhớ thường xuyên đi thăm anh đó, nếu được nghỉ anh cũng sẽ về thăm mẹ con em.”“Để xem biểu hiện của anh đã.”“Được, bây giờ biểu hiện ngay.”Anh hơi vung tay lên, cái chăn quấn quanh người Tiêu Thanh Như đã biến mất.Cô bị Hứa Chu Mục đè lên.