Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 42: 42: Cô Thật Sự Đã Thay Đổi Sao

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lâm Thiệu Hoa buông cặp sách, không màng đến ánh mắt khiếp sợ của cô lại cầm lấy chày gỗ từ tay cô và quần áo.Triệu Uyển Thanh không có ý định đoạt lại từ anh, cô đứng dậy khởi động tay chân vài cái, sau đó chờ anh đem số quần áo còn lại giặt xong.Động tác của Lâm Thiệu Hoa vô cùng nhanh nhẹn, một chốc thì tất cả quần áo đều được giặt xong, vắt sạch nước bỏ vào giỏ.Anh xách giỏ quần áo đi về nhà, Triệu Uyển Thanh theo anh đi phía sau.Vừa vào phòng, em trai Lâm đang rửa rau thì chạy vụt ra “Anh trai!”Lâm Thiệu Hoa đem quần áo đi phơi, tiểu Lâm cũng đi quanh Lâm Thiệu Hoa , “Anh trai, anh xem này, xem áo mới của em này!”Hai mắt của Tiểu Lâm sáng ngời, ngón tay thật cẩn thận chỉ vào áo bông màu xanh đậm đang mặc trên người, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.Lâm Thiệu Hoa dừng một chút, khen nói: “Đẹp.”“Hì hì hì, chị dâu làm cho em! Chị dâu nói em đáng yêu mới làm quần áo cho em……” Nhóc con nhịn không được khoe khoang.Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh sửng sốt, “Không phải tôi làm, là mẹ làm, tôi chỉ mua một chút nguyên liệu cùng bông.”Công lao không phải của cô nên cô không nhận.Giải thích xong, cô liền chui vào phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa.Trong sân tràn ngập lời nói tiếng cười của tiểu Lâm, Lâm Thiệu Hoa thỉnh thoảng trả lời lại cậu vài câu.Khi mẹ Lâm trở về nhà, Triệu Uyển Thanh đã nấu cơm xong rồi.Trong nhà nhiều người nên hôm nay cô có làm thêm đồ ăn có thịt.Một đĩa gà cay, một bát canh thịt, một đĩa cải trắng xào, một đĩa củ cải thái lát cay, một đĩa bánh bao ngô, một bàn ăn phong phú được dọn ra.Cơm nước xong, Triệu Uyển Thanh xoa xoa cánh tay bị đau trở về phòng.Cô hiện giờ mang thai đã được ba tháng, hơn nữa hằng ngày đều làm một ít việc nên càng dễ dàng buồn ngủ.Vào mùa đông rồi, cô cũng muốn thử cảm giác làm con mèo ngủ trưa.Mẹ Lâm cũng ở bên ngoài làm việc mệt mỏi, cơm nước xong liền lôi kéo tiểu Lâm về phòng nghỉ ngơi.Lâm Thiệu Hoa một mình thu dọn phòng bếp, lại đến phòng trước phòng sau làm hết việc nhà, lúc này mới về phòng.Trên giường như cũ còn có hai tấm chăn, tấm chăn bên kia tường phồng lên, trong chăn là cô gái ngủ đến gương mặt ửng hồng, mái tóc đen mềm mại cũng hơi xõa ra, từng sợi tóc dán lên gò má trắng nõn của cô……Trong đầu Lâm Thiệu Hoa quanh quẩn nghĩ tới lúc vừa rồi, cô ở bờ sông cố hết sức giặt quần áo, ở phòng bếp thì cúi đầu bận rộn, gắp đồ ăn cho em trai khi ăn cơm……Những bóng ảnh chăm chỉ xâu thành chuỗi, cùng người ngủ ngon lành trước mắt xếp thành một người.Lần trước anh trở về, nhìn thấy cô chợt thay đổi, anh chỉ thấy cô giả bộ tốt hơn.Rốt cuộc, không phải cô ấy chưa từng làm chuyện như thế này trước đây ! Ở trước mặt anh làm bộ hiền thê lương mẫu, sau lưng lại ức ***** tra tấn mẹ anh cùng em trai.Cô thật sự đã thay đổi sao?Tầm mắt người đàn ông di chuyển xuống mu bàn tay ửng đỏ của cô thì dừng lại, đôi lông mày tuấn tú của anh nhíu lại.Anh xoay người đi tìm trong tủ của cô dầu xoa mà cô thường ngày hay sử dụng, Lâm Thiệu Hoa ngồi vào mép giường, lấy ra một chút rồi bôi vào mu bàn tay của cô mà xoa.Đôi bàn tay xương khớp rắn chắc bao lấy bàn tay của cô, tinh tế nhẹ nhàng mà thoa cho cô.Thôi , cô hẳn là thật sự thay đổi rồi……Ngủ mơ, Triệu Uyển Thanh mơ thấy mình bị một cái bếp lò đuổi theo, cô chạy thiệt chạy, cái bếp lò kia lại đuổi, lại đuổi.Cuối cùng bếp lò vẫn đuổi kịp theo cô, nhảy đến trên tay cô rồi sưởi ấm tay cô …….

Lâm Thiệu Hoa buông cặp sách, không màng đến ánh mắt khiếp sợ của cô lại cầm lấy chày gỗ từ tay cô và quần áo.

Triệu Uyển Thanh không có ý định đoạt lại từ anh, cô đứng dậy khởi động tay chân vài cái, sau đó chờ anh đem số quần áo còn lại giặt xong.

Động tác của Lâm Thiệu Hoa vô cùng nhanh nhẹn, một chốc thì tất cả quần áo đều được giặt xong, vắt sạch nước bỏ vào giỏ.

Anh xách giỏ quần áo đi về nhà, Triệu Uyển Thanh theo anh đi phía sau.

Vừa vào phòng, em trai Lâm đang rửa rau thì chạy vụt ra “Anh trai!”Lâm Thiệu Hoa đem quần áo đi phơi, tiểu Lâm cũng đi quanh Lâm Thiệu Hoa , “Anh trai, anh xem này, xem áo mới của em này!”Hai mắt của Tiểu Lâm sáng ngời, ngón tay thật cẩn thận chỉ vào áo bông màu xanh đậm đang mặc trên người, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Lâm Thiệu Hoa dừng một chút, khen nói: “Đẹp.

”“Hì hì hì, chị dâu làm cho em! Chị dâu nói em đáng yêu mới làm quần áo cho em……” Nhóc con nhịn không được khoe khoang.

Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh sửng sốt, “Không phải tôi làm, là mẹ làm, tôi chỉ mua một chút nguyên liệu cùng bông.

”Công lao không phải của cô nên cô không nhận.

Giải thích xong, cô liền chui vào phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa.

Trong sân tràn ngập lời nói tiếng cười của tiểu Lâm, Lâm Thiệu Hoa thỉnh thoảng trả lời lại cậu vài câu.

Khi mẹ Lâm trở về nhà, Triệu Uyển Thanh đã nấu cơm xong rồi.

Trong nhà nhiều người nên hôm nay cô có làm thêm đồ ăn có thịt.

Một đĩa gà cay, một bát canh thịt, một đĩa cải trắng xào, một đĩa củ cải thái lát cay, một đĩa bánh bao ngô, một bàn ăn phong phú được dọn ra.

Cơm nước xong, Triệu Uyển Thanh xoa xoa cánh tay bị đau trở về phòng.

Cô hiện giờ mang thai đã được ba tháng, hơn nữa hằng ngày đều làm một ít việc nên càng dễ dàng buồn ngủ.

Vào mùa đông rồi, cô cũng muốn thử cảm giác làm con mèo ngủ trưa.

Mẹ Lâm cũng ở bên ngoài làm việc mệt mỏi, cơm nước xong liền lôi kéo tiểu Lâm về phòng nghỉ ngơi.

Lâm Thiệu Hoa một mình thu dọn phòng bếp, lại đến phòng trước phòng sau làm hết việc nhà, lúc này mới về phòng.

Trên giường như cũ còn có hai tấm chăn, tấm chăn bên kia tường phồng lên, trong chăn là cô gái ngủ đến gương mặt ửng hồng, mái tóc đen mềm mại cũng hơi xõa ra, từng sợi tóc dán lên gò má trắng nõn của cô……Trong đầu Lâm Thiệu Hoa quanh quẩn nghĩ tới lúc vừa rồi, cô ở bờ sông cố hết sức giặt quần áo, ở phòng bếp thì cúi đầu bận rộn, gắp đồ ăn cho em trai khi ăn cơm……Những bóng ảnh chăm chỉ xâu thành chuỗi, cùng người ngủ ngon lành trước mắt xếp thành một người.

Lần trước anh trở về, nhìn thấy cô chợt thay đổi, anh chỉ thấy cô giả bộ tốt hơn.

Rốt cuộc, không phải cô ấy chưa từng làm chuyện như thế này trước đây ! Ở trước mặt anh làm bộ hiền thê lương mẫu, sau lưng lại ức ***** tra tấn mẹ anh cùng em trai.

Cô thật sự đã thay đổi sao?Tầm mắt người đàn ông di chuyển xuống mu bàn tay ửng đỏ của cô thì dừng lại, đôi lông mày tuấn tú của anh nhíu lại.

Anh xoay người đi tìm trong tủ của cô dầu xoa mà cô thường ngày hay sử dụng, Lâm Thiệu Hoa ngồi vào mép giường, lấy ra một chút rồi bôi vào mu bàn tay của cô mà xoa.

Đôi bàn tay xương khớp rắn chắc bao lấy bàn tay của cô, tinh tế nhẹ nhàng mà thoa cho cô.

Thôi , cô hẳn là thật sự thay đổi rồi……Ngủ mơ, Triệu Uyển Thanh mơ thấy mình bị một cái bếp lò đuổi theo, cô chạy thiệt chạy, cái bếp lò kia lại đuổi, lại đuổi.

Cuối cùng bếp lò vẫn đuổi kịp theo cô, nhảy đến trên tay cô rồi sưởi ấm tay cô …….

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lâm Thiệu Hoa buông cặp sách, không màng đến ánh mắt khiếp sợ của cô lại cầm lấy chày gỗ từ tay cô và quần áo.Triệu Uyển Thanh không có ý định đoạt lại từ anh, cô đứng dậy khởi động tay chân vài cái, sau đó chờ anh đem số quần áo còn lại giặt xong.Động tác của Lâm Thiệu Hoa vô cùng nhanh nhẹn, một chốc thì tất cả quần áo đều được giặt xong, vắt sạch nước bỏ vào giỏ.Anh xách giỏ quần áo đi về nhà, Triệu Uyển Thanh theo anh đi phía sau.Vừa vào phòng, em trai Lâm đang rửa rau thì chạy vụt ra “Anh trai!”Lâm Thiệu Hoa đem quần áo đi phơi, tiểu Lâm cũng đi quanh Lâm Thiệu Hoa , “Anh trai, anh xem này, xem áo mới của em này!”Hai mắt của Tiểu Lâm sáng ngời, ngón tay thật cẩn thận chỉ vào áo bông màu xanh đậm đang mặc trên người, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.Lâm Thiệu Hoa dừng một chút, khen nói: “Đẹp.”“Hì hì hì, chị dâu làm cho em! Chị dâu nói em đáng yêu mới làm quần áo cho em……” Nhóc con nhịn không được khoe khoang.Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn về phía Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh sửng sốt, “Không phải tôi làm, là mẹ làm, tôi chỉ mua một chút nguyên liệu cùng bông.”Công lao không phải của cô nên cô không nhận.Giải thích xong, cô liền chui vào phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa.Trong sân tràn ngập lời nói tiếng cười của tiểu Lâm, Lâm Thiệu Hoa thỉnh thoảng trả lời lại cậu vài câu.Khi mẹ Lâm trở về nhà, Triệu Uyển Thanh đã nấu cơm xong rồi.Trong nhà nhiều người nên hôm nay cô có làm thêm đồ ăn có thịt.Một đĩa gà cay, một bát canh thịt, một đĩa cải trắng xào, một đĩa củ cải thái lát cay, một đĩa bánh bao ngô, một bàn ăn phong phú được dọn ra.Cơm nước xong, Triệu Uyển Thanh xoa xoa cánh tay bị đau trở về phòng.Cô hiện giờ mang thai đã được ba tháng, hơn nữa hằng ngày đều làm một ít việc nên càng dễ dàng buồn ngủ.Vào mùa đông rồi, cô cũng muốn thử cảm giác làm con mèo ngủ trưa.Mẹ Lâm cũng ở bên ngoài làm việc mệt mỏi, cơm nước xong liền lôi kéo tiểu Lâm về phòng nghỉ ngơi.Lâm Thiệu Hoa một mình thu dọn phòng bếp, lại đến phòng trước phòng sau làm hết việc nhà, lúc này mới về phòng.Trên giường như cũ còn có hai tấm chăn, tấm chăn bên kia tường phồng lên, trong chăn là cô gái ngủ đến gương mặt ửng hồng, mái tóc đen mềm mại cũng hơi xõa ra, từng sợi tóc dán lên gò má trắng nõn của cô……Trong đầu Lâm Thiệu Hoa quanh quẩn nghĩ tới lúc vừa rồi, cô ở bờ sông cố hết sức giặt quần áo, ở phòng bếp thì cúi đầu bận rộn, gắp đồ ăn cho em trai khi ăn cơm……Những bóng ảnh chăm chỉ xâu thành chuỗi, cùng người ngủ ngon lành trước mắt xếp thành một người.Lần trước anh trở về, nhìn thấy cô chợt thay đổi, anh chỉ thấy cô giả bộ tốt hơn.Rốt cuộc, không phải cô ấy chưa từng làm chuyện như thế này trước đây ! Ở trước mặt anh làm bộ hiền thê lương mẫu, sau lưng lại ức ***** tra tấn mẹ anh cùng em trai.Cô thật sự đã thay đổi sao?Tầm mắt người đàn ông di chuyển xuống mu bàn tay ửng đỏ của cô thì dừng lại, đôi lông mày tuấn tú của anh nhíu lại.Anh xoay người đi tìm trong tủ của cô dầu xoa mà cô thường ngày hay sử dụng, Lâm Thiệu Hoa ngồi vào mép giường, lấy ra một chút rồi bôi vào mu bàn tay của cô mà xoa.Đôi bàn tay xương khớp rắn chắc bao lấy bàn tay của cô, tinh tế nhẹ nhàng mà thoa cho cô.Thôi , cô hẳn là thật sự thay đổi rồi……Ngủ mơ, Triệu Uyển Thanh mơ thấy mình bị một cái bếp lò đuổi theo, cô chạy thiệt chạy, cái bếp lò kia lại đuổi, lại đuổi.Cuối cùng bếp lò vẫn đuổi kịp theo cô, nhảy đến trên tay cô rồi sưởi ấm tay cô …….

Chương 42: 42: Cô Thật Sự Đã Thay Đổi Sao