Hôm nay là mùng một tháng sáu, vừa qua canh năm ta đã thức dậy xay đậu phụ. Số đậu mua hôm qua đã ngâm một đêm, giờ xay là vừa lúc. Năm cân đậu, tổng cộng làm được mười lăm cân đậu phụ. Cẩn thận đặt đậu phụ vào gùi, ta mới bắt đầu nấu cơm. Ba lạng gạo lứt, hai nắm rau dại. Nhìn thấy đệ đệ muội muội vẫn còn say ngủ trên giường, ta lại bất chấp bỏ thêm hai miếng đậu phụ vào. Lúc này, Nhị Nha và Tiểu Hổ cũng tỉnh giấc. "Tỷ, sao tỷ không gọi bọn ta dậy, không phải đã nói sẽ giúp tỷ xay đậu phụ sao?" "Tỷ không cần hai đứa giúp đâu, hai đứa đang tuổi lớn, không ngủ đủ sẽ không cao được." Nhị Nha năm nay mới bảy tuổi, Tiểu Hổ còn nhỏ hơn muội ấy ba tuổi. --- Ta tên là Đại Nha, con gái của Lưu Nhị ở thôn Thanh Thủy. Đầu năm, trong thôn bùng phát dịch bệnh. Cha ta mắc bệnh mà qua đời, thân thể của nương không được tốt, cũng đi theo cha, chỉ còn lại ba tỷ đệ bọn ta sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi chôn cất cha nương, trong nhà chỉ còn lại năm mươi văn tiền. Hai mươi văn mua một cái khuôn làm…
Chương 5: Chương 5
Đại Nha Bán Đậu PhụTác giả: Xuân Thập Tam DạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhHôm nay là mùng một tháng sáu, vừa qua canh năm ta đã thức dậy xay đậu phụ. Số đậu mua hôm qua đã ngâm một đêm, giờ xay là vừa lúc. Năm cân đậu, tổng cộng làm được mười lăm cân đậu phụ. Cẩn thận đặt đậu phụ vào gùi, ta mới bắt đầu nấu cơm. Ba lạng gạo lứt, hai nắm rau dại. Nhìn thấy đệ đệ muội muội vẫn còn say ngủ trên giường, ta lại bất chấp bỏ thêm hai miếng đậu phụ vào. Lúc này, Nhị Nha và Tiểu Hổ cũng tỉnh giấc. "Tỷ, sao tỷ không gọi bọn ta dậy, không phải đã nói sẽ giúp tỷ xay đậu phụ sao?" "Tỷ không cần hai đứa giúp đâu, hai đứa đang tuổi lớn, không ngủ đủ sẽ không cao được." Nhị Nha năm nay mới bảy tuổi, Tiểu Hổ còn nhỏ hơn muội ấy ba tuổi. --- Ta tên là Đại Nha, con gái của Lưu Nhị ở thôn Thanh Thủy. Đầu năm, trong thôn bùng phát dịch bệnh. Cha ta mắc bệnh mà qua đời, thân thể của nương không được tốt, cũng đi theo cha, chỉ còn lại ba tỷ đệ bọn ta sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi chôn cất cha nương, trong nhà chỉ còn lại năm mươi văn tiền. Hai mươi văn mua một cái khuôn làm… Đang nấu canh trong bếp, ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa."Ai đấy?"Ta lau tay, đi ra ngoài."Cương Tử ca, sao huynh lại đến đây?"Nửa tháng không gặp, hắn hình như lại cao thêm, dáng người càng thêm vạm vỡ."Đại Nha," lông mày Cương Tử ca nhíu lại, khẽ hỏi, "Nghe nương của ta nói, mỗi ngày muội vẫn còn đi bán đậu phụ?"Đương nhiên rồi, ta gật đầu, trong lòng có chút kỳ lạ, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy.Lông mày hắn nhíu chặt hơn, tạo thành chữ "xuyên"."Đại Nha, trời ngày càng lạnh rồi, đường đi cũng khó khăn. Mấy tháng này, muội đừng lên trấn nữa, đợi đến mùa xuân sang năm hãy đi."Nói xong, hắn còn đưa cho ta một bọc vải, mở ra xem, bên trong rõ ràng là hai miếng bạc vụn.Ước lượng thử, e rằng phải hơn một lượng."Cương Tử ca." Ta khép bọc vải lại, nhét vào tay hắn, "Tiền này ta không thể nhận, ta tự nuôi sống bản thân được."Mỗi bước mỗi xa"Cầm lấy đi, coi như ta cho muội vay.""Ta không vay, ta tự có tiền tiêu."Bọc vải đẩy qua đẩy lại giữa hai bọn ta, không biết ai nắm không chặt, liền rơi xuống đất.Ta quay người lại, nước mắt không kìm được mà chảy xuống."Cương Tử ca, ta không thể nhận tiền của huynh được."Qua một lúc lâu, khi ta tưởng thiếu niên đã rời đi, một giọng nói hơi mang vẻ lấy lòng truyền đến:"Đại Nha, là ta suy nghĩ không chu đáo, muội đợi chút, ta về nói với mẫu thân ta ngay, bảo bà ấy đi tìm trưởng thôn…""Cương Tử ca." Trước khi thiếu niên nói ra câu đó, ta đã cắt ngang lời hắn."Khi cha nương mất, ta đã thề, cả đời này sẽ không gả cho ai. Sau này huynh… đừng đến tìm ta nữa."Không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi ta quay người lại, thiếu niên đã biến mất không còn thấy bóng dáng.Gánh nặng trên vai ta quá lớn, hà tất phải làm lỡ dở hắn.---[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Ngày từng ngày trôi qua, thoắt cái đã đến tết nhất.Đêm xuống, hiếm hoi lắm ta mới thắp đèn dầu, dưới ánh sáng lờ mờ đếm từng tấm tiền đồng.Nhị Nha và Tiểu Hổ nép sát bên, đến thở mạnh cũng không dám, sợ làm tan chảy những đồng tiền.Từ tháng sáu đến nay, tổng cộng ta đã bán đậu phụ được hai trăm ngày.Mười ngày lạnh nhất của tam cửu tứ cửu, ta đều ở nhà, đợi tuyết tan hết mới bắt đầu lại ra trấn.Trong hai trăm ngày này, mỗi ngày mười lăm cân đậu phụ đều bán hết, tổng cộng kiếm được chín trăm năm mươi văn.Giày rơm tổng cộng bán được sáu mươi đôi, kiếm được một trăm hai mươi văn.Giúp Trần đại thúc làm một chiếc chiếu, tám mươi văn.Tiểu Hổ và Nhị Nha lên núi đốn củi nhặt được một con thỏ, tám mươi văn.Cộng lại tổng cộng là một nghìn hai trăm ba mươi văn.Đây là số tiền kiếm được, còn có số tiền đã tiêu.Đậu phụ ngoài làm để bán, còn thỉnh thoảng đem biếu tặng một ít.Cho Thúy Hoa thẩm năm cân, cho Trần đại thúc năm cân, nhà mình còn ăn năm cân, tổng cộng là hai mươi lăm văn.Mua mười bó cỏ về nhà đan chiếu, một trăm văn.Làm áo mua đông mua sáu lạng bông vải, hai trăm bốn mươi văn.Mua hai thước vải gai, năm mươi văn.Gạo lứt ba trăm mười lăm văn.Nửa cân muối mười văn.Tổng cộng đã tiêu bảy trăm bốn mươi văn.Tính ra, nửa năm nay tổng cộng tích góp được bốn trăm chín mươi văn.Cộng với hai trăm chín mươi lăm văn trước đó, tổng cộng là bảy trăm tám mươi lăm văn tiền!Ta tìm vài sợi dây gai, xâu từng tấm tiền đồng lại.Xâu nhiều nhất là sáu trăm văn, ta dùng vải rách bọc lại rồi cho vào vại, lại bò xuống gầm giường đào một cái hố, cẩn thận xác nhận không nhìn ra điều gì khác thường, rồi mới yên tâm bò ra.Số tiền còn lại, năm mươi văn xâu một xâu, tổng cộng xâu được hơn ba xâu.
Đang nấu canh trong bếp, ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
Ta lau tay, đi ra ngoài.
"Cương Tử ca, sao huynh lại đến đây?"
Nửa tháng không gặp, hắn hình như lại cao thêm, dáng người càng thêm vạm vỡ.
"Đại Nha," lông mày Cương Tử ca nhíu lại, khẽ hỏi, "Nghe nương của ta nói, mỗi ngày muội vẫn còn đi bán đậu phụ?"
Đương nhiên rồi, ta gật đầu, trong lòng có chút kỳ lạ, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Lông mày hắn nhíu chặt hơn, tạo thành chữ "xuyên".
"Đại Nha, trời ngày càng lạnh rồi, đường đi cũng khó khăn. Mấy tháng này, muội đừng lên trấn nữa, đợi đến mùa xuân sang năm hãy đi."
Nói xong, hắn còn đưa cho ta một bọc vải, mở ra xem, bên trong rõ ràng là hai miếng bạc vụn.
Ước lượng thử, e rằng phải hơn một lượng.
"Cương Tử ca." Ta khép bọc vải lại, nhét vào tay hắn, "Tiền này ta không thể nhận, ta tự nuôi sống bản thân được."
Mỗi bước mỗi xa
"Cầm lấy đi, coi như ta cho muội vay."
"Ta không vay, ta tự có tiền tiêu."
Bọc vải đẩy qua đẩy lại giữa hai bọn ta, không biết ai nắm không chặt, liền rơi xuống đất.
Ta quay người lại, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
"Cương Tử ca, ta không thể nhận tiền của huynh được."
Qua một lúc lâu, khi ta tưởng thiếu niên đã rời đi, một giọng nói hơi mang vẻ lấy lòng truyền đến:
"Đại Nha, là ta suy nghĩ không chu đáo, muội đợi chút, ta về nói với mẫu thân ta ngay, bảo bà ấy đi tìm trưởng thôn…"
"Cương Tử ca." Trước khi thiếu niên nói ra câu đó, ta đã cắt ngang lời hắn.
"Khi cha nương mất, ta đã thề, cả đời này sẽ không gả cho ai. Sau này huynh… đừng đến tìm ta nữa."
Không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi ta quay người lại, thiếu niên đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Gánh nặng trên vai ta quá lớn, hà tất phải làm lỡ dở hắn.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày từng ngày trôi qua, thoắt cái đã đến tết nhất.
Đêm xuống, hiếm hoi lắm ta mới thắp đèn dầu, dưới ánh sáng lờ mờ đếm từng tấm tiền đồng.
Nhị Nha và Tiểu Hổ nép sát bên, đến thở mạnh cũng không dám, sợ làm tan chảy những đồng tiền.
Từ tháng sáu đến nay, tổng cộng ta đã bán đậu phụ được hai trăm ngày.
Mười ngày lạnh nhất của tam cửu tứ cửu, ta đều ở nhà, đợi tuyết tan hết mới bắt đầu lại ra trấn.
Trong hai trăm ngày này, mỗi ngày mười lăm cân đậu phụ đều bán hết, tổng cộng kiếm được chín trăm năm mươi văn.
Giày rơm tổng cộng bán được sáu mươi đôi, kiếm được một trăm hai mươi văn.
Giúp Trần đại thúc làm một chiếc chiếu, tám mươi văn.
Tiểu Hổ và Nhị Nha lên núi đốn củi nhặt được một con thỏ, tám mươi văn.
Cộng lại tổng cộng là một nghìn hai trăm ba mươi văn.
Đây là số tiền kiếm được, còn có số tiền đã tiêu.
Đậu phụ ngoài làm để bán, còn thỉnh thoảng đem biếu tặng một ít.
Cho Thúy Hoa thẩm năm cân, cho Trần đại thúc năm cân, nhà mình còn ăn năm cân, tổng cộng là hai mươi lăm văn.
Mua mười bó cỏ về nhà đan chiếu, một trăm văn.
Làm áo mua đông mua sáu lạng bông vải, hai trăm bốn mươi văn.
Mua hai thước vải gai, năm mươi văn.
Gạo lứt ba trăm mười lăm văn.
Nửa cân muối mười văn.
Tổng cộng đã tiêu bảy trăm bốn mươi văn.
Tính ra, nửa năm nay tổng cộng tích góp được bốn trăm chín mươi văn.
Cộng với hai trăm chín mươi lăm văn trước đó, tổng cộng là bảy trăm tám mươi lăm văn tiền!
Ta tìm vài sợi dây gai, xâu từng tấm tiền đồng lại.
Xâu nhiều nhất là sáu trăm văn, ta dùng vải rách bọc lại rồi cho vào vại, lại bò xuống gầm giường đào một cái hố, cẩn thận xác nhận không nhìn ra điều gì khác thường, rồi mới yên tâm bò ra.
Số tiền còn lại, năm mươi văn xâu một xâu, tổng cộng xâu được hơn ba xâu.
Đại Nha Bán Đậu PhụTác giả: Xuân Thập Tam DạTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhHôm nay là mùng một tháng sáu, vừa qua canh năm ta đã thức dậy xay đậu phụ. Số đậu mua hôm qua đã ngâm một đêm, giờ xay là vừa lúc. Năm cân đậu, tổng cộng làm được mười lăm cân đậu phụ. Cẩn thận đặt đậu phụ vào gùi, ta mới bắt đầu nấu cơm. Ba lạng gạo lứt, hai nắm rau dại. Nhìn thấy đệ đệ muội muội vẫn còn say ngủ trên giường, ta lại bất chấp bỏ thêm hai miếng đậu phụ vào. Lúc này, Nhị Nha và Tiểu Hổ cũng tỉnh giấc. "Tỷ, sao tỷ không gọi bọn ta dậy, không phải đã nói sẽ giúp tỷ xay đậu phụ sao?" "Tỷ không cần hai đứa giúp đâu, hai đứa đang tuổi lớn, không ngủ đủ sẽ không cao được." Nhị Nha năm nay mới bảy tuổi, Tiểu Hổ còn nhỏ hơn muội ấy ba tuổi. --- Ta tên là Đại Nha, con gái của Lưu Nhị ở thôn Thanh Thủy. Đầu năm, trong thôn bùng phát dịch bệnh. Cha ta mắc bệnh mà qua đời, thân thể của nương không được tốt, cũng đi theo cha, chỉ còn lại ba tỷ đệ bọn ta sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi chôn cất cha nương, trong nhà chỉ còn lại năm mươi văn tiền. Hai mươi văn mua một cái khuôn làm… Đang nấu canh trong bếp, ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa."Ai đấy?"Ta lau tay, đi ra ngoài."Cương Tử ca, sao huynh lại đến đây?"Nửa tháng không gặp, hắn hình như lại cao thêm, dáng người càng thêm vạm vỡ."Đại Nha," lông mày Cương Tử ca nhíu lại, khẽ hỏi, "Nghe nương của ta nói, mỗi ngày muội vẫn còn đi bán đậu phụ?"Đương nhiên rồi, ta gật đầu, trong lòng có chút kỳ lạ, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy.Lông mày hắn nhíu chặt hơn, tạo thành chữ "xuyên"."Đại Nha, trời ngày càng lạnh rồi, đường đi cũng khó khăn. Mấy tháng này, muội đừng lên trấn nữa, đợi đến mùa xuân sang năm hãy đi."Nói xong, hắn còn đưa cho ta một bọc vải, mở ra xem, bên trong rõ ràng là hai miếng bạc vụn.Ước lượng thử, e rằng phải hơn một lượng."Cương Tử ca." Ta khép bọc vải lại, nhét vào tay hắn, "Tiền này ta không thể nhận, ta tự nuôi sống bản thân được."Mỗi bước mỗi xa"Cầm lấy đi, coi như ta cho muội vay.""Ta không vay, ta tự có tiền tiêu."Bọc vải đẩy qua đẩy lại giữa hai bọn ta, không biết ai nắm không chặt, liền rơi xuống đất.Ta quay người lại, nước mắt không kìm được mà chảy xuống."Cương Tử ca, ta không thể nhận tiền của huynh được."Qua một lúc lâu, khi ta tưởng thiếu niên đã rời đi, một giọng nói hơi mang vẻ lấy lòng truyền đến:"Đại Nha, là ta suy nghĩ không chu đáo, muội đợi chút, ta về nói với mẫu thân ta ngay, bảo bà ấy đi tìm trưởng thôn…""Cương Tử ca." Trước khi thiếu niên nói ra câu đó, ta đã cắt ngang lời hắn."Khi cha nương mất, ta đã thề, cả đời này sẽ không gả cho ai. Sau này huynh… đừng đến tìm ta nữa."Không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi ta quay người lại, thiếu niên đã biến mất không còn thấy bóng dáng.Gánh nặng trên vai ta quá lớn, hà tất phải làm lỡ dở hắn.---[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Ngày từng ngày trôi qua, thoắt cái đã đến tết nhất.Đêm xuống, hiếm hoi lắm ta mới thắp đèn dầu, dưới ánh sáng lờ mờ đếm từng tấm tiền đồng.Nhị Nha và Tiểu Hổ nép sát bên, đến thở mạnh cũng không dám, sợ làm tan chảy những đồng tiền.Từ tháng sáu đến nay, tổng cộng ta đã bán đậu phụ được hai trăm ngày.Mười ngày lạnh nhất của tam cửu tứ cửu, ta đều ở nhà, đợi tuyết tan hết mới bắt đầu lại ra trấn.Trong hai trăm ngày này, mỗi ngày mười lăm cân đậu phụ đều bán hết, tổng cộng kiếm được chín trăm năm mươi văn.Giày rơm tổng cộng bán được sáu mươi đôi, kiếm được một trăm hai mươi văn.Giúp Trần đại thúc làm một chiếc chiếu, tám mươi văn.Tiểu Hổ và Nhị Nha lên núi đốn củi nhặt được một con thỏ, tám mươi văn.Cộng lại tổng cộng là một nghìn hai trăm ba mươi văn.Đây là số tiền kiếm được, còn có số tiền đã tiêu.Đậu phụ ngoài làm để bán, còn thỉnh thoảng đem biếu tặng một ít.Cho Thúy Hoa thẩm năm cân, cho Trần đại thúc năm cân, nhà mình còn ăn năm cân, tổng cộng là hai mươi lăm văn.Mua mười bó cỏ về nhà đan chiếu, một trăm văn.Làm áo mua đông mua sáu lạng bông vải, hai trăm bốn mươi văn.Mua hai thước vải gai, năm mươi văn.Gạo lứt ba trăm mười lăm văn.Nửa cân muối mười văn.Tổng cộng đã tiêu bảy trăm bốn mươi văn.Tính ra, nửa năm nay tổng cộng tích góp được bốn trăm chín mươi văn.Cộng với hai trăm chín mươi lăm văn trước đó, tổng cộng là bảy trăm tám mươi lăm văn tiền!Ta tìm vài sợi dây gai, xâu từng tấm tiền đồng lại.Xâu nhiều nhất là sáu trăm văn, ta dùng vải rách bọc lại rồi cho vào vại, lại bò xuống gầm giường đào một cái hố, cẩn thận xác nhận không nhìn ra điều gì khác thường, rồi mới yên tâm bò ra.Số tiền còn lại, năm mươi văn xâu một xâu, tổng cộng xâu được hơn ba xâu.