Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 336: Chương 336
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Hứa Mục Chu suy nghĩ: “Cứ mua một căn ở Việt Thành là được rồi, có điều mình có thể mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, sau này cha mẹ đến cũng có chỗ ở.”Nếu mua tứ hợp viện, dự toán ba ngàn đồng chắc chắn là không đủ.Có điều tiêu tiền cho cha mẹ, Tiêu Thanh Như rất cam lòng.Được, vậy mỗi nơi mua một căn nhà.”Tiêu Thanh Như không am hiểu chuyện mua nhà, Hứa Mục Chu cũng không thể về nhà ngay được, chỉ đành để anh trai dẫn cô đi chọn nhà.Tiêu Thanh Như có một dự cảm nếu bây giờ mà không mua sau này giá nhà sẽ càng ngày càng cao.Mua sớm, coi như tiết kiệm được chút tiền.Nghe nói Tiêu Thanh Như mua tứ hợp viện để cho cha mẹ sống.Tiêu Hoài Thư không cho cô trả tiền, bản thân anh ấy lấy ra năm nghìn đồng, mua một căn nhà không lớn không nhỏ.Nhà có năm gian, còn có sân, đủ cho hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sống.Tiêu Thanh Như đã chuẩn bị đủ tiền, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mua luôn căn bên cạnh.“Em đúng là phí tiền quá.”“Không phí đâu, cùng lắm thì sau này cho hai đứa nhỏ vậy.”Nhà họ Hứa còn một căn tứ hợp viện, diện tích cũng không chênh lệch với căn mới mua lắm.Sau này hai con mỗi đứa có một căn nhà, rất là công bằng.Mới vừa mua nhà ở Bắc Kinh xong, cũng đến kỳ nghỉ của Tiêu Thanh Như.Vì thế cô lại ngựa không dừng vó đến Việt Thành.Bỏ hai ngàn đồng mua một căn nhà ở phía Tây đại học.Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã tiêu gần bảy ngàn đồng, một nửa tiền tiết kiệm đã tiêu sạch.Tuy rằng tiêu nhiều tiền nhưng lại có đồ về tay, cũng không được coi là phí phạm.Nghĩ đến sau này hai đứa nhỏ không cần bỏ tiền mua nhà, Tiêu Thanh Như còn cảm thấy rất có thành tựu.Có câu con cháu tự có phúc của con cháu, nhưng cô muốn cố gắng hết sức để con cô có thể sống thoải mái hơn một chút.Sau này không cần vì mấy vật ngoài thân mà sầu não.Họ có thể yên tâm làm những gì mình muốn.Mà suy nghĩ của cô, không hẹn mà giống hệt với Hứa Mục Chu.Kiếm tiền là để tiêu.Chỉ cần giữ một khoản đủ để dùng gấp, số còn lại muốn tiêu thì cứ tiêu, không cần cảm thấy tiếc của.Họ còn trẻ, còn có thể kiếm lại rất nhiều tiền.Bây giờ công việc của Hứa Mục Chu rát ổn định, tuy rằng tiền lương không bằng trước kia nhưng một tháng vẫn có hơn một trăm đồng.Tiêu Thanh Như đi học đại học có trợ cấp, một tháng được mười mấy đồng.Tuy không nhiều lắm nhưng ăn uống dư dả.Nếu không chi tiền mua nhà thì cũng chỉ cất để dành, một năm cũng tiết kiệm được một khoản lớn.Cha mẹ Tiêu biết chuyện hai anh em mua nhà ở Bắc Kinh, mà người bỏ tiền là con trai họ.Ngày hôm sau đã trả tiền lại cho Tiêu Hoài Thư.Hai vợ chồng họ vẫn có tiền tiết kiệm, không cần con cái phải trả tiền cho họ.Vân Mộng Hạ VũDưới sự khuyên nhủ của Tiêu Thanh Như, người nhà họ Phương cũng mua tứ hợp viện cho hai vợ chồng Phương Kiến Quốc.Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, vợ chồng Phương Kiến Quốc cũng cùng thi đậu đại học, quay về Bắc Kinh.Trong mấy năm làm thanh niên trí thức, họ chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nếu ở nhà không giúp đỡ thì không biết phải tới khi nào mới có thể mua nổi nhà cho mình.Còn về Phương Ánh Thu và Tiêu Hoài Thư, đơn vị có chia cho họ một căn nhà, cho nên không có ý định mua nhà.Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dẫn cả nhà về Tây Bắc.Cha mẹ Hứa đã đến gia chúc viện hai lần.Lần đầu là tham dự đám cưới của con trai.Lần thứ hai là khi con trai bị thương, họ đến đón anh về về Bắc Kinh.Quay trở về nơi này một lần nữa, tất cả mọi khổ cực đã trôi qua.Trong lòng hai vợ chồng già ngổn ngang cảm xúc.Con người sống ở đời, muốn một kiếp thuận buồm xuôi gió quá khó nhọc.Chỉ cần cả nhà khỏe mạnh, họ không mong cầu gì hơn.
Hứa Mục Chu suy nghĩ: “Cứ mua một căn ở Việt Thành là được rồi, có điều mình có thể mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, sau này cha mẹ đến cũng có chỗ ở.”
Nếu mua tứ hợp viện, dự toán ba ngàn đồng chắc chắn là không đủ.
Có điều tiêu tiền cho cha mẹ, Tiêu Thanh Như rất cam lòng.
Được, vậy mỗi nơi mua một căn nhà.”
Tiêu Thanh Như không am hiểu chuyện mua nhà, Hứa Mục Chu cũng không thể về nhà ngay được, chỉ đành để anh trai dẫn cô đi chọn nhà.
Tiêu Thanh Như có một dự cảm nếu bây giờ mà không mua sau này giá nhà sẽ càng ngày càng cao.
Mua sớm, coi như tiết kiệm được chút tiền.
Nghe nói Tiêu Thanh Như mua tứ hợp viện để cho cha mẹ sống.
Tiêu Hoài Thư không cho cô trả tiền, bản thân anh ấy lấy ra năm nghìn đồng, mua một căn nhà không lớn không nhỏ.
Nhà có năm gian, còn có sân, đủ cho hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sống.
Tiêu Thanh Như đã chuẩn bị đủ tiền, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mua luôn căn bên cạnh.
“Em đúng là phí tiền quá.”
“Không phí đâu, cùng lắm thì sau này cho hai đứa nhỏ vậy.”
Nhà họ Hứa còn một căn tứ hợp viện, diện tích cũng không chênh lệch với căn mới mua lắm.
Sau này hai con mỗi đứa có một căn nhà, rất là công bằng.
Mới vừa mua nhà ở Bắc Kinh xong, cũng đến kỳ nghỉ của Tiêu Thanh Như.
Vì thế cô lại ngựa không dừng vó đến Việt Thành.
Bỏ hai ngàn đồng mua một căn nhà ở phía Tây đại học.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã tiêu gần bảy ngàn đồng, một nửa tiền tiết kiệm đã tiêu sạch.
Tuy rằng tiêu nhiều tiền nhưng lại có đồ về tay, cũng không được coi là phí phạm.
Nghĩ đến sau này hai đứa nhỏ không cần bỏ tiền mua nhà, Tiêu Thanh Như còn cảm thấy rất có thành tựu.
Có câu con cháu tự có phúc của con cháu, nhưng cô muốn cố gắng hết sức để con cô có thể sống thoải mái hơn một chút.
Sau này không cần vì mấy vật ngoài thân mà sầu não.
Họ có thể yên tâm làm những gì mình muốn.
Mà suy nghĩ của cô, không hẹn mà giống hệt với Hứa Mục Chu.
Kiếm tiền là để tiêu.
Chỉ cần giữ một khoản đủ để dùng gấp, số còn lại muốn tiêu thì cứ tiêu, không cần cảm thấy tiếc của.
Họ còn trẻ, còn có thể kiếm lại rất nhiều tiền.
Bây giờ công việc của Hứa Mục Chu rát ổn định, tuy rằng tiền lương không bằng trước kia nhưng một tháng vẫn có hơn một trăm đồng.
Tiêu Thanh Như đi học đại học có trợ cấp, một tháng được mười mấy đồng.
Tuy không nhiều lắm nhưng ăn uống dư dả.
Nếu không chi tiền mua nhà thì cũng chỉ cất để dành, một năm cũng tiết kiệm được một khoản lớn.
Cha mẹ Tiêu biết chuyện hai anh em mua nhà ở Bắc Kinh, mà người bỏ tiền là con trai họ.
Ngày hôm sau đã trả tiền lại cho Tiêu Hoài Thư.
Hai vợ chồng họ vẫn có tiền tiết kiệm, không cần con cái phải trả tiền cho họ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dưới sự khuyên nhủ của Tiêu Thanh Như, người nhà họ Phương cũng mua tứ hợp viện cho hai vợ chồng Phương Kiến Quốc.
Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, vợ chồng Phương Kiến Quốc cũng cùng thi đậu đại học, quay về Bắc Kinh.
Trong mấy năm làm thanh niên trí thức, họ chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nếu ở nhà không giúp đỡ thì không biết phải tới khi nào mới có thể mua nổi nhà cho mình.
Còn về Phương Ánh Thu và Tiêu Hoài Thư, đơn vị có chia cho họ một căn nhà, cho nên không có ý định mua nhà.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dẫn cả nhà về Tây Bắc.
Cha mẹ Hứa đã đến gia chúc viện hai lần.
Lần đầu là tham dự đám cưới của con trai.
Lần thứ hai là khi con trai bị thương, họ đến đón anh về về Bắc Kinh.
Quay trở về nơi này một lần nữa, tất cả mọi khổ cực đã trôi qua.
Trong lòng hai vợ chồng già ngổn ngang cảm xúc.
Con người sống ở đời, muốn một kiếp thuận buồm xuôi gió quá khó nhọc.
Chỉ cần cả nhà khỏe mạnh, họ không mong cầu gì hơn.
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Hứa Mục Chu suy nghĩ: “Cứ mua một căn ở Việt Thành là được rồi, có điều mình có thể mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, sau này cha mẹ đến cũng có chỗ ở.”Nếu mua tứ hợp viện, dự toán ba ngàn đồng chắc chắn là không đủ.Có điều tiêu tiền cho cha mẹ, Tiêu Thanh Như rất cam lòng.Được, vậy mỗi nơi mua một căn nhà.”Tiêu Thanh Như không am hiểu chuyện mua nhà, Hứa Mục Chu cũng không thể về nhà ngay được, chỉ đành để anh trai dẫn cô đi chọn nhà.Tiêu Thanh Như có một dự cảm nếu bây giờ mà không mua sau này giá nhà sẽ càng ngày càng cao.Mua sớm, coi như tiết kiệm được chút tiền.Nghe nói Tiêu Thanh Như mua tứ hợp viện để cho cha mẹ sống.Tiêu Hoài Thư không cho cô trả tiền, bản thân anh ấy lấy ra năm nghìn đồng, mua một căn nhà không lớn không nhỏ.Nhà có năm gian, còn có sân, đủ cho hai vợ chồng già nhà họ Tiêu sống.Tiêu Thanh Như đã chuẩn bị đủ tiền, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mua luôn căn bên cạnh.“Em đúng là phí tiền quá.”“Không phí đâu, cùng lắm thì sau này cho hai đứa nhỏ vậy.”Nhà họ Hứa còn một căn tứ hợp viện, diện tích cũng không chênh lệch với căn mới mua lắm.Sau này hai con mỗi đứa có một căn nhà, rất là công bằng.Mới vừa mua nhà ở Bắc Kinh xong, cũng đến kỳ nghỉ của Tiêu Thanh Như.Vì thế cô lại ngựa không dừng vó đến Việt Thành.Bỏ hai ngàn đồng mua một căn nhà ở phía Tây đại học.Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã tiêu gần bảy ngàn đồng, một nửa tiền tiết kiệm đã tiêu sạch.Tuy rằng tiêu nhiều tiền nhưng lại có đồ về tay, cũng không được coi là phí phạm.Nghĩ đến sau này hai đứa nhỏ không cần bỏ tiền mua nhà, Tiêu Thanh Như còn cảm thấy rất có thành tựu.Có câu con cháu tự có phúc của con cháu, nhưng cô muốn cố gắng hết sức để con cô có thể sống thoải mái hơn một chút.Sau này không cần vì mấy vật ngoài thân mà sầu não.Họ có thể yên tâm làm những gì mình muốn.Mà suy nghĩ của cô, không hẹn mà giống hệt với Hứa Mục Chu.Kiếm tiền là để tiêu.Chỉ cần giữ một khoản đủ để dùng gấp, số còn lại muốn tiêu thì cứ tiêu, không cần cảm thấy tiếc của.Họ còn trẻ, còn có thể kiếm lại rất nhiều tiền.Bây giờ công việc của Hứa Mục Chu rát ổn định, tuy rằng tiền lương không bằng trước kia nhưng một tháng vẫn có hơn một trăm đồng.Tiêu Thanh Như đi học đại học có trợ cấp, một tháng được mười mấy đồng.Tuy không nhiều lắm nhưng ăn uống dư dả.Nếu không chi tiền mua nhà thì cũng chỉ cất để dành, một năm cũng tiết kiệm được một khoản lớn.Cha mẹ Tiêu biết chuyện hai anh em mua nhà ở Bắc Kinh, mà người bỏ tiền là con trai họ.Ngày hôm sau đã trả tiền lại cho Tiêu Hoài Thư.Hai vợ chồng họ vẫn có tiền tiết kiệm, không cần con cái phải trả tiền cho họ.Vân Mộng Hạ VũDưới sự khuyên nhủ của Tiêu Thanh Như, người nhà họ Phương cũng mua tứ hợp viện cho hai vợ chồng Phương Kiến Quốc.Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, vợ chồng Phương Kiến Quốc cũng cùng thi đậu đại học, quay về Bắc Kinh.Trong mấy năm làm thanh niên trí thức, họ chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nếu ở nhà không giúp đỡ thì không biết phải tới khi nào mới có thể mua nổi nhà cho mình.Còn về Phương Ánh Thu và Tiêu Hoài Thư, đơn vị có chia cho họ một căn nhà, cho nên không có ý định mua nhà.Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như dẫn cả nhà về Tây Bắc.Cha mẹ Hứa đã đến gia chúc viện hai lần.Lần đầu là tham dự đám cưới của con trai.Lần thứ hai là khi con trai bị thương, họ đến đón anh về về Bắc Kinh.Quay trở về nơi này một lần nữa, tất cả mọi khổ cực đã trôi qua.Trong lòng hai vợ chồng già ngổn ngang cảm xúc.Con người sống ở đời, muốn một kiếp thuận buồm xuôi gió quá khó nhọc.Chỉ cần cả nhà khỏe mạnh, họ không mong cầu gì hơn.