Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 328: Chương 328
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tống Viện cũng tham gia kỳ thi đại học lần này, nếu như thi đầu thì cô ấy sẽ nhập học ở đại học địa phương.Thứ nhất, gần sẽ tiện chăm sóc gia đình hơn.Thứ hai, bản thân cô ấy cũng không muốn đi xa.Dù sao cũng đã lập gia đình rồi, có sự ràng buộc, cho nên cách suy nghĩ không thể tuy hứng giống như thời còn độc thân được.Tình hình của cô ấy cũng giống với Tiêu Thanh Như, thi đậu đại học có nghĩa hai vợ chồng phải sống hai nơi, Tống Viện cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.Dù sao khó khăn lắm mới khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy cũng muốn nỗ lực vì bản thân một lần.Ở gia chúc viện một thời gian ngắn, sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cả nhà Tiêu Thanh Như mới về lạiỞ ngắn ngủi mà gặp nhau một đoạn thời gian, thu được trúng tuyển thông tri về sau, bọn họ mới nhích người trở về Bắc Kinh.Tiêu Thanh Như còn chưa khai giảng, nhưng Hứa Mục Chu thì phải đến trường học nhậm chức.Chuyến đi này, không biết đến bao giờ mới mới trở về.Tiêu Thanh Như nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định đi theo Hứa Mục Chu đến Việt Thành một chuyến.Ban đầu họ đã thương lượng xong xuôi với hai con, để chúng ở nhà với ông bà nội.Mà hai bé cũng đã đồng ý rồi.Nhưng chờ đến ngày xuất phát, hai bé con đột nhiên đổi ý.“Mẹ ơi, tụi con cũng muốn đi.”Nếu như là bình thường thì Tiêu Thanh Như sẽ đồng ý, nhưng lần này đi đường xa, lúc về cũng chỉ có một mình cô, không thể nào chăm sóc được cho cả hai đứa nhỏ.“Lần này cha mẹ đi vì công việc, không thể dẫn hai con theo được, chờ lần tới chúng ta sẽ đi cùng nhau.”Hai đứa bé khóc càng đau lòng hơn, tại sao vừa về tới Bắc Kinh chúng đã phải xa cha mẹ vậy?Hứa Mục Chu đau lòng: "Vợ à, hay là em ở nhà với con đi? Anh tự đến Việt Thành là được, chờ sắp xếp ổn thỏa thì sẽ gọi điện thoại cho mẹ con em, khi nào được nghỉ phép sẽ về thăm ba mẹ con.”“Anh chắc chứ?”Giọng điệu của Tiêu Thanh Như pha chút nguy hiểm, giống như đang nói qua thôn này thì không có quán trọ nào đâu.Hứa Mục Chu nhìn con, rồi lại nhìn Tiêu Thanh Như.Bỗng nhiên anh cảm thấy mình mới là người tội nghiệp nhất, sau này phải sống và làm việc lẻ loi ở Việt Thành,…“Vợ à, hay là em đi cùng anh đi, về rồi lại dỗ dành con sau.”Hai bé con càng khóc to hơn nữa, không phải cha nói để mẹ ở nhà với chúng sao?Vì sao nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy?Lần này Hứa Mục Chu không đổi ý nữa, chuyện đã đến nước này, chỉ đành để hai con cố gắng thích nghi với cuộc sống mới thôi.“Chờ cha về sẽ mang quà về cho hai con.”“Con không cần quà đâu, con cần cha cơ.”“Mấy ngày nữa mẹ sẽ về.”“Cha đừng đi mà.”Hứa Mục Chu chăm sóc con nhiều hơn, từ khi chúng sinh ra gần như không rời xa anh quá lâu.Giờ đây biết cha sắp đến một thành phố khác làm việc, Tả Tả và Hữu Hữu thật sự rất nhớ anh.Bị con quấn quýt như vậy, Hứa Mục Chu nhìn về phía Tiêu Thanh Như cầu cứu.“Vợ à, phải làm gì bây giờ?”Tiêu Thanh Như cân nhắc, hay là dẫn con theo nhỉ?Trên đường đi dạy cho chúng chút đạo lý, chỉ cần chúng nghe lọt tai chắc là sẽ không quấy phá đâu.“Hay là dẫn con theo?”Tình hình ở Việt Thành thế nào họ còn chưa rõ, ngồi xe lửa phải mất một ngày, Hứa Mục Chu không nỡ để con chịu khổ.“Tốt nhất là để chúng ở nhà đi, dù thế nào chúng cũng phải tập thích nghi.”Mắt thấy sắp trễ giờ lên tàu, mẹ Hứa nhẫn tâm nói: “Hai đứa đi nhanh đi, con để mẹ dỗ cho.”Cho dù có quyến luyến, có thương con thế nào thì Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vẫn lên đường.Vân Mộng Hạ VũHai đứa bé gào khóc xé gan xé phổi, mẹ Hứa dỗ dành chúng: “Chờ mấy ngày nữa cha hai đứa sắp xếp ổn thỏa, ông bà dẫn hai đứa đến Việt Thành thăm cha nhé.”Vừa nghe thấy lời này, tiếng khóc của hai đứa bé dần nhỏ đi.Sau đó chúng lại khóc rống lên: “Mẹ, đi học.”
Tống Viện cũng tham gia kỳ thi đại học lần này, nếu như thi đầu thì cô ấy sẽ nhập học ở đại học địa phương.
Thứ nhất, gần sẽ tiện chăm sóc gia đình hơn.
Thứ hai, bản thân cô ấy cũng không muốn đi xa.
Dù sao cũng đã lập gia đình rồi, có sự ràng buộc, cho nên cách suy nghĩ không thể tuy hứng giống như thời còn độc thân được.
Tình hình của cô ấy cũng giống với Tiêu Thanh Như, thi đậu đại học có nghĩa hai vợ chồng phải sống hai nơi, Tống Viện cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.
Dù sao khó khăn lắm mới khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy cũng muốn nỗ lực vì bản thân một lần.
Ở gia chúc viện một thời gian ngắn, sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cả nhà Tiêu Thanh Như mới về lại
Ở ngắn ngủi mà gặp nhau một đoạn thời gian, thu được trúng tuyển thông tri về sau, bọn họ mới nhích người trở về Bắc Kinh.
Tiêu Thanh Như còn chưa khai giảng, nhưng Hứa Mục Chu thì phải đến trường học nhậm chức.
Chuyến đi này, không biết đến bao giờ mới mới trở về.
Tiêu Thanh Như nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định đi theo Hứa Mục Chu đến Việt Thành một chuyến.
Ban đầu họ đã thương lượng xong xuôi với hai con, để chúng ở nhà với ông bà nội.
Mà hai bé cũng đã đồng ý rồi.
Nhưng chờ đến ngày xuất phát, hai bé con đột nhiên đổi ý.
“Mẹ ơi, tụi con cũng muốn đi.”
Nếu như là bình thường thì Tiêu Thanh Như sẽ đồng ý, nhưng lần này đi đường xa, lúc về cũng chỉ có một mình cô, không thể nào chăm sóc được cho cả hai đứa nhỏ.
“Lần này cha mẹ đi vì công việc, không thể dẫn hai con theo được, chờ lần tới chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Hai đứa bé khóc càng đau lòng hơn, tại sao vừa về tới Bắc Kinh chúng đã phải xa cha mẹ vậy?
Hứa Mục Chu đau lòng: "Vợ à, hay là em ở nhà với con đi? Anh tự đến Việt Thành là được, chờ sắp xếp ổn thỏa thì sẽ gọi điện thoại cho mẹ con em, khi nào được nghỉ phép sẽ về thăm ba mẹ con.”
“Anh chắc chứ?”
Giọng điệu của Tiêu Thanh Như pha chút nguy hiểm, giống như đang nói qua thôn này thì không có quán trọ nào đâu.
Hứa Mục Chu nhìn con, rồi lại nhìn Tiêu Thanh Như.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình mới là người tội nghiệp nhất, sau này phải sống và làm việc lẻ loi ở Việt Thành,…
“Vợ à, hay là em đi cùng anh đi, về rồi lại dỗ dành con sau.”
Hai bé con càng khóc to hơn nữa, không phải cha nói để mẹ ở nhà với chúng sao?
Vì sao nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy?
Lần này Hứa Mục Chu không đổi ý nữa, chuyện đã đến nước này, chỉ đành để hai con cố gắng thích nghi với cuộc sống mới thôi.
“Chờ cha về sẽ mang quà về cho hai con.”
“Con không cần quà đâu, con cần cha cơ.”
“Mấy ngày nữa mẹ sẽ về.”
“Cha đừng đi mà.”
Hứa Mục Chu chăm sóc con nhiều hơn, từ khi chúng sinh ra gần như không rời xa anh quá lâu.
Giờ đây biết cha sắp đến một thành phố khác làm việc, Tả Tả và Hữu Hữu thật sự rất nhớ anh.
Bị con quấn quýt như vậy, Hứa Mục Chu nhìn về phía Tiêu Thanh Như cầu cứu.
“Vợ à, phải làm gì bây giờ?”
Tiêu Thanh Như cân nhắc, hay là dẫn con theo nhỉ?
Trên đường đi dạy cho chúng chút đạo lý, chỉ cần chúng nghe lọt tai chắc là sẽ không quấy phá đâu.
“Hay là dẫn con theo?”
Tình hình ở Việt Thành thế nào họ còn chưa rõ, ngồi xe lửa phải mất một ngày, Hứa Mục Chu không nỡ để con chịu khổ.
“Tốt nhất là để chúng ở nhà đi, dù thế nào chúng cũng phải tập thích nghi.”
Mắt thấy sắp trễ giờ lên tàu, mẹ Hứa nhẫn tâm nói: “Hai đứa đi nhanh đi, con để mẹ dỗ cho.”
Cho dù có quyến luyến, có thương con thế nào thì Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vẫn lên đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai đứa bé gào khóc xé gan xé phổi, mẹ Hứa dỗ dành chúng: “Chờ mấy ngày nữa cha hai đứa sắp xếp ổn thỏa, ông bà dẫn hai đứa đến Việt Thành thăm cha nhé.”
Vừa nghe thấy lời này, tiếng khóc của hai đứa bé dần nhỏ đi.
Sau đó chúng lại khóc rống lên: “Mẹ, đi học.”
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Tống Viện cũng tham gia kỳ thi đại học lần này, nếu như thi đầu thì cô ấy sẽ nhập học ở đại học địa phương.Thứ nhất, gần sẽ tiện chăm sóc gia đình hơn.Thứ hai, bản thân cô ấy cũng không muốn đi xa.Dù sao cũng đã lập gia đình rồi, có sự ràng buộc, cho nên cách suy nghĩ không thể tuy hứng giống như thời còn độc thân được.Tình hình của cô ấy cũng giống với Tiêu Thanh Như, thi đậu đại học có nghĩa hai vợ chồng phải sống hai nơi, Tống Viện cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.Dù sao khó khăn lắm mới khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy cũng muốn nỗ lực vì bản thân một lần.Ở gia chúc viện một thời gian ngắn, sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cả nhà Tiêu Thanh Như mới về lạiỞ ngắn ngủi mà gặp nhau một đoạn thời gian, thu được trúng tuyển thông tri về sau, bọn họ mới nhích người trở về Bắc Kinh.Tiêu Thanh Như còn chưa khai giảng, nhưng Hứa Mục Chu thì phải đến trường học nhậm chức.Chuyến đi này, không biết đến bao giờ mới mới trở về.Tiêu Thanh Như nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định đi theo Hứa Mục Chu đến Việt Thành một chuyến.Ban đầu họ đã thương lượng xong xuôi với hai con, để chúng ở nhà với ông bà nội.Mà hai bé cũng đã đồng ý rồi.Nhưng chờ đến ngày xuất phát, hai bé con đột nhiên đổi ý.“Mẹ ơi, tụi con cũng muốn đi.”Nếu như là bình thường thì Tiêu Thanh Như sẽ đồng ý, nhưng lần này đi đường xa, lúc về cũng chỉ có một mình cô, không thể nào chăm sóc được cho cả hai đứa nhỏ.“Lần này cha mẹ đi vì công việc, không thể dẫn hai con theo được, chờ lần tới chúng ta sẽ đi cùng nhau.”Hai đứa bé khóc càng đau lòng hơn, tại sao vừa về tới Bắc Kinh chúng đã phải xa cha mẹ vậy?Hứa Mục Chu đau lòng: "Vợ à, hay là em ở nhà với con đi? Anh tự đến Việt Thành là được, chờ sắp xếp ổn thỏa thì sẽ gọi điện thoại cho mẹ con em, khi nào được nghỉ phép sẽ về thăm ba mẹ con.”“Anh chắc chứ?”Giọng điệu của Tiêu Thanh Như pha chút nguy hiểm, giống như đang nói qua thôn này thì không có quán trọ nào đâu.Hứa Mục Chu nhìn con, rồi lại nhìn Tiêu Thanh Như.Bỗng nhiên anh cảm thấy mình mới là người tội nghiệp nhất, sau này phải sống và làm việc lẻ loi ở Việt Thành,…“Vợ à, hay là em đi cùng anh đi, về rồi lại dỗ dành con sau.”Hai bé con càng khóc to hơn nữa, không phải cha nói để mẹ ở nhà với chúng sao?Vì sao nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy?Lần này Hứa Mục Chu không đổi ý nữa, chuyện đã đến nước này, chỉ đành để hai con cố gắng thích nghi với cuộc sống mới thôi.“Chờ cha về sẽ mang quà về cho hai con.”“Con không cần quà đâu, con cần cha cơ.”“Mấy ngày nữa mẹ sẽ về.”“Cha đừng đi mà.”Hứa Mục Chu chăm sóc con nhiều hơn, từ khi chúng sinh ra gần như không rời xa anh quá lâu.Giờ đây biết cha sắp đến một thành phố khác làm việc, Tả Tả và Hữu Hữu thật sự rất nhớ anh.Bị con quấn quýt như vậy, Hứa Mục Chu nhìn về phía Tiêu Thanh Như cầu cứu.“Vợ à, phải làm gì bây giờ?”Tiêu Thanh Như cân nhắc, hay là dẫn con theo nhỉ?Trên đường đi dạy cho chúng chút đạo lý, chỉ cần chúng nghe lọt tai chắc là sẽ không quấy phá đâu.“Hay là dẫn con theo?”Tình hình ở Việt Thành thế nào họ còn chưa rõ, ngồi xe lửa phải mất một ngày, Hứa Mục Chu không nỡ để con chịu khổ.“Tốt nhất là để chúng ở nhà đi, dù thế nào chúng cũng phải tập thích nghi.”Mắt thấy sắp trễ giờ lên tàu, mẹ Hứa nhẫn tâm nói: “Hai đứa đi nhanh đi, con để mẹ dỗ cho.”Cho dù có quyến luyến, có thương con thế nào thì Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vẫn lên đường.Vân Mộng Hạ VũHai đứa bé gào khóc xé gan xé phổi, mẹ Hứa dỗ dành chúng: “Chờ mấy ngày nữa cha hai đứa sắp xếp ổn thỏa, ông bà dẫn hai đứa đến Việt Thành thăm cha nhé.”Vừa nghe thấy lời này, tiếng khóc của hai đứa bé dần nhỏ đi.Sau đó chúng lại khóc rống lên: “Mẹ, đi học.”