“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 49: 49: Bà Nội Thật Lợi Hại
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cậu bé kia bị cậu nói đúng, tính tình lại nổi lên, hô lớn: “Chị dâu của cậu chính là người lười! Mẹ tôi nói một chút cũng không sai!”Lời này vừa nói ra, con dâu nhà Đại Ngưu vội vàng che miệng con trai lại , sắc mặt trở lên ngượng ngùng.Quần chúng vây quanh xem mở to mắt ra nhìn, vở diễn càng ngày càng xuất sắc!Tuy rằng mọi người ít nhiều sẽ nói xấu sau lưng, nhưng sẽ không có người đem chuyện này nói cho đương sự khiến người ta khó chịu.Nhưng mà con dâu nhà Đại Ngưu cố tình nói ra, nói xong còn bị chính con trai mình truyền lời ra ngoài……Khuôn mặt gìa nua của bà Lâm rũ xuống, môi mím lại gắt gao, “Con dâu nhà Đại Ngưu , cô nói cháu dâu tôi là lười người sao?”“Nào có…… Dì tin lời trẻ con nói sao?” Con dâu Đại Ngưu ngượng ngùng lên tiếng.“Hừ! Cô đi cùng với tôi!” Bà Lâm ném xuống những lời này, liền lôi kéo tiểu Lâm đi về nhà.Con dâu nhà Đại Ngưu bị nhóm quần chúng ăn dưa xô đẩy, một đường đi theo bà Lâm.Một đoàn người miệng rộng rảnh rỗi ở trong thôn đến kết bè kết đội đi tới nhà Triệu Uyển Thanh khiến cô sợ tới mức sửng sốt.Bà Lâm chỉ vào tạp dề cô đang mặc, kéo cao ống tay áo lộ ra tay Triệu Uyển Thanh đầy bột mì, chất vấn nói: “Các người nói cháu dâu tôi là người lười?”Mọi người đều ngượng ngùng nhìn chằm chằm Triệu Uyển Thanh vài lần, bộ dáng kia thật là…… Nhanh nhẹn lại còn giỏi giang.Có người phụ nữ cẩn thận hơn, nhìn thấy tay nghề làm vằn thắn của Triệu Uyển Thanh thì trực tiếp há hốc mồm kinh ngạc.Tuyệt kỹ chỉ cần niết một cái là có thể gói xong viên sủi cảo? Những chiếc sủi cảo được gói đều nhau về kích thước và trông đẹp mắt vô cùng.Còn có nhân kia…… Dù vẫn còn sống nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nức.“Bà nội, đây là……”Bà Lâm không để ý tới cô, lại lôi kéo này đám người này lên xem bệ bếp, lu nước, sân, sau vườn rau……“Xem bệ bếp này, đều được quét tước rất sạch sẽ……”“Xem giẻ lau này, được chăm chỉ tẩy giặt, một chút cũng không bẩn!”“Xem quần áo phơi đầy trong sân này…… trong lu thì tràn đầy nước……”“Còn trồng rau sau vườn ……”Bà Lâm đưa những người này đi một đường, một đường chất vấn, nói xong lời cuối cùng thì con dâu nhà Đại Ngưu đã cúi đầu tới ngực.“Hừ! Con dâu thứ ba của tôi không ở nhà, đây phòng trước phòng sau tất cả đều là cháu dâu lớn một mình làm việc! Về sau tôi mà lại nghe thấy ai nói cháu dâu lớn nhà tôi là đồ lười thì xem tôi xé miệng các người ra đi!”Quần chúng ăn dưa ngượng ngùng rời đi, con dâu Đại Ngưu lôi kéo con trai chạy nhanh nhất, sợ lại đến lúc đó bà Lâm phun thêm một tràng.Triệu Uyển Thanh đứng bên cạnh quan sát xong xuôi sự tình rồi mặt có vẻ sững sờ hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”Tiểu Lâm kéo cô ra nói hết toàn bộ sự mọi chuyện thì lúc này Triệu Uyển Thanh mới hiểu rõ.“Về sau cháu đừng sợ, đám phụ nữ này bị bà giáo huấn một trận, sẽ không dám lại nói bậy gây ảnh hưởng đến thanh danh của cháu nữa đâu!”Bà Lâm nói xong câu này, vỗ vỗ ống tay áo rồi nghênh ngang rời đi.Còn lại hai người là tiểu Lâm cùng Triệu Uyển Thanh ở trong gió lạnh hỗn độn, “Bà nội thật là lợi hại đó……”.
Cậu bé kia bị cậu nói đúng, tính tình lại nổi lên, hô lớn: “Chị dâu của cậu chính là người lười! Mẹ tôi nói một chút cũng không sai!”Lời này vừa nói ra, con dâu nhà Đại Ngưu vội vàng che miệng con trai lại , sắc mặt trở lên ngượng ngùng.
Quần chúng vây quanh xem mở to mắt ra nhìn, vở diễn càng ngày càng xuất sắc!Tuy rằng mọi người ít nhiều sẽ nói xấu sau lưng, nhưng sẽ không có người đem chuyện này nói cho đương sự khiến người ta khó chịu.
Nhưng mà con dâu nhà Đại Ngưu cố tình nói ra, nói xong còn bị chính con trai mình truyền lời ra ngoài……Khuôn mặt gìa nua của bà Lâm rũ xuống, môi mím lại gắt gao, “Con dâu nhà Đại Ngưu , cô nói cháu dâu tôi là lười người sao?”“Nào có…… Dì tin lời trẻ con nói sao?” Con dâu Đại Ngưu ngượng ngùng lên tiếng.
“Hừ! Cô đi cùng với tôi!” Bà Lâm ném xuống những lời này, liền lôi kéo tiểu Lâm đi về nhà.
Con dâu nhà Đại Ngưu bị nhóm quần chúng ăn dưa xô đẩy, một đường đi theo bà Lâm.
Một đoàn người miệng rộng rảnh rỗi ở trong thôn đến kết bè kết đội đi tới nhà Triệu Uyển Thanh khiến cô sợ tới mức sửng sốt.
Bà Lâm chỉ vào tạp dề cô đang mặc, kéo cao ống tay áo lộ ra tay Triệu Uyển Thanh đầy bột mì, chất vấn nói: “Các người nói cháu dâu tôi là người lười?”Mọi người đều ngượng ngùng nhìn chằm chằm Triệu Uyển Thanh vài lần, bộ dáng kia thật là…… Nhanh nhẹn lại còn giỏi giang.
Có người phụ nữ cẩn thận hơn, nhìn thấy tay nghề làm vằn thắn của Triệu Uyển Thanh thì trực tiếp há hốc mồm kinh ngạc.
Tuyệt kỹ chỉ cần niết một cái là có thể gói xong viên sủi cảo? Những chiếc sủi cảo được gói đều nhau về kích thước và trông đẹp mắt vô cùng.
Còn có nhân kia…… Dù vẫn còn sống nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nức.
“Bà nội, đây là……”Bà Lâm không để ý tới cô, lại lôi kéo này đám người này lên xem bệ bếp, lu nước, sân, sau vườn rau……“Xem bệ bếp này, đều được quét tước rất sạch sẽ……”“Xem giẻ lau này, được chăm chỉ tẩy giặt, một chút cũng không bẩn!”“Xem quần áo phơi đầy trong sân này…… trong lu thì tràn đầy nước……”“Còn trồng rau sau vườn ……”Bà Lâm đưa những người này đi một đường, một đường chất vấn, nói xong lời cuối cùng thì con dâu nhà Đại Ngưu đã cúi đầu tới ngực.
“Hừ! Con dâu thứ ba của tôi không ở nhà, đây phòng trước phòng sau tất cả đều là cháu dâu lớn một mình làm việc! Về sau tôi mà lại nghe thấy ai nói cháu dâu lớn nhà tôi là đồ lười thì xem tôi xé miệng các người ra đi!”Quần chúng ăn dưa ngượng ngùng rời đi, con dâu Đại Ngưu lôi kéo con trai chạy nhanh nhất, sợ lại đến lúc đó bà Lâm phun thêm một tràng.
Triệu Uyển Thanh đứng bên cạnh quan sát xong xuôi sự tình rồi mặt có vẻ sững sờ hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”Tiểu Lâm kéo cô ra nói hết toàn bộ sự mọi chuyện thì lúc này Triệu Uyển Thanh mới hiểu rõ.
“Về sau cháu đừng sợ, đám phụ nữ này bị bà giáo huấn một trận, sẽ không dám lại nói bậy gây ảnh hưởng đến thanh danh của cháu nữa đâu!”Bà Lâm nói xong câu này, vỗ vỗ ống tay áo rồi nghênh ngang rời đi.
Còn lại hai người là tiểu Lâm cùng Triệu Uyển Thanh ở trong gió lạnh hỗn độn, “Bà nội thật là lợi hại đó……”.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cậu bé kia bị cậu nói đúng, tính tình lại nổi lên, hô lớn: “Chị dâu của cậu chính là người lười! Mẹ tôi nói một chút cũng không sai!”Lời này vừa nói ra, con dâu nhà Đại Ngưu vội vàng che miệng con trai lại , sắc mặt trở lên ngượng ngùng.Quần chúng vây quanh xem mở to mắt ra nhìn, vở diễn càng ngày càng xuất sắc!Tuy rằng mọi người ít nhiều sẽ nói xấu sau lưng, nhưng sẽ không có người đem chuyện này nói cho đương sự khiến người ta khó chịu.Nhưng mà con dâu nhà Đại Ngưu cố tình nói ra, nói xong còn bị chính con trai mình truyền lời ra ngoài……Khuôn mặt gìa nua của bà Lâm rũ xuống, môi mím lại gắt gao, “Con dâu nhà Đại Ngưu , cô nói cháu dâu tôi là lười người sao?”“Nào có…… Dì tin lời trẻ con nói sao?” Con dâu Đại Ngưu ngượng ngùng lên tiếng.“Hừ! Cô đi cùng với tôi!” Bà Lâm ném xuống những lời này, liền lôi kéo tiểu Lâm đi về nhà.Con dâu nhà Đại Ngưu bị nhóm quần chúng ăn dưa xô đẩy, một đường đi theo bà Lâm.Một đoàn người miệng rộng rảnh rỗi ở trong thôn đến kết bè kết đội đi tới nhà Triệu Uyển Thanh khiến cô sợ tới mức sửng sốt.Bà Lâm chỉ vào tạp dề cô đang mặc, kéo cao ống tay áo lộ ra tay Triệu Uyển Thanh đầy bột mì, chất vấn nói: “Các người nói cháu dâu tôi là người lười?”Mọi người đều ngượng ngùng nhìn chằm chằm Triệu Uyển Thanh vài lần, bộ dáng kia thật là…… Nhanh nhẹn lại còn giỏi giang.Có người phụ nữ cẩn thận hơn, nhìn thấy tay nghề làm vằn thắn của Triệu Uyển Thanh thì trực tiếp há hốc mồm kinh ngạc.Tuyệt kỹ chỉ cần niết một cái là có thể gói xong viên sủi cảo? Những chiếc sủi cảo được gói đều nhau về kích thước và trông đẹp mắt vô cùng.Còn có nhân kia…… Dù vẫn còn sống nhưng đã ngửi thấy mùi thơm nức.“Bà nội, đây là……”Bà Lâm không để ý tới cô, lại lôi kéo này đám người này lên xem bệ bếp, lu nước, sân, sau vườn rau……“Xem bệ bếp này, đều được quét tước rất sạch sẽ……”“Xem giẻ lau này, được chăm chỉ tẩy giặt, một chút cũng không bẩn!”“Xem quần áo phơi đầy trong sân này…… trong lu thì tràn đầy nước……”“Còn trồng rau sau vườn ……”Bà Lâm đưa những người này đi một đường, một đường chất vấn, nói xong lời cuối cùng thì con dâu nhà Đại Ngưu đã cúi đầu tới ngực.“Hừ! Con dâu thứ ba của tôi không ở nhà, đây phòng trước phòng sau tất cả đều là cháu dâu lớn một mình làm việc! Về sau tôi mà lại nghe thấy ai nói cháu dâu lớn nhà tôi là đồ lười thì xem tôi xé miệng các người ra đi!”Quần chúng ăn dưa ngượng ngùng rời đi, con dâu Đại Ngưu lôi kéo con trai chạy nhanh nhất, sợ lại đến lúc đó bà Lâm phun thêm một tràng.Triệu Uyển Thanh đứng bên cạnh quan sát xong xuôi sự tình rồi mặt có vẻ sững sờ hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”Tiểu Lâm kéo cô ra nói hết toàn bộ sự mọi chuyện thì lúc này Triệu Uyển Thanh mới hiểu rõ.“Về sau cháu đừng sợ, đám phụ nữ này bị bà giáo huấn một trận, sẽ không dám lại nói bậy gây ảnh hưởng đến thanh danh của cháu nữa đâu!”Bà Lâm nói xong câu này, vỗ vỗ ống tay áo rồi nghênh ngang rời đi.Còn lại hai người là tiểu Lâm cùng Triệu Uyển Thanh ở trong gió lạnh hỗn độn, “Bà nội thật là lợi hại đó……”.