Tác giả:

Thư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm…

Chương 414: Chương 414

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Mẹ chỉ cảm thấy nếu như con gặp được người nào mình thích thì cứ yêu đương, đừng cả ngày đều chỉ làm việc như vậy." Thanh Thanh với Thiên Bảo không giống nhau, Thiên Bảo thì đã có bạn gái nhỏ từ hồi học cấp hai nhưng còn Thanh Thanh thì lại chưa từng bao giờ nói chuyện yêu đương một lần nào. Thư Nhan rất sợ Thanh Thanh sẽ bị để lại ám ảnh tâm lý vì cuộc hôn nhân thất bại của cô và Diệp Chí Cường."Mẹ..." Thanh Thanh bất lực nhìn mẹ, chỉ là cô nhóc chưa gặp được người nào phù hợp thôi. Mặc dù trước đó quả thật cô nhóc cũng lo lắng mình sẽ gặp được một người giống như ba mình nhưng những năm qua khi nhìn thấy mẹ và Phương Trạch Vũ lúc nào cũng ân áo thì cô nhóc đã sớm không còn nhớ tới hồi ức không tốt đẹp kia rồi."Được rồi mẹ không nói nữa. ăn cơm, ăn cơm, ngày hôm nay là một ngày lễ lớn vì Thiên Bảo đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học." Con gái cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi nên quả thật cũng không cần phải gấp gáp.Ngày hôm sau Thiên Bảo đã không chờ đợi kịp được nữa mà đi lên máy bay đi tới nước C, người đồng hành còn có Lưu Tư Thành.Thư Nhan còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ đi một mình nhưng khi biết còn có Lưu Tư Thành ở cùng thì cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.Kết quả thi đại học đã có, Thiên Bảo được 612 điểm quả thật vẫn phát huy bình thường, kết quả này có thể vững chức vào được trường Đại học Nam Thành. Thế nhưng bọn họ còn phải hỏi xem ý kiến của Thiên Bảo xem cậu muốn đi nước ngoài học hay là vẫn muốn ở lại học trong nước?Thư Nhan còn đang muốn gọi điện thoại cho Thiên Bảo hỏi ý kiến của cậu thì lại thấy Thiên Bảo thất hồn lạc phách từ nước ngoài trở về."Mẹ, con thi thế nào? Đủ vào Đại học Nam Thành không?"Cả Thư Nhan và Phương Trạch Vũ thậm chí đến cả Thanh Thanh người bình thường nghiêm khắc với Thiên Bảo nhất cũng đều không hỏi rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì. Mọi người cũng chỉ coi như cậu thật sự đi ra nước ngoài chơi một chuyến mà thôi.TBC  Đương nhiên, là ba mẹ thì bọn họ không có khả năng nào thật sự không quan tâm đến được. Tuy bọn họ không hỏi thẳng Thiên Bảo nhưng dù sao cũng có cách khác để xem rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì.Lúc trước khi Thiên Bảo đi tới nước C, Phương Trạch Vũ có nhờ người ở bên kia để ý đến Thiên Bảo một chút cho nên những chuyện đã xảy ra với cậu bọn họ cũng hiểu được đái khái tình hình."Anh vừa mới gọi điện thoại hỏi rồi, Thiên Bảo đi tới nước C thì cùng Lưu Tư Thành tách ra. Thằng bé đi thẳng đến trường học để tìm bạn gái của mình thế nhưng bạn gái của nó lại không hề đi ra gặp thằng bé. Phải đến khi Thiên Bảo đợi hai ngày thì cô bé kia mới đồng ý đi ra gặp mặt thằng bé một lần, cùng đi gặp với cô bé đó còn có cả bạn trai mới của cô bé kia nữa. Cuối năm là hai người này sẽ đính hôn, chờ đến khi tốt nghiệp là sẽ kết hôn luôn."Nói theo cách khác thì là Thiên Bảo đang thất tình. Thư Nhan đáng tiếc lắc đầu, yêu nhau từ năm cấp hai đến năm cấp ba vậy là chắc cũng phải gần được năm năm rồi, cô còn cho rằng hai đứa nhỏ có thể tu thành chính quả cơ. Không ngờ tới hai đứa vẫn không thoát khỏi lời nguyền tốt nghiệp xong chia tay."Không sao, thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ, qua một vài ngày nữa là sẽ ổn thôi."Vốn dĩ cô còn cho rằng Thiên Bảo sẽ sớm vô tư ra mặt thôi vậy mà kết quả cậu nhốt mình ở trong nhà tới cả ngày trời, càng lúc càng ít nói, ý chí tinh thần cũng sa sút, buồn bực không vui. Phương Trạch Vũ cũng không nhìn được, anh tới tìm lãnh đạo ném thẳng thằng nhóc đến quân đội."Vốn dĩ trong lòng vẫn còn luẩn quẩn chuyện chia tay giờ lại ném thằng bé vào quân đội như vậy liệu có ổn hay không?" Thư Nhan có chút bận tâm."Anh nghĩ là do thằng bé chưa từng trải qua chuyện đau khổ thôi, em yên tâm đi, chờ đến khi thằng bé ra khỏi quân đội là sẽ không còn nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn nữa đâu. Mấy đứa con trai cũng nên phải đi vào đó rèn luyện cho mấy năm, đến lúc đó cũng có trách nhiệm hơn." Phương Trạch Vũ liếc nhìn Tiểu Bảo đang ăn cơm bên cạnh nói: "Con cũng thế đấy, chờ đến khi con lên đại học rồi ba cũng sẽ cho con đi vào đó rèn luyện hai năm."Tiểu Bảo vừa định phản đối thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ thì cậu nhóc lập tức không nói nữa. Tâm trạng của ba cũng đang không tốt rồi vẫn nên không làm gì thì sẽ tương đối tốt hơn.Thiên Bảo tạm thời nghỉ học để đi vào quân đội, cả ngày Thanh Thanh đều loay hoay không nhìn thấy được bóng người, đến ngay cả Tiểu Bảo mỗi ngày đều phải đi học và còn luyện tập ca hát nhảy múa nữa nên trong nhà người rảnh rỗi nhất hình như chỉ có mỗi Thư Nhan và Phương Trạch Vũ.

"Mẹ chỉ cảm thấy nếu như con gặp được người nào mình thích thì cứ yêu đương, đừng cả ngày đều chỉ làm việc như vậy." Thanh Thanh với Thiên Bảo không giống nhau, Thiên Bảo thì đã có bạn gái nhỏ từ hồi học cấp hai nhưng còn Thanh Thanh thì lại chưa từng bao giờ nói chuyện yêu đương một lần nào. Thư Nhan rất sợ Thanh Thanh sẽ bị để lại ám ảnh tâm lý vì cuộc hôn nhân thất bại của cô và Diệp Chí Cường.

"Mẹ..." Thanh Thanh bất lực nhìn mẹ, chỉ là cô nhóc chưa gặp được người nào phù hợp thôi. Mặc dù trước đó quả thật cô nhóc cũng lo lắng mình sẽ gặp được một người giống như ba mình nhưng những năm qua khi nhìn thấy mẹ và Phương Trạch Vũ lúc nào cũng ân áo thì cô nhóc đã sớm không còn nhớ tới hồi ức không tốt đẹp kia rồi.

"Được rồi mẹ không nói nữa. ăn cơm, ăn cơm, ngày hôm nay là một ngày lễ lớn vì Thiên Bảo đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học." Con gái cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi nên quả thật cũng không cần phải gấp gáp.

Ngày hôm sau Thiên Bảo đã không chờ đợi kịp được nữa mà đi lên máy bay đi tới nước C, người đồng hành còn có Lưu Tư Thành.

Thư Nhan còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ đi một mình nhưng khi biết còn có Lưu Tư Thành ở cùng thì cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Kết quả thi đại học đã có, Thiên Bảo được 612 điểm quả thật vẫn phát huy bình thường, kết quả này có thể vững chức vào được trường Đại học Nam Thành. Thế nhưng bọn họ còn phải hỏi xem ý kiến của Thiên Bảo xem cậu muốn đi nước ngoài học hay là vẫn muốn ở lại học trong nước?

Thư Nhan còn đang muốn gọi điện thoại cho Thiên Bảo hỏi ý kiến của cậu thì lại thấy Thiên Bảo thất hồn lạc phách từ nước ngoài trở về.

"Mẹ, con thi thế nào? Đủ vào Đại học Nam Thành không?"

Cả Thư Nhan và Phương Trạch Vũ thậm chí đến cả Thanh Thanh người bình thường nghiêm khắc với Thiên Bảo nhất cũng đều không hỏi rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì. Mọi người cũng chỉ coi như cậu thật sự đi ra nước ngoài chơi một chuyến mà thôi.

TBC

 

 

Đương nhiên, là ba mẹ thì bọn họ không có khả năng nào thật sự không quan tâm đến được. Tuy bọn họ không hỏi thẳng Thiên Bảo nhưng dù sao cũng có cách khác để xem rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trước khi Thiên Bảo đi tới nước C, Phương Trạch Vũ có nhờ người ở bên kia để ý đến Thiên Bảo một chút cho nên những chuyện đã xảy ra với cậu bọn họ cũng hiểu được đái khái tình hình.

"Anh vừa mới gọi điện thoại hỏi rồi, Thiên Bảo đi tới nước C thì cùng Lưu Tư Thành tách ra. Thằng bé đi thẳng đến trường học để tìm bạn gái của mình thế nhưng bạn gái của nó lại không hề đi ra gặp thằng bé. Phải đến khi Thiên Bảo đợi hai ngày thì cô bé kia mới đồng ý đi ra gặp mặt thằng bé một lần, cùng đi gặp với cô bé đó còn có cả bạn trai mới của cô bé kia nữa. Cuối năm là hai người này sẽ đính hôn, chờ đến khi tốt nghiệp là sẽ kết hôn luôn."

Nói theo cách khác thì là Thiên Bảo đang thất tình. Thư Nhan đáng tiếc lắc đầu, yêu nhau từ năm cấp hai đến năm cấp ba vậy là chắc cũng phải gần được năm năm rồi, cô còn cho rằng hai đứa nhỏ có thể tu thành chính quả cơ. Không ngờ tới hai đứa vẫn không thoát khỏi lời nguyền tốt nghiệp xong chia tay.

"Không sao, thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ, qua một vài ngày nữa là sẽ ổn thôi."

Vốn dĩ cô còn cho rằng Thiên Bảo sẽ sớm vô tư ra mặt thôi vậy mà kết quả cậu nhốt mình ở trong nhà tới cả ngày trời, càng lúc càng ít nói, ý chí tinh thần cũng sa sút, buồn bực không vui. Phương Trạch Vũ cũng không nhìn được, anh tới tìm lãnh đạo ném thẳng thằng nhóc đến quân đội.

"Vốn dĩ trong lòng vẫn còn luẩn quẩn chuyện chia tay giờ lại ném thằng bé vào quân đội như vậy liệu có ổn hay không?" Thư Nhan có chút bận tâm.

"Anh nghĩ là do thằng bé chưa từng trải qua chuyện đau khổ thôi, em yên tâm đi, chờ đến khi thằng bé ra khỏi quân đội là sẽ không còn nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn nữa đâu. Mấy đứa con trai cũng nên phải đi vào đó rèn luyện cho mấy năm, đến lúc đó cũng có trách nhiệm hơn." Phương Trạch Vũ liếc nhìn Tiểu Bảo đang ăn cơm bên cạnh nói: "Con cũng thế đấy, chờ đến khi con lên đại học rồi ba cũng sẽ cho con đi vào đó rèn luyện hai năm."

Tiểu Bảo vừa định phản đối thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ thì cậu nhóc lập tức không nói nữa. Tâm trạng của ba cũng đang không tốt rồi vẫn nên không làm gì thì sẽ tương đối tốt hơn.

Thiên Bảo tạm thời nghỉ học để đi vào quân đội, cả ngày Thanh Thanh đều loay hoay không nhìn thấy được bóng người, đến ngay cả Tiểu Bảo mỗi ngày đều phải đi học và còn luyện tập ca hát nhảy múa nữa nên trong nhà người rảnh rỗi nhất hình như chỉ có mỗi Thư Nhan và Phương Trạch Vũ.

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà GiàuTác giả: Tuyết GiaTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngThư Nhan nặng nề đỡ đầu, khó khăn đứng dậy, trước mắt là một mảng màu đen, không phải tối hôm qua chỉ ngủ trễ một chút sao, làm sao có thể đau đầu như vậy? Không lẽ sốt? Chân mềm chùn tay, cả người mềm nhũn, Thư Nhan mở miệng, giọng giống như có gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào. Xong đời, kiểu này ngay cả gọi điện cấp cứu cũng không được. Chậm một chút, Thư Nhan a a hai tiếng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng, lật đật tìm điện thoại di động gọi cấp cứu. Cô một thân một mình ở bên ngoài làm việc, một mình thuê một căn phòng nhờ, chờ người khác phát hiện, đoán chừng thân thể đã lạnh. Sờ dưới gối nửa ngày, mò ra một tờ tiền, một tờ tiền một trăm đồng màu xanh nhạt? Thư Nhan ngẩn người, tờ tiền này cô cũng không xa lạ gì, khi cô còn bé cũng chính là dùng loại tiền này, nhưng là sau khi chính phủ phát hành tiền giấy mới, loại tiền này cũng không còn thấy nữa. Cô vô cùng chắc chắn mình không có cất giữ loại tiền giấy này. Ngày hôm qua nghỉ ngơi, cô vừa mới thay một tấm… "Mẹ chỉ cảm thấy nếu như con gặp được người nào mình thích thì cứ yêu đương, đừng cả ngày đều chỉ làm việc như vậy." Thanh Thanh với Thiên Bảo không giống nhau, Thiên Bảo thì đã có bạn gái nhỏ từ hồi học cấp hai nhưng còn Thanh Thanh thì lại chưa từng bao giờ nói chuyện yêu đương một lần nào. Thư Nhan rất sợ Thanh Thanh sẽ bị để lại ám ảnh tâm lý vì cuộc hôn nhân thất bại của cô và Diệp Chí Cường."Mẹ..." Thanh Thanh bất lực nhìn mẹ, chỉ là cô nhóc chưa gặp được người nào phù hợp thôi. Mặc dù trước đó quả thật cô nhóc cũng lo lắng mình sẽ gặp được một người giống như ba mình nhưng những năm qua khi nhìn thấy mẹ và Phương Trạch Vũ lúc nào cũng ân áo thì cô nhóc đã sớm không còn nhớ tới hồi ức không tốt đẹp kia rồi."Được rồi mẹ không nói nữa. ăn cơm, ăn cơm, ngày hôm nay là một ngày lễ lớn vì Thiên Bảo đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học." Con gái cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi nên quả thật cũng không cần phải gấp gáp.Ngày hôm sau Thiên Bảo đã không chờ đợi kịp được nữa mà đi lên máy bay đi tới nước C, người đồng hành còn có Lưu Tư Thành.Thư Nhan còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ đi một mình nhưng khi biết còn có Lưu Tư Thành ở cùng thì cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.Kết quả thi đại học đã có, Thiên Bảo được 612 điểm quả thật vẫn phát huy bình thường, kết quả này có thể vững chức vào được trường Đại học Nam Thành. Thế nhưng bọn họ còn phải hỏi xem ý kiến của Thiên Bảo xem cậu muốn đi nước ngoài học hay là vẫn muốn ở lại học trong nước?Thư Nhan còn đang muốn gọi điện thoại cho Thiên Bảo hỏi ý kiến của cậu thì lại thấy Thiên Bảo thất hồn lạc phách từ nước ngoài trở về."Mẹ, con thi thế nào? Đủ vào Đại học Nam Thành không?"Cả Thư Nhan và Phương Trạch Vũ thậm chí đến cả Thanh Thanh người bình thường nghiêm khắc với Thiên Bảo nhất cũng đều không hỏi rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì. Mọi người cũng chỉ coi như cậu thật sự đi ra nước ngoài chơi một chuyến mà thôi.TBC  Đương nhiên, là ba mẹ thì bọn họ không có khả năng nào thật sự không quan tâm đến được. Tuy bọn họ không hỏi thẳng Thiên Bảo nhưng dù sao cũng có cách khác để xem rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì.Lúc trước khi Thiên Bảo đi tới nước C, Phương Trạch Vũ có nhờ người ở bên kia để ý đến Thiên Bảo một chút cho nên những chuyện đã xảy ra với cậu bọn họ cũng hiểu được đái khái tình hình."Anh vừa mới gọi điện thoại hỏi rồi, Thiên Bảo đi tới nước C thì cùng Lưu Tư Thành tách ra. Thằng bé đi thẳng đến trường học để tìm bạn gái của mình thế nhưng bạn gái của nó lại không hề đi ra gặp thằng bé. Phải đến khi Thiên Bảo đợi hai ngày thì cô bé kia mới đồng ý đi ra gặp mặt thằng bé một lần, cùng đi gặp với cô bé đó còn có cả bạn trai mới của cô bé kia nữa. Cuối năm là hai người này sẽ đính hôn, chờ đến khi tốt nghiệp là sẽ kết hôn luôn."Nói theo cách khác thì là Thiên Bảo đang thất tình. Thư Nhan đáng tiếc lắc đầu, yêu nhau từ năm cấp hai đến năm cấp ba vậy là chắc cũng phải gần được năm năm rồi, cô còn cho rằng hai đứa nhỏ có thể tu thành chính quả cơ. Không ngờ tới hai đứa vẫn không thoát khỏi lời nguyền tốt nghiệp xong chia tay."Không sao, thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ, qua một vài ngày nữa là sẽ ổn thôi."Vốn dĩ cô còn cho rằng Thiên Bảo sẽ sớm vô tư ra mặt thôi vậy mà kết quả cậu nhốt mình ở trong nhà tới cả ngày trời, càng lúc càng ít nói, ý chí tinh thần cũng sa sút, buồn bực không vui. Phương Trạch Vũ cũng không nhìn được, anh tới tìm lãnh đạo ném thẳng thằng nhóc đến quân đội."Vốn dĩ trong lòng vẫn còn luẩn quẩn chuyện chia tay giờ lại ném thằng bé vào quân đội như vậy liệu có ổn hay không?" Thư Nhan có chút bận tâm."Anh nghĩ là do thằng bé chưa từng trải qua chuyện đau khổ thôi, em yên tâm đi, chờ đến khi thằng bé ra khỏi quân đội là sẽ không còn nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn nữa đâu. Mấy đứa con trai cũng nên phải đi vào đó rèn luyện cho mấy năm, đến lúc đó cũng có trách nhiệm hơn." Phương Trạch Vũ liếc nhìn Tiểu Bảo đang ăn cơm bên cạnh nói: "Con cũng thế đấy, chờ đến khi con lên đại học rồi ba cũng sẽ cho con đi vào đó rèn luyện hai năm."Tiểu Bảo vừa định phản đối thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ thì cậu nhóc lập tức không nói nữa. Tâm trạng của ba cũng đang không tốt rồi vẫn nên không làm gì thì sẽ tương đối tốt hơn.Thiên Bảo tạm thời nghỉ học để đi vào quân đội, cả ngày Thanh Thanh đều loay hoay không nhìn thấy được bóng người, đến ngay cả Tiểu Bảo mỗi ngày đều phải đi học và còn luyện tập ca hát nhảy múa nữa nên trong nhà người rảnh rỗi nhất hình như chỉ có mỗi Thư Nhan và Phương Trạch Vũ.

Chương 414: Chương 414