Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…
Chương 314: Chương 314
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Nói đùa sao." Lâm Tuệ cảm thấy màn dạo đầu cũng khá ổn rồi liền nhỏ giọng hỏi: "Chị thật sự hẹn hò với Phương Trạch Vũ sao?""Không phải chị đã thấy hết rồi à?""Hai người yêu nhau lúc nào vậy? Giấu cũng kỹ quá." Lâm Tuệ ghen tỵ vì Thư Nhan thế mà không nói cho cô ấy biết."Mặc dầu chúng tôi quen biết nhau khá lâu, nhưng thời gian ở bên nhau chưa được lâu lắm, đừng nói chuyện của tôi nữa, gần đây Tú Nguyệt như thế nào rồi? Lâu rồi không gặp cô ấy." Thư Nhan không muốn đề cập đến chuyện của cô ấy và Phương Trạch Vũ nữa nên nhanh chóng đổi chủ đề.Nghe Thư Nhan nhắc đến Ngô Tú Nguyệt, Lâm Tuệ bĩu môi: "Đừng nhắc nữa, bây giờ cô ta quá khủng khiếp rồi, đang làm bà chủ kiếm được rất nhiều tiền, làm gì còn xem trọng gai cấp công nhân như chúng ta được chứ." Nghe giọng điệu này lẽ nào hai người cải nhau xảy ra mâu thuẫn rồi sao?Chưa đợi Thư Nhan hỏi lại thì Lâm Tuệ đã bắt đầu đùng đùng nói: "Từ khi mở cửa hàng áo quần đó thì đã không đưa đón con cái nữa, lúc nào cũng là mẹ chồng cô ấy đưa đón, chúng tôi cũng ít khi liên lạc, thời gian trước không biết thế nào mà cứ cách năm ba bữa là tự mình đưa đón, nhưng người ta lại có dụng ý khác, đụng phải một phụ huynh nói rằng bản thân làm kinh doanh quá bận rộn, nếu bận từ sáng đến tối mới có thể kiếm được vài trăm tệ, đụng phải tôi thì liền nói tôi đừng đi làm, đến giúp cho cô ta, mỗi tháng sẽ trả cho tôi bắt đầu với năm trăm tệ, tôi thiếu năm trăm tệ đó sao? Mới kiếm được mấy đồng tiền đã xem thường người khác rồi sao?"Thư Nhan thật sự không biết hiện giờ Ngô Tú Nguyệt đã trở thành như thế này, lúc trước là người rất hiền lành chất phát."Cửa hàng áo quần của cô ấy làm ăn như thế nào?" Sau khi để cửa hàng cho Trương Hoa Tú quản lý thì cô ấy không đến nữa, cô ấy cũng không cần tự mình đưa đón bọn trẻ nên cũng không tiếp xúc với Ngô Tú Nguyệt, nên cũng không đường nào biết được tình hình hiện giờ của cô ấy."Tôi có thấy ở bên đấy lúc đi mua sắm thì quả thật làm ăn rất khá. Tôi không biết cụ thể kiếm được bao nhiêu nhưng có khả năng cũng được vài trăm đấy.""Ngày trước gặp tôi còn nói là đang xem nhà, có lẽ là kiếm được rất nhiều, mấy người chúng ta cũng có thể được xem là bạn bè, làm bạn thì cô ấy kiếm được càng nhiều tôi càng vui nhưng con người cô ấy như vậy là không được, hiện giờ tôi đã không nói chuyện với cô ấy nữa, chị cũng nên ít qua lại với cô ấy đi." Cái gì mà cô ta kiếm được nhiều thì tôi càng vui? Kỳ thực mấy lời này Thư Nhan không tin lắm, có thể Ngô Tú Nguyệt có hơi tự mãn, có điều lúc trước Lâm Tuệ cũng không ít lần biểu hiện cảm giác hơn hẳn trước mặt Ngô Tú Nguyệt.Lâm Tuệ lưỡng lự hỏi: "Chị nói xem nếu tôi mở một cửa hàng áo quần thì sẽ như thế nào? Tôi không làm như thế với cô ấy, giống như kiểu ban đầu chị đã giúp cô ấy đưa ra chủ ý vậy, mở một cửa hàng áo quần nữ cao cấp và tìm ra một số khách hàng chất lượng cao, cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt đông thì đông đó, ồn ào ầm ĩ như chợ rau, tôi không thích.""Vậy công việc của chị phải làm như thế nào?" Thư Nhan hỏi ngược lại."Vẫn tiếp tục làm công việc đó, lại không nhất thiết tôi phải ở trong cửa hàng, tôi tìm người trông coi." Rõ ràng là đã lên kế hoạch rất lâu rồi."Cái này chị phải tự suy nghĩ cho rõ ràng đi, đã lâu rồi tôi cũng không mở cửa hàng nên giá cả thị trường hiện giờ tôi cũng không hiểu lắm."Với sự việc này của Ngô Tú Nguyệt nên Thư Nhan cũng không muốn làm những việc hàm ơn mắc oán nữa, bây giờ Lâm Tuệ nói thì hay đấy, ai mà biết được sau này cô ấy sẽ trở nên như thế nào."Tôi sẽ đi khảo sát thị trường, sẽ không đưa đến một cách lộn xộn được, đúng rồi, không phải vừa rồi chị nói là công ty của chị cũng bắt đầu sản xuất áo quần nữ sao? Tôi tham gia vào công ty chị thì như thế nào?""Tạm thời chúng tôi không có kế hoạch tuyển dụng cửa hàng nhượng quyền cho thương hiệu đồ nữ." Thư Nhan từ chối khéo léo.Định nghĩa của áo quần nữ và cửa hàng nội y không giống nhau, bọn họ muốn sản xuất thương hiệu đồ nữ sang trọng và cao cấp, đương nhiên là không thể tràn lan khắp nơi. Sỡ dĩ vì sao các thương hiệu xa xỉ phẩm lại quá xa xỉ, ngoại trừ vì giá cả đắt đỏ ra thì chính là phải thể hiện sự cao cấp so với thương hiệu phổ thông về mọi mặt, ví dụ như để có mặt trong các trung tâm mua sắm thì nhất định phải là trung tâm mua sắm lớn nhất, vậy thì chỉ có thể ở thành phố tuyến một, thành phố tuyến hai bây giờ không xứng để sở hữu.TBCVí dụ như nói số lượng áo quần của toàn quốc có bao nhiêu chiếc thì chính là bấy nhiêu chiếc, trong đó có vài mẫu vẫn có giới hạn, trong nước chỉ có mười chiếc vân vân.
"Nói đùa sao." Lâm Tuệ cảm thấy màn dạo đầu cũng khá ổn rồi liền nhỏ giọng hỏi: "Chị thật sự hẹn hò với Phương Trạch Vũ sao?"
"Không phải chị đã thấy hết rồi à?"
"Hai người yêu nhau lúc nào vậy? Giấu cũng kỹ quá." Lâm Tuệ ghen tỵ vì Thư Nhan thế mà không nói cho cô ấy biết.
"Mặc dầu chúng tôi quen biết nhau khá lâu, nhưng thời gian ở bên nhau chưa được lâu lắm, đừng nói chuyện của tôi nữa, gần đây Tú Nguyệt như thế nào rồi? Lâu rồi không gặp cô ấy." Thư Nhan không muốn đề cập đến chuyện của cô ấy và Phương Trạch Vũ nữa nên nhanh chóng đổi chủ đề.
Nghe Thư Nhan nhắc đến Ngô Tú Nguyệt, Lâm Tuệ bĩu môi: "Đừng nhắc nữa, bây giờ cô ta quá khủng khiếp rồi, đang làm bà chủ kiếm được rất nhiều tiền, làm gì còn xem trọng gai cấp công nhân như chúng ta được chứ." Nghe giọng điệu này lẽ nào hai người cải nhau xảy ra mâu thuẫn rồi sao?
Chưa đợi Thư Nhan hỏi lại thì Lâm Tuệ đã bắt đầu đùng đùng nói: "Từ khi mở cửa hàng áo quần đó thì đã không đưa đón con cái nữa, lúc nào cũng là mẹ chồng cô ấy đưa đón, chúng tôi cũng ít khi liên lạc, thời gian trước không biết thế nào mà cứ cách năm ba bữa là tự mình đưa đón, nhưng người ta lại có dụng ý khác, đụng phải một phụ huynh nói rằng bản thân làm kinh doanh quá bận rộn, nếu bận từ sáng đến tối mới có thể kiếm được vài trăm tệ, đụng phải tôi thì liền nói tôi đừng đi làm, đến giúp cho cô ta, mỗi tháng sẽ trả cho tôi bắt đầu với năm trăm tệ, tôi thiếu năm trăm tệ đó sao? Mới kiếm được mấy đồng tiền đã xem thường người khác rồi sao?"
Thư Nhan thật sự không biết hiện giờ Ngô Tú Nguyệt đã trở thành như thế này, lúc trước là người rất hiền lành chất phát.
"Cửa hàng áo quần của cô ấy làm ăn như thế nào?" Sau khi để cửa hàng cho Trương Hoa Tú quản lý thì cô ấy không đến nữa, cô ấy cũng không cần tự mình đưa đón bọn trẻ nên cũng không tiếp xúc với Ngô Tú Nguyệt, nên cũng không đường nào biết được tình hình hiện giờ của cô ấy.
"Tôi có thấy ở bên đấy lúc đi mua sắm thì quả thật làm ăn rất khá. Tôi không biết cụ thể kiếm được bao nhiêu nhưng có khả năng cũng được vài trăm đấy."
"Ngày trước gặp tôi còn nói là đang xem nhà, có lẽ là kiếm được rất nhiều, mấy người chúng ta cũng có thể được xem là bạn bè, làm bạn thì cô ấy kiếm được càng nhiều tôi càng vui nhưng con người cô ấy như vậy là không được, hiện giờ tôi đã không nói chuyện với cô ấy nữa, chị cũng nên ít qua lại với cô ấy đi."
Cái gì mà cô ta kiếm được nhiều thì tôi càng vui? Kỳ thực mấy lời này Thư Nhan không tin lắm, có thể Ngô Tú Nguyệt có hơi tự mãn, có điều lúc trước Lâm Tuệ cũng không ít lần biểu hiện cảm giác hơn hẳn trước mặt Ngô Tú Nguyệt.
Lâm Tuệ lưỡng lự hỏi: "Chị nói xem nếu tôi mở một cửa hàng áo quần thì sẽ như thế nào? Tôi không làm như thế với cô ấy, giống như kiểu ban đầu chị đã giúp cô ấy đưa ra chủ ý vậy, mở một cửa hàng áo quần nữ cao cấp và tìm ra một số khách hàng chất lượng cao, cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt đông thì đông đó, ồn ào ầm ĩ như chợ rau, tôi không thích."
"Vậy công việc của chị phải làm như thế nào?" Thư Nhan hỏi ngược lại.
"Vẫn tiếp tục làm công việc đó, lại không nhất thiết tôi phải ở trong cửa hàng, tôi tìm người trông coi." Rõ ràng là đã lên kế hoạch rất lâu rồi.
"Cái này chị phải tự suy nghĩ cho rõ ràng đi, đã lâu rồi tôi cũng không mở cửa hàng nên giá cả thị trường hiện giờ tôi cũng không hiểu lắm."
Với sự việc này của Ngô Tú Nguyệt nên Thư Nhan cũng không muốn làm những việc hàm ơn mắc oán nữa, bây giờ Lâm Tuệ nói thì hay đấy, ai mà biết được sau này cô ấy sẽ trở nên như thế nào.
"Tôi sẽ đi khảo sát thị trường, sẽ không đưa đến một cách lộn xộn được, đúng rồi, không phải vừa rồi chị nói là công ty của chị cũng bắt đầu sản xuất áo quần nữ sao? Tôi tham gia vào công ty chị thì như thế nào?"
"Tạm thời chúng tôi không có kế hoạch tuyển dụng cửa hàng nhượng quyền cho thương hiệu đồ nữ." Thư Nhan từ chối khéo léo.
Định nghĩa của áo quần nữ và cửa hàng nội y không giống nhau, bọn họ muốn sản xuất thương hiệu đồ nữ sang trọng và cao cấp, đương nhiên là không thể tràn lan khắp nơi. Sỡ dĩ vì sao các thương hiệu xa xỉ phẩm lại quá xa xỉ, ngoại trừ vì giá cả đắt đỏ ra thì chính là phải thể hiện sự cao cấp so với thương hiệu phổ thông về mọi mặt, ví dụ như để có mặt trong các trung tâm mua sắm thì nhất định phải là trung tâm mua sắm lớn nhất, vậy thì chỉ có thể ở thành phố tuyến một, thành phố tuyến hai bây giờ không xứng để sở hữu.
TBC
Ví dụ như nói số lượng áo quần của toàn quốc có bao nhiêu chiếc thì chính là bấy nhiêu chiếc, trong đó có vài mẫu vẫn có giới hạn, trong nước chỉ có mười chiếc vân vân.
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Nói đùa sao." Lâm Tuệ cảm thấy màn dạo đầu cũng khá ổn rồi liền nhỏ giọng hỏi: "Chị thật sự hẹn hò với Phương Trạch Vũ sao?""Không phải chị đã thấy hết rồi à?""Hai người yêu nhau lúc nào vậy? Giấu cũng kỹ quá." Lâm Tuệ ghen tỵ vì Thư Nhan thế mà không nói cho cô ấy biết."Mặc dầu chúng tôi quen biết nhau khá lâu, nhưng thời gian ở bên nhau chưa được lâu lắm, đừng nói chuyện của tôi nữa, gần đây Tú Nguyệt như thế nào rồi? Lâu rồi không gặp cô ấy." Thư Nhan không muốn đề cập đến chuyện của cô ấy và Phương Trạch Vũ nữa nên nhanh chóng đổi chủ đề.Nghe Thư Nhan nhắc đến Ngô Tú Nguyệt, Lâm Tuệ bĩu môi: "Đừng nhắc nữa, bây giờ cô ta quá khủng khiếp rồi, đang làm bà chủ kiếm được rất nhiều tiền, làm gì còn xem trọng gai cấp công nhân như chúng ta được chứ." Nghe giọng điệu này lẽ nào hai người cải nhau xảy ra mâu thuẫn rồi sao?Chưa đợi Thư Nhan hỏi lại thì Lâm Tuệ đã bắt đầu đùng đùng nói: "Từ khi mở cửa hàng áo quần đó thì đã không đưa đón con cái nữa, lúc nào cũng là mẹ chồng cô ấy đưa đón, chúng tôi cũng ít khi liên lạc, thời gian trước không biết thế nào mà cứ cách năm ba bữa là tự mình đưa đón, nhưng người ta lại có dụng ý khác, đụng phải một phụ huynh nói rằng bản thân làm kinh doanh quá bận rộn, nếu bận từ sáng đến tối mới có thể kiếm được vài trăm tệ, đụng phải tôi thì liền nói tôi đừng đi làm, đến giúp cho cô ta, mỗi tháng sẽ trả cho tôi bắt đầu với năm trăm tệ, tôi thiếu năm trăm tệ đó sao? Mới kiếm được mấy đồng tiền đã xem thường người khác rồi sao?"Thư Nhan thật sự không biết hiện giờ Ngô Tú Nguyệt đã trở thành như thế này, lúc trước là người rất hiền lành chất phát."Cửa hàng áo quần của cô ấy làm ăn như thế nào?" Sau khi để cửa hàng cho Trương Hoa Tú quản lý thì cô ấy không đến nữa, cô ấy cũng không cần tự mình đưa đón bọn trẻ nên cũng không tiếp xúc với Ngô Tú Nguyệt, nên cũng không đường nào biết được tình hình hiện giờ của cô ấy."Tôi có thấy ở bên đấy lúc đi mua sắm thì quả thật làm ăn rất khá. Tôi không biết cụ thể kiếm được bao nhiêu nhưng có khả năng cũng được vài trăm đấy.""Ngày trước gặp tôi còn nói là đang xem nhà, có lẽ là kiếm được rất nhiều, mấy người chúng ta cũng có thể được xem là bạn bè, làm bạn thì cô ấy kiếm được càng nhiều tôi càng vui nhưng con người cô ấy như vậy là không được, hiện giờ tôi đã không nói chuyện với cô ấy nữa, chị cũng nên ít qua lại với cô ấy đi." Cái gì mà cô ta kiếm được nhiều thì tôi càng vui? Kỳ thực mấy lời này Thư Nhan không tin lắm, có thể Ngô Tú Nguyệt có hơi tự mãn, có điều lúc trước Lâm Tuệ cũng không ít lần biểu hiện cảm giác hơn hẳn trước mặt Ngô Tú Nguyệt.Lâm Tuệ lưỡng lự hỏi: "Chị nói xem nếu tôi mở một cửa hàng áo quần thì sẽ như thế nào? Tôi không làm như thế với cô ấy, giống như kiểu ban đầu chị đã giúp cô ấy đưa ra chủ ý vậy, mở một cửa hàng áo quần nữ cao cấp và tìm ra một số khách hàng chất lượng cao, cửa hàng của Ngô Tú Nguyệt đông thì đông đó, ồn ào ầm ĩ như chợ rau, tôi không thích.""Vậy công việc của chị phải làm như thế nào?" Thư Nhan hỏi ngược lại."Vẫn tiếp tục làm công việc đó, lại không nhất thiết tôi phải ở trong cửa hàng, tôi tìm người trông coi." Rõ ràng là đã lên kế hoạch rất lâu rồi."Cái này chị phải tự suy nghĩ cho rõ ràng đi, đã lâu rồi tôi cũng không mở cửa hàng nên giá cả thị trường hiện giờ tôi cũng không hiểu lắm."Với sự việc này của Ngô Tú Nguyệt nên Thư Nhan cũng không muốn làm những việc hàm ơn mắc oán nữa, bây giờ Lâm Tuệ nói thì hay đấy, ai mà biết được sau này cô ấy sẽ trở nên như thế nào."Tôi sẽ đi khảo sát thị trường, sẽ không đưa đến một cách lộn xộn được, đúng rồi, không phải vừa rồi chị nói là công ty của chị cũng bắt đầu sản xuất áo quần nữ sao? Tôi tham gia vào công ty chị thì như thế nào?""Tạm thời chúng tôi không có kế hoạch tuyển dụng cửa hàng nhượng quyền cho thương hiệu đồ nữ." Thư Nhan từ chối khéo léo.Định nghĩa của áo quần nữ và cửa hàng nội y không giống nhau, bọn họ muốn sản xuất thương hiệu đồ nữ sang trọng và cao cấp, đương nhiên là không thể tràn lan khắp nơi. Sỡ dĩ vì sao các thương hiệu xa xỉ phẩm lại quá xa xỉ, ngoại trừ vì giá cả đắt đỏ ra thì chính là phải thể hiện sự cao cấp so với thương hiệu phổ thông về mọi mặt, ví dụ như để có mặt trong các trung tâm mua sắm thì nhất định phải là trung tâm mua sắm lớn nhất, vậy thì chỉ có thể ở thành phố tuyến một, thành phố tuyến hai bây giờ không xứng để sở hữu.TBCVí dụ như nói số lượng áo quần của toàn quốc có bao nhiêu chiếc thì chính là bấy nhiêu chiếc, trong đó có vài mẫu vẫn có giới hạn, trong nước chỉ có mười chiếc vân vân.